Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật không ngờ, Bảo Đại nhân lại mời cô ở lại làm khách?"

Thanh âm lanh lảnh khiến nữ nhân xinh đẹp đi bên cạnh không khỏi đỏ mặt trừng mắt một cái, không ai khác chính là Tiểu Ngư cùng Song Ngư đang đến miếu Quan Âm cầu an. 

Song Ngư tuy không theo Phật, nhưng trước giờ nàng luôn có thói quen đến miếu cầu an, để bày tỏ lòng thành cũng không đi kiệu, vừa vặn Tiểu Ngư hôm nay không có việc gì nên đi cùng nàng luôn, tỷ muội hai người một đường ríu rít trò chuyện cũng bớt buồn chán, quãng đường ra tận ngoại thành đi cả một ngày ròng cũng nhanh hơn nhiều lắm.

"Ta cũng không rõ nữa, Đại nhân không lạnh nhạt nhưng cũng không thân thiết, ta đoán không ra suy nghĩ của ngài."

"Còn đoán ra với không ra cái gì nữa?" Tiểu Ngư thấy Song Ngư trầm ngâm, nghĩ rằng nàng đơn thuần là lần đầu gặp chuyện tình cảm nên ngượng ngùng, liền không ngừng khích lệ: "Khắp thành ai mà không biết Tân Võ trạng nguyên nổi danh lãnh đạm, càng không nói tới tiếp xúc với nữ nhân, vậy mà mới gặp cô một lần liền săn sóc tỉ mỉ như vậy, xem chừng phu nhân Thiêm soái đã được định rồi."

Song Ngư nghe Tiểu Ngư vui vẻ như vậy thì hơi cau mày, lời này hai người nói riêng thì được, chuyện chưa rõ thế nào lỡ lọt ra ngoài lại thành không hay, bất quá nhìn quanh cũng không có người, nàng chỉ nhắc nhẹ một hai câu rồi lại thần người.

Lời của Tiểu Ngư, nói nàng không động tâm chính là nói dối, bất quá Tiểu Ngư chỉ là phỏng đoán, chỉ nàng trực tiếp đối diện với Bảo Bình mới biết rốt cuộc là vị nam nhân đó đang nghĩ cái gì. Suy cho cùng, chẳng nam nhân nào thoải mái tới nỗi cùng nữ nhân mình mới gặp mặt một hai lần nói chuyện dùng cơm, huống gì còn là người như Bảo Bình, huống gì còn là nữ nhân ở chốn phong hoa như nàng. Nàng cứ như cảm thấy, tình cảm Bảo Bình dành cho nàng chỉ là giọt nước tràn li đối với nữ nhân khác, trước mặt hắn căn bản không phải là nàng mà là người hắn yêu thương, nàng cũng chỉ là người thay thế cho nàng ta. Có thể nàng và nữ nhân đó có chút giống nhau, ôn nhu dịu dàng đó hắn mới san sẻ cho nàng, bằng không hai người nước chảy mây trôi, không chừng đêm đó cũng là một mình nàng trở lại phường chứ không phải bên người nhiều thêm một vị Thiêm soái đi theo hộ tống.

Nghĩ tới đây, Song Ngư không khỏi có chút ghen tị mơ hồ. Nàng trước nay chưa từng được đối xử hữu lễ chân thành như vậy, nay xuất hiện thêm một Bảo Bình rốt cuộc lại coi nàng là cái bóng của kẻ khác, khiến tâm nàng bất chợt nảy sinh thành kiến với nữ nhân chưa từng biết mặt kia, đồng thời cũng là một chút tò mò. Không biết người thế nào lại có hảo mệnh như vậy, được nam nhân đó nhất kiến chung tình, ở bên oanh yến cũng một mực thương yêu. Chẳng như nàng, sinh ra mệnh bạc, sống trên đời ngày nào cũng chỉ là công cụ mua vui cho người, nào hiểu cảm giác được người khác trân trọng là thế nào...

Không, Song Ngư nàng không muốn thế!

