[V]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng có mà ức hiếp người quá đáng!"

Thái Nhân Mã điên tiết hét lên với những người đang cố ý lao đến chỗ Phùng Song Tử. Nhịn như thế là đủ rồi, ai mà đủ sức chịu đựng để mà nhịn hoài chứ. Tuy không rõ thực hư chuyện này ra sao, nhưng đánh thì cũng đã đánh rồi, thậm chí còn khiến tay Phùng Song Tử chảy máu như vậy, thế mà vẫn còn chưa chịu tha cho cậu ấy. Cô đẩy những người đang có ý định tiến tới chỗ Phùng Song Tử khiến bọn họ ngã sõng soài ra đất.

"Mày dám đẩy bọn tao?"

Một cô bạn nữ sinh tức giận vì bị đẩy ngã, cô hét lên rồi đứng bật dậy, nhằm vào Thái Nhân Mã mà lao đến. Hai tay đưa ra trước quơ quào, định nắm lấy tóc của Thái Nhân Mã và kéo xuống. Thế nhưng tay còn chưa kịp chạm đến mặt đã bị Nhan Cự Giải giữ lại và hất mạnh về phía sau, khiến cô gái kia một lần nữa ngã phịch xuống đất.

"Cái thằng chết tiệt này, mày không biết nương tay với con gái à?"

Một nam sinh cùng lớp với cô gái kia thấy vậy liền bất bình lên tiếng chửi bới, không quên tiến đến hỏi han bạn mình có sao không. Nhan Cự Giải nhìn đôi nam nữ đang ngồi dưới đất, hừ một tiếng rồi lạnh nhạt đáp lại.

"Chỉ là bị đẩy ngã một cái, có gì mà tôi phải nương? Bạn của tôi bị mấy người làm thành ra như thế, tại sao mấy người lại không nương?"

"Còn chẳng phải vì cậu ta đáng bị như vậy sao? Cái loại lẳng lơ mặt dày dơ bẩn chen chân vào mối quan hệ của người khác, bị như vậy là xứng đáng!" Một nữ sinh khác cùng lớp với hai kia lên tiếng bênh vực bạn mình.

"Cậu đừng có vu oan cho mình. Mình chen chân vào mối quan hệ của người khác bao giờ?" Phùng Song Tử uất ức lên tiếng thanh minh cho chính mình. "Mình thậm chí còn chẳng biết người mà cậu đang đề cập đến là ai, sao có thể chen vào giữa hai người họ được chứ?"

"Đã bị đánh đến vậy mà vẫn còn mạnh miệng tới vậy sao? Được, vậy thì nhìn tấm ảnh này đi. Nếu người trong ảnh không phải cậu, chẳng lẽ là chị em sinh đôi của cậu chắc?"

Cô bạn vừa bị Nhan Cự Giải đẩy ngã đưa ra một tấm hình để mọi người xem. Thái Nhân Mã cầm lấy và nhìn vào tấm hình, quả thật người con gái đang ôm ấp người con trai bên cạnh trông rất tình tứ đó có gương mặt rất giống Phùng Song Tử. Cô đưa tấm ảnh sang cho Nhan Cự Giải. Cậu hơi nhíu mày khi nhìn vào tấm ảnh, cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng đưa tẩm ảnh về phía sau cho anh trai mình và bạn gái của anh ấy xem.

Phùng Song Tử xem xong thì rất bất ngờ, người trong ảnh đúng là rất giống cô, nhưng người con trai bên cạnh quả thật cô không quen, cô không hề có chút kí ức nào về chuyện mình quen biết cậu bạn này cả. Cô hoảng loạn nhìn Đàm Song Ngư, lắc đầu thanh minh với cậu.

"Song Ngư à, mình thật sự không biết cậu ta. Cậu tin mình mà, đúng không?"

