Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày hôm nay Xử Nữ có chút không yên, Hỏa Tước lĩnh ý đến núi Mặc Danh rừng Lam Trúc điều tra, trước khi đi y đã dặn trước, nếu không nắm chắc thì không cần vào quá sâu, lẽ ra nàng sớm phải trở về, chỉ là tới hôm nay đã gần một tuần vẫn không thấy chút tin tức nào. Ngày thường chỉ cần nàng phục mệnh đi một hai hôm đã vội vã gửi tin báo về, vừa thuật lại tình hình vừa nhắc nhở y tự chăm sóc bản thân, y mấy lượt không khỏi nói nàng lòng dạ nữ nhân, bây giờ không thấy đạo tin thư nào lại thấy không quen, không khỏi bất an nóng ruột.

"Được rồi, ngươi đi đi lại lại cũng đâu giải quyết được vấn đề gì, Hỏa Tước trước đây là cao thủ trên giang hồ, không nhiều người có thể làm khó được nàng, không biết chừng hiện tại nàng đang gấp rút chạy về đây không chừng."

Vốn là Thiên Bình muốn an ủi Xử Nữ một chút, nhưng lời từ miệng hắn phát ra lại mang theo một hàm nghĩa hoàn toàn khác biệt, Xử Nữ lúc này ngay cả trừng hắn cũng không có hứng nữa, chỉ liếc một cái rồi thôi. Thiên Bình vô tội thở dài, từng lời của hắn đều là chân thành khuyên nhủ mà, sao tiểu tổ tông này không biết cảm động chút nào vậy?

Thực ra, Hỏa Tước vốn là người Thiên Bình mang về. Ngày ấy, trên đường lên núi, hắn gặp một nữ nhân bất tỉnh bên đường, tóc tai y phục lộn xộn, thể trạng thê thảm, mang nàng về chẳng qua chỉ là theo lẽ thường, hắn không hi vọng nhiều nàng có thể qua khỏi. Sau này khi Hỏa Tước tỉnh lại, chính hắn cũng rất đỗi ngạc nhiên, bất quá nữ nhân này cái gì cũng không nói, một câu tạ ơn cũng không có, đáy mắt lúc nào cũng lạnh băng, thần sắc hừng hờ nhìn về phía gợn hồ lăn tăn. Giao việc cho nàng, nàng sẽ hoàn thành tuyệt đối, nhưng không gì có thể khiến cô nương này xao động hay chú tâm. Mãi đến khi gặp Xử Nữ, không biết là do y quá được lòng hay do y quá kiên nhẫn, thế nào lại chọc cười được nữ tử mà Thiên Bình cứ nghĩ là có trái tim kim loại này. Nói đúng hơn, nàng không lạnh lùng, chỉ là không biết cách biểu lộ cảm xúc, thành ra cứ nhốt bản thân vào thế giới của riêng mình, chỉ có Xử Nữ mới đưa nàng ra khỏi cái vỏ bọc ấy được. Cuối cùng, Thiên Bình lệnh cho Hỏa Tước đi theo Xử Nữ làm nha hoàn thiếp thân bảo vệ y, dù sao Xử đại công tử cũng cần phải có người chăm sóc, mà Hỏa Tước đối với mệnh lệnh này mong còn chẳng được, từ lúc ấy trở đi Xử Nữ với Hỏa Tước mới trở thành chủ tớ.

Thế nên, Xử Nữ chỉ biết Hỏa Tước là nữ nhân nội nhu ngoại cương, biết nàng võ công không tệ, còn lai lịch nàng thế nào, Thiên Bình vẫn luôn giữ kín. Chuyện duy nhất y có thể chắc chắn, đấy là Thiên Bình sẽ không bao giờ làm hại đến y, nên y không có lí do gì để nghi ngờ Hỏa Tước cả.

"Cao thủ thì sao? Nàng đi lâu như vậy... Huống gì, "vị kia" cũng đâu có vừa?" Xử Nữ nheo mắt, nhưng cũng thôi không đi đi lại lại nữa. Y vừa ngồi xuống bên bàn, trên vai liền nhiều hơn một kiện áo choàng, Thiên Bình khẽ than: "Ngươi nên lo cho ngươi trước ấy, mùa thu mà mặt mũi tái nhợt, tay chân lạnh ngắt như vậy, đến mùa đông thì phải làm sao?"

