[VIII]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lại là Trương Hồ Lam à?"

Thái Nhân Mã bất mãn thốt lên khi nghe thấy tên của cô bạn quen thuộc ấy trong câu chuyện mà Lăng Bảo Bình vừa kể. Cô ngồi ở trên giường, một tay cầm cây kem, tay còn lại gác lên đầu gối, tướng ngồi hình chữ "L" cùng gương mặt cau có trông khá là giang hồ.

"Mới tuần trước khiến Song Tử suýt chút bị người ta đánh ghen, giờ lại tới gây phiền phức cho Thiên Yết suýt chút bị kỉ luật. Cô bạn này ghét lớp mình đến thế à?"

"Không ấy tố quách hành vi của cậu ta lên ban giám hiệu để cậu ta bị đình chỉ học luôn đi? Bám dai như đỉa vậy, bực cả mình!"

Lê Xử Nữ cũng rất khó chịu khi cái tên "Trương Hồ Lam" một lần nữa lại xuất hiện khi lớp học có biến. Không thể gây sự với người mình ghét liền quay sang gây sự với bạn học khác. Cô bạn này tam quan có vấn đề gì chăng?

"Cậu có chắc là cậu ta làm không đấy? Nhỡ đâu cậu nhìn lầm thì sao?" Phùng Song Tử hỏi lại lần nữa để có thể xác nhận sự việc một cách chắc chắn.

"Sao lầm được. Mình tận mắt thấy cậu ta mặc chiếc áo khoác đỏ đi từ trong lớp mình đi ra, chạy xuống phòng giám thị thì thầy ấy cũng nói là có bạn nữ mặc áo khoác đỏ đến lấy đi rồi. Vật chứng ở phòng giám thị cũng đã mất, tên cậu ta thì vẫn còn ở trên bản kiểm điểm ở phòng giám thị. Nếu cậu không tin mình, có thể tới hỏi thầy lần nữa."

"Không cần đâu, mình chỉ hỏi lại cho chắc thôi. Mình tin cậu mà." Phùng Song Tử lắc đầu đáp lại.

"Nhưng mà các cậu thấy có gì đó rất kì lạ không?" Hoàng Bạch Dương nằm ôm gối ở trên giường của mình, ló đầu nhìn xuống hỏi. "Sao cậu ta lại chọn Thiên Yết làm mục tiêu mà không phải người khác nhỉ? Ý mình là, những người mà Hồ Lam nhớ mặt ngày hôm đó, chắc chắn không thể nào có Thiên Yết được. Hôm đó cậu ấy một câu cũng không nói, lại còn đứng sau Thiên Bình và Ma Kết nên hoàn toàn bị che mất. Có nghĩ thế nào mình cũng không nghĩ ra được, vì lý do tại sao Thiên Yết lại bị chọn là mục tiêu mà không phải là người khác."

"Ừ ha, tại sao lại là Thiên Yết nhỉ? Hay vì cậu ta nghĩ rằng Thiên Yết ít nói nên nhát gan, dễ trở thành mục tiêu bắt nạt hơn chăng?" Huỳnh Kim Ngưu nói ra suy luận của mình.

"Cũng có thể lắm. Trông gương mặt hiền lành, mỏng manh, dễ bắt nạt thế cơ mà."

Lăng Bảo Bình hoàn toàn đồng ý với suy luận của Huỳnh Kim Ngưu, gật gù tiếp lời cô bạn.

"Mọi người nghĩ có nên nói cho các bạn nam bên kia biết chuyện này không?" Thái Nhân Mã hỏi.

"Dĩ nhiên rồi, cùng là thành viên trong lớp, ai cũng đều có thể trở thành nạn nhân tiếp theo của Hồ Lam hết. Thế nên rất cần phải biết. Nhưng đợi lát nữa xuống canteen ăn tối rồi nói cho họ biết cũng không muộn."

Huỳnh Kim Ngưu vừa trả lời dứt câu, một tia chớp bỗng xoẹt ngang khiến cả bầu trời rực sáng, rồi theo sau đó là tiếng sấm vang ầm lên khiến tất cả mọi người đều bị giật mình. Một vài người ở phòng kí túc khác vì quá hoảng hốt mà hét lên. Ngay khi tiếng sấm vừa dứt, nguồn điện trong kí túc xá bị sét đánh liền bị ngắt. Bên ngoài trời mưa bắt đầu rơi, còn bên trong kí túc xá bỗng chốc mọi thứ trở nên yên tĩnh đến lạ.

"Thôi chết, quần áo của tụi mình vẫn còn ở trên sân thượng."