Đàm Song Ngư không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu trấn an bạn gái mình. Cậu dĩ nhiên biết Phùng Song Tử không quen biết cậu bạn bên trong tấm ảnh. Bạn gái cậu tuy là người có khả năng giao tiếp khá tốt, nhưng cũng không hay đi giao du kết bạn linh tinh với những người khác. Chính vì vậy mà những người bạn khác giới mà cô quen, không ai mà cậu chưa từng nhìn thấy qua. Cậu bạn trong bức ảnh này, chắc chắn không phải là một trong những người bạn của Phùng Song Tử. Thế nhưng tại sao cô lại xuất hiện trong tấm ảnh thì cậu vẫn chưa thể tìm ra lí do nào hợp lý.

Huỳnh Kim Ngưu ngồi bên cạnh cũng ngó vào tấm ảnh để xăm soi từng chi tiết bên trong tấm ảnh, chợt cô phát hiện ra một điểm kì lạ bên trong bức ảnh đó, liền nói với Phùng Song Tử.

"Song Tử, nếu mình nhớ không nhầm thì cậu chưa từng tẩy tóc mà đúng chứ?"

"Ừm. Mình chỉ nhuộm nâu thôi, chưa từng nhuộm màu sáng nên không tẩy tóc. Sao vậy?"

Huỳnh Kim Ngưu chỉ vào trong tấm ảnh rồi nói.

"Ở chỗ này nè, đường chân tóc đáng lẽ phải là màu đen thì nó lại có hơi chút ánh vàng, một người chưa từng tẩy tóc, sao lại có thể có phần chân tóc màu vàng được."

Đàm Song Ngư nghe vậy liền soi xét tấm ảnh lại một lần nữa thật kĩ, quả nhiên như lời Huỳnh Kim Ngưu đã nói, đúng là phần chân tóc của cô gái trong tấm ảnh có ánh chút vàng thật. Vậy nghĩa là tấm ảnh này đã có người cố ý chỉnh sửa rồi, nhưng là ai mới được chứ?

"Ai đã đưa tấm ảnh này cho mấy cậu?" Đàm Song Ngư hướng mắt nhìn về phía đám người kia hỏi.

"M-một người bạn lớp khác đã đưa tấm ảnh này cho bạn của tụi tao."

"Tên là gì? Lớp nào?"

Đám người kia nhìn nhau một lúc, sau đó một người đại diện trả lời.

"Trương Hồ Lam, lớp 10A7."

Nhan Cự Giải nhăn mặt khi nghe thấy tên của kẻ chủ mưu phía sau tấm ảnh, lại là cô ta, hồi cấp hai cũng là cô ta mà Phùng Song Tử suýt chút trở thành kẻ bị ghét nhất trường bởi những tin đồn mà cô ta tạo ra. Nếu không phải vì cậu ấy may mắn được học cùng lớp với Hoàng Bạch Dương và Huỳnh Kim Ngưu, e là đã trở thành đối tượng bị bắt nạt suốt bốn năm liền rồi.

Đàm Song Ngư đứng dậy, đi đến trước mặt đám người nọ, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ một cách khó chịu, chậm rãi đề nghị.

"Cô gái trong bức ảnh không phải bạn của tụi tôi, các cậu đã bị lừa rồi. Nếu không tin, ngày mai tập thể dục xong bảo bạn các cậu và cậu ta đến đây, chúng ta ba mặt một lời xử lí chuyện này cho thoả đáng, được không?"

Đám người nọ nhìn nhau. Nếu họ đoán không nhầm thì cậu bạn vừa đưa ra lời đề nghị này với bọn họ, chính là bạn trai hiện tại của cô bạn Phùng Song Tử kia. Bình thường nếu bạn gái mình vướng phải tin đồn như vậy, theo phản xạ sẽ vô cùng giận dữ. Thế nhưng sắc mặt cậu bạn này đến một chút xíu cũng không thay đổi. Điều đó chứng tỏ cậu ta rất tin tưởng bạn gái của mình. Họ chợt cảm thấy dường như trong chuyện này có chút gì đó kì lạ nên không đôi co lời qua tiếng lại nữa, người này lôi kéo người kia đứng dậy rồi rời đi. Không quên hứa rằng ngày mai sẽ mang theo người bạn đã đưa tấm hình kia cho bọn họ và bạn của họ đến cùng.

