Chương 11: ( 4 ) Mù Quáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thèm cảnh dramu đánh nhau tét đầu quá e, chương sau có nhé (ʘ ͜ʖ ʘ)

----------------------------------------

Tính từ hôm bị ba người nào đó tra khảo, nay đã là ngày thứ ba, Sư Tử vẫn không quên được ngày hôm ấy mình bị đì đến mức nào, anh đã phải nằm trong phòng suy nghĩ rất lâu, ngoại trừ lên triều bình thường thì các khoảng thời gian khác đều không rời biệt điện.

Song Tử và Song Ngư cũng không gặp được Sư Tử đã ba ngày, hôm nay hai người lại đến thăm hỏi, nhưng cũng chỉ nhận lại lời chối kéo của công công. Đúng lúc Tín Anh đang chỉ huy người làm vườn di dời chậu hoa đi qua, Song Tử cùng Song Ngư réo gọi cậu, Tín Anh nghe thế cũng hoãn lại việc của mình.

- May quá cuối cùng cũng gặp được ngươi! Hoàng huynh rốt cuộc đã đi đâu rồi !?

- Phải đó phải đó! Chẳng lẽ huynh ấy phát ốm a? Bổn công chúa biết chút y thuật! Cho bổn công chúa vào đi!

Song Tử vừa dứt lời thì Song Ngư đã nhào vào nói, Tín Anh sau khi tiếp nhận được thông tin thì chỉ tay về phía dãy phòng quen thuộc của Sư Tử.

- Ngài ấy ở trong phòng suốt, thi thoảng sẽ đến phòng sách, ăn cũng ở trong phòng sách, có hôm không nhắc nhở ngài ấy về phòng thì ngài cũng nằm gục trong phòng sách luôn.

- Huynh ấy đi đại tiện tiểu tiện trong phòng sách... luôn hả?

Song Ngư vô thức vạ miệng, tuy vế sau nhỏ dần nhưng cô nhóc vẫn bị Song Tử đẩy trán.

- Ngươi cũng không biết huynh ấy bị làm sao? 

Tín Anh gật gật.

- Thần nghĩ hiện tại không phải lúc để gặp ngài ấy đâu ạ. Trước đó ngài ấy có gặp Quận Công, Quốc Sư và Thẩm tiểu thư, sau đó khi bọn họ ra về thì ngài ấy đã tự nhốt mình trong phòng, tính cũng từ đó đến nay... ba ngày.

Nghe nhắc đến ba người nào đó, mặt của Song Tử và Song Ngư bỗng chốc tái lại. Còn cả, ba ngày, tính từ hôm bọn họ đến mà anh không tiếp cũng đã ba ngày.

Hai người đứng đờ ra trước cửa mà trao đổi bằng ánh mắt, bất chợt A Tư và A Tô của Nam Điện đến, Song Tử thấy họ thì vô thức lùi ra sau lưng của Song Ngư.

- Tam Công Chúa, mời về cung, có Quốc Sư đến thăm hỏi.

Song Tử nổi hết da gà da vịt, tay cô bấu chặt lấy hai vai của Song Ngư, đồng thời truyền cho nhỏ em cảm giác sợ hãi của mình. Giờ thì không chỉ Song Tử sợ, Song Ngư cũng thấy sợ.

- Chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường thôi, nêu Công Chúa không đuổi chúng nô tỳ ra ngoài thì Quốc Sư sẽ không động được tới Công Chúa.

Nghe A Tư đáp vậy, Song Tử cuối cùng cũng có thể thở phào.

- Lão Tứ, đi với ta đi.

- Không đâu, muội cần đi gặp Phụ Hoàng rồi, tỷ mạnh khỏe.

Song Ngư gạt tay của Song Tử đi, tay của Song Tử vừa tuột xuống, Song Ngư đã xách váy bỏ chạy.

Song Tử muốn đuổi theo nhưng A Tô A Tư đã kéo cô lại.

- Còn chúng nô tỳ, ngài sẽ ổn thôi.

Song Tử dè dặt nhìn bọn họ. 

Tín Anh không hiểu chuyện của bọn họ, cậu chỉ chào một cái rồi xin lui vào tiếp tục công việc. Song Tử thấy thế thì vội kêu cậu, nhưng lại tiếp tục bị hai nàng nô tỳ thiếp thân của mình kéo lại.

- Công Chúa, ngài nên quay về một chút, Quốc Sư sẽ giận nếu không thấy ngài.

- ...Được rồi.

Song Tử vùng ra khỏi bọn họ, lúc này A Tô A Tư mới dịu lại, bọn họ đứng chờ cho đến khi Song Tử bước chân đi, bọn họ liền theo ngay sau.

...

Song Tử học được từ Bạch Dương một cách nhìn người. Bạch Dương bảo, "không chỉ có miệng, đôi mắt cũng biết nói", bởi thế, muốn biết một người có đang bình thường hay có trạng thái cảm xúc gì, phải nhìn vào mắt họ mới biết.