Nàng thực vừa ý vị Thiêm soái này, làm sao có thể dễ dàng nhường hắn cho kẻ khác như vậy?

"Cầm Tiên, chúng ta lại gặp mặt rồi."

Tiếng cười đột ngột vang bên tai, sau đó hiện ra khuôn mặt vị công tử mặt trắng quần là áo lượt nhà họ Mục khiến Song Ngư cười không nổi nữa, dung nhan sầm lại thấy rõ. Tên này có điểm nào giống công tử thế gia? Rõ ràng so với một miếng kẹo mạch nha còn dính người hơn.

"Thật vinh hạnh cho tiểu nữ, ngay cả trên đường ra ngoại thành hoang vắng cũng được hội ngộ cùng Mục công tử." Song Ngư làm bộ che miệng cười khúc khích, tuy nhiên sâu trong mắt hạnh không có lấy một tia vui vẻ nào.

"Cô nương quá lời, đều là chúng ta có duyên với nhau nên mới năng gặp như vậy." Mục Phu cong miệng cười một tiếng kiêu ngạo, tầm mắt đảo qua giỏ lễ vật dâng Quan Âm trên tay Tiểu Ngư rồi lại trở về vị mĩ nhân đang chăm chú nhìn đường phía trước: "Nàng đến miếu Quan Âm?"

Song Ngư hữu lễ gật đầu một cái: "Vậy còn công tử?"

Hiếm thấy khi nào nữ nhân trong lòng quan tâm tới mình như vậy, Mục Phu không khỏi vui vẻ hơn hẳn, không tiếc nói nhiều thêm mấy câu: "Vậy chúng ta cùng đường rồi, ta cũng có việc rời Kinh vài ngày, có điều không đi cùng nàng nhiều được. Nếu không nhanh chóng, chỉ sợ qua mấy hôm nữa trời mưa sẽ hỏng việc, đành hẹn mĩ nhân khi khác vậy."

Vốn cố tình muốn cho hắn một sắc mặt hòa nhã, thế mà lời chưa được mấy câu đã mang ý cợt nhả trêu đùa, Song Ngư sầm mặt, ai muốn hẹn cùng ngươi lần sau?

"Thiếu gia..." Tiểu tư đằng sau Mục Phu sẽ nhắc một tiếng, hàng mày cau lại thấy rõ, Mục Phu ngày thường hẳn đã lên tiếng nạt nộ thị uy, thế mà hôm nay chỉ gật đầu một cái, sau đó từ biệt Song Ngư rồi hối hả dẫn người theo đường mòn đi mất hút. Song Ngư đến cuối cũng không đáp lại thêm câu nào, mà nếu nàng có đáp lại, hẳn Mục Phu cũng đã biến mất trước khi thanh âm nàng cất lên. Song Ngư nhíu mày, việc gì mà lại để Mục Phu vội vã như vậy?

_

"Hoàng... Hoàng thượng?" Cự Giải rụt rè gõ cửa, rất nhanh bên trong truyền ra thanh âm có phần lười nhác nhưng thập phần dễ nghe bảo nàng tiến vào, nàng mới dám cùng tốp nha hoàn phía sau bưng nước cùng y vật đẩy cửa tiến vào tẩm cung Dưỡng Tâm điện.

Thiên Yết đã sớm tỉnh, nhưng trong người có chút uể oải nên khi Cự Giải gõ cửa mới bước xuống long sàng, hiện tại đang ngồi bên trà kỉ nhu nhẹ thái dương, Cự Giải không đoán cũng biết đêm qua y lại thức phê duyệt tấu chương đến khuya, không khỏi bất đắc dĩ. Một hai ngày đầu nàng còn nhiều chuyện nhắc nhở y, nhưng nghĩ lại thì nàng là nô tỳ y là Hoàng đế, có bao giờ Thiên Yết để một hai câu nói của nàng vào mắt, Cự Giải chỉ còn cách tận lực lưu ý giữ gìn sức khỏe cho y, giả mà y có sinh bệnh thật, người chịu tội chính là nàng a.