Xử Nữ thờ ơ nhìn y: "Ta sống được tới ngần này tuổi, ngươi còn lo ta không qua nổi mùa đông hay sao?"

Xử Nữ trời sinh hàn thể, thế nên từ nhỏ vốn không được khỏe mạnh không nói, ngay cả tới hiện tại, cơ thể lúc nào cũng yếu ớt hơn người bình thường, may mà Thái sư có cho y học võ để cường kiện thân thể, nếu không chỉ sợ y hàng ngày đều phải uống thuốc thay cơm.

Thiên Bình lắc đầu, bảo sao trước khi đi Hỏa Tước dặn đi dặn lại y phải lưu ý người này, chỉ sợ không có người ở cạnh, y có thể ngã bệnh ngay được. Ngay cả bản thân y cũng không tự ý thức được thể trạng của mình, lúc nào cũng thờ ơ như thế, chẳng biết bao giờ mới khỏe hơn được.

"Nghe nói mùa đông có đoàn sứ giả Bắc Phong sang sứ, ta sẽ xin Hoàng huynh ban nhân sâm cho ngươi, nhân sâm Bắc Phong vốn là thượng hạng, khắp các nước ngoại quốc không nơi nào sánh bằng."

"Sứ giả Bắc Phong?" Xử Nữ cau mặt, ngoại trừ quan hệ vốn hòa hảo với Vương triều Sở Thiên, Bắc Phong xưa nay chưa từng thuần phục quốc gia nào, huống chi vống dĩ thực lực Bắc Phong không thua kém Sở Thiên là bao, vì sao lại đột nhiên muốn sang sứ?

"Dẫn đầu là ai, ngươi có biết không?"

"Ta không biết, nghe phong thanh là Thái tử Bắc Phong." Thiên Bình không mặn không nhạt đáp lời, trong tâm có chút không vui.

Thái tử Bắc Phong sao? Xử Nữ đột nhiên cười lạnh một tiếng, Thiên Bình phía đối diện hơi nhíu mày, y rất hiếm khi cười như vậy, mà mỗi lần y cười, hẳn là có chuyện xảy ra.

"Nếu ta đoán không nhầm, mục đích của đoàn sứ Bắc Phong lần này, chính là sang để cầu hôn đi?"

"Cầu hôn?" Thiên Bình khó hiểu nhìn y, mà Xử Nữ cũng chỉ gật đầu, hai tay nhẹ nhàng chà sát tách trà vẫn vương hơi ấm, hoàn toàn không có ý định nói thêm một lời nào. Nhưng không hiểu sao, dựa vào vẻ mặt ngưng trọng của y, Thiên Bình có thể cảm giác được, có một đám mây đen đang trôi lơ lửng trên bầu trời Sở Thiên, báo hiệu một cơn bão sắp tiến tới gần.

_

Đầu tháng chín, hai đạo Thánh chỉ lần lượt được ban xuống.

Một là, Chiêu nghi Ma Kết, thông tuệ uyên thâm, giúp đỡ Hoàng thượng lập nhiều công lớn, sắc phong làm Nhất phẩm Quý phi, ban hào Khuynh Thế, ngự tại cung chính Ngọc Lâm của Trữ Tú cung.

Còn đạo thứ hai, Cự Giải Tài nhân khi quân phạm thượng, phế chức Tài nhân biếm thành cung nữ trong Kim Long điện, sau này không được phép khôi phục lại vị thế như cũ nữa.

Một tiếng tuyên hô của Thái giám lại khiến Hậu cung xôn xao một ngày, lo âu có mà đắc ý có. Đắc ý vì Tài nhân chưa kịp tại vị đã bị phế truất, các phi tần khác cũng vì thế mà bớt đi một đối thủ, ngược lại Chiêu nghi nay trở thành Nhất phẩm Quý phi, địa vị càng được củng cố khiến bọn họ không khỏi e dè. Ai mà không biết trong Hậu cung, Trữ Tú cung là cung lớn thứ hai sau Hoàng Loan cung vẫn chờ chủ nhân mới, khoảng cách giữa hai cung cũng thực gần, những phi tần khác không khỏi lo lắng về khả năng đắc sủng của mình, càng lúc càng phải chú ý tới vị tân Quý phi kia hơn.