Phùng Song Tử chợt nhớ ra mấy bộ quần áo mà bọn cô đã phơi vào lúc sáng trước khi đi học vẫn còn ở trên sân thượng, liền vội vàng đứng dậy chạy lên tầng thượng để mang nó về phòng. Những người khác cũng đi theo để phụ giúp Phùng Song Tử nhanh chóng gom được hết quần áo vào trước khi chúng bị ướt hết.

Bên ngoài trời đang dần mưa to hơn, bên trong vì không có điện, không thể làm được gì nên mọi người cứ nháo nhào hết cả lên. Trong lúc đi xuống cầu thang thoát hiểm, cả nhóm nghe được giọng nói của cô quản lí kí túc, thông qua chiếc loa cầm tay. Cô quản lý thông báo rằng việc hệ thống dẫn điện trong phòng điện toàn bộ đã bị sét đánh hỏng rồi, phải đợi người tới sửa nên rất có thể từ giờ đến rạng sáng mai sẽ không có điện mà dùng.

Vừa nghe hết thông báo từ cô quản lý kí túc xá, Thái Nhân Mã ôm đống đồ trên tay, vừa đi vừa mếu máo than vãn.

"Trời đất! Vậy là tối nay không được chơi game sao? Ôi không, sẽ bị tụt rank mất huhu."

"Chỉ không onl một ngày thôi mà, ngày mai cày lại vẫn được có sao đâu."

Hoàng Bạch Dương đi ở bên cạnh, thấy cô bạn ủ rũ như thế thì an ủi vài câu. Tinh thần Thái Nhân Mã chẳng phấn chấn lên được bao nhiêu khi nghe lời động viên đó, cô lắc đầu rồi đáp lại.

"Khó lắm. Dạo gần đây có kẻ nào đó đột nhiên xuất hiện trong top cao thủ, liên tục đe doạ vị trí hạng nhất của mình. Mình phải cày ngày cày đêm mới có thể giữ được chức vị đó đến giờ, giờ lại phải off một ngày, kiểu gì cũng bị cậu ta cướp mất."

Hoàng Bạch Dương không biết nói gì nên đành cười gượng gạo cho qua. Cô không phải kiểu người thích chơi game nên mấy trò tranh đấu chức vị này cô không rành lắm. Vậy nên chẳng biết phải an ủi Thái Nhân Mã thế nào cho đúng, nhưng ắt hẳn cô bạn cũng phải cực khổ lắm mới giữ được thứ hạng đó, chỉ vì cúp điện mà bị tụt hạng thì đúng là cay thật.

"Ối!"

Huỳnh Kim Ngưu bất ngờ đụng phải ai đó tại điểm mù dưới cầu thang. Cú va chạm hơi mạnh nên bị mất thăng bằng và ngã về sau, hên là có Lê Xử Nữ đứng ở phía sau đỡ lại, không thì chắc tay chân bị đập vào cạnh bậc thang rồi.

"Ây chết! Cậu có sao không?" Cô bạn vừa đụng phải Huỳnh Kim Ngưu vội vàng tiến tới đỡ cô dậy, đồng thời rối rít xin lỗi. "Trời tối quá nên mình không thấy được rõ xung quanh, thành thật xin lỗi cậu. Cậu có bị thương ở đâu không?"

"Mình không sao. Không có bị thương ở đâu cả, không sao đâu." Huỳnh Kim Ngưu vừa đáp vừa lụm mấy bộ quần áo mình vừa làm rơi ở dưới đất lên.

"Xin lỗi cậu nha, mình không cố ý đâu."

Cô bạn đó tiếp tục xin lỗi và cúi người xuống nhặt hộ giúp Huỳnh Kim Ngưu mấy bộ quần áo rớt dưới đất lên. Sau đó mới cúi đầu xin lỗi lần nữa rồi mới rời đi. Huỳnh Kim Ngưu giũ giũ bộ đồ bị rớt để bụi rớt xuống hết rồi mới để tụi nó lên đống đồ sạch mình đang ôm trên tay. Một vật gì đó bỗng bay ra khỏi túi chiếc áo mà cô vừa giũ rồi lao thẳng vào thanh vịn trên cầu thang tạo nên một tiếng "keng" chói tai.

"Ơ? Cái gì vừa bay ra vậy?"

Lăng Bảo Bình ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm vật bị rơi, nhưng vì trời tối quá, ánh sáng từ đèn trên hành lang không đủ sáng để chiếu tới góc khuất bên dưới cầu thang nên chẳng thấy được gì.

