Chương 11: ( Cuối ) Mù Quáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

....

Sở Hậu tự mình châm lửa đun trà, bà chẳng hề ăn diện xa hoa như thường lệ, chỉ một thân nữ y đỏ sẫm ngồi bên bếp chờ nước sôi.

Bà ngồi thẩn thờ, ánh mắt bà dán lên ngọn lửa đang bập bùng dưới bình nước, chúng như đang tặng bà điệu nhảy của tự nhiên, nhịp nhàng nóng rực, diễm lệ mà khắc nghiệt. Bà thấy mình như được phản chiếu trong ngọn lửa ấy.

Trải qua gần ba mươi năm trời, ngọn lửa nhiệt huyết thiếu nữ năm nào đã dần lụi tàn. Nhiệt huyết của bà không giống như Sở Lưu Minh là chu du tứ hải, mà là vì phồn vinh và sinh mệnh của những con người nhỏ bé. Bà đi lên con đường này đều có dự định từ trước, bà có thể đạp đổ quyền uy của Sở Gia để ngồi trên ngai vàng, nhưng bà không làm như thế. 

Bà không biết khi nào mình sẽ phải rời đi. 

Chật vật trong vòng xoáy binh quyền ngần nấy năm, bà đã sớm chán ghét cảnh tượng đối đầu đến đổ máu này. Mặc dù mọi bước đi đều đã tính toán tỉ mỉ để sau đường cụt vẫn có một lối thoát, nhưng tiếc rằng một mình bà không thể duy trì mãi được. Bà yếu thế trong thế giới lấy nam tử làm gốc, liệu rằng nếu bà nắm được ngai vàng thì dân chúng có theo? Nên là bà vẫn cứ lui về sau làm một Hoàng Hậu tài đức vẹn toàn, mưu lược vô song. Đồng thời, bà đã truyền lại những gì mình biết cho hậu nhân mang huyết mạch của bản thân, để chúng thay bà giành lấy cơ hội tồn tại cho đất nước này.

Không có ngọn lửa nào cháy mãi. Nếu có, đó là gặp thời. Mà, chẳng phải ngọn lửa nào cũng có thể gặp đúng thời đại của bản thân, để bản thân bùng cháy mãi.

Gần ba mươi năm, bà đang dần quên đi nhiệt huyết thuở ban sơ, sự mệt mỏi khi phải đối mặt với thế lực kia khiến bà cảm thấy chán nản. Nhưng bà chưa muốn từ bỏ. Bởi vì trận chiến này sắp đi đến hồi kết rồi.

....

Hôm nay đã đêm trăng tàn, Xử Nữ đến gặp Sở Hậu, vì được báo trước nên bà đã chuẩn bị trà sớm cho hắn, nên ngay khi thấy hắn, bà không có vẻ gì là ngạc nhiên.

- Thần đệ bái kiến Hoàng Tẩu.

- Khách sáo.

Trên bàn đã bày ra hai chén trà, Xử Nữ nhận được lời của Sở Hậu thì chỉnh áo quần rồi ngồi xuống. 

- Có một vài điều nghiêm trọng thần đệ muốn báo cáo.

- Khỏi cần, bổn cung đã biết. 

Sở Hậu uống trà trước cho Xử Nữ yên tâm, hắn thấy vậy thì cũng nhấc chén trà lên. Suốt đoạn đường đến Phượng Cung hắn đã phải luyện tập rất nhiều để tránh phật ý bà, hắn giống như học sinh cần học thuộc bài để trả cho giáo viên vậy, đến độ cổ họng thấy rát, tiếc là bà lại không cần nghe hắn trình bày. 

- Y thuật của ngươi không trị nổi cái bệnh của thế giới này đâu, đừng liều lĩnh.

Sở Hậu biết bí mật của Xử Nữ. Bà biết khi thấy những bài nghiên cứu quái đản của hắn trình lên Thánh Thượng từ hơn chục năm trước, có một vài cái có thể áp dụng, nhưng cũng có những cái vô dụng hết nói. Người của Thời Không luôn nghĩ những thứ này luôn có thể dùng lên Dị Tưởng a? Đần thật.

Hắn cũng thú nhận với bà khi trở về từ Vân Lạc với thương thế khó tả. Nhưng bà không nói cho hắn biết rốt cuộc bà là ai.

Xử Nữ nhìn cách bà thị uy, hắn cũng không dám bướng bỉnh hỏi, có một vài chuyện, không nên cố gắng để biết.

- Nhờ Hoàng Tẩu chỉ bảo.

- Ngươi có từng nghĩ đến việc để chúng đứng ra dụ thế lực kia?

- ... Có nghĩ tới. Nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

- Ngươi đã điều tra được gì ở Lâm Gia?

Thật khó, tuy hắn là khách quen của Vạn Xuân Lâu, nhưng hắn chưa từng giao du với người Lâm Gia. Nếu có thì hãy hỏi Sở Lưu Minh, hắn gặp gỡ và quen được Lâm Tinh Hà đấy.