Thái Nhân Mã thấy bọn họ đã chịu rời đi thì mới an tâm đi đến chỗ Phùng Song Tử, nhìn vết thương đã được băng bó vụng về để cầm máu đỡ của cô bạn và hỏi han hai cô bạn ngồi cạnh.

"Tay cậu ấy thế nào rồi?"

"Hiện tại thì máu đã ngừng chảy rồi, nhưng phải nhanh chóng khử trùng vết thương, kẻo sẽ bị nhiễm trùng mất." Huỳnh Kim Ngưu trả lời.

"Chân cậu không sao chứ Bạch Dương? Vừa nãy vì đỡ mình mà cậu bị vướng vào ghế mà. Có bị làm sao không?"

Phùng Song Tử chợt nhớ đến khi nãy lúc mình té đã được Hoàng Bạch Dương đỡ hộ, liền lên tiếng hỏi thăm. Cũng may khi đó cô đã được cậu ấy đỡ lại, không thì chắc không chỉ bị chảy máu cánh tay thôi đâu, e là đầu cô đã bị đập mạnh vào góc cạnh của chiếc ghế rồi.

"Mình không sao, đâu có bị trầy xước gì đâu nè."

Hoàng Bạch Dương nở nụ cười tươi tắn trấn an Phùng Song Tử, sợ cô bạn không tin còn giơ chân ra khoe để cậu ấy tin. Thật ra thì đúng là không có bị trầy xước gì, nhưng vì trong lúc đỡ Phùng Song Tử, phần xương chỗ mắt cá chân của cô đã bị trật khớp nên rất đau. Tuy nhiên, cô không muốn để bạn mình lo lắng, cô sợ Phùng Song Tử sẽ cảm thấy có lỗi với mình nên đã cố tình giả vờ là mình ổn.

Thế nhưng lại có người không hiểu được ý tốt đó của Hoàng Bạch Dương. Cho rằng cô đang cố tỏ ra là mình rất mạnh mẽ nên mới không cảm thấy đau, liền đưa tay nắm lấy cổ chân đang giơ giơ lên của Hoàng Bạch Dương, khiến cô nàng la oai oái vì đau.

"Chẳng phải bảo không đau sao? Không đau sao lại la lên như thế?"

Dương Ma Kết lập tức buông tay ra ngay khi cô kêu lên một tiếng vì đau, tuy mặt vẫn rất bình thản nhưng trong đáy mắt có chút dao động vì lo lắng. Hoàng Bạch Dương mếu máo ngẩng đầu nhìn cậu, ấm ức đáp trả.

"Mình cũng đâu có nói với cậu, hà cớ gì cậu lại làm vậy với mình chứ?"

Dương Ma Kết định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng quyết định không nói nữa. Lê Xử Nữ bước đến gần đưa tay, vừa mắng vừa đề nghị.

"Đau thì cứ bảo là đau, cần gì phải giấu chứ. Chân cậu mà bị gì thì người cảm thấy có lỗi nhất là Song Tử đấy. Đưa tay đây, mình đỡ cậu về phòng."

"C-cảm ơn cậu."

Hoàng Bạch Dương nắm lấy tay Lê Xử Nữ và dùng lực đứng dậy. Vì chân bị đau nên không thể đi về một mình được, thế nên cô đã được Lê Xử Nữ dìu về. Đàm Song Ngư, Nhan Cự Giải và Huỳnh Kim Ngưu chịu trách nhiệm đưa Phùng Song Tử đến phòng y tế để làm sạch vết thương và băng bó lại cẩn thận. Còn những người khác không còn việc gì nữa, thu dọn đống tàn dư sau trận chiến xong rồi cũng rời đi.

