Ngoại Truyện Tết ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Định đăng từ từ mỗi ngày 1 chương, tầm 3 4 ngày gì đó sẽ hết... nhưng deadline ói ẻ, chớp mắt đã sắp qua ngày mới rồi nè 😭

-------------------------

Đồ ăn xong hết rồi thì người mới tới.

Bọn họ tuy tới trễ nhưng được cái bộ đồ đẹp mắt, ai ai cũng rạng rỡ hơn thường nhật một cách bất ngờ. Trong đó Nhân Mã là nổi bật nhất, y khác hẳn với bình thường, Sư Tử thì ngày nào cũng rực rỡ nên quen rồi, còn Thiên Bình thì lại "nhẹ nhàng" một cách kì lạ, ý là tự dưng năm nay hắn mặc đồ bó và ít vải hơn so với các dịp trước.

- Oa, cuối cùng ba người cũng tới rồi!

Song Tử rất hóng lì xì nên đã chạy ra tận cửa đón bọn họ. Nhìn mặt mày Song Tử không được tốt lắm, Nhân Mã chỉ chào cô một câu chúc mừng năm mới rồi lủi vội vào trong, Sư Tử tốt ý đưa cho cô khăn tay lau mặt trước, Song Tử cũng nhận thấy hình như mắt mình bị mờ rồi, cô thấy Thiên Bình hôm nay lạ quắc.

- Cái... cái này...

- Đừng bận tâm, ta nghe nói Lục Diêu gửi quà tới, chúng ta đi mở quà đi!

Sư Tử nắm lấy vai Song Tử rồi xoay người cô lại, chàng đẩy cô đi vào trong, trong khi đó cô đang cố ngoảnh đầu nhìn đi nhìn lại sự lạ lẫm của Thiên Bình.

Thiên Bình cũng theo bọn họ vào trong, thấy Song Tử cứ nhìn mình suốt, hắn liền dùng một tay che ngực, Song Tử bắt gặp ánh mắt không mấy thân thiện của hắn thì mới chịu quay đi, chắc không phải mặc cho vui đâu nhỉ.

Cái thùng quà giờ đã được Nhân Mã khui ra, y cùng Sư Tử và Thiên Bình cúi đầu vào nhìn, bên trong hộp lớn lại là một cái hộp nhỏ hơn, bên trong hộp nhỏ hơn lại có hộp nhỏ hơn nữa, ngoài ra còn có một tấm giấy.

Nhân Mã một tay cầm hộp cuối cùng một tay cầm tấm giấy lên, tấm giấy thì được kí tên của Lục Diêu, nội dung thì nói rằng trong hộp có quà dành riêng cho người tuổi Thìn.

Ba ông tướng ngồi trước thùng quà nhìn nhau.

- Ê nghe sợ quá.

Bảo sao Song Tử Song Ngư dù hay tọc mạch cũng không khui quà, cứ ngỡ do sợ thứ bên trong thùng, không ngờ là do quà này là dành cho người khác. Mọi người đến khi ba ông tướng tới mới biết, tại Song Tử từ chối nói về thùng quà này.

Nhân Mã đưa hộp gỗ nhỏ cho Thiên Bình mở, còn anh và Sư Tử đọc thêm nội dung của giấy. Thiên Bình nhận hộp thì chậm rãi mở ra, thật may là không bị hù dọa gì, trong hộp chỉ là ba chiếc nhẫn.

- Nhẫn à.. hồng ngọc, hổ phách, ngọc bích... ả cáo năm nay chịu vung tiền nhỉ.

Nghe tiếng Thiên Bình, hai người kia nhìn theo, Thiên Bình cũng lấy ba chiếc nhẫn ra cho xem. Sư Tử cầm lấy cái hổ phách, Nhân Mã cầm lấy cái hồng ngọc, còn lại cái ngọc bích ở trên tay Thiên Bình.

- Sao vậy?

- Trong giấy ả cáo bảo là cho mỗi người chúng ta một chiếc. Màu này ta thích.

Nhân Mã đeo chiếc nhẫn hồng ngọc vào tay, đeo vào trông sang hẳn ra, nhìn y như phú nhị đại, ừ thì y là phú nhị đại thật. Sư Tử cũng đeo cái hổ phách, tủ nhà chàng nhiều cái còn tinh xảo hơn nhiều mà chàng không thích đeo, thôi hôm nay đeo cái được tặng thử, hôm sau lại bỏ hộp tiếp. Thiên Bình thấy thế thì cũng đeo vào theo hai người kia, vừa khít luôn nhỉ, hắn thấy nhẫn của ai cũng vừa tay, Lục Diêu đúng là có sự tính toán.

- Hừm... "đây là món quà tết của bổn tiểu thư dành cho mấy người, đeo vào sẽ có điều kì diệu xảy ra." Cái quái gì vậy...