Duy chỉ có Ma Kết, khi nhận Thánh chỉ, khuôn mặt một bộ vô hỉ vô bi, tiếng tạ ơn cũng ngang ngang không có cảm xúc, làm người ta không biết nàng vừa lòng hay phật ý. Ngay cả khi các phi tần khác đưa lễ vật tới chúc mừng, nàng cũng không ra nhận, phất tay cho Lam Phụng mang cả vào trong kho, bản thân lấy cớ không khỏe từ chối gặp mặt bọn họ. Nhất phẩm Quý phi thì sao? Lòng nàng hiện tại ngũ vị tạp trần, có ai thấu hiểu được?

Phế chức Tài nhân nhưng giữ nguyên Ngũ phẩm, ngay cả Lam Phụng theo nàng từ ngày vào cung đến giờ cũng mới chỉ là Lục phẩm, Người như vậy cũng ưu ái thực rõ ràng rồi. Vả lại, cung nữ trong Kim Long điện sao? Ma Kết nhếch môi, chẳng qua chỉ là một lần sai phạt đẩy Cự Giải vào lãnh cung chép kinh thư sám hối, vậy mà Thiên Yết đã bảo vệ nàng ta như thế, sau này khi nàng làm Quý phi rồi, có phải y sợ nàng sẽ dựa vào phẩm vị mà làm khó nàng ta không?

Hoàng thượng... Người chẳng bao giờ nghĩ tới cảm xúc của ta...

Mà đồng dạng bất mãn với Ma Kết, còn có cả vị Tài nhân mới bị phế truất kia nữa.

Thiên Yết đang chơi cờ với Song Tử, thấy Cự Giải đứng hầu trà bên cạnh mà mặt mũi nhăn nhó, không khỏi buồn cười hỏi: "Đúng ý cô rồi, cô còn cau có cái gì?"

"Rõ ràng là nô tỳ thiệt." Nàng bĩu môi, nhỏ giọng kháng nghị. "Nếu nô tỳ biết Người là Hoàng thượng, ta phải xin lên Nhất phẩm mới được."

Song Tử trừng mắt, Cự Giải rụt cổ lại, không dám nói thêm nữa. Thực ra nàng cũng không biết mấy phẩm đó như thế nào, nhưng hình như Nhất phẩm lớn hơn Ngũ phẩm đúng không? Ma Chiêu nghi mới được phong lên làm Nhất phẩm cơ mà? Cho dù không được Nhất phẩm, Thiên Yết cũng nên cho nàng làm Tam phẩm mới đúng chứ.

Thiên Yết thở dài, cô nương này rốt cuộc là ngây thơ hay ngốc nghếch đây, những lời này cũng có thể tự nhiên nói ra như thế, quả nhiên nếu cứ để nàng ở trong Hậu cung, sớm muộn cũng bị hại không biết chừng.

"Được thôi." Y nâng tách trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm. Không biết Cự Giải pha thêm loại thảo dược nào, mà y uống rồi cảm thấy thoải mái khác thường. "Cô mang bàn cờ này về, bao giờ có thể chơi thắng được thì đến tìm ta."

"Thật sao?" Cự Giải vui vẻ hỏi lại, đồng thời mắt liếc sang bàn cờ đầy những quân đen trắng đan xen, đường đi nước bước thế nào nàng còn chẳng rõ. Nói đùa, thôn nữ như nàng trước đây chỉ lo kiếm ăn còn không xong, nói gì tới việc nghiên cứu chơi cờ. Nhưng không sao, vì vị thế Tam phẩm, nàng sẽ cố gắng học hỏi.

Nhìn tiểu cô nương hoan hoan hỉ hỉ bưng bàn cờ được đích thân Hoàng thượng ngự ban về, Song Tử cau mày: "Quốc chủ, ý Người..."

