Ngoại Truyện Tết ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huhuh ảt bóc nên năm nay không có tranh òi 😭

Năm nay năm con rồng mà đồ linh vật của ba anh nào đó vẫn chưa đâu vào đâu hết, thôi coi tạm ngoại truyện nhe...

Lần này đăng ở đây vì ở kia vừa đăng mừng tết dương lịch---

--------------------------

Chớp mắt vài cái lại tới mùng một của năm mới.

Từ ba mươi đến mùng năm Văn Vũ Các sẽ không mở cửa đón khách, vẫn có một vài vị khách nào đó ghé qua.

Do đóng cửa, đầu bếp chắc chắn không đi làm, những món ăn trong những dịp tết thế này để đãi khách đều do Diệp Đại Nương Kim Ngưu chuẩn bị. Hơi buồn vào năm nay là "trợ thủ đắc lực" của cô không có tham gia giúp khâu chuẩn bị, thành ra chỉ có mình cô làm hết. Cũng không hẳn là làm một mình, Bạch Dương và Song Tử vẫn đến rất sớm để giúp Kim Ngưu làm, nhưng mấy năm trước hai đứa này phụ không được ổn áp lắm, đồ ăn chưa đầy đĩa đã hao gần hết, thành ra rút kinh nghiệm năm nay chỉ cho hai đứa làm khâu không thể động đến thành phẩm.

Năm nay còn có Ma Kết ghé qua giúp, Kim Ngưu đã tiện hỏi Nhân Mã đã đi đâu mà mấy ngày không gặp, nàng đã đáp lại cô bằng nụ cười và một cái nháy mắt.

- Bí mật.

Kim Ngưu ngớ người nhìn dáng vẻ đó của Ma Kết, sự việc này cô không hiểu lắm, tết nhất đến nơi rồi mà Nhân Mã còn bận sao, hay là y đang chuẩn bị bất ngờ gì? Chắc là bất ngờ, tại vẻ mặt của Ma Kết cũng đã nói lên điều đó, nếu như huynh trưởng của nàng bận thì nàng không cười tươi như vậy được.

- Phải rồi, tết nhất, Nhị tiểu thư nhà họ Lục có gửi quà đến, Diệp tỷ tỷ xem qua chưa?

Lúc Ma Kết đến thì thấy Song Tử mồm đang ngậm chả giò vừa đang nói gì đó với một người đánh xe, dưới đất còn có một hộp gỗ buộc thắt rất tỉ mỉ, nghe cuộc trò chuyện thì biết là quà do Lục Diêu tặng, Song Tử đứng đó đã rất do dự không biết nên nhận hay không, cuối cùng là vẫn để người ta bê vào.

Kim Ngưu đang tạo hình cho đĩa chả giò thì giật mình, đĩa chả giò cũng bị cô làm cho lộn xộn lên. Ả cáo năm nay tốt quá nhỉ, còn đem tặng quà nữa cơ, nàng ta tặng gì được? Mà là đồ nàng ta tặng, mười phần thì hết chín phần có vấn đề.

- ...Chưa xem, cũng không muốn xem.

- Vậy để lát nữa muội xem cho.

Ma Kết đi vào trong cùng với Song Tử nên cũng biết Song Tử rất dè dặt cái hộp gỗ đó, đã hỏi qua bên trong không có sinh vật sống, có thể an tâm một chút, nhưng vẫn không yên lòng được. Nàng biết phong thái của Lục Diêu, nhưng cũng không đến nỗi e dè mấy món đồ của nàng ta, dù sao cũng nhận rồi, cứ mở ra xem cũng đâu có gì.

- À này, muội dù gì cũng là Gia Chủ rồi đó, còn là Vương Phi nữa, hừm, Vương Phi có lì xì không~?

Kim Ngưu dẻo giọng gọi Ma Kết đang giúp cô chiên chả, nàng nghe mà rợn hết cả người, đầu muốn bốc cả khói.

- Không có không có, muội chỉ có nhận chứ không có tặng đâu...

- Hở? muội cũng nên chuẩn bị vài phong bao cho hai đứa "cháu" nhà mình đi, hai đứa chúng nó sẽ vòi đấy.