- Bổn cung có kế sách, ngươi cùng A Việt bàn bạc lại rồi triển khai ngay, có được không?

Hiếm khi Sở Hậu hỏi hắn rằng "có được không?", điều này khiến đôi mắt đang dán lên chén trà của hắn phải chuyển dịch lên gương mặt bà.

Hắn định hỏi "Thần đệ có thể từ chối ạ?" nhưng rồi lại thôi. 

- Được ạ, Hoàng Tẩu sáng suốt, thần đệ luôn tuân theo.

- Ha, ngươi đầy lúc làm trái bổn cung, chỉ có thế bí mới chịu nghe lời.

- Thần đệ thừa nhận mình ngu dốt.

- Ngươi không dốt, ngươi cần chỉ điểm. Bổn cung chỉ điểm cho ngươi, không phải để ngươi thừa nhận mình đần độn. 

Sở Hậu cười nhẹ.

- Ngươi nên tập cách tự đưa ra kế sách cho bản thân.

Lúc này, Xử Nữ mới hiểu "có được không?" mang ý gì.

Hắn không còn bé nữa, cũng đã qua độ tuổi trẻ bồng bột, vài năm nữa sẽ đến tứ tuần. Không phải lúc nào bà cũng đứng ra chỉ điểm cho hắn, hắn trưởng thành rồi, nên làm những việc mà một người trưởng thành có thể làm thì hơn.

Hắn cười khẽ, không biết có phải do bà đã không chống đỡ nổi, phải hạ mình chiều ý hắn, hay là bà muốn hắn nên biết rằng hắn cần tự lực cánh sinh.

Nhưng dù có rơi vào trường hợp nào, bà trong mắt hắn vẫn là một người vĩ đại. Hoàng huynh thật có phúc a.

...................

Ngày thứ bốn trốn trong phòng, Sư Tử cầm trên tay tờ giấy kế hoạch mà vò đầu bứt tóc. Xử Nữ đã đến đây để thông báo kế hoạch mà Sở Hậu vạch ra, anh và hắn cũng chia nhau phần việc, giờ đã bắt đầu triển khai. Thế lực kia không chờ được, Sở Gia cũng không thể mặc kệ.

Chuyện của Song Tử truyền đến tai anh rồi, anh cảm thấy thật may mắn là Thiên Yết đã đi Thi Diệc, nếu nàng còn ở đây thì ba người kia chắc chắn không an ổn.

Thế lực kia đã bắt đầu nâng cán gỗ lên và kéo căn dây rối. 

Triều đình nhiều biến động, người bên cạnh càng khó tin tưởng. 

Thân làm Thái Tử, anh không thể ngồi yên xem chuyện. 

Kế hoạch trên tay đã được bàn bạc, mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát.

- Đại Điện hạ, Thẩm tiểu thư đến, có nên cho nàng vào không?

Công công ở bên ngoài gõ nhẹ vào cửa nhằm báo cáo cho Sư Tử biết về sự xuất hiện của Bạch Dương. 

Sư Tử không chút ngạc nhiên, anh đem tờ giấy kế hoạch cất vào hộc tủ phía sau, chậm rãi ngồi tựa vào lưng ghế.

- Để người vào.

Bóng của vị công công đang hắt lên cửa kia cúi xuống nhận lệnh, người liền nép sang một bên, để bóng của một vị nữ tử xuất hiện trước cửa.

Cửa phòng được đẩy vào, Sư Tử như vào tư thế chuẩn bị, anh ngồi đan tay vào nhau đặt trước ngực, để hai khuỷu tay lên tay ghế, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Bạch Dương đang đứng trước mặt.

- Cừu nhỏ đến chơi a? Nhưng giờ đã là đêm muộn, không phải thời điểm tốt đâu.

Bạch Dương nhìn anh bằng cặp mắt kì quái, không giống như bình thường. Sư Tử ngoài mặt tỏ ra thân thiết, nhưng bên trong anh đã ngầm xác định được điểm lạ. 

- Chẳng phải Điện hạ cho gọi thiếp sao?

Bạch Dương chầm chậm tiến đến bên bàn làm việc của Sư Tử, ngón trỏ của cô lướt qua mặt bàn, rồi đặt hai tay chống lên hai tay ghế của anh. 

Sư Tử giả vờ mất bình tĩnh, con ngươi anh đảo đi chỗ khác nhằm tránh sự đối diện trực tiếp của nàng. Bạch Dương lại khẽ cười, cái điệu cười này khiến Sư Tử nhớ lại tình hình bốn ngày trước, anh xém tí đã hoảng loạn giống khi ấy rồi.

- Thật là, có phải nàng nhớ cô quá không?

- Ưm, có hay không, Điện hạ cứ từ từ cảm nhận.

Tay của cô di chuyển chậm rãi trên khuôn ngực của anh, chậm rãi cởi từng nút thắt. Anh không phản kháng, tay cũng vòng qua eo cô, ôm cơ thể cô áp sát vào mình.

