Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Ngấm rượu được một lúc, Song Ngư cuối cùng cũng tựa vào vai Ma Kết mà thiếp đi, thật may là nàng vẫn còn tỉnh để đỡ cô nhóc lại, nếu mà cả hai đều không còn minh mẫn thì có chút cực, mọi người xung quanh sẽ bàn tán đấy.

- Đại ca, muội đưa Tiểu Điện hạ hồi cung nha?

- Nhắm đi được thì đi.

Nhân Mã không nhìn lấy Ma Kết một cái, bởi vì đôi mắt của y đang phải nheo lại mà nhìn Song Tử, cái dự cảm không lành khiến cho y không thể không chú ý tới cô, đến nỗi Ma Kết có đi đâu y cũng quan tâm.

Ma Kết cũng vì thế mà nhìn theo hướng mắt của đại ca, không biết đại ca của nàng đang chú ý đến Song Tử, hay là chú ý đến Quốc Sư mà cô đang mời rượu đấy.

Song Tử đem chung rượu qua đó thì chỉ có chuyện mời rượu người ta thôi, Thiên Bình đang nâng chung rượu lên uống thì thấy cô ngồi xuống bên cạnh, hắn lập tức nhích qua một chút, miễn là không bị cô vồ lấy là được.

- Quốc Sư Đa----

- Thần xin kiếu. Thần không uống rượu.

Thiên Bình còn đưa chung rượu của mình giơ ra cho Song Tử xem, gọi là chung rượu thì phải chứa đựng rượu, nhưng chung của hắn lại là nước.

Phút chốc Song Tử liền nhớ ra Thiên Bình tửu lượng rất tệ, so với huynh trưởng nhà cô còn tệ hơn nữa. Huynh trưởng của cô ấy, chàng ta còn miễn cưỡng uống được vài chung mà vẫn đi đứng được, nhưng hắn ấy, hắn uống vào chỉ có nước quay cuồng rồi bất tỉnh thôi.

- Ta biết ta biết, nhưng mà, hôm nay là ngày vui của Đại Điện hạ, huynh ấy là Hoàng Huynh của ta, ta thay huynh ấy mời ngài một chung-----

- Không. Trừ khi Đại Điện hạ trực tiếp ngỏ lời.

Thiên Bình không để cho Song Tử nói hết câu, hắn gạt đi chung rượu cô đưa qua, thậm chí còn chẳng muốn nhìn cô thêm một cái nào.

Song Tử ngó xem huynh trưởng làm sao rồi đã, Sư Tử vẫn đang được người ta mời rượu, lấy thời gian đâu mà đi mời Thiên Bình. Nói thật thì, nếu Sư Tử có ngỏ lời chưa chắc gì hắn đã nhận.

- Một chung thôi, ta uống vơi đi một nửa, một nửa còn lại của ngài, tuyệt đối sẽ không sao!

Thiên Bình không quay đầu lại, hắn chỉ đưa mắt liếc nhìn qua chung rượu của Song Tử, đúng là vơi một nửa a. Hắn bắt đầu suy nghĩ, nếu như hắn vẫn tiếp tục từ chối, liệu cô có chịu bỏ đi không? Dòng suy nghĩ vừa chạy qua, hắn bỗng dưng cảm nhận được hơi ấm từ da thịt của cô. Hắn nhất thời phân tâm, cánh tay đã bị cô ôm lấy lúc nào không hay.

- Ngài nể mặt ta một chút đi.

Song Tử đương nhiên sẽ không đơn giản là ôm, cô cọ người vào cánh tay hắn, hắn thẹn quá hóa giận mà rút mạnh cánh tay về, chung rượu cũng xém tí bị hắn làm đổ.

- Đổi lại thần có thể mời ngài dùng nước.

Thiên Bình lấy chung rượu trong tay của Song Tử đặt lên bàn, thay vào chỗ trống trên tay cô là chung chứa nước, đồng thời đẩy chung rượu kia ra xa.

Nhân Mã lúc này đột nhiên nhếch mép cười, nếu so về thời gian, y hiểu hai con người kia lắm ấy, không biết là đang cười Song Tử hay Thiên Bình, y hiểu bọn họ đang tranh luận cái gì là được.

Ma Kết cũng muốn xem thử chuyện gì sẽ xảy ra ngay sau đó, nhưng Song Ngư rượu vào liền nói nhảm không thôi, nàng phải tìm người đưa cô nhóc này về trước đã. Mong quay lại thì cuộc vui vẫn chưa muộn.

Song Tử nhìn hắn rồi nhìn dòng nước phản chiếu gương mặt của mình, cô nhăn mặt bĩu môi, tỏ đủ vẻ không muốn một chút nào.

- Ngài nể mặt thần một chút đi.

Cô lập tức nhìn lên hắn, hắn lúc này quay mặt đi rồi, nhưng cô biết hắn đang lén cười cô, câu vừa rồi rõ ràng là nói lại lời của cô.