Kim Ngưu cười khúc khích trước gương mặt đỏ ửng vì ngượng của Ma Kết, ai bảo nàng còn quá trẻ mà đã ở vị thế cao như thế chứ, cao hơn cả đại ca của nàng luôn ấy, khéo mà Nhân Mã sẽ từ chối lì xì cho nàng luôn, nàng phải lì xì ngược lại cho y mới đúng.

- Thôi nào thôi nào, làm mau thôi, đợi đại ca đến thì chiều mất!

- Ta đâu có đợi huynh ấy!

- Tỷ nói nhiều như vậy chính là đang đợi huynh ấy đến góp vui đó!

.....

Song Tử nhìn xuống mấy tấm giấy đỏ mà đáng ra nó phải có chữ để treo lên, giờ thì vui rồi, bày đặt mua giấy chưa viết để Thiên Bình trổ tài thư pháp, thế quẹo nào giờ này hắn vẫn chưa tới, bình thường hắn tới còn sớm hơn cô, viết được ba bốn tấm để Nhân Mã treo lên rồi.

À mà, Nhân Mã cũng chẳng thấy đâu luôn.

Chiếc chuông nhỏ ở cửa bỗng reo lên, Song Tử đang gật gù muốn lăn ra ngủ thì bị tiếng chuông gọi tỉnh, một mái tóc màu trắng lướt qua làm cho cô tưởng đó là Thiên Bình, nhưng đợi người kia phủi hết tuyết trên đầu xuống, để lộ ra mái tóc xanh hơi pha sắc trắng, cô mới nhận ra đó là Bảo Bình.

- Ô, Thái Úy...

Sự chú ý của Song Tử dồn xuống phần bị phồng lên của Bảo Bình, chiều rộng của y hôm nay như gấp đôi ngày thường ấy. Bảo Bình biết Song Tử đang thắc mắc cái gì nên đã cởi áo choàng ra, lập tức Song Ngư xuất hiện, cô bé còn ôm theo một hộp bánh nhảy ra ngoài, hù cho Song Tử một phen.

- Ta đa~ Hoàng huynh nói Lý Tướng Quân không đến giúp Diệp tỷ tỷ được nên đã nhờ muội đem cái này tới!

Song Ngư đưa hộp bánh cho Song Tử, mở ra mới biết đó là một cặp bánh chưng. Phải rồi, nãy khi vào bếp không thấy có bánh chưng, Kim Ngưu nói bận quá không để ý, đã bán hết số bánh nấu trước đó mà quên chừa lại, không kịp nấu thêm đợt nữa, năm nay đã dự định là không ăn bánh chưng.

- Nghe nói Tướng Quân hắn đặt mua mà chưa dùng đến, hắn giờ lại không ở phủ nên Thái Úy qua lấy đem đến đây.

- Ờ, ta chưa hiểu lắm.

Song Tử xách bánh vào bếp để cắt, này chắc không cần cúng nữa đâu, Song Ngư cũng lẽo đẽo theo sau.

- Là Hoàng huynh bảo, Lý Tướng Quân mua bánh chỗ Diệp tỷ tỷ để cúng, cúng thì cũng làm rồi nhưng biết chuyện chỗ Diệp tỷ tỷ không còn bánh để đãi mọi người nên đã nhờ muội chuyển lời cho Thái Úy đi lấy bánh đem qua đây.

- Nghe vòng vo quá.. thôi có bánh rồi, người thì ở đâu cơ?

- Hoàng huynh nói huynh ấy có việc bận, phải lỡ hẹn với Thẩm tỷ tỷ rồi.

Song Tử và Song Ngư vào bếp khi Bạch Dương đang chặt gà, tiếng dao bổ xuống cắm vào thớt khiến cho hai người kia dựng đứng lông tóc, bọn họ vừa nhắc đến chuyện Sư Tử lỡ hẹn với Bạch Dương đấy.

Đúng là Sư Tử với Bạch Dương hẹn đi dạo phố ngắm hoa đào nở, nhưng hiện tại đã quá giờ hẹn, Sư Tử vẫn không thấy đâu cả.

- Ô, có bánh rồi sao, mau mau cắt ra đi, thịt gà sắp xong rồi!

Bạch Dương vừa rồi trông không ổn lắm, từng nhát dao bổ xuống con gà vô cùng mạnh và dứt khoát, nhưng khi thấy Song Tử và Song Ngư đang run rẩy ở cửa, nàng lại trở nên vui vẻ tươi cười, vội vàng xếp thịt gà đã chặt vào đĩa.