"Các ngươi lui đi, để mình Cự Giải ở lại là được rồi." Hoàng đế đã có lệnh, nha hoàn phía sau liền chỉn chu đặt lại đồ dùng, nhanh chóng lui ra, trong điện còn lại mình Cự Giải tiến lên giúp y sơ tẩy cùng chuẩn bị y phục. Nàng vừa giặt khăn mặt vừa lén lút liếc qua, sắc mặt Thiên Yết kém hẳn so với mọi ngày, không kìm được vẫn nhắc vài câu: "Hoàng thượng, sắp sang đông rồi, Người nên giữ gìn long thể, thức khuya rất hại cho sức khỏe."

Đương nhiên, nửa câu sau "Nếu Người có mệnh hệ gì, nô tỳ không gánh nổi tội đâu" nàng vẫn khôn ngoan nuốt lại chứ không nói ra.

"Ta không sao." Thiên Yết nhìn nữ nhân đang cúi xuống đeo cho mình mảnh ngọc bội bên hông, dù biết nàng không nhìn thấy nhưng vẫn nhẹ cong môi trấn an: "Chẳng qua mấy hôm nay tấu chương hơi nhiều, ta xem xong đã là canh ba..."

"Không sao?" Chưa kịp để Thiên Yết dứt lời, Cự Giải đã nhíu sâu chân mày, cất giọng cao vút, sau mới chợt nhớ ra thân phận hai người đã khác đi liền vội im bặt lại, nhưng bất mãn thì vẫn còn nguyên. Hoàng đế thì không phải người hay sao, vì cái gì hết chuyện này đến chuyện khác Thiên Yết cứ thích ôm vào người như vậy? Tấu chương chưa duyệt xong thì để ngày mai duyệt, vả lại Thái sư Thừa tướng trong triều đều vô dụng hay sao mà chuyện gì cũng để đến tay y?

Thiên Yết bất đắc dĩ, y biết ngay là tiểu cung nữ sẽ thất thố như vậy, nhưng việc quân việc nước thì không thể chậm trễ, ai biết hôm nay y ngủ thêm một canh giờ, ngày mai sẽ có bao nhiêu chuyện xảy ra, bao nhiêu bách tính phải khổ sở?

Quốc chưa an, y chung quy vẫn chưa thể yên lòng.

"Được rồi, tháng sau có đoàn sứ từ Bắc Phong nên hơi nhiều việc, qua chuyện này rồi trẫm cũng rảnh rỗi hơn, cũng không có gì to tát cả."

Gì? Cự Giải thiếu điều trợn tròn mắt, chờ tới tháng sau á?

"Trước đây nô tỳ vẫn nghe nói các nước cử người đi sứ đều là nước nhỏ thuần phục Thiên triều, hoặc có ý thăm dò thám thính, Bắc Phong hình như cũng không kém Sở Thiên là bao, chẳng lẽ họ rắp tâm xâm lược?"

Thiên Yết liếc mắt nhìn nàng, giọng đều đều không trầm không bổng, bất quá so với ban nãy rõ ràng đã có thần hơn: "Cũng không hẳn, giữa Sở Thiên với Bắc Phong vẫn có mối quan hệ hảo hữu, đi sứ cũng là một cách thắt chặt tình bằng hữu, hoặc thỉnh thoảng vẫn có những cuộc hôn nhân chính trị qua đi sứ cầu thân."

"Oa?" Cự Giải nghe câu hiểu câu không, miễn cưỡng bắt theo mạch suy nghĩ của y mà hỏi lại. "Vậy chúng ta có thường sang nước họ đi sứ không?"

"Tùy ý, ba năm trước ba nước phía trên vốn định liên thủ khởi chiến xuống Sở Thiên, tình thế lúc ấy chính là vạn lần bất lợi, thiếu gia nhà Thái sư cùng Bình Vương dẫn hơn một trăm quân thân chinh thuyết giáo, thành công phá vỡ được mối quan hệ vỗn đã lỏng lẻo của liên minh, từ đó Bắc Phong mới trở thành hảo hữu của Sở Thiên, đồng thời làm cho Thái tử Bắc Phong tới bây giờ vẫn còn nhớ mong Xử Nữ."