"Có ai cầm theo điện thoại không? Bật flash hộ mình với."

"Đây, đây. Mình có mang theo nè."

Hoàng Bạch Dương nói xong liền đút tay vào túi quần lấy điện thoại ra và bật đèn flash lên, sau đó đưa cho Lăng Bảo Bình và cầm hộ đống quần áo để cô bạn dễ cúi người xuống tìm đồ bị rơi hơn.

Lăng Bảo Bình cầm điện thoại soi soi vào bên trong góc dưới gầm, một vật gì đó loé lên khi ánh đèn chiếu tới. Cô đi đến nhặt nó lên, chiếu đèn vào để xem nó là gì.

"Ơ? Là nhẫn?"

"Hở?"

Các cô gái còn lại khá bất ngờ khi nghe Lăng Bảo Bình nói vật vừa rơi ra là một chiếc nhẫn. Dựa vào những gì đang hiện hữu trước mắt, mọi người đều biết đó là một chiếc nhẫn được đính kim cương. Tuy những hạt kim cương ấy rất nhỏ, cũng không chắc có phải đồ thật hay không, nhưng nếu là thật thì cũng khá là đắt đỏ đấy.

Huỳnh Kim Ngưu nhìn lại chiếc áo vừa có chiếc nhẫn rơi ra, khi xác nhận được danh tính chủ nhân của chiếc áo, cô liền hỏi.

"Chiếc nhẫn này rơi ra từ áo của Xử Nữ, vậy đây là nhẫn của cậu à?"

"Không phải của mình. Với lại, tất cả vật dụng có giá trị mình sẽ không bất cẩn để chúng vào túi áo như vậy đâu." Lê Xử Nữ lắc đầu phủ định.

"Vậy còn mấy cậu thì sao?" Huỳnh Kim Ngưu nhìn sang những người khác và hỏi lại, nhưng đổi lại chỉ là những cái lắc đầu từ họ. "Lạ nhỉ? Thế thì nó có thể là của ai được chứ? Mà tại sao lại bỏ vào trong túi áo của Xử Nữ ta?"

Một ý chợt loé lên trong suy nghĩ của Thái Nhân Mã, cô liền thốt lên.

"Đừng nói lại là cô bạn Trương Hồ Lam gì đó đấy nha?"

Câu nói của Thái Nhân Mã thành công khiến tất cả mọi người nghi ngờ. Cũng có thể lắm, vì cái hôm xảy ra xích mích giữa hai lớp, Lê Xử Nữ đã mặc chiếc áo khoác này mà. Nhưng cũng không thể khẳng định là cậu ta được, nhỡ không phải thì chẳng khác nào đang đổ oan cho người khác.

"Nếu đã không biết là của ai thì cứ mang xuống đưa cô quản lý kí túc đi. Vừa tránh được phiền phức, vừa không cần phải suy nghĩ xem chiếc nhẫn này là của ai để trả lại."

Ngoài cách giải quyết mà Huỳnh Kim Ngưu đề xuất ra, cũng chẳng ai nghĩ ra được cách nào hay hơn, vậy nên mọi người đều đồng ý sẽ đem chiếc nhẫn này xuống phòng của cô quản lý kí túc, nhờ cô ấy giữ hộ mà trả cho người bị mất giùm.

Người được cử đi đem chiếc nhẫn đưa cho cô quản lý là Hoàng Bạch Dương, vì cô bạn là người duy nhất mà cô quản lý nhớ mặt nên độ tín nhiệm sẽ cao hơn, còn những người còn lại sẽ trở về phòng, gấp quần áo lại gọn gàng và xếp chúng vào tủ đồ.

Hoàng Bạch Dương vừa mới đi được vài phút liền có người đến gõ cửa. Giường của Thái Nhân Mã ở gần cửa nhất, vậy nên cô bạn là người ra mở cửa. Một nhóm người gồm ba cô gái và một chị quản lý tầng đứng ở trước cửa phòng, Thái Nhân Mã ngây người vì không hiểu họ đến đây là có chuyện gì, liền hỏi.

"Các chị đến tìm ai ạ?"

"Có người tố cáo nói rằng có một bạn trong phòng này vừa ăn cắp một đồ vật rất có giá trị mà bạn Anh Thảo phòng 802 vừa bị mất. Vậy nên chị đến đây để xét phòng." Chị quản lý tầng trả lời.