- Ừ ừ, tới ngay đây!

Song Tử với Song Ngư nhanh chóng đi vào, một người thì lấy đĩa lấy dao còn một người thì gỡ dây bánh.

Bạch Dương ban nãy nhìn rất nghiêm, còn có vẻ đáng sợ, may là thứ nàng chặt là thịt gà chứ không phải ai đó.

...

Đang trong lúc Song Tử và Song Ngư cắt bánh, Thiên Yết và Cự Giải cũng tới. Họ vừa vào thì thấy Bảo Bình đang ngồi bàn viết gì đó, Cự Giải nhìn thấy bút mực giấy đỏ liền hiểu ra là viết thư pháp, năm ngoái chàng cũng phụ Thiên Bình viết mà, ấy thế sao năm nay lại không thấy hắn?

- Hù, Hoàng huynh bận, Tướng Quân cũng bận, đừng nói là Quốc Sư cũng bận luôn nha? Nãy giờ không thấy ngài ấy đâu hết?

Song Ngư bê hai đĩa bánh nhìn ngang nhìn dọc, Song Tử đi trước cô bé lại thở dài.

- Ừm, đúng vậy rồi, bận cả.

Song Tử cầm theo khăn ra trải bàn để Song Ngư đặt đĩa bánh lên, lúc đi ra thì thấy Bảo Bình đang cặm cụi viết chữ, Song Tử cứ tưởng là Thiên Bình đến rồi chứ.

- Hu, sao nay Thái Úy trông rảnh thế?

- Ừm ngài ấy nói ghé qua đây cùng muội một chút, lát sẽ về phủ làm việc sau.

- Tết nhất còn việc gì nữa? Tí cứ giữ ngài ấy lại cho vui, không biết chừng nào ba ông tướng kia mới tới.

Song Tử vuốt mép khăn cho gọn rồi chống tay nhìn về phía Bảo Bình, giờ mới thấy Thiên Yết với Cự Giải cũng đến rồi.

- Ô? Sao lại thế này?

Song Ngư bị tiếng của Song Tử làm cho tò mò mà ngoái đầu nhìn theo hướng mắt của tam tỷ, nhìn qua mới thấy Thiên Yết đang đứng khoanh tay nhìn Cự Giải với Bảo Bình viết thư pháp, thi thoảng còn vuốt lọn tóc cho bận tay. Nhưng điều làm Song Tử với Song Ngư trợn tròn mắt là trang phục của nàng.

Vừa nghĩ xong, Song Tử và Song Ngư đã chạy lại kéo Cự Giải ra một góc ngồi xuống, mặc kệ Thiên Yết với Bảo Bình đang ngạc nhiên.

- Này này, ông làm sao mà tỷ ấy lại mặc như thế?

Song Tử nắm lấy ót của Cự Giải, Song Ngư ở bên cạnh cũng véo lấy tai của chàng, chàng đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị chúng nó động tay, không thể ngồi yên được nên chàng đã hất tay chúng nó ra.

- Như thế là như thế nào cơ?

Song Tử và Song Ngư không ai đáp lời chàng, chúng chỉ nhìn chàng bằng ánh mắt tra xét, ép chàng phải trả lời câu hỏi trước đó của chúng, trong khi chàng vẫn không hiểu lắm.

- Ừ thì... ý mấy đứa là sao?

Mùng một đấy nên chàng không muốn động tay động chân với chúng đâu, kẻo chúng đi mách chị của chúng, từ giờ đến hết tết chàng sẽ phải ngủ một mình mất.

Đương nhiên hai đứa nhóc kia vẫn không mở miệng, chúng chỉ hất mặt về phía Thiên Yết, nàng cũng đang khoanh tay nhìn về hướng này. Bắt gặp ánh mắt của nàng, Cự Giải hơi cúi đầu xuống, lúc này chàng mới để ý đến trang phục của nàng.

Song Ngư hay nói mắt thẩm mĩ của chàng rất kém, đừng có chọn đồ cho nhị hoàng tỷ của cô bé nữa.

À, chúng đang bắt bẻ chàng vì trang phục của Thiên Yết à?

- Ta rút kinh nghiệm rồi, đồ này không phải ta chọn.

- Hở? Tỷ ấy không hỏi ý của ông sao?

