Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Đổi ngôi thứ 3 của Bạch Dương từ "cô" thành "nàng" cho nó khác với 2 mẻ bạn nhó, cho phù hợp với ngôi thứ 3 của Sư Tử luôn )

Song Tử cứ thế sốt bí tỉ mấy ngày, chắc là do sốc thời gian, có vẻ như là vui quá đến phát bệnh thôi.

Đúng là khoảng thời gian khá tồi tệ, Thiên Bình vừa hay phải chịu toàn bộ trách nhiệm chuyện cô bị bệnh, hắn không có nước lo chuyện của Sư Tử và Bạch Dương luôn ấy.

Hắn để ý rằng, thời gian này Sư Tử đến thăm Song Tử rất thường xuyên, hầu như ngày nào cũng đến, rồi cũng ở lại dùng bữa tại phủ của hắn. Chàng cứ ở lì đến nguyên ngày mới về. Không cần suy đoán sâu xa gì, hắn biết chàng ta đang buồn chuyện cũ.

Đặc biệt, Song Tử chưa biết chuyện này. Nên mỗi lần gặp huynh trưởng, cô lại nói với huynh trưởng những điều liên quan đến Bạch Dương. Nhìn mặt Sư Tử thật sự rất không cam tâm nghe, nhưng lại không muốn tam muội đang bệnh phải thêm đau đầu, chàng chỉ đành nuốt xuống những lời từ chối.

- Phải rồi, hoàng huynh, Ngọc Nhi thích huynh lắm đó, lần trước nàng thêu cho huynh chiếc khăn, huynh có vừa ý chứ?

Khăn? Khăn nào cơ? Sư Tử không nhớ tới bản thân được Bạch Dương thêu tặng một chiếc khăn đấy. Có sao?

- Ể? Nàng chưa đưa cho huynh..? .. À chắc là nàng sợ không vừa ý huynh, sợ huynh miễn cưỡng nhận thì không hay nên giữ lại rồi..!

Song Tử gãi gãi đầu, mặc dù cô mới là người bị bệnh, nhưng sắc mặt của Sư Tử còn tệ hơn cô nhiều. Đặc biệt là khi nhắc tới Bạch Dương.

- Ta đi thư phòng tìm sách, muội nghỉ ngơi cho tốt, kẻo lại phiền Quốc Sư Đại nhân.

Sư Tử lại lảng sang một chủ đề khác rồi. Chàng cũng rời khỏi tầm mắt của cô, để cho cô dõi theo một cách khó hiểu.

Không lẽ sau chuyện hôm bữa, quan hệ của hai người rơi xuống đáy xã hội rồi?

Sư Tử đem gương mặt ảm đạm đi qua thư phòng của Thiên Bình, tùy tiện lấy một quyển sách xuống, giờ chàng không biết làm gì hơn nữa.

- Đại Điện hạ.. à không, Thái Tử Điện hạ, ngài thật sự muốn bản thân cứ như vậy sao?

Vừa hay Thiên Bình cũng vào thư phòng tìm sách. Hắn thấy Sư Tử ngồi dán mắt vào sách, nhưng lại không di chuyển theo dòng chữ, tay cũng không động, rõ ràng là đang chìm đắm trong suy tưởng.

- Không biết. Ta không thấy vui.

- Ngài cũng không muốn đi tìm niềm vui?

- Ta thấy mệt mỏi. Ta không muốn đi tìm.

- Ngài muốn nó tìm đến ngài ư?

Sư Tử đáp lại Thiên Bình bằng một cái gật đầu. Hắn thấy cũng phải, cái tôi của Sư Tử cũng cao lắm chứ, chàng ta một khi như vậy rồi, thì chỉ có ngồi lì chờ kì tích thôi.

Hắn thấy cứ như vậy thì không ổn, chỉ có thể đi gọi Bạch Dương. Coi bộ cái tôi của nàng cũng cao dữ, sau ngày hôm đó cũng cóc thèm tìm đến chàng ta để xin lỗi.