"Sao?" Khóe môi Thiên Yết vẽ thành một vòng cung hoàn hảo, tiếc là nụ cười đó, lại không chỉ là sự nhân từ thánh đức như thiên hạ vẫn thường ca ngợi. Một thanh âm trầm thấp phát ra, vừa như tiếng cười, lại như tiếng than nhẹ.

"Bên cạnh trẫm, vốn không cần những kẻ vô dụng."

_

"Bẩm Đại nhân, có cô nương bên ngoài xin gặp người."

Nha hoàn bẩm lại một tiếng, Bảo Bình đang nghiên cứu binh thư ngẩng đầu lên, ánh mắt khó hiểu. Hắn ở trên này không có bằng hữu, làm sao lại có cô nương đến tìm? 

Không lẽ... là muội ấy?

"Cô nương đó thế nào?"

"Dạ, cô nương đó xưng là Cầm Tiên, tới để tạ ơn Đại nhân."

Cầm Tiên... vậy thì không thể là Cự Giải rồi. Nghĩ đến đây, Bảo Bình không tránh khỏi chút hụt hẫng, bất quá, tâm tình đó chỉ lướt qua trong đáy mắt, hắn vẫn trầm ổn tĩnh lặng như người khác đánh giá, khẽ gật đầu một cái.

"Được rồi, ngươi mời cô nương đó tới tiền sảnh, ta sẽ ra ngay."

Nha hoàn ngoan ngoãn gật đầu, hai bím tóc theo từng bước chân mà lắc lư khả ái, nàng vừa chạy đi pha trà vừa nghĩ thầm, hiếm khi nào Đại nhân nhà nàng tiếp xúc với một vài vị cô nương, mà Cầm Tiên kia còn xinh đẹp động lòng nữa, xem chừng cũng có ý với người. Liệu có khi nào, cô nương đó sẽ thành phu nhân của phủ không?

Khi Bảo Bình ra tới, Song Ngư đang ngồi mân mê tách trà nóng nha hoàn vừa dâng lên, nàng thế nhưng lại ngẩn người, đôi mắt xinh đẹp bị khói mờ che phủ càng thêm phần mông lung mờ ảo, không hiểu sao Bảo Bình đột nhiên có cảm giác cô nương này nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng thực chất lại đơn giản tới mức khó hiểu.

Thấy Bảo Bình bước tới, Song Ngư mới dần hồi thần, vội đứng dậy cúi chào, hắn lắc đầu tỏ ý không cần đa lễ: "Để cô nương chờ lâu rồi. Hôm nay cô nương đích thân ghé thăm xá phủ, không biết có chuyện gì?"

Song Ngư có chút lúng túng, tay vô thức túm nhẹ vạt áo: "Tiểu nữ... Hôm trước nhờ có Đại nhân đưa về, hôm nay tiểu nữ làm chút điểm tâm mang tới, hi vọng Đại nhân không chê..."

"À." Bảo Bình gật đầu, thấy mấy ngón tay nàng vì căng thẳng mà run khẽ, không khỏi mỉm cười nhẹ nhàng trấn an. "Chỉ là tiện đường một chút, cô nương không cần phải khách sáo như vậy."

Một câu những tưởng vô thưởng vô phạt, vậy mà lại khiến Song Ngư hai má đỏ bừng, vốn đã ngượng ngùng lại càng cúi thấp, hai mắt chăm chăm nhìn xuống nền nhà chẳng dám ngẩng lên. Hôm ấy nàng lấy cớ tiện đường để đi cùng hắn, hôm nay nhắc lại vẫn còn thấy xấu hổ. Cũng đúng, làm gì có nữ nhân nào lại như nàng chứ?

Thực ra Song Ngư không biết, nếu hôm nay nàng không tới tìm Bảo Bình, hẳn hắn đã sớm quên mất vị cô nương ở Bảo Hoa phường ngày ấy gặp ở tiệc Mục phủ. Cho đến giờ, nữ nhân khiến Bảo Bình hắn nhớ kĩ cũng chỉ có hai người, một là mẫu thân, hai là vị cô nương nhà bên, còn những người khác, hầu hết quay đi một cái là quên mất. Thế nên, tuy nói Bảo Bình tính cách bình bình đạm đạm rất được lòng người, nhưng đôi khi, sự thờ ơ của hắn lại khiến cho người khác hận ngứa cả răng mà không biết phải làm sao.

