Hồi 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 23 tháng 6 năm Kiến An thứ 23, tin tức Á Ly tướng quân bại trận đến tai vua Mông Cổ. Thành Viễn Tây bị mất, ba quận Viễn An rơi vào thế cấp bách, thành Tụ Châu từ từ bị đe dọa, vua U Diệt nổi giận lôi đình, lập tức lệnh cho Ám Dạ Thành tướng quân đem thủ cấp Á Ly về kinh đô để xả hận.

Lại nói đến Ám Dạ Thành, hắn ta chính là trọng thần của triều đình Mông Cổ. Mùa xuân bốn năm trước, đích thân Thụy vương đã đưa hắn đến ra mắt vua U Diệt. Mặc dù có xuất thân không rõ ràng, nhưng tài năng của hắn thì luôn được khẳng định. Ám Dạ Thành đặt chân tới đây chưa đầy một năm, hắn đã giúp triều đình thu phục ba bộ tộc phía Nam, đánh bại quân Tấn, bảo toàn lãnh thổ phương Bắc, làm cho uy danh quân đội Mông Cổ lừng lẫy bốn phương trời. Vua U Diệt đối hắn cực kỳ sủng ái. Năm ngoái, chính Ngài còn đích thân phong hắn làm Tu vương, cống phẩm từ các nước chư hầu đều hào phóng đem ban hắn. 

Ám Dạ Thành tướng quân ra trận, đánh một trăm, thắng cả một trăm. Vó ngựa của hắn chính là nỗi khiếp sợ, tinh kỳ của hắn chính là nỗi kinh hoàng. Mỗi lần vung kiếm, máu nhiễm đỏ phục giáp. Công trạng nhiều như nước Hắc Long giang nhưng con người này trời sinh tánh tình khiêm nhường, ổn trọng thế nên triều đình ít có kẻ ganh ghét. Vị tướng quân này chính là hoàn mỹ mọi mặt, chỉ kỳ quặc ở một cái : hắn rất ít khi để lộ dung mạo. Nếu ra ngoài chinh chiến, sẽ mang quỷ diện. Ngay cả khi chầu triều, sự việc này cũng được U Diệt cho phép.

Quân doanh huyện Thụ Trùng, 100 dặm biên giới phía Đông,

''Tướng quân, Á Ly đại nhân đã bị xử tử, thủ cấp chuẩn bị đưa về kinh đô." - Tưởng Nhĩ vén mành, bước vào quân trướng tấu. Ám Dạ Thành hạ sách xuống, ngửa người ra sau chiếc ghế bọc tấm da hổ mà thở dài. Giao hảo giữa Ám Dạ Thành và Á Ly quả thực không sai. Lần này Á Ly chết, hắn tất nhiên không thoát khỏi muộn phiền.

''Chết rồi...chết rồi cũng tốt. Ít nhất không phải tiếp tục thờ hôn quân. Tưởng Nhĩ, ngươi lựa lời nói với U Diệt, xin hắn đưa Á Ly toàn vẹn trở về quê an táng, gia quyến của hắn cũng phải hảo hảo chiếu cố tốt.''

Tưởng Nhĩ gật đầu ra chiều đã hiểu, sau đó xuất ra trong ngực áo một lá thư đem dâng Ám Dạ Thành.

''Còn có, chúng ta bắt được một tên gián điệp. Có nhân báo thấy hắn lén lút đem thứ này đến Minh quốc.''

Ám Dạ Thành mở bức thư ra xem, nhàn nhạt lên tiếng :

- Gọi hắn vào.

Tưởng Nhĩ hơi quay người, vỗ tay một cái. Lập tức, một cái nhân bị hai tên lính thô bạo đẩy vào, bắt quỳ dưới đất. Hai tay bị khóa, trên người đầy những vết roi quất, tóc buông xuống lòa xòa trước mặt, chỉ loáng thoáng nhìn thấy những dấu máu khô . Chắc là Tưởng Nhĩ đã dùng hình với y. Tên ''gián điệp'' cúi gằm mặt xuống đất, một câu cũng không nói, bộ dáng khá là lì lợm.

''Bản tướng muốn xem mặt ngươi.'' - Ám Dạ Thành hất cằm hướng tên tội nhân ra lệnh nhưng không thấy y phản ứng gì. Tưởng Nhĩ hết kiên nhẫn, hắn tức giận nắm tóc y giật ngược ra sau, bắt y ngẩng đầu lên. Kỳ lạ một cái, y vừa nhìn thấy mặt Ám Dạ Thành liền giống như gặp quỷ, kịch liệt lùi lại phía sau, đôi mắt trợn tròn lộ rõ vẻ khó tin cùng kinh hãi.