Mời Bạch Dương đến thì không được, hắn chỉ đành đến tận phủ Thừa Tướng tìm nàng.

- Ai nói ta không đến tìm !? Là hắn không hề tiếp đón ta !

Bạch Dương tức giận đứng phắc dậy, hai bàn tay đập mạnh xuống mặt bàn, đôi bên chân mày liền nhíu lại. Nàng đang quát thẳng vào mặt Thiên Bình đấy.

Thiên Bình bị hành động đó làm giật cả mình, nhưng hắn chẳng biểu lộ bên ngoài, hắn chỉ nhẹ nhàng hỏi lại Bạch Dương một câu.

- Làm sao hắn không tiếp ngươi?

Bạch Dương nghe thế thì chậm rãi kéo váy ngồi lại ghế, nàng đương nhiên không rõ.

- ... Mỗi lần ta đến, hắn đều không có ở biệt điện.

- Ngươi đã thử xông vào chưa?

- Đương nhiên là rồi.. nhưng hắn thật sự không có ở đó.

Thiên Bình thở dài, hỏi cho có thôi, hắn biết Sư Tử những thời gian đó đều ở phủ của hắn mà. Coi bộ chàng ta thông minh đấy, biết thừa Bạch Dương chán ghét hắn nên sẽ không dễ gì đến tìm hắn, chàng mới lựa chọn trốn tại đây.

- Ngươi nghĩ xem, là hắn có việc hay hắn muốn tránh mặt ngươi?

- Khỏi nghĩ đi, ngươi hỏi vậy thì chỉ có nước hắn muốn tránh mặt ta... ngươi đã nói gì với hắn !?

Bạch Dương chỉ thẳng trỏ vào mặt Thiên Bình, hắn đương nhiên sẽ nhìn cô bằng ánh mắt không hiểu kiểu gì. Thật sự cái gì xấu liền đổ lên đầu hắn sao?

- Thẩm Tiểu Thư ăn nói cho đàng hoàng vào, vu khống cũng là tội đấy.

- ... Hắn hiện tại đang ở đâu?

- Ngươi muốn biết thì tự tìm đi. Hai người các ngươi gần đại lễ rồi đấy, tránh mặt nhau cũng tốt, phòng trừ hủy hôn phút chốc.

- Ăn nói kiểu gì đấy.. rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ...?

Bạch Dương ôm đầu gục xuống bàn, cũng vì chuyện này mà nàng đau đầu suốt mấy đêm liền, ngủ không đủ giấc, ăn không đủ no, sức khỏe sa sút nghiêm trọng. Nàng chẳng hiểu làm sao nữa.

- Này, ngươi từng nói với ta ngươi không thích hắn mà? Ngươi đây là vì cái gì?

- ... Ta nói hồi nào?

Bạch Dương ngay tức khắc liền nhớ ra chuyện cũ trong quá khứ. Lúc nàng trên đường rời phủ Quốc Sư thì thấy rất nhiều cây bị ngắt lá, lá còn rải rác ngay bên dưới nữa mà, nối lại thành một đường dài nữa chứ.

Nàng không nghĩ mình rảnh tới nỗi đó đâu. Nàng vừa mới sửa móng tay xong, này là của ai chứ không phải của nàng.

- Hôm đó.. hắn tới..?

- Cái này ngươi phải đi hỏi hắn.

- Ta biết hắn ở đâu thì phải hỏi ngươi sao !?

Bạch Dương tức giận cầm cốc nước hất thẳng vào mặt Thiên Bình, hắn theo phản xạ mà lấy tay áo che mặt lại, nhưng may là cốc không còn nước.

Đợi đến khi tiếng cốc đập mạnh xuống bàn bởi sự tức giận của chủ nhân nó, hắn mới từ từ hạ cánh tay xuống.

- Đâu thể trách ta, trách cái miệng quạ của ngươi đấy.