Thế nên ban nãy, khi nha hoàn nhắc tới Cầm Tiên, ban đầu Bảo Bình chỉ nhớ đã từng nghe thấy cái tên đấy chứ cũng chưa biết đó là ai, sau mới từ từ liên hệ tới dung mạo xinh đẹp như tiên nữ trước mắt, nếu Song Ngư mà biết điều này, không biết nàng sẽ có bao nhiêu thương tâm nữa.

Hiện tại, thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng một cách đáng nghi, Bảo Bình thấy không nỡ, đột nhiên nghĩ tới tiểu cô nương trước đây khi bị hắn trêu chọc cũng hay đỏ mặt như vậy, có điều muội ấy sẽ không biết cúi đầu e thẹn như Song Ngư mà giương ra ngũ trảo mà hành hạ hắn. Suy nghĩ bất chợt làm hắn nhếch môi nhẹ nhàng cười, lại không hay biết nụ cười ấm áp ôn nhu ấy đã đánh mạnh đến tâm tư của người đối diện như thế nào.

Đó dường như là nụ cười đẹp nhất, chân thành nhất mà nàng từng được nhìn qua, bất quá, Song Ngư có cảm giác, nụ cười đó không dành cho nàng, mà dành cho người được gợi nhớ qua nàng.

Tự dưng tủi thân đến lạ, Song Ngư định đứng dậy cáo từ, lại nghe thấy thanh âm trầm thấp truyền tới bên tai: "Cô nương đã cất công đến đây, giờ cũng đã gần tới giờ Ngọ, nếu nàng không chê mời ở lại phủ dùng bữa, tới chiều mát hơn hãy trở về?"

Lời mời đột ngột khiến Song Ngư có chút bất ngờ, bất quá nàng cũng không phải nữ nhân lúc nào cũng chỉ biết ngại ngùng khách sáo giữ lễ, cơ hội hiếm có này, nàng sao có thể bỏ qua?

Song Ngư ra chiều đắn đo suy nghĩ một chút, sau mới khẽ cúi đầu "Làm phiền quý phủ rồi!" một câu, nhưng trong đáy mắt đều là tâm tư vui mừng khó che giấu.

Bảo Bình sai nha hoàn mang điểm tâm Song Ngư đem tới cất vào trong, đồng thời dặn dò chuẩn bị bữa trưa cẩn thận, sau đó đích thân dẫn nàng đi dạo quanh phủ cho đỡ ngột ngạt. Phủ Thiêm soái tuy không trang hoàng lộng lẫy, không có ngói lưu ly chạm hình rồng quý giá như các vị vương tôn quý tộc, nhưng cách bài trí đơn giản trang nhã lại mang thêm phong vị thuần hậu yên bình rất hợp ý Song Ngư, thỉnh thoảng nàng cùng hắn bình phẩm qua về một giống cây lạ hay vài bông hoa nở trái mùa. Tuy hai người phần lớn thời gian là im lặng, nhưng bầu không khí chẳng mất tự nhiên chút nào, ngược lại còn hòa hợp tới kì lạ, khiến mấy nha hoàn vô tình bắt gặp được một phen suy đoán, thậm chí còn đặt cược xem đây rốt cuộc có phải là người mà chủ tử để ý hay không, Song Ngư nghe được mà lòng xôn xao đến kì lạ.

Từ đầu đến cuối, Song Ngư một chữ cũng không nhắc tới tấm áo choàng của Bảo Bình vẫn còn ở chỗ nàng. Nàng không muốn đây là lần cuối cùng mình đặt chân đến đây.

_

Nhân Mã mang theo một thực hạp chứa đầy điểm tâm cùng đồ ăn, đi tới chỗ hẹn giao cho tên giang hồ lừa đảo nào đó như thỏa thuận. Rõ ràng là chuyện của hắn và Thiên ca, thế mà nàng lại bị cuốn vào, lại còn bị hắn tùy ý chê bai sai sử hơn cả nô tỳ trong nhà nữa, thật muốn một lần nhìn thấy hắn trượt chân mà ngã từ nóc nhà xuống đất, một tháng không nói được, lúc ấy nhất định nàng sẽ tới cười hắn.