Nhắc lại chút chuyện cũ, tâm tình Thiên Yết khởi sắc hơn một chút. Ngày đó y mới giành lại thiên hạ, thù trong chưa dứt giặc ngoài đã lăm le, hổ phù ngọc tỉ trong tay cũng không khiến lòng dân ngay lập tức tin cậy, huống gì Nam gia nắm giữ giang sơn hơn chục năm trời chứ nào phải ngày một ngày hai. Vả lại ngày ấy chính cha con Nam Miện ngày ấy đã cầu cứu ngoại bang, hứa hẹn khi có được ngai vàng sẽ cắt một phần lãnh thổ cho chúng, càng khiến cho quyết tâm xâm lược Sở Thiên của ba nước ngoại quốc sôi sục, nếu chiến tranh thực sự nổ ra, dù là y hay Song Tử cũng không nói trước được chuyện gì. Giữa lúc tình thế rối ren như thế, thiếu gia nhà Thái sư, thiếu niên lúc nào cũng được bao bọc trong cẩm y ngọc thực đột nhiên dâng tấu xin đi sứ ngoại quốc, thề rằng sẽ mang về bình an cho bách tính. Đến giờ y vẫn còn nhớ, giữa trời mưa tuyết, Xử Nữ chờ rất lâu ở sân rồng, bạch y giản dị giữa sắc trời ảm đạm khiến y càng thêm yếu nhược hơn bao giờ hết, thế mà lo lắng của Xử Thái sư cùng nóng nảy của Thiên Bình không khiến đôi mắt sáng rực kia mất đi kiên định. Xử Nữ vốn thông tuệ uyên bác lại thích đọc sách, kiến thức đương nhiên không phải thứ người thường có thể so sánh, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, không tốn một mũi tên giọt máu, y đã có thể đập tan âm mưu xâm chiếm Sở Thiên của lân bang, đồng thời kết giao thêm bằng hữu cho đất nước. Ngày y trở về, khuôn mặt vẫn nhợt nhạt lãnh đạm như cũ, hệt như kết quả này vốn đã nằm trong dự liệu của y, Thiên Yết mở yến ban thưởng Xử Nữ cũng không nhận, chỉ nói một câu đơn giản: "Phàm là người Sở Thiên, vận mệnh quốc gia chính là vận mệnh của bản thân, nếu thần vì bổng lộc tước vị mới xin đi thuyết giáo giảng hòa thì đã không chờ năm canh giờ xin Hoàng thượng chuẩn tấu."

Không hiểu sao, lúc thiếu niên không kiêu không siểm trịnh trọng hành đại lễ, Thiên Yết như nhìn thấy bóng dáng đơn bạc đó đứng ở trên thành cao, thanh lãnh hiên ngang tựa trích tiên, như thể bất cứ nhân gian phàm tục nào cũng không chạm tới y được. Sau lần ấy, Thiên Yết chưa gặp lại Xử Nữ lần nào, thế nhưng ấn tượng thiếu niên mười mấy tuổi ấy để lại trong y quá sắc nét, hiển nhiên Xử Nữ đã trở thành truyền kì đối với bậc đế vương, truyền kì đối với sử sách Sở Thiên, với lê dân bá tánh.

"Vậy còn Thái tử Bắc Phong?" Cự Giải hiển nhiên hào hứng nhất với chuyện này, còn việc Xử Nữ đi thuyết giáo thành công á, nàng có hiểu gì đâu mà ngưỡng mộ.

Thiên Yết có chút không biết nói sao với cô nương này, bất quá vẫn kiên nhẫn giải thích: "Chuyện này ta cũng không được chứng kiến tận mắt, chỉ biết Thái tử Bắc Phong sau đó hẹn riêng gặp Xử Nữ, hai người nói chuyện rất lâu, khi trở ra vốn từ đứng hai bên chiến tuyến đã giống như bằng hữu lâu ngày hội ngộ, đến giờ Thiên Bình vẫn còn bất mãn về chuyện này."