Thiên Bình biết rõ với sự phẫn nộ của Bạch Dương thì hắn ở lại đây càng không tốt, bởi thế hắn phải nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Trước khi khuất khỏi tầm mắt nàng đàng hoàng, hắn còn không quên nói thêm một câu.

- A Vu bệnh rồi. Ngươi muốn qua thăm cũng được. Phủ Quốc Sư không phải lúc nào cũng đóng cửa với ngươi.

Nhắc đến Song Tử, Bạch Dương mới nhớ ra mình còn có một con bạn đang bị cấm túc đấy.

- A.. A Vu bệnh rồi !? Ngươi dám áp bức nàng !?

Thiên Bình vừa quay đi thôi, Bạch Dương đã xông ra tóm lấy cánh tay hắn, coi bộ Song Tử bệnh hay Sư Tử phớt lờ nàng đều đổ lên đầu hắn hết. Tại hắn tại hắn hết, trong khi hắn cũng chỉ là tuân theo lệnh trên, biết cái quái gì đâu mà.

- Không dám đâu. Yêu cầu Thẩm Tiểu Thư có chừng mực một chút, nam nữ thụ thụ bất tương thân, bỏ cái tay này ra.

Bạch Dương nhìn xuống bàn tay của mình đang tóm lấy tay hắn, hắn định đưa tay gỡ tay nàng nhưng lại không dám, này là khinh không thèm động vào chứ gì, nàng biết ngay mà, cỡ này chỉ có mỗi Song Tử là hắn chịu chạm thôi.

- Đi, ta theo ngươi đến phủ Quốc Sư.

- ... Thẩm Tiểu Thư muốn ngồi chung xe với nam nhân khác sao?

- ... Cóc cần. Đợi ta là được. Ta tự trèo ngựa.

.........

Sau bữa trưa, Song Tử nằm ngoan ngoãn nghe Sư Tử kể chuyện. Nhiều khi không dám nghĩ một nữ tử hai mươi tuổi đầu lại có tâm hồn vẫn như con nít ba bốn tuổi, suốt ngày làm nũng, bệnh tật thì khỏi nói rồi, không khác gì một đứa con nít.

- .... Cuối cùng, tiên nữ bay về trời, vĩnh viễn không muốn trở lại thế gian đầy đau thương đó nữa.

- Hoàng huynh, còn chàng trai kia thì sao? Hắn yêu tiên nữ mà? Bọn họ từng có cuộc sống hạnh phúc, sao tiên nữ lại tuyệt tình như vậy?

- ... Có nhiều thứ thấy như vậy, nhưng thực tế lại không như vậy.

- Muội không hiểu lắm..?

- Con người mà. Ví dụ này, muội yêu một người, nhưng hắn lại không yêu muội, muội ép thúc hắn lấy muội, ràng buộc cuộc sống hắn với muội, hai người sống một cuộc sống không thiếu thốn lo toang, con cháu thành đàn, tiền bạc dư dả. Nếu muội là hắn, muội vẫn chịu chứ?

- ... Không chịu nổi. Muội không yêu người ta, dù có thế nào cũng không hạnh phúc.

- Vậy, quay lại như cũ đi, muội là muội trong ví dụ đó, nếu đối phương không thấy hạnh phúc, muội có muốn giải thoát cho hắn không?

Song Tử càng nghe càng thấy không hiểu, không hiểu tại sao Sư Tử lại kể mình nghe câu chuyện này, cũng không biết tại sao Sư Tử lại hỏi mình những câu như vậy. Cô cảm thấy, huynh trưởng giống như đang sầu não chuyện nào đó, vài phần giống như câu chuyện.

- Muội không biết nữa...

Sư Tử rũ hai hàng mi xuống, kể chuyện cho tam muội một hồi, chàng cũng thấm mệt rồi, cũng bởi vì mệt, chàng lại đi hỏi mấy câu như vậy với con bé.

- Cái này khó với muội rồi. Muội có thể hỏi Quốc Sư... đừng hỏi nhiều nhé, hắn cáu muội đấy, huynh trưởng không giúp muội hoài đâu.