Bất quá... như vậy có ác quá không? Nàng rùng mình, lỡ chuyện nàng nói thành sự thật thì sao? Thôi, hạn giảm xuống một tuần vậy, niệm tình hắn là bằng hữu của Thiên ca, mà bằng hữu của Thiên ca tức là bằng hữu của nàng rồi.

"Uy, Tiểu Mã Mã, cô đang trù dập ếm toán ta đúng không? Đừng có dại, coi chừng gậy ông đập lưng ông đấy." Tiếng cười cợt nhả quen thuộc vang lên kèm theo nửa quả táo đáp xuống mặt đất cách nàng một thước cái "Bộp!", Nhân Mã theo bản năng "A!" một tiếng. Đừng hiểu lầm, nàng không phải nhát gan hay sợ hãi gì cả, nhưng đang mải miết suy nghĩ bị bất ngờ như thế, có ai không giật mình cơ chứ?

Xà Phu biếng nhác ngồi trên cành cây, chống cằm nhìn xuống Nhân Mã tới phát hỏa cũng không tốn công làm, có chút thất vọng, sao nàng không tạc mao như hắn tưởng tượng chứ? Nếu sau này Nhân Mã cứ thờ ơ như vậy thì hắn biết trêu chọc ai đây, chẳng vui gì cả?

"Mang đủ cả chứ?"

"Rồi." Nhân Mã trừng mắt, dùng nội lực ném cái hộp về phía hắn. Xà Phu hào hứng bắt lấy, mở thực hạp ra, bên trong là mười chiếc bánh bao cua vẫn tỏa khói nghi ngút, hương thơm hấp dẫn có thể đánh thức cơn đói của bất kì cái bao tử nào. Tâm trạng của Xà Phu được cải thiện đáng kể, mĩ mãn đóng nắp lại.

Lúc này, hắn mới nhẹ nhàng nhảy xuống đất, mũi chân điểm lên đá tảng mà không gây ra bất kì tiếng động nào. 

"Phí làm cơm của cô đây." Hắn lấy từ tay áo ra một cuộn giấy nhỏ xíu dài cỡ hai đốt tay, môi mỏng khẽ nhếch. "Đừng có để lộ ra đấy, lúc đó ta không chịu trách nhiệm đâu."

Nhân Mã gật đầu, nhanh chóng giấu cuộn giấy vào trong ngực, mày liễu hơi nhăn nhìn hắn: "Kì lạ thật, rõ ràng bọn ta điều động người ở khắp nơi mà không tìm thấy, tại sao ngươi lại biết?"

"Vì ta có năng lực." Xà Phu cười cười trêu nàng, mắt thấy Nhân Mã sắp phát hỏa, hắn mới hạ giọng. "Cô nghĩ thử xem, một người đã lẩn trốn bao nhiêu năm như thế, nay vì sao lại đột nhiên lộ ra tin tức? Và tại sao, chỉ mình ta biết được?"

Nhân Mã sững sờ.

Phải rồi, chuyện cha con Nam tặc thoái ẩn trốn chạy không phải ngày một ngày hai, mấy năm nay hoàn toàn không để lộ bất kì tung tích nào, vậy mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, chỉ có thể có hai khả năng. Một là bọn chúng có lí do để không thể tiếp tục ẩn thân náu mình nữa, mà thứ hai...

"Đúng rồi đấy." Xà Phu cười cười. "Về tâu với công tử của cô, giữa thời điểm loạn thế này, ngoài bản thân ra thì không được tin bất kì ai. Ngay cả ta cũng chỉ là lợi dụng các người để đạt được mục đích thôi, nếu không biết đề phòng, không chừng sẽ có ngày ta quay lại đâm y một kiếm cũng nên."

Hiếm khi Xà Phu nói nhiều như thế, mà từng lời từng lời đều lạnh lẽo âm trầm, Nhân Mã không khỏi hít một hơi lạnh, bất quá ngay sau đó là lửa giận bùng lên. Nàng trừng mắt cười nhạt: "Vậy sao? Nếu có khả năng, ngươi cứ thử xem?"