- Ta không có bỏ gì vào trong rượu hết~! Miễn cưỡng nhấp môi thôi cũng được mà, ngài đâu phải không nhấp được rượu?

- Thần không sợ ngài bỏ gì vào, chỉ là nam nữ thụ thụ bất tương thân, ngài có rượu kính rượu, thần có nước kính nước, đáng ra ngài mới là người uống rượu, thần uống nước.

Thiên Bình cầm chung rượu lên, cụng nhẹ vào chung nước Song Tử đang cầm rồi lại đặt xuống, Song Tử cũng cái đà này mà bỏ luôn chung nước lại bàn.

- Ngài sợ cái gì ? Chúng ta có chuyện gì là chưa làm ?

Lời này của Song Tử vừa thốt lên, cho dù cô đã nhỏ giọng, phạm vi quanh hai người vẫn không tránh việc nghe phải. Đương nhiên không chỉ Thiên Bình không rượu vào mà tai vẫn đỏ, quan đại thần quần chúng cũng bị lời của cô làm cho ngại theo.

- Này, nếu ngài không muốn đào cái lỗ mà chui xuống ngay bây giờ thì miễn cưỡng nhận chung rượu của ta đi.

Mặt của Song Tử thật sự rất dày, Thiên Bình không còn cách nào khác, hắn hừ một tiếng, miễn cưỡng gật đầu chấp thuận.

Nhân Mã nhìn chung rượu được Thiên Bình uống cạn mà ngạc nhiên không thôi, y chợt cười khẩy, như thế chẳng phải đúng ý của Song Tử, là trúng kế của cô rồi sao. Y thật muốn qua đó nói với hắn đôi ba câu, nhưng đúng lúc này lại bị Song Tử lườm phải, cô sớm biết y đang hóng chuyện rồi.

Nhưng sự chú ý của Song Tử cũng nhanh chóng dồn lại Thiên Bình, Nhân Mã lúc này mới thở phào. Y sợ lát nữa bản thân có lỡ uống say, Song Tử sẽ xuất hiện và phục kích bằng cách treo y lên cây cho đến sáng. Nghĩ thôi đã thấy sởn gai ốc.

Đổi hướng mắt sang bên Đại Điện hạ, Nhân Mã đang nghĩ ngợi xem có nên qua đó mời rượu chàng ta không, nhưng nhìn lại thật đau mắt. Sư Tử vừa nhận rượu của người khác vừa kè kè bên cạnh Bạch Dương, rõ ràng là một tay cầm chung rượu, một tay ôm eo vị hôn thê. Nhân Mã cảm thấy bản thân thật đáng thương, tự dưng lại có hảo bằng hữu là bào huynh muội, bọn họ lại được bên cạnh ý trung nhân, mình thì ngậm ngùi nhìn người ta ân ái.

Quay lại với Ma Kết, gọi người thì cũng gọi được đấy, nhưng lo cho nguy nan của Tiểu Điện hạ, nàng vẫn lẽo đẽo theo sau, cho đến khi đụng trúng Hoắc Thái Úy mới dừng lại.

- Ô? Nghĩa huynh?

- Nghĩa muội?

Bảo Bình thân làm Thái Úy quan võ không thích dây dưa lâu, sau cái hồi mời lấy Sư Tử một chung chúc mừng thì cũng chẳng ở lại tiệc, không ngờ lại có dịp đụng phải Ma Kết tại chỗ này.

- Đại ca không có ở đây?

- Huynh ấy vẫn còn ở lại tiệc yến, muội cùng Cá con hồi cung trước.

Ma Kết chỉ về phía thị nữ đang giúp Song Ngư lên kiệu, Bảo Bình cũng quay đầu nhìn theo.

- Nàng làm sao đấy?

- Say khướt.

Ma Kết vừa dứt lời, Bảo Bình đã đi về phía kiệu của Song Ngư, tranh thủ lúc thị nữ vẫn đang giúp cô nhóc ngồi ngay lại, y tiến đến sờ vào trán cô, vuốt ve một bên má để kiểm tra thân nhiệt, xem ra là không sao.

Trước cái hành động đó của y, Ma Kết đờ người mất một lúc, nói làm sao mới được nhỉ, y có vẻ quan tâm đến Song Ngư, nếu theo lối tôn trọng thì chẳng đáng nói rồi.

Song Ngư cảm nhận được hơi lạnh từ một bàn tay thô ráp không biết của ai, cô mơ màng giụi mắt, trông thấy trời hôm nay có một mặt trăng rất lớn, cô bỗng dưng cười khó hiểu.

- Chết tiệt, mình say đến nỗi.. nhìn mặt trăng cũng ra Tiểu Dư Dư..

Bảo Bình thở dài, thật sự không sai đâu, cô còn vươn tay cố chạm đến cái mà cô nghĩ là mặt trăng đó, cô thật sự chạm vào mặt của y.