Thái Nhân Mã đứng bất động nhìn theo hướng cặp anh em song sinh kia cùng Huỳnh Kim Ngưu đang hộ tống Phùng Song Tử đi, bỗng dưng cảm thấy có chút chạnh lòng và cô đơn.

Nếu đổi lại người bị nghi là tiểu tam là cô, liệu cậu ấy có bảo vệ cô như khi bảo vệ Phùng Song Tử như thế không?

Một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên môi Thái Nhân Mã. Dĩ nhiên là không rồi, người ta là bạn rất thân của nhau, bảo vệ nhau là lẽ hiển nhiên. Còn cô, chẳng qua cũng chỉ một người bạn cùng lớp không thân không quen, dù tốt bụng đến mấy cũng đâu thể tự dưng mà đi bảo vệ một người lạ.

Cầm lấy chiếc áo khoác đang vắt trên ghế của mình, trở về phòng kí túc với tâm trạng buồn bã và chán nản. Thì ra khi yêu đơn phương một người, khi nhìn thấy họ quan tâm một ai đó nhiều hơn mình, là cảm giác thế này đây.

...

Như lời đã hẹn trước, sáng ngày hôm sau, sau khi buổi tập thể dục kết thúc, tập thể lớp 10A1 đã đến điểm hẹn để chờ. Vốn dĩ chỉ cần Phùng Song Tử và Đàm Song Ngư là đủ, thế nhưng những người còn lại cũng muốn biết kết quả chuyện này sẽ ra sao nên cũng đi cùng để hóng hớt. Riêng mỗi Dương Ma Kết và Vũ Thiên Bình có mặt ở đây không phải vì để hóng chuyện, mà là vì bị Võ Sư Tử choàng tay bá cổ lôi đi theo cùng.

Khoảng mười phút sau thì lớp bên kia mới đến và cùng theo đó xuất hiện thêm hai, ba gương mặt mới. Trong đó có bao gồm cả cô nàng Trương Hồ Lam của lớp 10A7.

"Tên tôi là Tạ Doanh, học lớp 10A5, là bạn gái của người trong bức ảnh."

Tạ Doanh bước lên phía trước vài bước, tự giới thiệu bản thân mình rồi liếc nhìn sang cô gái có gương mặt giống hệt người trong bức ảnh, hỏi.

"Cậu là Phùng Song Tử?"

"Phải."

Phùng Song Tử gật đầu trả lời. Tạ Doanh im lặng một lúc, âm thầm đảo mắt soi xét từ đầu đến chân Phùng Song Tử, sau khi đã chắc chắn với nhận định của mình, cô mới nói tiếp.

"Các bạn của tôi nói rằng đã phát hiện ra điều bất thường trong tấm ảnh và nói rằng rất có thể người đó không phải là cậu. Sau khi nhìn thấy cậu, tôi nghĩ là mình đã biết được sự thật là gì rồi. Thế nên cậu không cần giải thích lại với tôi."

Tạ Doanh hạ thấp người, cúi đầu đúng chín mươi độ, trịnh trọng xin lỗi Phùng Song Tử.

"Xin lỗi cậu, vì chút ghen tuông mù quáng của tôi và cơn nóng giận nhất thời của các bạn tôi mà đã khiến cậu bị thương. Toàn bộ chi phí chữa trị vết thương trên tay cậu, Tạ Doanh tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ. Mong cậu nhận lời xin lỗi chân thành này từ tôi."

"Mình xin nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng chi phí chữa trị thì không cần đâu. Cũng chỉ là vết thương ngoài da thôi, chút tiền đó cậu không cần phải chịu trách nhiệm đâu."

"Không được. Vết thương của cậu là do tôi và các bạn tôi gây ra, có làm có chịu, cậu không cần khách sáo."

