Ngoại Truyện Tết ( Cuối )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

........

Kết thúc bữa ăn, mọi người đều kiếm chút việc để giải trí, Sở Lưu Minh cùng với Xử Nữ bày ra một bàn mạt chược, thấy không đủ người liền kéo Bảo Bình và Cự Giải vào chơi, mặc dù hai người liên tục từ chối vì có hẹn với "ai đó".

A Li đã giúp Bảo Bình và Cự Giải bằng cách kéo "ai đó" đi tìm thú vui khác, nàng bảo vẫn là nữ nhân chung chỗ với nữ nhân là tốt nhất, nam nhân rất phóng túng và tùy tiện, ở lại chỗ bọn họ dễ bị lây tính xấu lắm.

Thiên Bình sau khi giúp Nhân Mã dọn dẹp một chút thì ngồi vào bàn viết vai đường thư pháp, nhưng chỉ được vài ba tấm, hắn lại bị đau lưng, phải chuyển sang tìm chỗ nằm xuống. Song Tử cũng lẻo đẽo theo hắn, bảo là sợ hắn xảy ra chuyện nên muốn canh chừng hắn, nhưng cô đã bị hắn thẳng thừng đá ra khỏi phòng nghỉ.

Còn Nhân Mã, sau một ngày buổi trưa dọn dẹp ở Văn Vũ Các, y lại lăn ra giường mà ngủ mất, quên mất mình đang có hẹn với ai luôn. Đến khi Ma Kết đưa Kim Ngưu trở lại thì chỉ nghe được tin y đã tìm chỗ đắp chăn rồi.

Ma Kết giận dữ định bụng tìm đại ca tính sổ nhưng đã bị Kim Ngưu giữ lại, nàng quay đầu khó hiểu nhìn cô, chưa kịp chất vấn cô sao lại dễ dãi như thế thì đã bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm trong mắt cô.

Kim Ngưu nói nếu vậy thì cô sẽ làm cho y chút "kinh hỉ" đầu năm.

Hừm, thế mà chẳng thấy Sư Tử và Bạch Dương đâu nhỉ, bọn họ có thật sự và đi thay đồ một lát không? À mà cũng không bảo là có quay lại, nên thôi kệ vậy.

.........

Quay đi quẫn lại thì trời đã dần tối, trong bếp lại bắt đầu bận rộn.

Đa số các nam nhân đều ngồi ở trong phòng tìm thứ để giải trí, còn nữ nhân lại tất bật ở trong bếp. 

Nhìn thì đúng là truyền thống của phương Đông, chỉ có đàn bà con gái làm việc bếp, đàn ông con trai chỉ chờ ăn là được. Nhưng đám nam nhân không hẳn là không có công, tại Sở Lưu Minh và Xử Nữ sẵn sàng chi tiền lo toan chi phí của bữa ăn, với lại họ không thể động tay vào đồ ăn, động vào chắc chắn hỏng; Thiên Bình và Cự Giải thì viết câu đối để Bảo Bình treo lên, lúc Sư Tử đem hoa đã đặt trước về thì bọn họ thay phiên nhau cắm hoa, mặc dù hơi hỏng nhưng có Bạch Dương và A Tam giúp đỡ, việc trang trí cuối cùng cũng xong xuôi.

Trong bếp không có Song Tử, bởi vì Kim Ngưu đã nhờ vả Song Tử đi lấy thứ gì đó không tiện nói rõ, Song Tử mới đầu lười chảy nhựa ra, nhưng sợ Kim Ngưu đá đít khỏi đây nên cô vẫn xách áo váy đi lấy.

Còn Nhân Mã tới giờ vẫn chưa thấy dậy.

...

Đến khi món ăn được bày ra hai chiếc bàn đã được dọp dẹp xong trước đó, Nhân Mã mới ôm đuôi xuất hiện. Thật may là y đã tỉnh ngủ rồi, trong mắt của y không có sự thèm ngủ nữa, mà là sự sợ sệt, ánh mắt ấy luôn liếc nhìn qua Kim Ngưu đang còn tươi cười xếp các đĩa đựng món ăn. Cô biết y nhìn mình nên cũng đưa ánh mắt nhìn y, còn cười mỉm một cách nhẹ nhàng. Sự dịu dàng kì quái ấy khiến y rùng mình.