- Hơ.. Thái Úy..? Là ngài sao?

Song Ngư lập tức rụt tay về mà giụi lại hai con mắt, uống có bao rượu đâu mà mơ hồ như thế này a, cô mong là mình vừa nhìn nhầm.

- Mau đưa Công Chúa hồi cung, nhớ phải giúp nàng lau qua mặt trước khi lên giường, còn phải súc miệng, nếu không thì sẽ hư răng.

Song Ngư nhìn lại dáng vẻ nghiêm túc căn dặn thị nữ của Bảo Bình, cô không nhìn nhầm rồi, thật sự là Tiểu Dư Dư* của cô.

* Hoắc Bảo Bình có tên thật là Hoắc Dư ó, tương tự Sở Song Tử cũng có tên thật là Sở Yên Vu.

Ngay lúc y rời đi được chừng mười bước, Song Ngư liền lên tiếng gọi lại, đồng thời không chỉ gọi y quay đầu nhìn, còn gọi cả Ma Kết đang ngơ ngác nhìn từ nãy giờ thức tỉnh.

- Thái Úy Đại nhân! Ngài có thể hộ tống ta về chứ ?

Nhìn lại gương mặt hồng lên vì rượu của cô, Bảo Bình cũng không nỡ để cô quay về khi như vậy, y biết thị nữ của cô đâu có giống A Tư A Tô của Song Tử. A Tư A Tô đều là cao thủ đó, thế mà Song Tử cũng chẳng cần, bản chất cả cái hoàng cung này ai cũng sợ cô hết.

- Để Lý Tiểu Thư...

- Nghĩa huynh, hộ tống nàng một đoạn cũng được, muội có chuyện cần làm, nha.

Ma Kết nói lớn một câu, xong thì kéo Bảo Bình xuống nói nhỏ đôi ba lời. Song Ngư có hơi tò mò chuyện mà nàng nói với y, nhưng thôi đành đợi hữu duyên tương phùng, hỏi lại nàng sau.

Bảo Bình quay lại bên cạnh kiệu của Song Ngư, cô nhóc liền xà xuống ôm lấy cổ y, trông như một con mèo lười muốn bám vào chủ.

- Đại nhân, ngài bế ta nha?

- ... Không tiện.

Bảo Bình ngay sau đó liền đẩy Song Ngư ngồi lại kiệu, lập tức hạ lệnh nhanh chóng khởi hành. Song Ngư theo quáng tính mà lắc lư, gói thuốc không biết cô để kiểu nào đột nhiên rớt xuống dưới đất, vừa hay còn bị Bảo Bình đạp phải.

Y nhặt gói thuốc lên, chưa gì đã đứng hình mất ba giây, nhìn đi nhìn lại trông nó cứ giống gói mà Tam Vương Gia cầm lúc chưa bắt đầu tiệc yến nhỉ?

Song Ngư lúc này vẫn chưa biết bản thân làm rơi đồ, cô nhóc vẫn đang chóng hết cả mặt đây này.

Xử Nữ vẫn đang còn ở tiệc yến, đúng như rằng trong tay hắn đang cầm gói thuốc y hệt. Thoạt đầu lúc tiệc yến chưa mở, hắn có vô tình đụng mặt hai chất nữ Song Tử và Song Ngư.

Không biết bọn chúng lên ý đồ gì, chỉ thấy chúng giấu trong tay một gói thuốc rất khả nghi. Phòng trừ hai đại phá hoại này làm lớn chuyện, hắn nhất quyết tịch thu gói thuốc đó.

Hắn căn bản chả nghĩ tới, chúng nó còn nhiều gói thuốc nữa.

---------------------------------------------

Tui kể các bạn nghe về 4 đứa phá gia của Kiều Thê...

Quay về cỡ mười năm trước đi, Sư Tử với Song Tử vốn là ae và Sư Tử thì rất cưng Song Tử. Sư Tử là bạn học của Nhân Mã ở học viện, lâu lâu Song Tử sẽ mò tới học viện để tìm Sư Tử, thế là gặp Nhân Mã, dần thì thân nhau, cả ba có thể rủ nhau đi làm bất cứ thứ gì mà một quý tộc đíu hề làm. Sau này có thêm Thiên Bình thì số lần đi báo lại nhiều hơn, tại Thiên Bình lúc nhỏ dễ bị bắt nạt, Nhân Mã thì tánh 🔥 như 🍨 và Song Tử thì ngang như 🦀, Sư Tử phải đi xin giảm tội cho cả bọn vì Nhân Mã và Song Tử đúm người ta.

Đây vốn dĩ là tình tiết ẩn và chẳng có trong Kiều Thê gốc nữa cơ ╰(*°▽°*)╯

Hehe, dạo này mưa to đường ngập, mong là đường truyền vẫn ổn....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net