Phùng Song Tử có chút bất ngờ về thái độ rạch ròi, sòng phẳng này của cô bạn Tạ Doanh. Xem ra cậu ấy không phải là một đứa con gái não tàn như cô cùng đám bạn cùng kí túc đã tưởng tượng. Trên thực tế thì khá là tử tế và đàng hoàng đó chứ.

"Nếu cậu đã cương quyết như vậy thì mình xin nhận vậy."

"Cảm ơn cậu."

Tạ Doanh một lần nữa lại cúi đầu cảm ơn. Sau đó ra hiệu cho đám bạn mình đẩy Trương Hồ Lam lên phía trên.

Trương Hồ Lam ngay khi vừa nhìn thấy mặt Nhan Cự Giải, sắc mặt lập tức tối sầm đi, nhanh chóng lẩn đi để cậu ta không chú ý đến mình. Nhưng trốn chưa được bao lâu thì đã bị đám người lớp 10A5 đẩy lên phía trước, mặt đối mặt với cả ba người mà cô ta không muốn đối diện nhất, Phùng Song Tử, Đàm Song Ngư và Nhan Cự Giải.

"Có gan làm mà không có gan đối diện à?"

Nhan Cự Giải nhìn thái độ lấm la lấm lét của Trương Hồ Lam mà trong lòng sinh ra cảm giác khinh bỉ. Cô bạn này đúng là vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn đáng ghét như xưa.

Trương Hồ Lam ngẩng đầu nhìn Nhan Cự Giải, bất giác nhếch môi cười mỉa. Thôi thì đã đâm lao rồi mà không theo lao thì hèn lắm. Cô ngẩng cao đầu, nghênh ngang đáp trả.

"Ai không có gan? Chẳng phải tôi đã đứng ở đây từ đầu rồi đó thôi?"

Nhan Cự Giải nhướn mày nhìn Trương Hồ Lam, khẩu khí cũng còn mạnh lắm, e là chưa có ý định rút lui đâu.

"Nói đi, lí do cậu làm giả tấm ảnh này là vì lí do gì?"

"Ghét thì làm thôi, chả vì lí do gì cả." Trương Hồ Lam thản nhiên đáp lại.

"Cậu nói vậy mà nghe được hả? Dù có ghét đến mấy cũng không nên làm ra những chuyện tổn hại thanh danh của người khác như vậy chứ?" Huỳnh Kim Ngưu bất bình thay cho bạn mình liền lên tiếng phản đối.

"Đúng vậy, cậu làm như vậy không sợ mang nghiệp vào người à? Quả báo có thể tới trễ, nhưng sẽ không bao giờ bỏ qua cho bất kì ai có tâm địa ác ý đâu." Thái Nhân Mã đồng tình.

"Tôi có ra sao thì liên quan gì đến mấy người? Đừng có ở đây tỏ vẻ thánh sống, giả tạo chết đi được." Trương Hồ Lam nhăn mặt nhìn Huỳnh Kim Ngưu và Thái Nhân Mã bằng một ánh mắt khinh thường. Chơi cùng với Phùng Song Tử nên tính cách cũng giả dối y hệt cậu ta. Đúng là thấy ghét!

"Cậu-"

Thái Nhân Mã tức giận vì bị chửi là giả tạo, định lên tiếng đáp trả thì Đàm Song Ngư đã ra hiệu cho cô đừng nói nữa bằng cách đặt tay lên vai cô và vỗ nhẹ hai cái. Sau đó cậu tiến lên phía trước, mặt đối mặt với Trương Hồ Lam, lạnh nhạt cất tiếng hỏi.