Có một vài đôi mắt "biết nói chuyện", chúng là thứ thường xuyên bán đứng chủ nhân của mình. Đương nhiên không phải ai cũng có thể nhìn ra "đôi mắt biết nói" là như thế nào. 

Có một vài thủ thuật Song Tử học được từ cô bạn chuyên Hóa của mình, nhìn vào mắt một người, phán đoán đưa ra từ độ mờ của mống mắt, độ giãn nở của con ngươi, vị trí của cả con mắt... những điều đó không chỉ đoán được tâm trạng của họ, còn đoán được thể trạng của họ. 

Lấy ví dụ A Tô A Tư đang theo sau cô đi. Cô không biết nên phân tích sao nữa, vì cô không phải chuyên ngành, cô chỉ biết người đang theo sau cô không bình thường.

Song Ngư cũng nhận ra điều đó. Thế nên cô đã tìm cớ rời đi trước.

Song Tử đi rất chậm, giống như vừa đi vừa ngắm cảnh, tay liên tục lướt qua mấy bồn cây để ngắt lá. Nhìn chiếc lá trên tay, cô bỗng dưng nhớ ra điều gì đó, thế là cô quay lưng lại đối mặt với A Tô A Tư.

- Nè nè, ta hôm nay có đẹp không? Như thế này Quốc Sư có thích không?

Song Tử vỗ nhẹ các đầu ngón tay lên hai bên má, đồng thời cười mỉm nhẹ nhàng, cô dùng ánh mắt mong chờ nhìn lên hai nàng nô tỳ, nhưng hai nàng lại chẳng có biểu cảm gì khác, vẫn một mặt lạnh tanh. 

- Ngài nên quay về sớm ạ.

A Tô A Tư luôn tươi cười và hết lời khen ngợi chủ nhân của mình mỗi khi cô hỏi bọn họ rằng cô có đẹp không, nhưng lần này lại không hề cười lấy một chút, thế nên, giờ Song Tử càng chắc chắn rằng hai nàng đang rơi vào trạng thái đó.

Là trạng thái bị thao túng.

Thiên Bình không cần đầu tư thao túng bọn họ để gọi cô về đâu ha? Đúng là A Tô A Tư thường ngăn cản hắn và cô gặp nhau, hắn cũng ít khi muốn gặp cô, liệu có phải hắn đang có chuyện cần thiết?

À mà cái gì cần thiết được chứ, hắn với hai người nào đó đã khiến huynh trưởng nhà cô xiểng niểng mấy ngày, cô mà gặp hắn thật có khi trầm cảm mất.

..............

Hiện tại Song Tử đang ngồi trong chính phòng tiếp khách của Nam Điện, cô ngồi ở vị trí chủ nhà mà cứ như làm khách vậy, bởi vì cô phải dè dặt trước những người khách đang ngồi ở đây.

Biết ngay mà, dễ dàng gì mà chỉ có mỗi Thiên Bình. Nhìn đi, Hoàng Tỷ Phu giả tạo và Cừu nhỏ cũng đến luôn rồi kia.

A Tô A Tư đã kê ra một chiếc bàn tròn ở chính giữa phòng, Song Tử đã hỏi lí do tại sao lại ngồi như vậy, nhưng chỉ được đáp lại là "nói chuyện cho tiện".

- Trước khi hỏi chuyện chính thì ta có thể hỏi...

Song Tử chỉ tay về phía A Tô A Tư đang đứng canh gác trước cửa, ánh nhìn của hai nàng vẫn rất mờ mịt không rõ con ngươi.

- ... sao lại động chân động tay vào người của ta vậy..?

- Nghe nói dạo này muội hay đi thăm Thái Tử Điện hạ nhưng không gặp được, bọn ta chỉ muốn nói chút chuyện mà ngài ấy không nói được với muội thôi.

Cự Giải đẩy hộp bánh của ngày hôm nay tới trước mặt Song Tử, hương bánh mới nướng xong thơm nức mũi, Song Tử không kiềm chế được liền đưa tay lấy một miếng cắn thử.

- Chuyện này có nghiêm trọng không? 

Song Tử nhận thấy món bánh này rất ngon, ăn xong một miếng liền lấy thêm một miếng nữa, ăn đến mức vụn bánh dính đầy miệng, cô chỉ gạt qua loa rồi lấy thêm một miếng khác để ăn.

Bạch Dương ngồi bên cạnh thấy ngứa mắt, cô kéo má Song Tử quay sang bên mình, rồi rút khăn lau đi vụn bánh cho Song Tử.

- Không hẳn là nghiêm trọng, nhưng nó cần thiết. 

- Ừm... ta hơi thắc mắc, sao lại là ba người vậy..?

- Bởi vì chúng ta cần kiểm chứng cùng lúc.

- Ờ... Hả?

Khăn tay được Bạch Dương thu về, trên mặt Song Tử lúc này không còn vụn bánh, nhưng lại có sự sợ hãi. Song Tử nổi hết da gà da vịt khi thấy nụ cười treo trên môi Bạch Dương, bàn tay đang kéo lấy má của cô vẫn chưa được rút về.