''Thế nào, tưởng ngươi là cái tượng gỗ không chứ? Nhìn thấy tướng quân, đáng sợ lắm sao?" - Tưởng Nhĩ thích thú nhìn bộ mặt sợ sệt của tên phạm nhân nói.

''Không thể nào, không thể là hắn..." - Y lẩm bẩm như một kẻ điên, vừa ôm đầu vừa trân trối lùi lại. Ám Dạ Thành rời khỏi ngự án, ngồi xổm xuống xem hắn, nghiêng đầu cười cợt.

''Nhìn ta trông giống quỷ thật sao?'' 

''Thái sư tha mạng, thái sư tha mạng.'' - Tên phạm nhân run rẩy quỳ rạp xuống, dập đầu lạy người trước mặt. Máu từ trán hắn chảy ra rơi xuống nền đất.

''Tưởng Nhĩ, ta đã giữ chức Thái sư bao giờ chưa?" - Ám Dạ Thành ngẩng đầu lên nhìn. Trong mắt hắn không hiểu vì sao lại có biểu cảm rất kỳ quái. Tưởng Nhĩ biết hắn không đùa liền ngậm miệng không cười, chậm rãi lắc đầu.

Tên phạm nhân chạy ngược ra đằng sau, xô ngã hai tên lính, cố sống cố chết mà chạy. Đáng tiếc, y còn chưa kịp chạy ra ngoài, đã thấy máu mình bắn lên trên tấm mành trướng. Hắn trợn mắt, kêu lên mấy tiếng thì tắt thở.

''Ai, đã rất lâu rồi ta không có dùng tới trò này."- Ám Dạ Thành thở dài, rút con dao ra khỏi người hắn, đoạn lệnh cho lính vứt cái xác kia ra ngoài. Đôi mắt lóe lên một tia sát ý phản chiếu trên lưỡi dao nhuốm máu. Hắn quay người, lơ đãng hỏi Tưởng Nhĩ :

''Hắn hình như có nhận thức ta? Ngươi có nghe thấy câu cuối hắn nói gì không?"

"Cái này, tiểu nhân nghe không rõ, nhưng hình như hắn gọi: Sở Ưng thái sư."

"Sở Ưng, cái tên này nghe rất quen."

---------------------------------------

Nhà lao Thiêm Sơn, quận Ký An,

Tiếng roi vọt đập vào da thịt vang lên như đánh nhịp. Tên tù nhân bị trói trên cọc gỗ kia nhìn có chút quen mắt. Hắn hình như là tiểu tướng trấn thành Lộc Anh, Kim Đông. Mà bỏ đi, cho dù hắn có quyền cao chức trọng thế nào đi chăng nữa thì khi đã đến Thiêm Sơn, kết cục nhất định chẳng tốt đẹp gì. Cũng giống vô vàn kẻ đã từng đến đây.Những kẻ tội nhân...Những kẻ chống lại Tần vương điện hạ.

Vị tiểu tướng lúc này trông quả là thảm. Trên bộ ngực của hắn chẳng chịt những vết dao cứa còn rỉ máu, khuôn mặt bị đánh tới bầm dập, sống mũi gãy vẹo, đôi mắt sưng vù tới mức không mở nổi., khóe môi kéo dài một vệt máu. Tên quản ngục đã đánh tới nỗi phát mệt mà hắn ta một câu không nói. Nếu không biết, còn nghĩ hắn bị câm.

''Không hổ danh là người của Thái tử. Rất có khí khái." - Bạch y nam tử lắc đầu cười, đoạn ra hiệu cho tên quản ngục ngừng đánh. Hắn ngồi đối diện vị tiểu tướng mà nhàn nhã họa họa trên giấy Tuyên Thành.Cái bàn dài trải đầy những bức vẽ bằng mực đỏ đựng trong chiếc Liên Nghiên Bảo quý giá. Nhưng nhìn thật kỹ mới phát hiện ra đó là máu. Phong cách vẽ tranh quái dị này, tất nhiên là chỉ có Tần vương mới có.

''Quách đại nhân, ngươi thật sự không có gì để nói với ta hay sao?" - Bạc môi cong cong cười như không cười, hắn chuyên chú đưa nét vẽ chứ không có ngẩng đầu nhìn người trước mặt lấy một khắc.

''Tần vương điện hạ, những gì phải nói, ta cũng nói hết rồi. Ngài đây là đang mất thời gian trên người ta. Ta thực tâm khuyên Ngài nên tìm cách khác thì hơn.'' - Vị tiểu tướng họ Quách kia điềm tĩnh trả lời, trên mặt không có lấy một tia loạn ý.