Sư Tử nhẹ nhàng xoa đầu Song Tử, cô cũng gật đầu đáp trả chàng. Nghe câu chuyện xong cũng thấy có chút buồn ngủ, trời vừa qua trưa, ngủ tới chiều mát chắc sẽ khỏe người.

Thấy muội muội đã nhắm mắt lại, Sư Tử liền thu tay về, chàng thở một hơi dài mà không biết lí do.

Ngay khi chàng muốn rời khỏi phòng cho Song Tử yên tĩnh mà nghỉ ngơi, Thiên Bình lại dẫn Bạch Dương bước vào.

Ba người bọn họ đứng nhìn nhau. Sư Tử khó hiểu nhìn Thiên Bình, thế nhưng hắn lại tránh sang một bên mà đi đến chỗ Song Tử xem cô thế nào. Bạch Dương thấy có hơi ngượng ngùng cũng chạy đến bên Song Tử, thành ra Song Tử vừa vào giấc liền bừng tỉnh.

- A! Ngọc Nhi!~ Ngươi dạo này sao rồi ? Sao lại xanh xao thế này..?

- .. Ngược lại phải hỏi ngươi đó, dạo này bận bịu không có dịp đến thăm ngươi, ngươi lại bệnh thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nghe thoáng qua, Sư Tử biết Bạch Dương đến là vì Song Tử, chàng liền ngoảnh mặt đi thẳng ra cửa, không một cái quay đầu mà rời khỏi đó.

Thiên Bình thấy thế thì khều Bạch Dương, hắn không nói rõ mà để nàng tự hiểu, nàng quay ra không thấy Sư Tử nữa thì cấm nín nhìn hắn. Giữa hai người như đang giao tiếp bằng ánh mắt.

- Ngọc Nhi, Quốc Sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?

- ... Không có gì, chỉ là thần thấy Thẩm Tiểu Thư như có chuyện muốn nói với Thái Tử Điện hạ, tranh thủ lúc người chưa đi hẳn thì mau chóng đuổi theo.

Thiên Bình huých Bạch Dương ra khỏi giường, hắn để Song Tử nằm xuống mà cẩn thận đắp chăn cho cô. Bạch Dương lúc này không biết nói sao, Thiên Bình đúng là hết cách.

- Thẩm Tiểu Thư còn không mau thì...

- ... Ta đi trước, có dịp sẽ đem quà cho ngươi.

Bạch Dương nói vội rồi bỏ đi mất, để lại Song Tử vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác nhìn theo. Thật sự cô chả hiểu cả đám người này đang bị cái gì nữa.

- Quốc Sư, giữa bọn họ có chuyện gì sao?

- Không có gì, ngài lo cho ngài đi, chuyện của bọn họ còn lâu mới tới lượt ngài lo.

Thiên Bình nói rồi đứng dậy muốn rời đi, Song Tử lại lập tức kéo tay áo hắn, hắn hơi nhướng mày nhìn cô.

- À.. ta muốn hỏi một cái...

- Ngài có thể nhanh không?

Để cho hắn đi hóng chuyện của hai người kia nữa.

- ... Hoàng huynh có hỏi ta, nếu ta yêu một người không yêu ta, ta nên ràng buộc hắn với ta.. hay để hắn tìm tình yêu của chính mình?

Thiên Bình dường như bị câu hỏi ấy làm cho đứng hình mất một lúc. Cuối cùng, hắn lại đưa tay đẩy đầu Song Tử ra.

- Con nít con nôi, hỏi ba thứ nhảm nhí.

- Ta không còn là con nít đâu! Ta dù gì cũng có người mình yêu!!

- ... Ngài có biết "yêu" là gì không đấy?

- Biết chứ! Là thích một người, luôn muốn đem lại hạnh phúc cho người đó!