Đương nhiên theo suy nghĩ của Thiên Yết, thành bại của lần thuyết giáo đó chính là dựa vào thời gian Xử Nữ với Thái tử Bắc Phong nói chuyện riêng, nhưng Xử Nữ cố ý không tâu lên, mà Thiên Bình cũng im hơi lặng tiếng, thành ra ngoài hai người trong cuộc thì chẳng ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cự Giải nghe xong liền chắp tay mơ màng, không khỏi cảm thán: "Aizzz, Xử thiếu gia quả thật khiến cho nhân sinh ngưỡng mộ, một Bình Vương gia thanh mai trúc mã đã đành, lại thêm cả một Bắc Phong Thái tử, đây chính là ngàn năm có một a."

Thiên Yết sau khi nghe rõ những gì Cự Giải lẩm bẩm liền sầm mặt, y đúng là ngốc lắm mới đi giải thích tận tình cho nữ nhân này, đâu phải ai cũng lấy đại cục làm trọng như Ma Kết, mà Cự Giải lại chính là điển hình của tổ lái đâm xuyên. Nhìn xem, chiến công rạng danh sử sách qua tai cô ta lại thành mối tình lãng mạn sướt mướt chẳng biết có nửa điểm thực tế hay không, Thiên Yết chẳng biết quyết định để Cự Giải bên người là đúng hay sai nữa.

"Cô có tưởng tượng thì ra ngoài cũng kín miệng lại, cẩn thận có ngày rước họa vào thân." Nhất là trước mặt Thiên Bình, nếu để hắn biết Cự Giải mơ màng về câu chuyện giữa Xử Nữ với Thái tử Bắc Phong, chắc chắn không có lợi cho nàng ta. "Tới giờ thiết triều rồi, cô không cần theo tới hầu hạ, có việc gì trẫm sẽ cho người gọi, cô đừng đi phá phách lung tung là được."

So với người khác, Thiên Yết vẫn là tương đối bảo hộ bao dung với Cự Giải, chỉ cần nàng ta biết giữ mình trong khuôn khổ, những chuyện khác y sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tiếc là ý tốt đó của Thiên Yết, Cự Giải lại hoàn toàn không cảm nhận được. Nàng nhăn mũi một cái, nàng đâu phải hài tử đâu mà đi phá phách lung tung, Hoàng thượng cũng thật biết đùa đi.

_

Không cần theo Thiên Yết lên đại điện, cũng không còn việc gì làm, Cự Giải tha thẩn trở về phòng mình. Tuy đây chỉ là chỗ của nàng chỉ là gian phòng nhỏ, không thể so sánh với Hàm Y cung vốn được ban, nhưng nếu đặt cạnh căn nhà tranh ở thôn Nhược Thủy thì xa hoa đầy đủ hơn nhiều lắm, đương nhiên Cự Giải cầu còn không kịp, làm sao nhớ tới chức phi tử chưa tại vị quá một tháng đã bị phế truất kia mà đem ra so sánh.

Lại nói... đột nhiên nhớ về thôn Nhược Thủy, Cự Giải bỗng thần người.

Bảo Bình ca ca... không biết giờ huynh ấy thế nào rồi? Nàng biết Bảo Bình đã đỗ Võ Trạng nguyên, sớm được bổ nhiệm cầm quân giúp đỡ Song Tử, công việc bận rộn, không biết huynh ấy có nghỉ ngơi đầy đủ không, có nhớ tới nữ nhân đã hứa sẽ chờ huynh ấy không?

Kinh thành giai nhân như mây, Cự Giải nàng vừa ngốc nghếch vừa quê mùa, giả sử bây giờ nàng tìm tới mà Bảo Bình đột nhiên cau mày hỏi "Cô là ai?" chắc nàng sẽ buồn chết mất.