- Ta nói với nàng ấy là nàng mặc gì cũng đẹp hết, nên đó là đồ do nàng chọn.

Lúc này cơ mặt của hai đứa nhóc kia mới giãn ra. Phải rồi, Thiên Yết hôm nay mặc đồ y như mấy lần lên triều, người ngoài không để ý sẽ nhìn nàng ra nam luôn, không có tí nữ tính xíu nào hết.

- Ông qua mấy lần bị chởi không khôn lên được xíu nào vậy?

- Này hỗn quá rồi đấy, làm thế nào mấy đứa cũng không chịu, sao mấy đứa không tự đi mà lựa đồ cho chị mấy đứa?

- Nếu như tỷ ấy chịu nghe bọn này thì ông không có cửa.

Song Tử Song Ngư vẫn còn chỉ trích Cự Giải được, cho đến khi ót của hai đứa chúng nó bị Thiên Yết xách lên.

- Có vẻ hai đứa rất rảnh nhỉ, xuống bếp hoặc là đi treo tranh đi.

Thiên Yết nói xong thì thả hai đứa nó xuống, chúng nó nhìn nàng bằng ánh mắt không cam chịu nhưng lại không dám nhìn lâu, được một hồi làm nũng thất bại thì chúng nó bỏ chạy vào bếp. Tất cả đều tại nàng có ánh mắt quá sắc bén, nhìn lâu sẽ thấy giống như bị dao cứa vào thịt.

- A Sương, lần sau mặc theo ý chúng nhé, nàng ít khi ra đường, chiều chúng một chút cũng không sao đâu.

- Được rồi được rồi, chàng cũng đừng để chúng bắt nạt như thế.

Thiên Yết giúp Cự Giải đứng dậy, giúp chàng xoa xoa chỗ tai vừa bị Song Ngư véo, chàng cũng cười nhẹ đáp lại nàng, đồng thời vuốt bàn tay nàng đang xoa dịu chỗ đau cho mình.

- Nhớ rồi~

Thiên Yết nở một nụ cười hiếm có, khiến cho mặt của Cự Giải trở đỏ. Bảo Bình nhìn được một lúc thì phải quay mặt đi, nếu bọn họ phát hiện bị y nhìn chằm chằm thì y sẽ không ổn, nhưng, cũng thật ghen tị.

Thấy Cự Giải đã dịu trở lại, Thiên Yết cũng thở phào. Mặc dù chàng mở miệng ra đều nói những lời rất bao dung rộng lượng, nhưng một khi chọc đến cực điểm thì chàng sẽ ra tay không có nhượng bộ, đến lúc đó thì mất tết.

Song Tử cùng Song Ngư cũng nép sau bức tường nhìn một lúc, thấy không chịu nổi nữa liền quay đi lủi vào bếp. Bạch Dương thấy hai đứa nó thì hớn hở đưa hai đĩa thịt gà cho bọn họ, nụ cười của nàng đang rất rạng rỡ thì lại cứng đờ trước vẻ mặt đang xụ xuống của hai đứa nó.

- Sao đấy?

- Bị bắt nạt.

Song Tử Song Ngư một đứa cầm một đĩa, chập chạp bê ra ngoài, để cho Bạch Dương nghiêng đầu thắc mắc.

- Bên ngoài có ai vậy nhỉ?

Không biết được. Hai đứa này đi chung với nhau thì luôn xảy ra nhiều thứ khó hiểu, thôi cứ kệ vậy.

...

Đợi thêm một lúc, Song Ngư đã kéo Bảo Bình đi đâu mất tiêu, nói là ra ngoài dạo vài vòng cho mệt, tí ăn cơm mới thấy ngon, Thiên Yết với Cự Giải cũng đi theo hai người họ, trừ Song Tử đang ngồi chán chường trước mấy tấm giấy đỏ còn nguyên ra thì tất cả người có mặt còn lại đều đang ở trong bếp rồi.

So với Bạch Dương thì Song Tử ăn vụng nhiều hơn, tốt nhất nên đá cô ra khỏi bếp, giao cho cô công việc trông khách.

Chống cằm nhìn giấy đỏ trước mặt, Song Tử chỉ biết mài mực xong rồi để đó ngồi nhìn cho đến khi gật gù, thi thoảng sẽ cầm bút vẽ lung tung cho tỉnh ngủ, nhưng vẽ được một hồi thì cả bút lẫn người đều ngã xuống mặt bàn.

