Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Dương nuốt cục tức mà một mình xuống phố, cô tìm đến chỗ Kim Ngưu để giải bày tâm sự. Dù sao cô là bằng hữu của Song Tử, Song Tử quen biết Kim Ngưu, thì cô đương nhiên cũng biết rồi. Giữa bọn họ luôn không có bí mật.

Văn Vũ Các ngày nào cũng mở cửa, lễ thì lễ, ở đây vốn không có khai niệm "lễ".

Kim Ngưu đem gương mặt không mấy tỉnh táo ra tiếp đón Bạch Dương, đến cả Bạch Dương khi thấy cũng ngơ cả người. 

- Đại Nương, đêm qua ngươi mất ngủ?

- Cứ cho là vậy đi, ta cũng không tha thiết giấc ngủ lắm.

Kim Ngưu đặt đĩa điểm tâm bánh ngọt đến trước mặt Bạch Dương rồi chậm rãi kéo ghế mà ngồi xuống, vừa ngồi đã chống cằm ngẩn ngơ. Bạch Dương lòng còn mang chuyện buồn, đến đây lại gặp người thần sắc bất ổn, điểm tâm chẳng muốn ăn chút nào.

- Đêm qua trong cung có vui không?

- Không vui lắm, A Vu bị cấm túc rồi.

- Đó là chuyện tốt mà nhỉ?

- Tốt cái nỗi gì...

Bạch Dương vẫn gắng gượng nhấc tay cầm lên một miếng bánh, vừa kịp bĩu môi chê trách ai vừa bảo đó là chuyện tốt, cô liền nhận ra đó không phải lời của Kim Ngưu.

- Lý Đại nhân?

Kim Ngưu đưa ánh mắt đờ đẫn nhìn sang hướng mà Bạch Dương đang ngó tới, quả thật là có một Nhân Mã đang đứng ở đây này.

- Đêm qua ta về sớm, trong cung không phải đã thành mớ hỗn độn gì rồi chứ?

Nhân Mã đặt xuống bàn cho Bạch Dương một cốc nước trái cây, y cũng đá một chiếc ghế ra mà ngồi ngay bên cạnh. Trông gương mặt chẳng có tí vui vẻ gì của cô, lại còn nhắc đến chuyện hoàng cung, Nhân Mã thấy rất rõ sự chán ghét trong đôi mắt sắc hồng phấn ấy.

- Mặc dù là chưa, nhưng mà, đêm qua ngươi sao lại về sớm?

- Ta mệt cũng không được về à? Bổn tướng quân đường đường là quan võ đấy.

Bạch Dương cứ như thế ngồi chống cằm lườm Nhân Mã mất một lúc, y cũng không ngần ngại mà ngồi trừng mắt đáp trả cô, hai người cứ thế mà quên đi sự tồn tại của Kim Ngưu đang trông như buồn ngủ kia.

- Về thì cũng được, nhưng ngươi đáng ra không nên về.

- Làm sao? Nói rõ ra đi.

Nhân Mã có vẻ như đã hiếu kì đến mất kiên nhẫn rồi. Bạch Dương chậm rãi đưa điểm tâm lên miệng cắn vào một miệng, nhâm nhi đến khi nuốt trôi được thì thôi.

- Này, Ngọc Nhi, ngươi đây là có ý gì?

- "Ngọc Nhi" không phải là cái danh ngươi muốn gọi thì gọi. Bà đây không muốn nói với kẻ thô lỗ.

Bạch Dương bỗng dưng chỉ thẳng trỏ vào mặt Nhân Mã, y vừa nhăn mặt biểu lộ vẻ chán ghét, ngay lúc sau liền thấy buồn cười.

- Phải phải, nam nhân được phép gọi "Ngọc Nhi" ngoài Thẩm Thừa Tướng thì chỉ có Đại Điện hạ thôi.

Bạch Dương bị chọc quê không thèm nói chuyện, Kim Ngưu ngồi từ đầu đến cuối vẫn cố hiểu chuyện bọn họ đang nói, nhưng thấy không liên quan gì cho lắm?

- Ngọc Nhi, lúc ngươi mới đến sắc mặt rất tệ, ngoài chuyện của A Vu ra còn gì nữa chứ?

Nghe lời nói nhỏ nhẹ của Kim Ngưu, Bạch Dương cũng nhanh chóng thả lỏng cơ mặt, lộ ra vẻ buồn thiu.