Không được không được, Bảo Bình ca ca không phải người dễ thay đổi, sao ta lại nghĩ linh tinh như vậy chứ? Cự Giải vội lắc đầu phủ nhận viễn cảnh thê thảm nàng vừa tưởng tượng ra, bất quá vẫn bứt rứt cắn môi, trong lòng không yên.

Hay là... bây giờ lén trốn ra khỏi Hoàng cung, đi nhìn Bảo Bình ca ca một cái?

Chỉ cần nàng có thể xuất hồi trót lọt, Thiên Yết có biết cũng không trách phạt nàng đâu, còn làm thế nào để tìm được Bảo Bình, nàng chỉ cần chịu khó đi hỏi thăm người trên đường là xong ngay mà. Đường đường là Võ Trạng nguyên, hình như còn là Thiêm soái nữa, có ai lại không biết cơ chứ?

Kế hoạch quá hoàn hảo, thế nên ở thành Nam xuất hiện một thân nữ nhân xiêm y thướt tha rất không có hình tượng mà... bám tường lén trèo ra ngoài.

Khụ khụ, theo ý Cự Giải mà nói, đây không phải nàng trốn đi, chẳng qua là luyện thêm chút cơ tay cơ bụng cho eo thon dáng đẹp mà thôi. Còn vì sao không đường hoàng chính đáng đi qua cổng thành á? Hỏi thừa, không có Thiên Yết cho phép, đám lính canh cho nàng qua hay sao?

Có điều... Hoàng cung sao lại dùng đá trơn nhẵn mà xây thành vậy? Báo hại nàng leo lên trượt xuống toát mồ hôi mà vẫn chưa thấy đường lớn ngoài cung đâu.

Chật vật một hồi mới leo lên được một thước, Cự Giải chưa kịp tự khen mình một tiếng, lập tức nghe thấy tiếng quát: "Cung nữ to gan, dám lén trốn ra khỏi cung sao?"

Kèm theo tiếng quát, "Bịch!" một tiếng rung chuyển thiên địa, sau đó là cung nữ nào đó sóng soài trên mặt đất vì giật mình mà buông tay khỏi bức tường vốn đã chẳng dễ bám gì cho cam.

"Đau quá!" Cự Giải than khẽ một tiếng, bất quá không dám ngẩng đầu trừng mắt với kẻ vừa làm mình đáp đất, rủi đó mà là Ma Kết... nàng chẳng muốn vào lãnh cung một lần nữa đâu. Sau một ngàn bản kinh Phật và một tháng ở lãnh cung, trong mắt nàng vị Quý phi mảnh mai yểu điệu kia còn uy vũ oai phong hơn cả Đương kim Hoàng thượng. Trước mặt Thiên Yết thỉnh thoảng nàng còn có thể trợn mắt nhe răng không chút hình tượng, nhưng hễ nhắc tới Ma Kết là lại e dè thận trọng như chim non vừa mới rời tổ tập bay. Điều này khiến cho Thiên Yết khi biết phải suy ngẫm rất lâu xem mình nên thở dài hay nên vui vẻ nữa.

"Còn không mau tham kiến Bạch tiểu chủ? Ngươi thật to gan!"

Tiếng quát lại vang lên lần nữa, lần này Cự Giải mới xác định người bắt gặp mình không phải Ma Quý phi, mà kẻ lớn tiếng với nàng xem ra chỉ là nha hoàn đi theo. Nàng hoàn toàn không nhớ vị Bạch tiểu chủ này là ai, phẩm vị thế nào, nhưng Thiên Yết đã từng nói, nàng là nha hoàn thiếp thân của y, tại ở Ngũ phẩm, những cung phi phẩm lớn hơn nàng hầu như đều xưng "nương nương", còn phi tần phẩm nhỏ hơn nàng thì không cần hành đại lễ, chỉ cần nhún người chào hỏi là được rồi.

Vậy mà cung nữ kia còn dám cả gan quát mắng nàng...

Cự Giải nhếch môi, đứng thẳng người dậy, hơi nhún xuống thỉnh an: "Nô tỳ Cự Giải tham kiến Bạch tiểu chủ, Bạch tiểu chủ cát tường."