- Ca! Huynh mau vào bàn đi! Mọi người đều đã đói rồi đấy!

Tiếng của Ma Kết đã đánh thẳng vào sự lan man trong tâm trí của Nhân Mã, y vội dụi mắt, có lẽ y ngủ nhiều quá nên sinh ảo giác thôi.

- Nghe bảo ngài ngủ từ trưa đến giờ luôn thì phải? Sao vậy? Chắc chắn là không say chứ?

Nhân Mã vừa ngồi xuống ghế đã được Sư Tử rót rượu cho, nhưng y chưa kịp nhận chung rượu thì đã bị chàng lấy đi, còn chất vấn y một tràng.

- Thần phải ở lại rửa bát đũa, do vướng víu nên làm hơi lâu, mà làm lâu thì lưng càng đau... thần là vì đau quá nên mới mê man tới giờ...

Nhân Mã cũng không muốn như vậy, nhưng quả thực cảm giác khi nằm nghỉ vô cùng thoải mái, khiến cho y quá ư là thích thú, thế nên y mới không muốn tỉnh lại.

- Không sao, ta xem lại tấm thiệp của ả cáo rồi, ả bảo chỉ cần hết mười hai thời thần thì chúng ta có thể trở lại bình thường.

- Thế thì tốt rồi, trời tối rồi, chỉ còn vài ba thời thần nữa thôi...

- Ta bảo là hết mười hai thời thần, tính từ khi chúng ta đeo nhẫn cho đến mười hai thời thần sau.

Nghe Thiên Bình nói thế, Nhân Mã chưa thả lỏng được bao lâu lại cứng hết người lại.

Bọn họ đến đây khi trưa, đeo nhẫn khi trưa. Vậy là phải đến trưa mai mới có thể trở lại bình thường.

- Gòi xong, Quốc Sư, mùng hai hằng năm Mẫu Hậu ta đều triệu kiến ngài á, phải đi từ sáng đó nha, ngài phải làm gì với cái bộ dạng này đây?

Không có sự cho phép của ba người kia nhưng Song Tử vẫn đem bát đũa và đẩy ghế qua ngồi cùng, cô vừa qua thì đúng lúc Thiên Bình nhắc về thời điểm trở lại bình thường của bọn họ, cô lại rảnh rỗi chĩa mõm vào. 

Chắc chắn là Thiên Bình không vui vì chuyện đó, hắn lại vén tay áo lên nhưng không búng trán Song Tử nữa, lần này hắn luồng tay qua tóc cô rồi bóp gáy của cô. Đương nhiên là khi bị túm gáy thì việc thở khá là khó khăn, Song Tử mới phải mở miệng thở, thế là Thiên Bình lại vội vàng gắp khổ qua xào để bỏ vào miệng của cô.

- Không ai tắm hai lần trên một dòng sông đâu!

Được cái là Song Tử nhanh tay chặn miệng lại, Thiên Bình mới tức đến nỗi mặt không còn biểu cảm gì, hắn bỏ cô ra rồi để luôn miếng khổ qua vào bát của cô.

- Rồi rồi, ta sẽ viết thư gửi Mẫu Hậu, ngài đừng lo lắng nhiều về chuyện đó, ăn thôi nào.

Sư Tử rót cho Thiên Bình một chung rượu, tiện thể lên tiếng xoa dịu tâm trạng của hắn đôi chút. Hắn cũng không để ý Song Tử nữa mà nhận chung rượu của chàng mà uống vội, rồi đập mạnh chung xuống bàn, rõ ràng hắn đang thể hiện sự bực tức của mình.

- Thôi mà, ta không muốn chọc giận ngài đâu~ Ngài đừng giận nữa, hay ta uống rượu để chuộc lỗi nhé?

Song Tử nhìn Thiên Bình bằng con mắt lấp lánh, hắn nghe thế cũng chịu nhìn cô lấy một cái, nhưng ánh mắt ấy cũng nhanh chóng đảo đi chỗ khác.

- Phiền Tướng Quân Đại nhân đưa hộ vò rượu đó, để nàng ta uống hết.

Thiên Bình chỉ tay về chỗ vò rượu để ở một chiếc bàn phụ bên cạnh bàn ăn của bọn họ, Nhân Mã tròn mắt nhìn hắn rồi gật đầu một cái ngụ ý hỏi hắn chắc chứ, hắn liền đáp trả y bằng một cái gật đầu.