Gió từ cửa sổ vẫn phả vào đều đều, cảm giác lạnh lẽo một rõ ràng hơn khi gió tràn qua da thịt thiếu lớp che chắn. 

....

Song Ngư được Xử Nữ căn dặn nên trông coi Song Tử, bởi vì sau chuyện không hay của ngày hôm ấy, tinh thần của Song Tử đã lâm vào tình trạng không ổn định. Nàng tiểu công chúa phải bỏ gần hết việc đáng ra mình phải làm để ở lại Nam Điện với tam hoàng tỷ của mình.

Song Tử không biết đã chịu những đả kích tinh thần gì, ngày ngày chỉ chui vào chăn lẩm bẩm một mình rồi khóc thầm. Mỗi lần Song Tử òa khóc, Song Ngư đều dặn A Tư A Tô cưỡng ép cô uống thuốc an thần. Nhưng cũng chẳng duy trì được lâu, cứ tỉnh lại Song Tử sẽ khóc.

Đã kết thúc bữa tối, sau khi nhìn thị nữ cưỡng ép Song Tử uống liều an thần thứ sáu trong ngày, Song Ngư mới quay lại tiếp tục công việc.

- Có lẽ vấn đề là ở trong mộng.

Song Ngư bận rộn không để ý đến tiểu tiết đó, cho đến khi Điệp Nhi xuất hiện nói với cô nhóc.

Giờ phút này, Song Ngư mới nhớ lại lời của Song Tử. Chỉ mới hôm qua thôi, Song Tử đã nói rằng đám người kia kể lể giấc mơ quái đản của bọn họ, đồng thời gieo rắc cho cô những ám ảnh khó mà quên trong thời gian ngắn.

- A Tư A Tô, đi mời Nhị Vương Gia và A Li cô nương.

Hiện tại chỉ có hai người họ có khả năng xem xét giấc mơ. 

A Tư A Tô nhận lệnh liền đi mời người về. Căn phòng giờ chỉ còn Song Ngư, Song Tử và Điệp Nhi đang ngồi ở góc giường của Song Tử. 

Điệp Nhi lấy khăn thấm bớt mồ hôi đang nhễ nhại trên gương mặt Song Tử, ánh nhìn của nàng xa xăm, không rõ nàng đang nghĩ gì, chỉ biết nàng đang thể hiện sự lo lắng của mình cho chủ nhân qua hành động hiện tại.

- Điệp Nhi, ta thay thế chủ nhân của người để ra lệnh cho ngươi một chuyện, được không?

Điệp Nhi đưa mắt nhìn Song Ngư đang ngồi ở chiếc bàn gần đó, Song Ngư cũng đang đưa mắt nhìn nàng.

- Nếu nó có lợi cho chủ nhân.

- Được.

Nghe lời Song Ngư chắc nịch, Điệp Nhi liền đứng dậy, nàng tiến đến bên ghế Song Ngư đang ngồi, rồi quỳ xuống trước cô.

- Điệp Nhi sẵn sàng nhận lệnh.

Đến lượt Song Ngư có cái nhìn xa xăm. 

........

Xử Nữ theo thói quen rảnh rỗi hằng ngày là ngồi làm túi thơm. Trong lúc hắn đang xem các hộp tủ của mình còn có loại dược nào phù hợp thì cửa phòng hắn có tiếng gõ. Hắn luôn mở rộng cửa để gió trời đưa hương hoa làm thoáng phòng cho hắn, chứ không phải để đón khách mọi lúc. Giờ hắn đang đón một vị khách không mời.

- Dẹp cái kiểu mỗi khi đến thăm ai là đem điểm tâm đi.

Xử Nữ không quay lưng xem ai đã đến, hắn vẫn chăm chú mở các hộp tủ ra xem xét. Khi hắn chọn được dược liệu hợp ý, cũng là khi tiếng một chiếc hộp gỗ được đặt xuống bàn.

Hắn đem theo túi thơm đang dở trên tay vén rèm ngọc đi ra, đúng là ngoài bàn tròn của hắn có một hộp điểm tâm đã được mở, hương bánh nóng hổi hòa cùng hương hoa bay tán loạn trong phòng hắn, khiến hắn phải che mũi.

Còn có một người thân mặc hồng y điểm họa tiết cây trạng nguyên. Chàng ta luôn treo trên miệng một nụ cười kì quái.

- Thật muốn đánh què tay của ngươi.

-------------------------------

Những điều bạn thấy khong ổn ở chương này:

- Giờ tôi hỏi nhé, Đại Điện hạ là thóc hay gà?

- Bạn phát hiện công chúa út nhà họ Sở cũng không phải dạng đáng yêu vô hại(*゜ー゜*)là siêu lợi hại.

- Nguyên bộ này không có ai mặc hồng y điểm họa tiết cây trạng nguyên ngoài anh T nào đó đâu ạ (●ˇ∀ˇ●)

Giờ mới hết chương 11 nè, đánh nhau giờ còn hơi sớm á... mà, không biết được 눈_눈




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net