Nhân Mã vừa dứt lời, cả ba người lập tức thấy phát sinh ra điều không đúng.

Hình như trên trán và sau hông có gì đó.

- Ái chà, sừng này, bóng dữ!

Nhân Mã sờ lên cái sừng trên trán, nó vừa dài vừa cứng, sờ vào rất bóng mượt. Y nắm chặt cái sừng rồi kéo nó ra, nhưng nó không hề lay chuyển, còn truyền đến cho y một cơn đau nhức khó tả.

- ** hàng thật à???

Nhân Mã bắt đầu phát hoảng, không chỉ có sừng thôi đâu, y còn thấy sau lưng còn có một cái đuôi siêu lớn siêu dài. Như thế này thì vướng chết, y còn chưa phụ được Kim Ngưu cái gì hết.

Thiên Bình và Sư Tử thì không ngạc nhiên lắm, hai người bình thường toàn ngồi một chỗ nên không có bị kích động giống Nhân Mã.

- Giấy còn viết gì không?

Su Tử vỗ vai an ủi Nhân Mã, Nhân Mã cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh để tiếp tục xem xét tấm giấy. Ngoài câu chứng minh có kinh hỉ ra, vế sau còn nói sẽ đem lại điều kì diệu gì.

- Ờ... "Mấy người sẽ nhận được một vài miễn dịch nhất định khi còn đeo chiếc nhẫn này, bao gồm chống say, chống bài tiết, chống ..." ê đoạn sau nó kì kiểu gì ấy?

Nhân Mã lập tức đưa tờ giấy ra xa mắt, con chữ của Lục Diêu không hẳn là xấu, chỉ là nội dung của nó không được ổn lắm.

- Ê mấy cái miễn dịch này giúp được gì vậy? Ý là ăn uống thoái mái không lo bất tiện á hả?

Sư Tử xoa cằm nhìn Nhân Mã và Thiên Bình, nhưng cả hai lại lắc đầu.

- Không rõ, nhưng chắc là thế. Chứ cái đuôi này vừa lớn vừa dài, quả thật khó vệ sinh.

Thiên Bình thử điều khiển chiếc đuôi lắc lư, không ngờ chiếc đuôi lại thật sự động đậy, điều hắn không ngờ hơn là chiếc đuôi bất cẩn quét qua làm đổ bể mất bình hoa huệ đang rất yên vị ở trên bàn.

- Cái quái gì vậy?

Cả ba người quay lại nhìn thì thấy Kim Ngưu vừa bê nồi canh khổ qua ra, khói còn nghi ngút, mùi đắng của khổ qua bay khắp nơi, khiến ba người kia tê dại đầu óc.

Kim Ngưu nhìn bọn họ rồi nhìn bình hoa còn chưa nở hết kia đang ngổn ngang dưới sàn, cô vội vàng đem nồi canh để lại bàn tiệc rồi chống tay hét lớn.

- Dương, Tử! Kéo thêm một cái bàn ra!

...

Ba người nào đó được đặt cách ngồi một bàn riêng.

Không phải Kim Ngưu giận vì bể bình hoa, mà là vì đuôi của bọn họ rất vướng, ngồi vô cùng khó chịu. Tuy không được ngồi bàn lớn nhưng phần ăn của bọn họ vẫn rất đầy đủ, rượu cũng không thiếu, chỉ thiếu hơi ấm của người thương thôi.

- Chết tiệt, cái nhẫn này tháo không ra...

Sư Tử nuốt nước mắt vào trong, tay chàng vì cố tháo nhẫn mà sưng tấy lên, hai người kia cũng thế, lúc đeo vào thấy cũng vừa cũng hơi rộng, giờ lại chật cứng.

- Bị ả cáo chơi xỏ rồi. Thôi kệ đi, cứ đợi hết hôm nay xem xem, như thế này nhìn cũng ngầu mà.

Nhân Mã bày ra cho mỗi người một chung rượu, y cố lơ đi sự cố của cái nhẫn, trước mắt cứ vui cái đã, đợi về nhà thì cầm búa đập luôn cái nhẫn cho nhanh, giờ gắng rút chỉ tổ phí công.

Sư Tử thở dài, chàng nâng chung rượu uống một hơi giải sầu, chợt hai mắt chàng sáng rực như ngộ ra điều gì đó.

- Đưa bình rượu cho ta.

Sư Tử chìa tay ra trước Nhân Mã, Nhân Mã khó hiểu đưa bình rượu qua.

Vừa nhận bình rượu, Sư Tử liền đổ luôn rượu ra bát, một hơi uống hết cả một chén.

Nhân Mã cùng Thiên Bình nhìn Sư Tử bằng con mắt bàng hoàng.

- Đại Điện hạ...

- Này, quả thật không say! Như uống nước lọc ấy!