- Nè, uống hết vò này là lên mây đó, bình tĩnh đi nha.

Nhân Mã vừa đưa vò rượu qua vừa cảnh báo, nhưng sắc mặt Thiên Bình vẫn rất kiên quyết, làm y với Sư Tử đang nhìn cuộc giao dịch này cảm thấy lo lắng.

- Cũng không phải ta uống, ta sợ cái gì.

Thiên Bình lấy bát của Song Tử để ra chỗ khác rồi đặt vò rượu xuống trước mặt cô, tiện thể đặt thêm bát của mình bên cạnh. Song Tử kinh ngạc nhìn hắn, để xem, vò này, chiều rộng hơn một gang tay, cao hai gang tay, rượu bên trong chiếm hai phần ba diện tích, chậc, như Nhân Mã nói, uống xong là lên mây luôn.

- À ừ... ta không nổi... ta uống không nổi...

- Đừng lo, thần tin ngài làm được mà.

- Không không! Ta say thì không tốt đâu!

- Đừng lo, thần tin ngài làm được.

- Đừng, đừng nói như thế! Ta thật sự không uống nổi...

- Tới đâu hay tới đó thì được nhỉ? Hay là ngài ăn hết đĩa khổ qua xào?

Không, Song Tử không biết ăn khổ qua. So với rượu thì nó an toàn hơn, nhưng cô không thể chịu được đắng.

- Tới đâu hay tới đó nha...

Nhân Mã với Sư Tử vừa ăn một cách chậm chạp vừa xem Song Tử uống rượu, rồi bọn họ nhìn sang Thiên Bình, hắn một tay gõ xuống bàn một tay chống cằm nhìn cô uống từng bát từng bát một. 

Thiên Yết vẫn ngồi quay lưng với bọn họ, nhưng nàng vẫn nghe được tiếng gõ bàn của Thiên Bình. Mỗi lần gõ xuống đi kèm với một bát rượu Song Tử uống vào. Nàng nghe tới tiếng gõ thứ tám thì không nhịn nổi nữa mà đập đũa xuống bàn.

- Bình tĩnh bình tĩnh nào!

Cự Giải vội kéo Thiên Yết lại khi nàng quyết định đứng dậy. Tiếc là nàng đã phũ phàng phủi tay chàng ra, dùng vẻ mặt vô cùng khó coi đi đến chỗ bàn nhỏ kia.

Song Tử uống xong bát thứ chín thì bị Thiên Yết giật bát đi, mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng, Song Tử cũng không khỏi bĩu môi. 

- Nhị tỷ, chỉ có chút rượu thôi...

- Để ta uống thay nàng.

Thiên Yết túm cổ áo Song Tử kéo ra khỏi ghế, nàng ngồi xuống ghế của cô, thẳng thừng nhấc vò rượu lên, một phát tu hết vò rượu trước tất cả mọi người.

Việc nhấc vò rượu lên uống cả như vậy sẽ khiến rượu chảy ra ngoài, điều này khiến đám nam nhân phải quay mặt đi, Cự Giải nhận ra điều đó nên đã chạy đến bên cạnh nàng, ngay khi nàng đặt vò rượu xuống, chàng đã vội đem áo ngoài của mình khoác thêm cho nàng.

- A Sương, liều lĩnh không phải chuyện tốt! 

Hiếm khi Cự Giải lớn tiếng nạt nộ như thế, tiếng của chàng làm mọi người im bặt, cả Thiên Yết cũng không ngước mắt nhìn chàng.

- ... Được rồi, đi thay y phục thôi.

Chàng nhẹ nhàng dìu Thiên Yết đứng dậy, nàng cũng chậm rãi thuận theo từng bước chàng mà cùng chàng rời đi. Chuyện này khiến cho bữa ăn hơi bị mất ngon rồi đấy.

- Quốc Sư, nói theo kiểu của muội ấy là ngài quá đáng đó.

- Là do Nhị Công Chúa rảnh rỗi thì có, thần cũng không bắt Tam Công Chúa uống hết.

- Thì, mọi người ai ở đây cũng rảnh mà? Thôi nào, tết nhất, thả lỏng, đừng có hở tí mà suy nghĩ quá phận như thế, không phải ai cũng có thể hiểu cho ngài.

