Chương 20: Lâm Cẩn Du (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú thích: Sư Tử, Thiên Yết, Kim Ngưu, Song Tử

~~~~~~~~~~~ Chính văn ~~~~~~~~~~~

"Lần đầu gặp mặt, biểu tẩu, buổi tối tốt lành!"

"Hả?" Sư Tử nghe thấy lời này có chút cứng lại rồi, trong mắt đều đang nói lên nàng ngơ ngác không hiểu rốt cuộc có chuyện gì. Lúc nãy vừa nghe thấy thư đồng của Lâm Cẩn Du chạy đến phủ tìm mình còn nghĩ đến giáo huấn người kia một trận, không ngờ lúc vào cửa lại thấy một tràng đánh nhau. Là do hoảng hốt cũng là lo lắng nàng liền quát lớn một tiếng bảo bọn họ ngừng lại, tránh xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Nhưng nàng còn chưa kịp mắng chửi hai câu, quý công tử đeo mặt nạ kia lại vô duyên vô cớ hướng mình chào hỏi. Trong một lúc Sư Tử thật nuốt không thông lượng lớn như vậy tin tức, cũng chỉ có thể mở lớn mắt nhìn bọn họ chờ giải thích thôi.

Thời gian trong sân tựa hồ đã bị đóng băng, ai cũng không dám nhúc nhích chỉ có thể trơ mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì. Ngoại trừ Thiên Yết vẫn một bộ vân đạm phong khinh ngâm ngâm ngậm cười, còn lại tất cả mọi người đều đã từ chối trước tiên ra lời.

Lâm Cẩn Du rất khổ não. Còn tưởng là vị tiểu thư nào từ kinh thành giả bệnh tiếp cận Liễu Xử Nữ muốn cho Sư Tử trút giận mà bắt trở về doạ hai câu đuổi cô ta rời đi. Không ngờ chẳng những vô tình động đến tiểu quốc sư đương triều, càng trớ trêu thay người ta còn là người nhà của tên họ Liễu kia. Bọn họ là họ hàng ở vài bữa nửa tháng thật không có gì sai trái, trái lại là mình quả là lo quá hoá rồ, làm ra chuyện mất mặt xấu hổ như vậy. Cũng khó trách hắn cũng là lần đầu tiên thay người ra mặt. Nếu muốn trách chỉ trách mình quá nóng vội nghe thiên hạ đồn ầm lên việc Liễu Xử Nữ cùng cô nương khác dây dưa liền tức giận xung thiên muốn giáo huấn người nên mới gây ra chuyện như vậy. Hắn chỉ là sợ Sư Tử bị tên ngụy quân tử mặt người dạ thú kia lừa gạt thôi. Hắn nào biết chính mình mới là kẻ rảnh rỗi làm chuyện thừa a!

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Cẩn Du huynh giải thích một chút a!"

Sư Tử là đợi không được sốt ruột, vừa ngồi xuống bàn liền lên tiếng hỏi. Đối diện nàng còn có Lâm Cẩn Du cùng Thiên Yết, Song Tử và Kim Ngưu. Những người khác nàng cũng không quen biết chỉ có thể hướng vị thanh mai trúc mã này của mình hỏi cho ra lẽ.

"Ta... muội hứa muội không tức giận ta liền nói." Lâm Cẩn Du nhấp nhấp miệng khó khăn tìm từ, sau cùng lại cầu Sư Tử một cái gật đầu đảm bảo mới dám đem chuyện này giải thích một lượt: "Ta tưởng bọn họ ăn vạ ở Liễu gia không đi là cùng tên kia có một chân day dưa không rõ nên mới... nên mới bắt người trở về muốn giáo huấn hai câu liền thả. Không ngờ nháo tới Giang quốc sư, cũng là vừa rồi phát hiện ra hắn là họ Liễu biểu đệ."

Sư Tử nghe thế cũng hiểu ra chuyện gì, mày nhíu một lúc một sâu, nhịn không được liền muốn gõ đầu tên này một cái. Bình thường một cái chính nhân quân tử, thi thư đọc đủ, cũng không phải kẻ ngốc lần này là chạm vào dây thần kinh nào lại dám làm ra chuyện như vậy. Còn bắt nhốt dân nữ nhà lành, hắn không muốn mặt à?

"Huynh là bị ngốc a! Làm sao lại làm ra chuyện như vậy đây? Còn không cho tiểu cô nương người ta xin lỗi." Sư Tử thật hết nói nổi nhưng cũng không thể trước mặt người ngoài mắng mình bằng hữu chỉ có thể ra hiệu bảo hắn đối Kim Ngưu xin thứ lỗi.