Quả nhiên, hai tiếng "Cự Giải" vừa cất lên, đôi mày của vị Bảo lâm trước mặt liền thoáng nhíu lại.

Gây lên một hồi tranh cãi như vậy, tên tuổi Cự Giải sớm đã vang xa gần Hậu cung là chuyện chẳng lạ lùng gì, nếu là cung nhân khác gặp nàng lúc này nếu không cười nhạo thì cũng chế giễu vài câu, hoặc ai phẩm nhỏ an phận thì lướt qua thật nhanh tránh gặp phiền phức. Nhưng Bạch Dương là ai chứ, nàng không ngốc để gây sự với nàng ta, dù sao Cự Giải cũng là ái tỳ bên người của Thiên Yết, chưa kể nàng còn nhỏ hơn nàng ta một phẩm, làm khó dễ Cự Giải chính nàng cũng không được lợi gì. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhất là nàng cũng không hứng thú với Hậu cung tranh đấu, tuy việc Cự Giải có ý leo tường trốn ra ngoài truy cứu sẽ không thoát tội, nhưng Bạch Dương thấy, nàng cứ bỏ qua vẫn hơn.

"Miễn lễ." Bạch Dương nhẹ giọng, lại thấy Cự Giải có điểm chật vật, có lẽ cú ngã ban nãy không hề nhẹ, liền hỏi thêm một câu: "Cô không sao chứ?"

Làm sao mà không sao cho được? Cự Giải trong lòng thầm than, nhưng ngoài mặt vẫn cười gượng: "Nô tỳ không sao, tiểu chủ quan tâm rồi."

"Được rồi, nếu thấy khó chịu thì phải đến Thái y viện bốc thuốc, không được giấu bệnh."

Cự Giải ngớ người, hình như trong ba người đứng đây, nàng mới là y nữ thì phải?

Bất quá nàng chưa kịp nói câu gì, Bạch Dương đã hỏi tiếp: "Cô không theo hầu hạ Hoàng thượng, sao lại trốn ra đây?"

"A..." Cự Giải cười gượng, đảo mắt tìm cách lấp liếm. "Hoàng thượng thiết triều, nói nô tỳ không cần theo." Thực ra những cung nữ khác không có việc này thì vướng việc kia, nào có được rảnh rỗi ngơi tay như vậy, chẳng qua nàng được Thiên Yết thiên vị nên mới tính lẻn ra ngoài thăm Bảo Bình ca ca thôi.

Bạch Dương nhìn khuôn mặt cứng ngắc của Cự Giải, nghĩ có lẽ do nàng bị tổn thương xương cốt nên khó chịu, suy nghĩ một chút, cuối cùng đề nghị: "Vậy cô qua cung của ta nghỉ ngơi một chút rồi hẵng về, dù sao hiện tại cô đi lại bất tiện, cung ta cũng ngay gần đây, uống một bát thuốc là sẽ khỏi ngay thôi."

Nói rồi nàng đánh mắt sang Tiểu Dương, ý nói nha đầu đó đi mời thái y tới xem bệnh. Trong lúc Cự Giải còn chưa biết mình sẽ đồng ý hay từ chối, Tiểu Dương đã nhanh nhảu chạy đi, mà Bạch Dương đã nhìn nàng bằng ánh mắt nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, không hiểu sao lại khiến lòng Cự Giải thoáng chút suy tư.

Không ai vô cớ tốt với người khác cả, nhất là với một cung nữ, nữ nhân này hẳn đã có tính toán riêng của mình.

Hậu cung quả nhiên không phải nơi có thể chơi đùa, lòng tốt hay được đối xử tốt đều là những ngọt ngào bất chợt trước một ý niệm riêng, từ ngày vào đây, nàng đã học được cách để ý tới mọi chuyện, không vội vàng đặt niềm tin vào bất kì ai.

Có điều, vừa hay hôm nay, nàng muốn làm một kẻ tò mò.

_ End Chương 12 _







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net