Không chỉ có mình Thái Nhân Mã bất ngờ, các cô gái còn lại cũng bất ngờ không kém. Cả đám nhìn nhau, không ai bảo ai câu nào, nhưng ai cũng nhận ra đồ vật rất có giá trị mà chị quản lý tầng nói đến là đồ vật nào. Chắc chắn là đang nói đến chiếc nhẫn mà Hoàng Bạch Dương vừa mang xuống rồi. Quả nhiên là có người đang nhắm đến bọn cô, muốn gây sự đây mà.

"Hình như có hiểu lầm gì rồi ạ. Bọn em đâu ai biết bạn Anh Thảo là ai, sao có thể ăn trộm đồ vật có giá trị của bạn ấy được chứ?"

"Xét trước rồi nói."

Chị quản lý tầng giơ tay lên ra hiệu không cần phải nói nữa với Huỳnh Kim Ngưu, sau đó hơi quay mặt về sau nhìn những cô gái ở phía sau như ra lệnh, ba cô gái ở phía sau nhận được lệnh, lập tức bật đèn pin lên và tiến vào bên trong lục soát mọi nơi. Mặc kệ những lời ngăn cản của những cô gái ở phòng 804, họ vẫn tiếp tục lục soát. Mãi cho đến hơn mười phút sau, khi đã chắc chắn rằng không tìm thấy chiếc nhẫn ở đâu đó trong căn phòng này, họ mới chịu dừng hành động lục soát lại.

"Chẳng phải tụi em đã nói rồi sao? Trong số tụi em không có ai là người ăn trộm đồ cả. Giờ thì các chị đã tin chưa ạ?" Lăng Bảo Bình ngồi khoanh tay, bắt chéo chân trên giường của mình, bực dọc nói.

"Tụi chị chỉ làm theo thủ tục khi có người tố cáo thôi. Vì vật chứng không có ở đây, tất cả các bạn ở phòng 804 đã được chứng minh là vô tội. Tụi chị sẽ nói lại với người bị mất đồ và xử phạt người khởi tố vì đã vu khống chuyện này cho tụi em." Chị quản lý tầng cúi đầu thay cho lời xin lỗi và lời chào, sau đó quay người rời khỏi phòng.

"Chờ đã!" Huỳnh Kim Ngưu lên tiếng giữ chân những người kia lại và hỏi. "Tụi em là những người bị vu oan mà, ít nhất chị cũng nên cho tụi em biết ai là người đã tố cáo bọn em chứ ạ?"

Chị quản lý tầng nhìn Huỳnh Kim Ngưu một lúc, sau đó nhìn về những người trong nhóm quản lý, nhân được sự đồng ý của họ, cô mới trả lời.

"Là một người bạn cùng phòng kí túc với Anh Thảo, tên là Hồ Lam."

Nữa. Lại là cái tên Trương Hồ Lam đó. Thái Nhân Mã bực mình quá, không chịu nổi nữa liền nằm xuống giường, quay mặt vô tường và đấm huỳnh huỵch vào cái gối cho đỡ tức. Lăng Bảo Bình nghe thấy cái tên Trương Hồ Lam thì cũng cạn lời, chẳng thèm quan tâm nữa mà quay lại với việc lướt điện thoại. Còn Lê Xử Nữ và Phùng Song Tử thì chỉ nhìn nhau rồi thở dài bất lực.

Tính đến bây giờ, đã là lần thứ ba cô bạn này gây chuyện với lớp rồi. Hết người này đến người khác trở thành mục tiêu của cậu ta. Rốt cuộc là cậu ta muốn cái gì từ lớp bọn cô chứ? Đi gây rối cho người khác như vậy thì hả dạ lắm ư?

Nhóm người quản lý tầng vừa rời khỏi phòng được vài bước thì Hoàng Bạch Dương quay trở về. Nhìn thấy phòng mình có vài người lạ mặt bước ra thì khá tò mò, vậy nên vừa vào tới cửa, còn chưa kịp đóng cửa phòng lại đã vội hỏi han các bạn khác.

"Có chuyện gì vừa xảy ra à? Mấy chị gái đó là ai thế? Sao lại vào phòng của tụi mình vậy?"

"Là đội quản lý tầng. Cô bạn Hồ Lam đó tố cáo với họ rằng bọn mình lấy cắp chiếc nhẫn của bạn cùng phòng của cậu ta, thế nên họ đến đây để lục soát." Phùng Song Tử trả lời. "Mà cậu đã trao tận tay chiếc nhẫn cho cô quản lý kí túc chưa đấy?"

"Yên tâm, mình chắc chắn cô ấy đã bỏ chiếc nhẫn vào hộp rồi mới lên mà." Hoàng Bạch Dương gật đầu rồi chạy lại chỗ giường của Phùng Song Tử và hỏi tiếp. "Rồi tiếp đó sao nữa?"