- Ta sắp thành thân rồi.

- ... Tháng bao nhiêu?

- Hu.. đầu tháng sau..

Hai mắt Kim Ngưu trợn tròn như muốn rớt ra ngoài, nay đã là những ngày cuối tháng, mặc dù thấy nó phải lắm nhưng cũng hơi vội rồi nhỉ, Đại Điện hạ chỉ vừa mới đăng cơ, thời điểm này rõ ràng là không thích hợp.

- Qua! Chuyện tốt đó chứ!

Cả hai nữ nhân đều đưa mắt sang nhìn tên nam nhân duy nhất ngồi chung bàn, đã là tên nam nhân duy nhất rồi mà còn nói mấy câu ngược tâm trạng, thật là muốn đạp y lăn xuống lầu.

- Sao cái gì ngươi cũng thấy tốt cả vậy !?

- Sao lại không chứ? Sở Yên Vu thì suốt ngày phá hoại, nhốt lại thì quá ư là tốt rồi. còn ngươi, ngươi sớm thành thân thì sẽ không lo chuyện bao đồng nữa. Nói ra thì lại bảo khinh nữ nhân các ngươi, nhưng nữ nhân thì chỉ có như thế thôi.

Nhân Mã tuông ra một trào, Bạch Dương đã là đang muốn khóc tới nơi, lại được nghe ba cái lời khó lọt tai của y nữa, cô không tài nào kìm nổi mà nhào vào lòng Kim Ngưu nức nở.

Kim Ngưu đưa cái nhìn chán ghét dồn lên người Nhân Mã, bên sâu trong ánh mắt có một tia buồn bực, vừa thấy tức giận với y, vừa thấy sầu não với y.

- Ngọc Nhi, ngoan, hay ngươi đi nói chuyện hủy hôn đi.

- ..Hả?

Nhân Mã cảm thấy hình như mình vừa bị lãng tai, Bạch Dương cũng nghĩ bản thân chỉ là nghe nhầm. Kim Ngưu liệu có biết lời cô vừa thốt ra có ý nghĩa gì không vậy?

- Ta không biết Đại Điện hạ đó bình thường ra sao, nhưng hắn mà như này, ta nghĩ ngươi nên suy nghĩ lại.

Kim Ngưu liếc mắt nhìn sang Nhân Mã, chốc lát liền thu ánh nhìn về ngay. Nhân Mã biết ngay là phật ý cô rồi, nhưng dù có sao thì Bạch Dương cũng không thể hủy hôn, làm như vậy thì mất hết thanh danh đấy.

- Diệp.. Diệp Nương, ý nghĩ này không tốt, ngươi là bằng hữu của nàng, ngươi hà cớ gì lại khuyên như vậy ?

- Thứ không tốt chính là nam nhân mấy người.

Kim Ngưu ôm chầm Bạch Dương vào lòng, giống y như gà mẹ bảo vệ gà con khỏi con cáo xấu xa đang có ý định nuốt chửng con mình. Nhân Mã bị cái ánh nhìn không thiện cảm đó làm cho khó xử, y chỉ đành đứng dậy, xin bỏ về trước.

- Gặp lại sau, ta nhận ra trong phủ còn chuyện chưa làm.

Sau khi bóng dáng Nhân Mã khuất khỏi tầm mắt, Bạch Dương mới từ từ rời khỏi vòng tay của Kim Ngưu.

- Đại Nương, mùi hương trên người của ngươi lạ lắm.

- Ta biết, sáng ta vội, không có thời gian gội rửa.

- ... Người của ngươi có mùi của hắn.

Kim Ngưu bất ngờ giật nảy mình, nhìn vào ánh mắt hiếu kì của Bạch Dương, cũng không khó để biết Bạch Dương đã chắc chắn thứ hương thơm trên người của cô giống của ai, có giải thích cũng vô ích.

- Đi mà Đại Nương... ta sẽ không nói với hắn..

- ... Ngươi ngày càng giống A Vu.

- Sao có thể, ta là ta, tuyệt đối không giống ai!

Nhắc tới Song Tử thì mới nhớ, ngày tháng bị cấm túc của con mèo ngỗ nghịch này còn khá dài.

.....................................

Song Tử vẫn rất lạc quan, cho dù cơm bữa có hơi khó nuốt, nhưng Thiên Bình sau đó cũng không cấm túc cô ở một chỗ nữa.