Chuông nhỏ ngoài cửa rung lên, Song Tử vội vàng ngồi thẳng dậy. Cứ ngỡ ba người nào đó đến rồi, nhưng lần này vẫn không phải.

- Nhị hoàng thúc tam hoàng thúc, còn có A Li tỷ tỷ, năm mới vui vẻ ạ.

Song Tử nói bằng giọng chán chường, cô lại tiếp tục gục mặt xuống bàn. Đang lim dim thì một phong bao đỏ xuất hiện trước mặt cô, rồi có hai phong bao, ba phong bao, khiến Song Tử không thể nằm thêm một giây nào nữa.

- Trẻ nhỏ nên năng động một chút, chúc con năm mới luôn tràn đầy sức sống nhé, dậy ăn tết nào.

Người đưa phong bao cho Song Tử là Sở Lưu Minh, vẫn là hắn phóng khoáng nhất, một lúc ba cái, làm cho Song Tử rưng rưng nước mắt mừng rỡ.

- Chúc người bách niên giai lão, hạnh phúc viên mãn, làm ăn phát tài, vạn sự đại cát!

Sở Lưu Minh bị lời chúc của Song Tử chọc cười, sau khi cô nhận phong bao hắn liền xoa đầu cô, còn véo lấy má của cô một cái.

- Đáng yêu quá đi~ Thế mĩ lang quân của con đâu rồi?

- Ai chứ ạ? Con còn nhỏ lắm, chưa có lang quân đâu.

Cái véo má của Sở Lưu Minh đột ngột mạnh hơn, hắn còn véo một lúc hai bên má của Song Tử.

- Gì chứ hả? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Mẫu Hậu của con không thích thế đâu nha.

- Ưm, chẳng phải thúc đến tuổi này mới có tiểu kiều thê sao, con lo gì chứ? Cả tam hoàng thúc nữa, con vẫn còn muốn chơi, không muốn cưới gả... a u..

Sở Lưu Minh cực kì không ưng ý lời của Song Tử chút nào, hắn càng véo mạnh hơn, mặt của cô cũng vì thế là sưng đỏ, Xử Nữ đứng cạnh hắn cũng không vui, rõ thấy ban nãy hắn định rút phong bao ra, nhưng giờ lại cất đi đâu rồi.

- Không được học theo các thúc thúc xấu tính của muội đâu, muội là nữ tử, chơi phải có chừng mực, nếu không sẽ không có ai lấy đâu.

A Li gạt Sở Lưu Minh ra, hắn mới bỏ tay khỏi má của Song Tử, cô đã nhào ngay vào lòng của A Li mà mếu máo, A Li lại dịu dàng lấy khăn tay lau mặt cho cô.

- Hu, nếu muội thành thân sớm thì có phải sẽ giống như A Li tỷ tỷ không?

- ...Hả?

- Phải lấy một người hơn mình tận mười tám tuổi ý?

Lời vừa dứt, Song Tử lại rúc mặt vào người A Li, tại Sở Lưu Minh đã sắn tay áo lên chuẩn bị đánh cô.

- ...Ừ thì, mặc dù hắn lớn tuổi thật, nhưng hắn là người tốt mà, có tiền có sắc, biết chiều chuộng biết chừng mực, còn có thể cho ta một tương lai rực rỡ, ta phải đần lắm mới bỏ qua ấy.

A Li nói một mà xoa dịu được cả hai người, Song Tử cũng thấy đâu có sai, nhị hoàng thúc của cô quả thật rất ưu tú, không chê được, còn Sở Lưu Minh thì kiêu ngạo hất mặt, người như hắn quả thật là hàng khó kiếm đó, nói chớ có sai mà.

- Nè, mừng tuổi mới nha, chúc muội một năm vạn sự như ý.

Phong bao của A Li cuối cùng cũng lắc lư trước mặt của Song Tử rồi, cô vội vàng chộp lấy, đúng là là tiểu kiều thê của phú hào, phong bao sờ vào thôi cũng thấy dày cộm, càng dày càng chất chứa nhiều điều thương yêu, nàng đúng là một người giàu tình cảm.

- A~ Tiền tới tiền tới!