Kim Ngưu nhìn Lâm Cẩn Du một bộ kì kèo không muốn xin lỗi sợ mất mặt còn hừ lạnh một tiếng quay mặt đi khinh thường không muốn lý hắn. Song Tử cũng là một bộ hầm hừ không đồng ý như vậy đơn giản cách giải quyết.

Nhưng rồi cho dù sĩ diện đến mấy Lâm Cẩn Du biết mình sai phạm cũng không chần chừ, chân thành đứng dậy, đối Kim Ngưu cúi người thật sâu mà nói: "Cô nương là tại hạ mạo phạm. Cẩn Du thành thật xin lỗi, nếu có chỗ nào đắc tội còn mong cô nương bỏ qua cho."

Kim Ngưu nghe vậy chỉ là bĩu môi, lại hừ hừ hai tiếng, châm chọc nói: "Bắt nhốt ta cả buổi xin lỗi một tiếng liền xong à? Không một chút thành ý."

Song Tử lại ở bên cạnh gật gật đầu phụ hoạ còn chê sự chưa đủ đại mà bồi thêm hai câu: "Lúc nãy không phải ngông cuồng hống hách lắm à? Bây giờ lại biết cúi đầu a, Lâm công tử?"

Thiên Yết nhìn hai người cũng tính đã trưởng thành, tính tình lại trẻ con quá thể cũng chỉ cười khẽ lắc lắc đầu. Hắn xoa xoa Kim Ngưu đỉnh đầu mà nói: "Ngưu Nhi, nghe lời."

Nể mặt Thiên Yết ra lời giúp tên kia, Kim Ngưu lúc này mới tâm không cam tình không nguyện gật đầu qua loa mà đáp: "Được rồi, được rồi. Ta không trách ngươi. Nhưng nếu để lần sau ta phát hiện ngươi lại bắt người trái vương pháp ta liền đem ngươi quăng xuống huyền nhai bên vách núi kia, hừ!"

"Đúng vậy. Ta cùng cô quăng!" Song Tử cũng nhướng mày gật đầu.

Lâm Cẩn Du lúc này mới ngẩng đầu, trong lòng có chút nhẹ nhõm mà cười nói: "Tuyệt không có lần sau."

Sư Tử lúc này mới phụ hoạ giúp hắn nói: "Các vị đây chỉ là hiểu lầm. Cẩn Du hắn quả thật không phải người xấu, lần này hắn là bồng bột gây ra bực này hiểu lầm. Ta dám đảm bảo với các vị hắn không phải kẻ ỷ thế hiếp người, xấu xa như vậy."

Thiên Yết nghe thấy Sư Tử nói giúp cho Lâm Cẩn Du cũng chỉ lắc đầu cười mà đáp: "Nếu đã là hiểu lầm, giải quyết liền được. Chỉ là mong Lâm công tử rút ra được bài học. Nếu không lần sau ta sợ không phải đơn giản như vậy một câu xin lỗi liền kết thúc. Giang mỗ nhai tí tất báo, động đến người của ta không dùng mạng đổi liền không được."

Thiên Yết nói đến nhẹ nhàng nhưng ngữ khí vương giả lạnh lẽo cũng không khỏi khiến ở đó đám người không rét mà run. Kim Ngưu thì đã quá quen với việc này cũng không làm quá lớn phản ứng nhưng Song Tử một cái thiếu niên cũng là lần đầu thấy như vậy một người tiếu lý tàng đao, hắn nghe qua rất nhiều về Thiên Yết lời đồn trong đó có một cái nói người này không sợ trời không sợ đất, đến hoàng thượng đệ đệ cũng dám bắn xuyên bả vai, quả thật một bị chọc giận liền không nói đến mềm lòng xử nhẹ. Lần này được chứng kiến tận mắt quả là mở mang kiến thức. Xem ra lời đồn cũng không phải không đáng tin.

"Kim Ngưu, cô không sợ ngài ấy?" Song Tử ở dưới bàn đá chân Kim Ngưu một cái nghiêng người đến bên tai nàng mà nói nhỏ.

Kim Ngưu không hiểu hắn hỏi cái gì chỉ có thể ngơ ngác chớp chớp mắt nhìn hắn mà hỏi: "Sợ? Sợ ai a?"

"Tiểu quốc sư!"

"Ngài ấy? Ta sợ ngài ấy cái gì? Đại nhân rất tốt bụng a!"

Song Tử nghe xong một chút cũng không tin tưởng trợn trắng mắt một chút nhìn chủ tớ hai người kia, còn kém bĩu môi đánh giá. Nhưng nhìn Thiên Yết nụ cười âm trầm hắn cũng không dám lại nhiều một lời. Nếu thật chọc giận người này hắn sợ không phải chỉ bị mắng hai câu đơn giản như vậy. Biết đâu lại thật như hoàng thượng hay đối những kẻ nói xấu tiểu quốc sư kia nói: đem đầu bọn họ chặt xuống liền không nói được nữa thôi, cần gì nhiều băn khoăn a. Đối với chuyện này, Song Tử cảm thấy thật sự rất nhiều điều phải băn khoăn a, đó là mạng người a bệ hạ!