Mặt mày Sư Tử xán lạn, chàng thấy mình như có thể uống vào mười vò rượu lớn mà không bị say. Nhân Mã Thiên Bình kinh ngạc với điều đó, bọn họ cũng uống thử rượu, trước tiên là người tửu lượng siêu thấp - Thiên Bình uống trước, rồi tới Nhân Mã uống tiếp.

- Thật sự, như uống nước lọc....

Thiên Bình mới đầu không tin, hắn lại uống thêm một chung, rồi cũng bắt chước Sư Tử uống một bát, đúng là không thấy say một chút nào.

Nhân Mã lại càng hưng phấn hơn, y liền gọi A Tam đem lên thêm mấy bình rượu nữa, không đem luôn cả cái lu rượu tới cũng được nữa, y thấy hôm nay mình có thể uống hết rượu ở Văn Vũ Các luôn.

Tiếng cười vang khanh khách ở bàn chỉ có ba người bọn họ lại khiến cho bàn tiệc lớn còn lại phải nhìn qua. Ai cũng vừa gắp thức ăn cho vào miệng vừa nhìn bọn họ cười, ngay cả người ít khi cười như Thiên Bình cũng chịu hé môi, thật là đáng chú ý.

- Có sừng với đuôi nhìn cũng xịn ha?

Kim Ngưu liếc nhìn Song Tử và Bạch Dương, Bạch Dương trông vẫn còn rất giận nên cứ cúi đầu ăn uống, còn Song Tử lại nhìn về bàn nhỏ kia mà lấp lánh con mắt.

- A tao cũng muốn có sừng với đuôi giống vậy~

- Đổi lại thì mày sẽ bị đau cột sống.

Lời của Bạch Dương cắt ngang mộng tưởng của Song Tử, và Song Tử nhìn Bạch Dương bằng tất cả sự kinh sợ. Bạch Dương nói đúng, khi nãy lúc chưa bắt đầu ăn uống, cả ba ông tướng kia đều không thể thẳng lưng đi được, tất cả đều tại cái đuôi quá lớn và nặng kéo ngược lại phía sau, nếu bọn họ thẳng lưng thì sẽ bị ngã.

- Bỏ qua chuyện bị đau cột sống thì nó đẹp mà...

- Bất tiện là bất tiện, có đẹp hay không cũng chẳng có ích.

Bạch Dương chỉ đầu đũa vào mặt Song Tử để Song Tử ngậm cái miệng lại, Song Tử mím môi một cách không cam tâm, nhưng cũng không dám bật lại Bạch Dương, người ta nói đúng mà, Lục Diêu dù sao cũng hay đem tới mấy cái nhìn vui vui nhưng thực tế chẳng có ích lợi gì.

- Này này, nếu như mấy huynh ấy không đứng thẳng được thì chắc là bò được?

Song Ngư mỉm cười trước chục con mắt khó hiểu của mọi người, có người ngạc nhiên lại có người cảm thấy kinh khủng, cái cao kiến gì đây?

- Cái quái gì vậy bé?

- Ý là mấy huynh ấy có thể đi bằng bốn chân ấy---

Hạt đậu phộng nào đó đã bắn thẳng vào trán của Song Ngư, nó đụng trúng trán của cô bé xong liền văng lên trời, mọi người nhìn theo hạt đậu xong mới dám nhìn theo cái hướng ban đầu của hạt đậu.

Họ thấy một Thiên Yết mặt vẫn không có biểu cảm tích cực hay tiêu cực gì.

- Muội há có thể nói người lớn như vậy.

- Muội.. muội chỉ đùa thôi...

Song Ngư ôm chỗ trán bị sưng lên vô cùng bắt mắt kia, mặt cô méo lại vì đau, nếu không có Song Tử và Ma Kết ngồi cạnh dỗ dành thì cô đã tuột khỏi bàn ăn rồi.

- Đừng nghiêm túc như thế chứ, dù sao ba người kia cũng không đến mức phải bò đâu...

Cự Giải đem bàn tay đang nhặt thêm một hạt đậu của Thiên Yết rúc vào trong áo mình, nàng lườm chàng một cái lạnh hết người nhưng chàng vẫn không dám để tay nàng rút ra.

- Ê, ta cảm thấy như này dễ di chuyển hơn ý.

Tiếng của Sư Tử làm mọi người ở bàn lớn nhìn lại.

Chàng đang bò dưới đất rồi ngồi bệt xuống đất ôm vò rượu, biết vậy kêu dọn bát đũa xuống đất ngồi ăn có khi đỡ đau lưng hơn đấy.

Thiên Yết thì tối mặt, còn Song Ngư thì tươi như hoa gặp nắng.

Sư Tử hôm nay hơi bị thiếu đòn rồi đấy, không biết chàng đã đi xin lỗi Bạch Dương chưa nữa, nàng đã dỗi đến mức ăn cơm cũng nhăn mặt, thế mà chàng vẫn còn vui vẻ quá chừng.

...............


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net