''Có khẩu khí. Người đâu, thưởng." - Song Tử vừa dứt lời, tên quản ngục đứng sau hắn liền cầm roi tiến lên đánh. Quách đại nhân tất nhiên không phải là mình đồng da sắt, bị đánh lâu như vậy, nên chẳng mấy chốc máu đã nhuốm đầy trung y. Cả người hắn bây giờ chẳng khác gì một cái giẻ rách, chỉ có mỗi cái miệng là ngoan cường không chịu thua.

''Quách đại nhân,ngươi đây là muốn coi thường sự kiên nhẫn của bản vương hay sao? Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt." - Song Tử hạ bút xuống, chống hai tay xuống bàn, nghiêng đầu hỏi. Đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên một tia sát ý khiến người ta phát lạnh. Song Tử không phải là kẻ nhiều nhẫn nại mà vị Quách đại nhân kia dường như cũng chẳng đủ sức để vờn qua vờn lại với hắn.

''Song Tử, ngươi muốn giết cứ việc giết. Ta không có cầu xin ngươi tha mạng cho ta."

"Chịu cực hình như vậy cũng không khiến Quách đại nhân đây khuất phục, bản vương thực sự đã quá xem thường ngươi." - Song Tử cười cười, giơ lên bức họa vừa vẽ. - '' Quách đại nhân, nghe nói ngươi có một thê tử đã mang thai 8 tháng."

"Song Tử, ngươi muốn giở trò gì? Ngươi muốn giết cứ việc giết ta, không được làm hại tới mẫu tử các nàng." - Nét bình thản trên mặt Quách Phù mau chóng bị dập tắt. Hắn ngẩng đầu lên nhìn kẻ đứng trước mặt, trong mắt toàn hận ý. Xem ra, Song Tử đã bắt đúng điểm.

''Ồ, không không, ta chỉ là tò mò muốn biết nhi tử của ngươi là nam hay nữ mà thôi. Ta cũng muốn đặt tên cho đứa trẻ nhưng phải xem nó thế nào đã. Quách Phù, ngươi có muốn biết không?" 

 Ý cười trên mặt hắn càng rõ, nhưng, nó quá độc ác. Song Tử vỗ tay ra hiệu, lập tức ngoài cửa có 4 tên lính đẩy cửa bước vào, bọn chúng còn dắt theo một thiếu phụ đang bụng mang dạ chửa. Chúng đè nàng lên bàn, bên trên đã đặt sẵn một con dao. Người thiếu phụ tuy rằng vô cùng sợ hãi nhưng cũng không nói câu nào. Quách phù giận dữ, cố gắng kéo đứt sợi xích, nhoài người tới chỗ nàng:

''Phu nhân...phu nhân, nàng có sao không? Bọn chúng có làm gì nàng không?"

''Tướng công, chàng đừng lo cho thiếp. Đừng làm theo những gì bọn chúng nói." - Thiếu phụ kia cố gắng nặn ra một nụ cười. Tên lính bên cạnh nhìn thấy Song Tử ra hiệu liền mạnh tay tát nàng. Quách Phù gầm lên như một con thú bị thương. Hắn sắp điên rồi.

''Song Tử, ngươi muốn làm gì? Ngươi qua đây mà đánh ta. Không được làm hại vợ con ta." - Quách Phù gầm lên, điên cuồng nhào tới chỗ hắn. Song Tử lướt lưỡi dao trên bụng người thiếu phụ cười cười.

''Quách Phù, ta chỉ là muốn xem phu nhân của ngươi sẽ hạ sinh nam hay là nữ."

"Song Tử, ngươi dừng tay cho ta. Ngươi là tên cặn bã, hèn hạ khốn kiếp."

"Quách Phù, mắng thế đủ rồi. Ta hỏi lại ngươi lần cuối cùng, ngươi có gì muốn nói với ta không?" - Song Tử nâng lên con dao chực đâm xuống. Quách Phù nước mắt giàn giụa nhìn thê tử. Hắn không thể phản bội Thái tử cũng không thể nhìn thấy vợ con mình mất mạng.

''Quách Phù, cơ hội cuối cùng của ngươi qua rồi." - Song Tử cười độc ác đâm dao xuống, người thiếu phụ chảy nước mắt không dám nhìn. Ngay khi mũi dao vừa chạm vào bụng nàng thì nghe thấy Quách Phù gào lên thảm thiết:

"Ta khai, ta khai. Cầu ngươi tha cho họ, cầu ngươi tha cho họ."