Nhân Mã lấy vò rượu đem đặt lại bàn phụ, tiện lời khuyên bảo Thiên Bình, Sư Tử cũng đồng tình với y, điều này khiến Thiên Bình cảm thấy hơi tủi thân. Hắn phận làm quan thần phục vụ cho hoàng thất, lại kêu người hoàng thất buộc phải nghe lời của mình, hắn biết hắn không đúng, chỉ là hắn không muốn nghe người ta bắt bẻ chuyện đó.

- Ta sẽ giải thích lại với tỷ ấy, ngài đừng buồn nhé.

Thiên Bình cúi cằm mặt xuống, hai tay nắm chặt đặt trên đùi, hắn đang ngẫm nghĩ lại những điều mình vừa làm. Chợt Song Tử dang tay ôm hắn từ phía sau, cô nghiêng đầu về phía trước, để mặt cọ cọ vào gò má hắn, từng câu nói đều phả mùi rượu.

Hắn vội đẩy mặt cô ra, hơi ấm nóng từ mặt cô đang lan dần qua hắn rồi.

- Đừng để mấy chuyện vặt này làm mất tết chứ.

Bạch Dương đi qua bàn của bọn họ, trên tay còn có một chung rượu. Không đợi mọi người hỏi lí do nàng đi qua đây, nàng đã lên tiếng.

- Kính mọi người một chung rượu nhé, chúc mừng năm mới.

Nhân Mã vẫn còn dư âm hồi trưa nên hơi hoảng, y cứng đờ nhìn Sư Tử, thấy chàng cũng cười vui vẻ nâng chung của mình cụng với chung của nàng, y cũng vội vàng nâng chung của mình lên.

- Chúc mừng năm mới nhé!

Bạch Dương cũng vui vẻ cụng với Nhân Mã, y thấy biểu cảm thoải mái này thì mới thấy đỡ lo hơn.

- Chúc mừng năm mới~! Để ta thay ngài ấy nha!

Song Tử đem chung rượu của Thiên Bình giơ lên, Bạch Dương nhìn thấy thì hơi không vui, nhưng nàng lập tức lấy lại nụ cười trên môi, đưa chung qua cụng với chung rượu được cầm thay kia.

- Chúc mừng năm mới nhé, biểu ca.

Thiên Bình hơi ngước mắt nhìn Bạch Dương, trước khi chung rượu bị Song Tử nuốt mất thì hắn đã nhanh chóng lấy lại.

- Chúc... chúc mừng năm mới.

Thiên Bình chỉ nói một câu thôi mà người đã tỏa nhiệt, Song Tử đang đu trên người hắn cũng cảm thấy được nhiệt độ cơ thể hắn tăng lên, chà, nếu nóng người thì sẽ quên đi một vài chuyện không vui đó, Bạch Dương đúng là tinh ý ghê.

- Được rồi được rồi, mọi người cùng nhau uống đi! Cùng nhau uống mới phải lẽ chứ!

Sở Lưu Minh vội đem chung rượu qua bàn nhỏ, mọi người cũng lần lượt đem chung rượu qua theo. 

Nhìn thấy mọi người ai cũng tươi cười, Thiên Bình cúi đầu ngượng ngùng không biết phải thế nào, hắn muốn rút lui khỏi chỗ này, nhưng đầu hắn lại bị Song Tử nhấc lên, hai bên khóe miệng lại bị cô kéo ra, tạo thành một nụ cười gượng.

- Không sao hết, có ta ở đây, ta sẽ giúp ngài!

Song Tử vui vẻ nói xuống bên tai hắn, hơi thở của cô cứ làm cho hắn cảm thấy nhột, cuối cùng hắn cũng chịu tự mình cười.

- A ha! Chung rượu đâu rồi! Lên nào~!

Sở Lưu Minh thấy thế thì hô to, mọi người đều nâng cao chung rượu lên, chỉ có mình Song Tử là không có, còn Thiên Bình lại nâng quá thấp, thế nên cô đã cầm tay của hắn nâng cao lên cho bằng với mọi người.

- Nói "Chúc mừng năm mới" nào! 1, 2, 3!