"Bạn Hồ Lam, chuyện này hôm nay, tụi mình sẽ coi như là do ân oán ngày xưa giữa chúng ta chưa được giải quyết rõ ràng nên mới có cớ sự như vậy. Lần này tụi mình bỏ qua, hy vọng cậu nên biết điều một chút, đừng có gây phiền phức cho Song Tử hay ai đó thuộc tập thể lớp A1 tụi mình. Tụi mình có thể nhắm mắt làm ngơ lần một, có thể giả mù giả điếc lần hai, nhưng tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn những việc cậu làm mãi đâu. Tốt nhất là khi mối quan hệ giữa chúng ta vẫn chưa xấu đến mức như kẻ thù, cậu hãy suy nghĩ lại thật kĩ về những lời mình nói và chọn phương án giải quyết cho hợp tình hợp lí vào. Đừng để giống như ngày bế giảng năm ngoái, cậu hiểu chứ?"

Đàm Song Ngư nhấn mạnh ba chữ "cậu hiểu chứ" cuối cùng khiến Trương Hồ Lam cảm giác thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng của mình. Nhớ đến cảnh tượng thê thảm của một người bạn của cô hồi bế giảng tốt nghiệp năm ngoái, cô hơi rùng mình nhẹ vì sợ hãi.

Khác với sự sắc sảo đầy cay nghiệt của Nhan Cự Giải, sự dịu dàng của Đàm Song Ngư giống như một liều thuốc độc không màu, không mùi, không vị vậy. Nó từ từ ngấm vào trong từng tế bào, từng mạch máu, rồi từ từ huỷ hoại chúng trong âm thầm. Đến khi nhận ra thì mọi chuyện đã quá muộn, vì chất độc đã ngấm hoàn toàn vào cơ thể mất rồi.

Người bạn tội nghiệp đó của cô, chính vì bị sự dịu dàng của Đàm Song Ngư che mờ mắt, mà đến nguyên nhân vì sao bản thân lại bị tước mất quyền tham gia kì thi tuyển sinh cũng không biết. Tất cả là do cậu đã nhúng tay vào, bởi vì người bạn đó của cô đã trực tiếp bắt nạt Phùng Song Tử suốt bốn năm liền. Thế nên cậu ta đã âm thầm thu thập mọi chứng cứ và nộp lên phòng giáo dục ngay giờ phút chót khiến cho ban giám hiệu nhà trường không thể không kỉ luật và tước bỏ quyền thi cử của cậu ấy trong hai năm.

Đó là lí do vì sao mà đến bây giờ Trương Hồ Lam vẫn rất sợ Đàm Song Ngư, và cả người em sinh đôi Nhan Cự Giải kia nữa. Vì cậu ta chính là người đã thay mặt anh trai mình lưu lại tất cả các bằng chứng đó. Vậy nên so với anh trai mình, Nhan Cự Giải còn nguy hiểm hơn gấp bội lần.

Vừa nãy mạnh miệng thế thôi, chứ Đàm Song Ngư mà lên tiếng rồi mà còn cố chấp ngông cuồng thì khó mà thoát tội lắm. Kẻo cô lại giống người bạn đó, bị trường đình chỉ học cũng nên.

"Tôi... hiểu rồi."

Trương Hồ Lam gật nhẹ, lí nhí đáp lại rồi nhanh chân lách qua đám người cùng lớp của Tạ Doanh, chạy biến trong sự ngơ ngác, ngỡ ngàng của mọi người. Ngoại trừ Đàm Song Ngư và Nhan Cự Giải, ai nấy đều không biết lí do vì sao Trương Hồ Lam lại đột nhiên thay đổi thái độ và sợ hãi như vậy.

Kể cả là nữ chính của đống drama này là Phùng Song Tử cũng không hề biết một chút thông tin nào. Cô dán chặt mắt vào bóng lưng Đàm Song Ngư, cảm thấy giữa hai người này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì Trương Hồ Lam sao lại đột nhiên trở nên kì lạ như vậy được. Nhưng nếu hỏi thì cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, thôi thì cứ để một thời gian nữa, khi nào có cơ hội thì cô sẽ hỏi sau vậy.