"Còn sao nữa? Không có vật chứng thì đương nhiên không thể bắt tội nên rời đi rồi." Lê Xử Nữ trả lời, không nhịn được liền nói thêm vài câu. "Mình thấy chúng ta nên nghĩ kế sách đối phó với cậu ta đi là vừa. Cứ mỗi ngày một mục tiêu như thế, chắc chưa đầy hai tuần nữa cậu ta đã kiếm chuyện với hết tất cả thành viên lớp mình rồi ấy chứ."

Lời Lê Xử Nữ nói không phải không có lý, nhưng cũng không phải là chuyện dễ thực hiện. Cô bạn Hồ Lam đó toàn hành động lén lút, lại ném đá giấu tay như thế, thật khó để có thể lôi đầu cậu ta ra ánh sáng. Chưa kể đến việc tất cả vẫn còn đang là học sinh, cậu ta lại đơn phương độc mã. Nếu đem chuyện này đưa lên ban giám hiệu, kiểu gì cũng sẽ bị coi là những hành động của tụi trẻ con hoặc là cả lớp 10A1 sẽ bị coi là đang ỷ đông hiếp yếu, bắt nạt cậu ta.

Nhất định phải tìm cách để Trương Hồ Lam không thể tiếp tục gây sự nữa, nhưng bây giờ vẫn chưa thể làm gì được, tất cả những gì mà bọn cô có thể làm là cảnh giác với cậu ta mà thôi.

Thái Nhân Mã đột nhiên ngồi bật dậy, ôm bụng đói cồn cào của mình và hỏi mọi người.

"Đã gần bảy giờ rồi đấy, mọi người có định đi xuống canteen ăn không vậy?"

"Nhưng phòng mình làm gì có cây dù nào, mấy cây dù dưới phòng cô quản lý kí túc cũng đã được mượn hết rồi. Chúng ta không có cách nào tới canteen mà không có dù đâu."

Hoàng Bạch Dương cũng thấy đói, nhưng vì không còn cây dù nào nên cũng chẳng còn cách nào khác cả. Cô ôm lấy Phùng Song Tử ngồi cạnh, mếu máo rên rỉ.

"Mình đói quá Song Tử ơi."

Phùng Song Tử choàng tay qua ôm lấy Hoàng Bạch Dương, mỉm cười nhẹ vỗ vai cô bạn vài cái, sau đó nhìn ra cửa sổ. Trời vẫn còn mưa lớn lắm, đi bộ mà không cầm theo dù thì chắc chắn sẽ bị ướt sũng ngay khi bước ra khỏi sảnh kí túc vài bước. Nhưng trong phòng kí túc nữ lại chẳng có nổi một cây dù, thật là bất tiện mà. Chợt cô nhớ đến bên kí túc xá nam rất có thể sẽ có người mang theo dù, liền lấy điện thoại ra và gọi điện cho ai đó.

"Cậu gọi ai vậy Song Tử?" Hoàng Bạch Dương thắc mắc hỏi.

"Mình gọi cho Song Ngư. Mình nghĩ là bên kí túc nam có thể sẽ có dù nên mình gọi điện cho cậu ấy qua rước bọn mình." Phùng Song Tử trả lời.

"Thật sao? Vậy là có người tới rước bọn mình hả?"

Lăng Bảo Bình nghe Phùng Song Tử nói vậy thì vô cùng mừng rỡ. Sau khi cô bạn nói chuyện xong với Đàm Song Ngư, xác nhận rằng bên đó ai cũng đều có dù và tất cả sẽ tới hộ tống các cô tới canteen, Lăng Bảo Bình liền trèo xuống giường và đi sửa soạn lại tóc tai quần áo cho cẩn thận. Vừa đi vừa reo hò vui mừng.

Khác với Lăng Bảo Bình vui mừng vì cuối cùng cũng được đi ăn tối, Thái Nhân Mã vui vì Đàm Song Ngư cũng sẽ đến đón. Tuy cô không chắc rằng mình có được đi cùng với cậu ấy không, nhưng chỉ mới tưởng tượng ra cảnh nhìn thấy cậu ấy bước tới từ dưới mưa thì đã vô cùng phấn khích rồi. Nếu cô được cùng cậu ấy che cùng một dù và cùng đi dưới mưa, thì chắc chắn sẽ còn tuyệt hơn rất rất nhiều lần nữa. Thật là đáng mong đợi mà.

Còn tiếp...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net