Mọi người đồng thanh cùng một câu "Chúc mừng năm mới", chung rượu trên tay họ cũng chạm vào nhau vang lên tiếng rất lớn và rõ, rượu của chung này còn bị vương sang chung kia, nhưng họ không quan tâm lắm, ai ai cũng cười rất tươi, cùng nhau uống hết chung rượu mừng năm mới.

Bên ngoài cũng vang lên tiếng pháp hoa, bọn họ có thể thấy rõ từng đóa hoa pháo đủ màu rực rỡ trên bầu trời từ ban công của căn phòng.

- Hơi sớm nhỉ, nhưng mà tuyệt thật đó.

- Ừ, có lẽ là vì năm nay chúng ta được ở bên nhau.

 - Dù sao thì, "Cung chúc tân xuân phước vĩnh cửu, chúc trong gia quyến được an khương, tân niên lai đáo đa phú quý, xuân đến an khương vạn thọ tường" ~!

........

Cự Giải và Thiên Yết trở lại sau khi tiếng pháo kết thúc, tuy đã qua chuyện cùng nâng chung nhưng lúc bọn họ về thì mọi người vẫn chưa về chỗ, nên bọn họ nhanh chóng vào góp vui.

Thấy Thiên Yết đã dịu hơn, Song Tử mới ngỏ lời giải hòa cho nàng và Thiên Bình.

- Ừ, chỉ là tỷ muốn uống nhiều rượu một chút thôi, bên kia không có nhiều như bên này.

- Thế thì tỷ chỉ cần ngỏ lời thôi mà, làm muội lo muốn chết!

- Ta mới là người lo cho muội đó, muội tửu lượng thấp, uống nhiều sẽ không tốt.

- Tỷ cứ lo quá! Quốc Sư không phải kiểu thích ép người quá đáng đâu, chỉ là ngài ấy thích ghẹo muội thôi, muội cũng rất thích luôn ý~!

Song Tử bá cổ Thiên Bình, hắn rõ vẻ không cam tâm nhưng cũng không đẩy ra, như kiểu không bằng mặt nhưng rất bằng lòng. 

Thiên Yết nhìn nhỏ em mình bằng ánh mắt vô cùng thương xót, Mẫu Hậu luôn dặn chị gái lớn như nàng luôn phải để mắt đến đám em nhỏ thiếu hiểu biết của mình, nàng để ý mới thấy không chỉ Song Tử, còn Song Ngư nữa, chúng nó đều có một tình yêu vô cùng mù quáng.

Song Ngư á hả, cô nhóc này lại luôn để ý một kẻ lập dị, trông còn khó hiểu hơn người mà Song Tử để ý nữa cơ. 

Trong khi mọi người đang vui vẻ, Nhân Mã lại thấy hơi đau bụng. Chẳng phải đeo chiếc nhẫn này vào sẽ có miễn bài tiết sao, không thể nghi ngờ đồ ăn của Diệp Đại Nương được, chắc chắn là cái nhẫn của ả cáo có vấn đề, chắc chắn tại ả.

- Mọi người vui vẻ nhé, ta có chút chuyện.

Nói rồi Nhân Mã vút đi ngay, để lại cho mọi người sự hoang mang.

Bỗng tiếng cười của Kim Ngưu và Ma Kết làm bọn họ sững sờ.

- Vui vẻ lại thôi nào, lát nữa y sẽ trở lại mà!

Kim Ngưu nâng chung rượu lên, mọi người nghe vậy cũng gật gật đầu cho là phải. 

Trong khi mọi người dần hồi lại năng lượng tích cực, Bạch Dương lại khều Kim Ngưu. Nàng bảo chuyện của y có phải do cô hay không, cô chỉ cười mỉm.

- Không biết được. Nếu là tao thì con nhỏ tọc mạch kia cũng phải hứng chịu rồi chứ?

Kim Ngưu hất mặt hướng về Song Tử, Bạch Dương cũng nhìn qua, quả thật Song Tử ngoài say khướt đu trên người Thiên Bình ra thì chả có biểu hiện gì lạ.

- Cũng không phải chuyện của tao.

- Hah, đang vui thì sao lại để ý chuyện khiến mình mất vui chứ nhỉ?

- Ừ ừ.

-----------------------------------------------

Xong~ 

Zị là khum có cảnh mấy bác mong chờ òi, he he 👀


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net