"Hiểu lầm đã được giải quyết, nếu không còn gì nữa thì bọn tôi xin phép rời đi trước." Tạ Doanh nói rồi quay người rời đi.

"Chờ chút đã." Hoàng Bạch Dương bỗng dưng lên tiếng. "Hôm nay thời tiết rất mát mẻ, các cậu có muốn đi chơi cùng tụi mình không?"

Lời mời của Hoàng Bạch Dương không chỉ khiến đám người Tạ Doanh, mà cả những người còn lại của 10A1 cũng bất ngờ. Vừa mới gây gổ với nhau xong mà đi chơi cùng nhau thế này, không phải rất kì lạ sao?

"Ừm thì... mình biết là lời mời này hơi lạ nhưng mà không phải chúng ta nên trân trọng mối nhân duyên này giữa hai lớp sao? Người ta hay nói phải có duyên thì mới gặp được nhau mà, hiểu lầm cũng đã được gỡ bỏ rồi, chúng ta trở thành bạn tốt của nhau cũng đâu có gì sai, đúng không?"

Tạ Doanh tròn mắt nhìn Hoàng Bạch Dương, cảm thấy cô bạn này có miệng lưỡi rất linh hoạt. Tuy lanh lợi nhưng không gây khó chịu cho người khác, là người rất biết cách ứng xử, biết cách biến người khác trở thành đồng minh của mình. Một nụ cười thích thú được vẽ lên trên mặt xinh đẹp của Tạ Doanh, cô bạn lợi hại này, cô rất thích.

"Mọi người thấy thế nào?"

Tạ Doanh quay người nhìn về sau hỏi những người bạn khác. Đám người 10A5 thảo luận với nhau rồi cử ra một người đại diện trả lời.

"Nếu bọn họ đã có thiện ý như vậy thì bọn mình cũng không có vấn đề gì."

Tạ Doanh nghe xong câu trả lời liền quay người về phía trước, đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay với Hoàng Bạch Dương và phản hồi lời đề nghị của cô bạn.

"Bọn mình rất vui được kết giao với 10A1 các cậu, hi vọng chúng ta sẽ có ba năm tốt đẹp ở Niên Hoả."

Hoàng Bạch Dương vui vẻ nắm lấy tay của Tạ Doanh. Cô biết rõ cái bắt tay này có ý nghĩa gì. Không chỉ là dấu hiệu cho thấy tình bạn này đã được cả hai bên công nhận, mà còn là dấu hiệu cho thấy 10A5 và 10A1 giờ đây sẽ là đồng minh của nhau. Sau này dù có xảy ra chuyện gì, 10A1 bọn cô chắc chắn sẽ không chỉ có một mình.

Những người khác lúc này mới hiểu ra lí do vì sao Hoàng Bạch Dương lại đưa ra lời mời kì lạ đó. Trong hơn hai ngày ở kí túc xá, bọn họ ít nhiều cũng đã nghe được vài tin đồn về các lớp xung quanh. Có hai lớp được nhắc đến cực kì nhiều về thành tích học tập và cả gia thế, một trong hai lớp đó chính là 10A5. Có được 10A5 là đồng minh, điều này đối với 10A1 chỉ có lợi chứ không có hại.

Lê Xử Nữ khá bất ngờ về tầm nhìn xa của Hoàng Bạch Dương. Ban đầu khi biết cô bạn này sẽ là lớp trưởng cô còn có chút nghi ngờ về thực lực. Vì trông cậu ấy có chút ngốc nghếch nên cô lo là sẽ không thể quản lý tốt được tập thể lớp. Vậy mà chỉ mới nhận chức lớp trưởng được hai ngày, cậu ấy đã thành công lôi kéo được một trong hai lớp đứng đầu trường về phe của mình. Điều mà trong lớp chưa một ai nghĩ đến điều đó. Đúng là đáng nể thật.

Còn tiếp...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net