Bạch Dương không phải là dạng hiếm khi cười, nhưng từ khi nào cô đã bắt đầu có kiểu cười thảo mai như Cự Giải rồi?

...

Trước lúc Song Tử thật sự bị đè xuống, Song Ngư đã tới kịp, nhưng cô không đi một mình, cô còn kéo theo Xử Nữ. Xử Nữ đang tỉa cây thì bị Song Ngư nói có việc gấp rồi kéo chạy đi, hắn còn chưa kịp cất cây kéo nữa.

Đáng ra A Tô A Tư đã chặn cửa nhưng Song Ngư liều chạy vào, khiến cho Xử Nữ không thể không giúp mở đường. 

Khi vào trong rồi, Song Ngư thì hốt hoảng chạy vào kéo Song Tử ra, còn Xử Nữ thì nhìn bọn họ bằng ánh mắt kinh hãi.

- Các người đang chơi trò gì vậy?

Ba người kia thấy Xử Nữ thì hành lễ, hắn vội phất tay.

- Ngẩn hết đầu lên.

Xử Nữ xem xét ấn đường từng người một, mặt hắn càng xem càng nhăn lại, Song Ngư khó hiểu dõi theo nét mặt của hắn.

- Tam Hoàng Thúc, bọn họ có bệnh đúng không?

- Bệnh không nhẹ.

Hắn vội đáp, rồi rút cây trâm cài trên búi tóc của bản thân xuống, hắn thi triển ma pháp lên cây trâm, mỗi người hắn đâm một phát vào ấn đường, tuy không chạm thẳng vào da thịt, nhưng sức gió tản ra đủ để tóc mái của bọn họ bay ngược.

Song Ngư đưa Song Tử ra ngoài để an ủi, bất chợt cô nắm lấy tay em út nhà mình, cất tiếng bằng giọng nói run rẩy.

- Muội... có phải người tái sinh hay không?

Tim Song Ngư như lỡ một nhịp, hai mắt cô mở to nhìn vẻ mặt sợ hãi của Song Tử.

- Không giấu muội, ta là người tái sinh, bọn họ.. bọn họ...

Song Tử quá sợ để nói thêm một thông tin nào khác, Song Ngư thấy không thể chờ được nên đã ôm Song Tử vào lòng vuốt ve an ủi.

- Không sao, không sao hết, có muội và Tam Hoàng Thúc lo rồi, sẽ ổn thôi.

Song Ngư trầm mặc nhìn lại bên trong căn phòng, để chắc chắn ba người kia không phản kháng khi mình trị liệu, Xử Nữ đã đánh ngất hết bọn họ. 

Hắn dùng ba sợi tóc của chính mình, mỗi sợi buộc vào cổ tay mỗi người, hắn trầm ngâm nghe tiếng mạch đập, nét mắt vẫn chưa thể giãn ra.

- Bọn họ nói rằng tỷ của trước kia luôn làm những điều ngu xuẩn, có chết cũng không rửa được tội, nếu không phải do tỷ yêu đương ngu dốt thì tỷ sẽ không phải chết, nếu tỷ minh mẫn hơn thì đã không để cho ngai vàng rơi vào tay của thế lực đó...

- Không, không phải do tỷ đâu. Cũng không phải lỗi của chúng ta. Chuyện tỷ yêu đương không thể ảnh hưởng đến việc ngai vàng bị mất được.

Song Ngư không thường xuyên gặp Song Tử, nhưng cô biết tam tỷ của mình rất để bụng những lời không hay.

Song Tử chỉ là một công chúa thất sủng, cô thì ảnh hưởng gì đến ngai vàng?

Song Tử khóc như một đứa trẻ, có lẽ như đó là kết quả của việc phải nhớ lại những điều mình nên quên. Cô nói rằng bọn họ triền miên một giấc mơ về những năm tháng bị Sở Gia đối xử tệ bạc, sự tái sinh này là sự trừng phạt của Sở Gia.

Song Ngư nhìn vẻ đau khổ đó mà không thể không buồn, cô nhóc lau nước mắt cho tam tỷ.

- Vậy thì đúng rồi.

Song Tử không hiểu, "đúng" trong lời nói của Song Ngư rốt cuộc mang ý nghĩa gì.

- Thế lực kia lại không chờ được nữa rồi.

Song Ngư lẩm bẩm, một hồi liền cố gắng gượng cười một cái với Song Tử.

- Tỷ phải mạnh mẽ lên, đừng để tình yêu của tỷ ở hiện tại hại tỷ thảm bại như trước kia, được không?

- Muội...

- Đừng lo, muội cũng giống như tỷ.

Song Ngư gắng cười dịu dàng hơn để thuyết phục Song Tử.

- ... Và muội sẽ không để những điều tồi tệ ấy tiếp diễn.

------------------------------------------

( Mai thi nên nay đăng lấy vía--- vía gì thì khum biếc )

Vậy hỏi cái nhé, bữa ba khứa kia nói gì với Đại điện hạ mà ổng trốn dữ z (⓿_⓿)?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net