Hắn không nghiêm lắm, cũng chẳng bắt cô tiếp tục chép phạt, được cái là mọi sinh hoạt của cô trong cái phủ này đều được một tay hắn kiểm tra.

- Quốc Sư, ngài ngồi đó.. có thấy ta không..?

Hơi nước bốc lên che đi hai bên gò má ửng hồng của Song Tử, cô không dám cự động, chỉ dám ngồi yên đó, đợi chờ đối phương đổi ánh nhìn.

- Có chuyện gì sao?

Thiên Bình ngồi vắt chéo chân trên giường, bên cạnh là y phục chuẩn bị sẵn cho Song Tử. Hắn một tay nghịch lọn tóc, một tay vuốt vuốt lên bộ y phục, vừa nghịch vừa chờ đợi con người thích trì hoãn kia.

Trời tối sắp tới đoạn khuya khoắt rồi, hắn cũng buồn ngủ lắm chứ.

- Ngài thấy ta không..?

Thiên Bình biết là có hơi phản cảm, nhưng bọn họ đã ngồi cách nhau một bức phong rồi, cô cứ việc quay lưng chà rửa kiểu nào cũng được, hắn cũng đâu có xông vào.

- Thần căn bản không thấy gì.

Hắn có căng con mắt thì cũng chỉ thấy bức phong thêu hoa thêu bướm, cùng lắm là thấy bóng dáng thấp thoáng của Song Tử, cơ mà hắn cũng chẳng thèm nhìn.

Bẵng đi được một lúc lâu, Song Tử cứ như ngủ quên ở trong đó ấy, Thiên Bình cũng chỉ chờ kiểm tra cô đi ngủ thôi, hắn giờ cũng buồn ngủ rồi này.

- Quốc Sư... khăn...

- Ngài tự đi mà lấy. Kẻo lại bảo thần có ý xấu.

Hắn liền ngã lưng ra giường mà nhắm mắt, nằm trên giường của Song Tử còn có cả Tiểu Cơ đang ngủ say mèm, ở cạnh một con mèo lười cũng đâm ra lười hẳn.

Hắn nghe tiếng người bước ra khỏi thùng nước, rồi tiếng khẽ đụng vào bức phong, tiếng đồ vật lấy khỏi giá, rồi lại có tiếng hắt hơi của Song Tử.

- Quốc Sư.. tóc ta ướt...

- Tự lau khô đi, thần không có hơi gọi người cũng không có sức giúp ngài.

Thiên Bình xoay người sờ vào bộ lông của Tiểu Cơ, nó đang ngủ liền bị đánh thức, cả người giãn ra thành một cái ổ bánh mì dài, chốc lát lại cuộn tròn ôm lấy tay hắn.

Lại có tiếng hắt hơi của Song Tử. Thiên Bình cảm thấy có hơi không bình thường, hắn biết trời lạnh nên cửa đều đóng kính lại cho cô, cô còn là người có ma pháp Hỏa Hệ, dễ dàng gì bị cảm lạnh được.

- Quốc Sư.. y.. y phục..

- Thần bất tài, không làm được gì cho Công Chúa.

- Hồi sáng.. hồi sáng..

- Thần là người liêm chính, xin Công Chúa tự trọng.

Thiên Bình cứ tuồng một lèo ra, hai mắt còn chẳng thèm mở. Hắn lúc này bận ôm Tiểu Cơ rồi, ôm cục bông này đi ngủ cũng thấy thật thoải mái.

Hắn nghe thoáng tiếng kéo bức phong, có vẻ Song Tử thật sự xong rồi.

- Nếu lạnh thì đắp chăn vào đấy, một chiếc không đủ thì trong tủ còn vài chiếc, ngài có tùy tiện lấy.

Hắn bật dậy xếp lại gối ngay ngắn cho cô, tiện thể bế Tiểu Cơ lên luôn. Nhưng ngay khi hắn quay đầu nhìn về phía cô, cô lại ngã nhào lên người hắn.

Cơ thể vừa ẩm ướt vừa nóng ran của cô khiến hắn nhận ra, cô quả nhiên là bị bệnh.

Vừa mới có một ngày mà đổ bệnh rồi, mấy ngày sau thì làm sao đây.

Để Sư Tử biết thì chàng ta liệu có trách hắn không chứ.

Nhắc mới nhớ, chắc không đâu, Sư Tử đang sầu đời chuyện hồi gần trưa mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net