Hắn ngạc nhiên nhìn cô. Nếu cô biết như vậy, thì sao cách cô đối xử với hắn lại như thế kia? Hay là, hắn nghĩ nhiều rồi..? Hắn quên mất. Cô đối với hắn đâu phải là "yêu". Cùng lắm chỉ có "thích".

- Nè, ngài làm sao vậy? Ta nói sai ư?

Song Tử đung đưa tay áo của Thiên Bình, hắn cũng vì thế mà bước ra khỏi dòng suy tưởng. Hắn quyết định ngồi lại giường, không đi xem kịch của hai người kia nữa.

- Nói thử xem, ngài yêu ai?

- Ừ.. nhiều lắm đấy.

- ..Ồ.

- Như Hoàng huynh nè, nhị tỷ, tiểu muội muội, Phụ Hoàng Mẫu Hậu, cả Ngọc Nhi và Đại Nương, còn có Tiểu Cơ, rất rất nhiều!

- Ha!

Hắn bị câu trả lời của cô làm cho phụt cười, tưởng cô hay lắm, ai ngờ vẫn não úng nước như này nào. Tính khí này sao lại giống một đứa con nít thế, rõ ràng lúc nhỏ cô rất trưởng thành.

- ... Ta nói sai sao?

- Không hẳn là sai đi? Nhưng, "yêu" mà ngài vừa nói, không phải "yêu" mà thần muốn nói.

- A... vậy thế nào mới đúng?

- Ngài có thể yêu nhiều người, nhưng trong một lúc nhất định, ngài chỉ động lòng với một người, thấy người đó đặc biệt nhất, là người mà ngài chỉ muốn dành cả đời để ở bên, muốn che chở, muốn bảo vệ, muốn yêu thương, muốn chăm sóc, muốn đem lại hạnh phúc cho người đó.

Song Tử chăm chú nghe lời của Thiên Bình, cho đến khi hắn chấm câu, cô lại nghiêng đầu sang một bên.

- Vậy Quốc Sư có người mình yêu chứ?

- ... "Thứ" thì có. "Thứ" thần yêu chính là đất nước này.

Song Tử ngồi nghe như con mèo vểnh tai lên nghe tiếng chủ nhân gọi, hắn nói gì cũng đúng hết, dù có khác người một chút.

- Hiểu rồi chứ? Vậy nói ra thì, người ngài yêu là?

Thiên Bình hỏi xong, Song Tử đã ngồi đó suy nghĩ rất lâu. Đến khi hắn không chờ nổi nữa.

- Thôi, ngài vẫn còn quá mơ hồ về nó. Thiết nghĩ nên để khi khác...

- Ta yêu ngài.

Thiên Bình đứng hình mất mấy chục giây, Song Tử thấy thế thì chui vào lòng hắn, cô áp tai nghe thử nhịp đập của hắn, đúng là nhanh hơn hình thường này.

- Ngài có bị ngốc không vậy.. suy nghĩ cho kĩ vào..

- Đúng vậy đó, ta ngốc rồi, ta nghe nói nếu yêu một người thật lòng thì sẽ bị ngốc!

Trông cái nụ cười trên gương mặt như viết rõ ba chữ " ta bị điên" của cô, tim của hắn phút chốc như muốn rớt ra ngoài. Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể dùng tay che đi gương mặt đó.

- ..Giờ không phải là lúc ngài trêu chọc thần, mau nằm nghỉ đi!

Thiên Bình một mạch đẩy Song Tử nằm xuống, hắn nhanh chóng kéo chăn đắm cho cô rồi vội vàng bỏ đi. Song Tử cũng không có dự định níu hắn lại, cô thấy tai hắn đỏ hết cả lên rồi, tay còn run nữa cơ, tốt nhất nên để hắn tìm nơi để bình tĩnh.

Dù sao cô cũng thấy vui.

- Yêu sao..? Đây cũng là cảm giác của hoàng huynh đối với Ngọc Nhi?

-----------------------------

Chưa yêu ai bao giờ xong viết cái này thấy sượng vc  <(._. )>



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net