Song Ngư từ bên ngoài vào, trên người vẫn còn tuyết phủ, cô bé chỉ phủi đại đại rồi chạy lại ngửa tay xin phong bao. Điều bất ngờ cho Song Tử là ngoài phong bao của Sở Lưu Minh và A Li, Song Ngư còn nhận được phong bao của Xử Nữ, hắn sau khi đưa cho Song Ngư thì bỏ đi luôn, không thèm quay đầu nhìn cô một cái.

- A a tam hoàng thúc! Người thiếu phần của con rồi!

Song Tử vội đuổi theo Xử Nữ, còn Sở Lưu Minh và A Li lại phì cười, trong khi đó Song Ngư lại gãi đầu không hiểu lắm.

- Cho chừa cái tật vạ miệng.

Nghe Sở Lưu Minh vừa cười vừa nói, Song Ngư mới hiểu ra, thế nên cô bé liền chạy theo hai người kia, muốn xem xem tam tỷ nhà mình phải làm gì để xin được phong bao đây.

- Ô, chào Vương Gia, còn đây, Nguyệt Bình Công Chúa?

Bảo Bình sau khi phủi tuyết ở bên ngoài xong mới đi vào, y với Song Ngư về trước còn hai người kia vẫn còn đi dạo. Y khá bất ngờ khi gặp lại người quen đấy.

- Nguyệt Bình cái gì chứ, là Nhị Vương Phi của ngươi đấy!

Sở Lưu Minh chống nạnh bĩu môi, A Li đứng cạnh không nhịn cười nổi, Bảo Bình thì lại ngớ người, y không thường xuyên ở thủ phủ lắm, cập nhật tin tức hơi chậm, cơ mà sao Nhị Vương Gia lại trông giận thế, vì y thiếu hiểu biết sao?

- Ừm, cho thần xin lỗi vậy.

...

Song Tử ngồi ôm gối ở thềm trước phòng bếp, Song Ngư ngồi bên cạnh vuốt lưng an ủi cô. Mặc dù Xử Nữ cho cô phong bao rồi, nhưng là phong bao rỗng.

- Hu hu Lão Tứ, chia cho tỷ một nửa của muội được không..?

Song Tử dùng đôi mắt ngấn nước nhìn Song Ngư, Song Ngư chẳng thấy gì ngoài thấy mình có một người chị thảm hại.

- Tỷ bị đần à? Lát nữa Quốc Sư tới sẽ cho tỷ nhiều hơn mà, tỷ phải biết cái này chỉ là tiền may mắn thôi, nhiều hay ít không quan trọng, quan trọng là thúc ấy vẫn cho tỷ, rõ ràng thúc ấy vẫn thương tỷ...

- Cho muội nhìn lại nè, bao rỗng, là bao rỗng! Không có một cắc nào hết á!

Nhìn cách Song Tử mở phong bao cho mình xem, Song Ngư nín luôn, không còn lời để nói nữa.

- Đứng lên đi nào, ra ngoài xem xem ba ông tướng kia tới hay chưa đi, không ra kẻo mấy ổng hết lì xì đấy.

Bạch Dương trên tay đang còn bưng đĩa thịt kho với cá kho, ra tới cửa thì vướng phải Song Tử Song Ngư, nàng đá nhẹ mũi giày vào lưng Song Tử, lúc này Song Tử mới quay nhìn cô bằng gương mặt đỏ ửng vì khóc. Nhìn xuống phong bao rỗng trên tay nhỏ bạn, Bạch Dương lại thở dài.

- Nếu chú ba không cho thì có thể tìm thím ba mà.

Bạch Dương nhắc đến hai chữ "thím ba" thì lại lớn giọng để cho Ma Kết đang ngồi ở bếp củi nghe thấy, Ma Kết bất ngờ hắt hơi, tro từ bếp liền bay lên đầy mặt nàng, khiến nàng ho sặc sụa.

- Không được làm phiền Tam Vương Phi, người ta đang rất bận đó!

Kim Ngưu vội dùng khăn đã vắt nước lau mặt cho Ma Kết, nhưng tay cô vừa thái hành xong, cô lại nhúng luôn khăn vào nước rửa hành, kết quả là làm cay luôn mắt của Ma Kết.

- Thôi chết, ta không cố ý, muội không sao chứ?

- Mấy người đừng có ghẹo muội nữa a!!!

------------------------------

( Dài ói nên phải chia nhỏ ~ )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net