Nhưng rốt cuộc hắn cũng không dám nói, tha cho hắn còn chưa đi hết tuổi trẻ, chưa sống đủ nhiệt huyết tâm đi.

Vừa nói xong chuyện này, Sư Tử liền tức giận đến hầm hừ mà đối Lâm Cẩn Du hành vi lo chuyện bao đồng nổi lên trách cứ, nàng nói: "Cẩn Du, ta mặc dù xem huynh như ca ca ta nhưng huynh thật không phải tự cho mình cái quyền ca ca liền đến quản chuyện của ta đi? Ta cùng Xử Nữ đã có hôn ước, sớm muộn đều sẽ thành thân. Hơn nữa, cho dù xảy ra chuyện gì ta đều tin huynh ấy trong sạch, cũng đối ta một lòng chung thủy. Nếu thật là huynh ấy phản bội ta, ta dĩ nhiên sẽ tự mình giải quyết. Huynh nhúng ta vào chuyện của ta thật sự không đúng a!"

Lâm Cẩn Du muốn phản bác nhưng lời đến miệng lại nói không được. Hắn lần này quả thật quản hơi xa, cho dù hắn thích Sư Tử nhưng bọn họ nói thế nào cũng là người ngoài, chuyện của nàng hắn quản nhiều như vậy quả thật không đúng. Nhưng hắn cũng chỉ vì thích nàng a! Yêu thích một người thì có gì sai đâu chứ?

Nhìn Lâm Cẩn Du muốn nói lại thôi, Thiên Yết liền biết hắn trong đầu nghĩ cái gì, lắc đầu hai cái mới nói: "Yêu thích không sai, tình cảm không sai. Nhưng dùng danh nghĩa tình yêu trói buộc người không yêu mình là không đúng. Để tình yêu lấn át toàn bộ lý trí làm ra chuyện sai lầm càng là sai. Ta tuy rằng không hiểu quá rõ về tình yêu nhưng ta tin tưởng cái tình yêu mà các vị tôn thờ không nên trở nên vặn vẹo như vậy."

Thiên Yết nói một lời quả là nhất châm kiến huyết, Lâm Cẩn Du lúc này lại ỉu xìu xuống, hắn biết mình sai chứ nhưng lúc đó hắn nghĩ không được nhiều như thế. Có lẽ là sai thật nhưng hắn yêu nàng là không giả. Sai cũng được, ngay từ đầu yêu một người không yêu mình hắn cũng không cảm thấy đúng được nơi nào. Chỉ cảm thấy mình ngu ngốc, mấy năm qua hắn ngốc cũng không ít lần, liền lần cuối cùng này đi.

Rốt cuộc chỉ nghe được tiếng hắn thở dài một hơi, sau đó lại thấy kia công tử tuấn tú gương mặt tươi sáng lên ngẩng đầu nhìn người đối diện, chắc nịch khẳng định: "Tử Nhi, ta hứa với muội sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy nữa. Nhưng Diệp gia hai tháng nữa mở ra đại hội kén rể muội không được cản ta không cho ta tham gia. Cho dù thế nào ta cũng muốn cùng họ Liễu kia cạnh tranh công bằng, ta tuyệt đối sẽ không nhường."

Đối với việc Lâm Cẩn Du thích mình, Sư Tử không phải không biết nhưng từ chối nhiều lần người kia vẫn không chịu từ bỏ nàng cũng hết cách rồi. Cho dù làm cách gì cũng đuổi không được người còn phải từ mặt hắn a? Cũng không thể đoạn tuyệt bằng hữu quan hệ đi, bọn họ cũng là tình cảm thanh mai trúc mã như huynh muội một nhà. Nhưng kén rể đại hội lại là cái gì? Chuyện này nàng làm sao không biết? Xử Nữ ca ca cũng không nói cho nàng, cha mẹ nàng rốt cuộc cùng huynh ấy nói cái gì rồi?

"Kén rể cái gì? Huynh nói đại hội gì cơ?" Sư Tử mộng bức nhìn người đối diện còn kém muốn xách cổ áo hắn lên hỏi cho ra lẽ nhưng giáo dưỡng không cho phép nàng làm ra mất hình tượng như vậy hành động. Là một người có ăn học, được dạy dỗ cẩn thận Sư Tử dù sốt ruột cũng chỉ ngồi yên đợi Lâm Cẩn Du lên tiếng.