"Như thế có phải tốt không. Nếu như ngươi khai ngay từ đầu thì ta đã đâu dùng tới biện pháp này." - Song Tử cắm con dao xuống bàn, hạ lệnh cho tên quản ngục thả Quách Phù, đoán ném cho hắn một tờ giấy cùng một cây bút. Quách Phù quỳ rạp xuống đất, tay cầm bút run run viết lên trên giấy mấy chữ. Hắn vừa nhìn thê tử vừa khóc. Ngay khi hạ bút xuống, hắn liền chạy tới ôm lấy nàng:

''Phu nhân, nàng phải chăm sóc con thật tốt. Ta bất tài, không thể ở bên cạnh hai người."

"Tướng công..."

"Thái tử, tội thần có lỗi với Người."

Nói đoạn, một dòng máu tươi từ miệng hắn chảy ra hòa vào làn nước mắt trên khuôn mặt đầy thương tích. Quách Phù gục xuống, tay vẫn ôm chặt người nương tử đang khóc không thành tiếng.

''Điện hạ, Quách Phù cắn lưỡi tự sát rồi."

''Không sao, hắn bây giờ cũng chẳng còn giá trị gì nữa. Còn có, gửi một vài lễ vật trong này tới thành Sương Khê" - Song Tử nhận lấy tờ giấy từ tay viên quản ngục, lạnh lùng bước ra ngoài.

''Điện hạ, còn ả tiện nhân kia tính thế nào?"

"Thả vào rừng, để nàng ta tự sinh tự diệt." 

  Hắn cùng một hắc y nhân nữa ra khỏi lao, để lại sau lưng một mớ hỗn độn những máu là máu.

"Điện hạ, gửi ''thứ đó'' cho Thái tử không phải là quá nhẹ hay sao? Mặc dù Quách Phù đối hắn rất trung thành nhưng so với món nợ của Ngũ Ca Nhi năm đó..."

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

Món nợ của Ngũ Ca Nhi... 

Đó là một trong một vạn người chứng minh cho sự hiểm độc của Thái tử,

Ngũ Ca Nhi là gián điệp do chính tay Tần vương điện hạ bồi dưỡng. Nàng từ nhỏ theo hắn nên cảm tình quả thực không sai. Năm đó, Tần vương để nàng đến bên cạnh Thái tử làm gián điệp. Nào ngờ, thân phận của nàng bị hắn phát hiện. Hắn đã nhẫn tâm giao nàng tới cho Thân vương Âu Dụ nổi tiếng dâm bạo chỉ để đổi lấy văn kiện thành Bách Phượng. Đến khi thân vương đó ''chơi chán'', tên cầm thú đó liền đem trả lại Đông cung Thái tử như một món hàng. Cuối cùng, nàng bị hắn cho người hủy dung, cắt bỏ tứ chi, rồi bán cho một rạp hát với cái giá bèo bọt để mua vui cho Tần vương phủ. Trong suốt quá trình đó, Song Tử đã không có cách nào đưa nàng ra. Sư Tử hắn đã tính hết đường.

Chính vào ngày Ngũ Ca Nhi tròn mười tám tuổi, nàng đã tới xin Song Tử giải thoát cho nàng.

"Chủ nhân, cầu xin Người hãy giết chết Ngũ Nhi, cầu xin Người..."

------------------------------------------

Chúng ta thường đọc những câu chuyện, nam chính thường là người tốt, mà cho dù hắn là kẻ ác, hắn cũng chỉ ra tay với hai loại người:

+ một là làm hại nữ chính.

+ hai là kẻ ra tay với hắn trước

Ở đây, chúng ta lại chứng kiến Song Tử ra tay với một chính nhân quân tử. Quách Phù là phe đối địch nhưng không hề động đến hắn. Thực tế đã chứng minh rằng, kẻ nào ác hơn kẻ ấy thắng.

Quách Phù, cái chết của hắn là cái chết của một bậc trượng phu. Hắn làm trọn ba chữ : Trung - Tình - Nghĩa. Một phẩm giá mà ít nhân vật nam nào trong THTT có được

Về phần Ngũ Ca Nhi, nàng chính xác là viên đá lót đường. Không biết Tần vương có tình cảm với nàng hay không nhưng chính hắn đã đẩy nàng vào đường chết. Ví như Sư Tử - Nhân Mã, tình trạng có lẽ cũng tương tự. Đặt câu hỏi nếu một ngày, Nhân Mã có rơi vào tay Tần vương hay một thế lực khác, Sư Tử có đưa nàng ra không?









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net