Nhân Mã là như vậy, chỉ cần uy hiếp tới Thiên Yết, nàng nhất định sẽ không cho ngươi một sắc mặt dễ nhìn. Xà Phu nhanh chóng thu hồi lại sát khí vừa tỏa ra, trở về một kẻ vô tâm vô phế thích đi lừa đảo khắp thiên hạ thường ngày, nhanh tới nỗi Nhân Mã còn tưởng một màn mình vừa thấy chỉ là ảo giác.

"Tiểu Mã Mã cô thật nóng tính, nếu ta trở mặt với công tử nhà cô thì chẳng phải sau này không được ăn hoa quế cao nữa sao? Ta có ngốc đâu mà vọng động như vậy?"

Nhân Mã hết nói nổi, lạc thú nhân gian lớn nhất của tên này chính là ăn và lừa đảo hay sao?

Xà Phu hào hứng ngồi xuống một tảng đá tương đối bằng phẳng, mĩ mãn mở thực hạp ra thưởng thức bánh bao, Nhân Mã không có việc gì làm cũng ngồi xuống cạnh hắn, bất quá đến liếc cũng không thèm liếc kẻ đang ăn như lang thôn hổ yết kia. Cành cây trên tay nàng vẽ loạn xuống mặt đất một hồi lâu, đến cuối bất giác lại thở dài một tiếng.

"Sao vậy?" Xà Phu vừa cắn bánh bao vừa nhìn sang. "Ai lại làm Tiểu Mã Mã của ta phiền lòng ư?"

Ai là của ngươi? Nàng trắng mắt nhìn tên đạo sĩ mặt dày cấp vô địch thiên hạ.

"Ta đang nghĩ... vì sao Thiên ca lại khổ như vậy? Từ nhỏ đã lưu lạc, Thái hậu ở đâu chưa rõ tung tích, hiện tại giành lại giang sơn lúc nào cũng phải canh cánh nỗi lo trong lòng. Nhân dân thì thái bình, còn yên tĩnh trong lòng huynh ấy, bao giờ mới có được chứ?"

Hiếm khi Nhân Mã giãi bày tâm tư, Xà Phu cũng không trêu chọc nàng nữa, vừa chuyên tâm nhai nuốt điểm tâm vừa lắng nghe nàng tâm sự.

"Ta vẫn thường nghĩ, nếu như trước đây không phải tốt biết bao? Huynh ấy, ta và Song Tử ca, làm hảo bằng hữu cũng được, cùng nhau du ngoạn khắp nhân gian, sau này cùng nhau già đi, không cùng sinh nhật sẽ cùng tử nhật..." Đột nhiên nhận ra mình nói hơi nhiều đối với một người ngoài như Xà Phu, Nhân Mã ngập ngừng dừng lại, cuối cùng cười tự giễu. "Ta từng nghĩ... nếu huynh ấy không phải Thiên tử, mọi thứ thật tốt biết bao. Ta ích kỉ quá phải không?"

Hiệp nữ thì đã sao? Dang rộng cánh tay để bảo vệ người khác thì sao? Nàng cũng chỉ là một nữ nhân, mà đã là nữ nhân, đương nhiên sẽ nhạy cảm hơn bình thường, hay suy nghĩ lo âu, nhất là về những người nàng yêu quý. Bao nhiêu quan tâm lo nghĩ như vậy, chỉ có kẻ ngốc như Thiên Yết mới không nhận ra thôi.

So với những nữ nhân khác, Nhân Mã vẫn tương đối đơn thuần, như nàng yêu hận rõ ràng, không tính toán nhiều, thế nên nàng không biết được, trên thế gian có những chuyện không phải chỉ cần thật tâm là có được. Đó được coi là "duyên phận" chăng?

Tuy tính cách có phần trái ngược, nhưng lúc này cảm thấy Nhân Mã tâm tư trùng trùng, Xà Phu lại đột nhiên không vui. Xem ra, hắn nhìn cô nương cứ thấy hắn là trừng mắt nghiến răng vẫn thuận mắt hơn.

"Thiên Yết là Thiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net