Lâm Cẩn Du cũng không nghĩ tới Liễu Xử Nữ không có nói cho Sư Tử chuyện hệ trọng này. Hắn tuy biết rõ chuyện là thế nào nhưng hắn không nghĩ giải thích, còn muốn hắn thay tên họ Liễu kia giải thích à? Nằm mơ. Tốt nhất nên để chuyện này làm hai người bọn họ xích mích, như vậy hắn liền ngư ông đắc lợi. Hừ hừ, không cho hắn làm chuyện xấu còn không cho hắn bàng quang vờ như không thấy sao?

Thiên Yết nghĩ nghĩ Xử Nữ dầu gì cũng là mình biểu ca, mình biết chuyện không nói đỡ còn tính cái gì huynh đệ tình nghĩa, nên mới lên tiếng, nói: "Liễu biểu ca một tháng trước có đến phủ tìm Diệp lão gia nói ra chuyện hôn ước, vốn muốn cưới tỷ về nhà. Nhưng cha mẹ tỷ không đồng ý đuổi huynh ấy đi, còn nói muốn huynh ấy ba tháng nữa cùng đến Diệp gia tham dự kén rể đại hội. Nếu thắng sẽ không ngăn cản việc huynh ấy lấy tỷ. Biểu ca giấu tỷ không nói ra là không muốn tỷ cùng cha mẹ mình cãi nhau không vui a!"

Sư Tử nghe thấy liền đoán được vài phần, thảo nào nhắc tới hôn ước huynh ấy cứ luôn ấp úng không chịu nói. Hôm trước nàng còn giận hắn vì sao đã lâu như vậy không tới cửa hỏi cưới nàng, hoá ra là có đến nhưng lại bị cha mẹ nàng đuổi ra a. Cha mẹ nói cũng không đúng, nàng cùng Xử Nữ có hôn ước từ nhỏ, huynh ấy đến hỏi cười vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa vậy mà hết lần này đến lần khác ngăn cản. Lần trước nhân lúc nàng vắng mặt mà nhận Lâm gia sính lễ một lần bị nàng phát hiện không nói, lần này lại đuổi hôn phu nàng ra cửa, còn muốn ép nàng làm cái gì chọn rể đại hội. Nàng vốn dĩ không cần a!

"Huynh ấy vậy mà lại giấu ta chuyện quan trọng như thế!" Sư Tử giận thực, tay nắm chặt váy áo áp chế trong lòng lửa giận, còn kém muốn đem tà váy xé đứt để trút giận.

Nghe thấy Sư Tử lẩm bẩm như thế, Thiên Yết lại nói: "Diệp tỷ, dù muốn tức giận cũng phải nghe huynh ấy nói rõ ràng đã chứ. Tỷ nói có đúng không?"

Kim Ngưu thấy đại nhân nhà mình ra lời cũng ở bên cạnh phụ hoạ hai câu: "Đúng vậy a Diệp tiểu thư, theo ta thấy Liễu thần y thích ngài như vậy. Ngài ấy không nói ra chắc chắn cũng chỉ vì muốn tốt cho ngài thôi a! Nếu muốn biết rõ ràng ngài nên tìm ngài ấy hỏi rõ, không nên ở đây suy đoán lung tung rồi giận ngài ấy a."

Sư Tử suy nghĩ một chút cũng là quyết định như vậy. Nàng đứng dậy đối Thiên Yết cùng đám người thi lễ một cái mới nói: "Sắc trời đã muộn, ta không tiện ở bên ngoài quá lâu. Các vị ta đi trước. Sáng sớm mai ta nhất định sẽ tìm huynh ấy hỏi cho rõ ràng. Cáo từ!"

Sư Tử dứt lời cũng liền theo tỳ nữ nhà mình lên xe ngựa rời khỏi. Trước khi quyết định đến Liễu gia, nàng trước hết phải hỏi cha mẹ nàng cho ra lẽ. Chuyện kén rể nhảm nhí gì đó hai tháng nữa nàng tuyệt đối không để cho nó được phép diễn ra.

Nhìn theo xe ngựa đã đi mất, Thiên Yết cũng đứng dậy, phủi phủi nếp nhăn trên quần áo liền nói: "Lâm công tử, việc ta hỏi ngươi, ngươi hãy suy nghĩ rõ ràng có hay không muốn nói cho ta. Giang gia lúc nào cũng sẽ mở cửa chào đón ngươi tới. Tại hạ cáo từ!"

"Cung tiễn Giang đại nhân!" Lâm Cẩn Du mím mím môi, hắn vẫn chưa quyết định nên nói hay không chuyện năm đó cũng chỉ có thể trước hết hành lễ tiễn người kia rời khỏi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net