[XXIII]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Bạch Dương cùng với một chiếc túi nilon lớn bước ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm gần khu vực kí túc xá. Bậc thang hơi cao, cùng với việc thiếu ánh sáng do cửa hàng nằm ở hướng khuất ánh sáng mà đèn công cộng có thể chiếu tới, vậy nên cô phải cúi đầu xuống, dựa vào ánh sáng từ cửa hàng mà dò từng bậc thang để không bị trượt chân té.

Vừa đặt chân xuống nền đất, ngẩng mặt lên cô liền bị giật mình do nhìn thấy có người đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt mình. Vì ánh sáng ngược, lại còn bị khuất nên Hoàng Bạch Dương không thể nhìn rõ được gương mặt của người đó. Cho đến khi người đó lên tiếng thì mới nhận diện được danh tính.

"Ma Kết? Sao cậu lại đứng đây? Không về kí túc xá tắm rửa trước đi?"

Dương Ma Kết trả lời hết các câu hỏi mà chỉ lắc đầu, sau đó hỏi một câu hỏi khác.

"Chỉ vài cây nến mà nhiều thế này hả?"

"À, ngoài vài hộp nến ra thì mình có ghé cửa hàng tiện lợi mua thêm một lốc nước suối cho mọi người nữa. Học ở công viên thì không có nước uống sẵn nên khá bất tiện. Với cả Nhân Mã, Bảo Bình cũng dễ đói khi tập trung cao độ một lúc lâu nên mình đã mua thêm vài món ăn nhẹ. Mình cũng mua cho các cậu nữa, nếu đói thì có thể cùng ăn với nhau."

Hoàng Bạch Dương vui vẻ giải thích và liệt kê hết tất cả những món đồ mà mình đã mua. Còn đang hí hửng định khoe với cậu bạn quyển sổ xinh xắn mà mình vừa mua thì đã bị cậu bạn giật mất chiếc bọc đựng tất cả các món đồ, sau đó xoay người đi thẳng.

Hoàng Bạch Dương vội vàng đi theo sau và mở lời đề nghị.

"Này, đống đó khá nặng đó. Đưa mình cầm phụ cho."

Dương Ma Kết không nói gì, đưa tay lấy ra trong chiếc túi nilon to đó ra một cái bánh rồi đặt vào tay cô bạn rồi lại tiếp tục đi.

Hoàng Bạch Dương sững người mất vài giây nhìn bịch bánh mình cầm trong tay. Cô cứ nghĩ cậu ấy sẽ lại mắng cô hoặc không thèm để tâm đến cô chứ. Tự dưng đưa cho bịch bánh thế này thật sự không phải là điều mà cô có thể nghĩ đến. Cơ mà cầm mỗi bịch bánh thế này thì sao tính là phụ giúp được. Đã thế còn là món nhẹ nhất trong tất cả nữa.

"Này, đưa mình cầm thêm đi."

"Nói nữa tôi lấy lại đấy."

"Nhưng mà..."

"Đưa đây." Dương Ma Kết đưa tay ra, tỏ ý xin lại bịch bách mà mình vừa đưa.

"Ơ thôi, mình cầm được mà. À phải rồi, ở công viên không có bàn để học, nếu dùng ghế ở công viên làm bàn học thì sẽ phải ngồi dưới đất rất dơ."

Hoàng Bạch Dương theo phản xạ giấu bịch bánh ra phía sau lưng, lắc đầu từ chối trả lại. Chợt cô nhớ ra ở công viên chỉ có ghế dài nhưng không có bàn để kê tập, liền tỏ ý muốn đi kiếm vài chiếc ghế nhỏ để mọi người không phải ngồi dưới đất khi dùng những chiếc ghế dài để làm bài.

"Cậu mang đống này đến công viên trước, mình đi xin ghế rồi quay lại sau."

"Tới công viên đã rồi tôi đi cùng cậu."

"Chỉ có mười hai cái ghế nhựa nhỏ thôi, mình đi một mình được mà."

"Không được. Cậu đợi tôi."

"À.. ừ."

***

"Ơ Ma Kết nãy giờ ở đây à? Nãy không thấy cậu về, mình cứ tưởng cậu lên thư viện."

Võ Sư Tử là người xuống đầu tiên, phía sau là cặp anh em sinh đôi và Cù Thiên Yết. Tất cả đều mặc những bộ quần áo đơn giản và thoải mái.

Dương Ma Kết đang ngồi làm bài, nghe thấy có người hỏi mình thì hời hợt trả lời.

"Có đến, nhưng không tìm được sách."

"Thế là cậu đi thẳng đến công viên luôn à? Sao không lên tắm rửa sạch sẽ thoải mái rồi xuống?" Võ Sư Tử ngây ngô hỏi tiếp.

Dương Ma Kết hoàn toàn không có ý định sẽ trả lời câu hỏi đó. Cậu im lặng thở dài rồi tiếp tục làm việc của mình và bơ đẹp cậu bạn.

Đàm Song Ngư ban đầu cũng thắc mắc, nhưng sau khi xem xét phản ứng của Dương Ma Kết trước những câu hỏi của Võ Sư Tử. Đồng thời nhìn sang phía hàng ghế bên cạnh cậu bạn là Hoàng Bạch Dương cũng đang chăm chú làm bài. Mọi thứ trong suy nghĩ đột nhiên trở nên rõ ràng và liền mạch hơn. Nhờ đó mà cậu đã hiểu rõ những sự tình ẩn bên trong sự im lặng đó của Dương Ma Kết.

"Cậu để ý một chút đi." Đàm Song Ngư huých nhẹ vào vai Võ Sư Tử, thầm nhắc nhở. "Tất nhiên là vì muốn giúp đỡ rồi."

Giúp đỡ ư? Võ Sư Tử ngẩn người nhìn Đàm Song Ngư, rồi nhìn theo hướng mắt cậu nhìn về phía Hoàng Bạch Dương. Ồ, cậu nghĩ là mình đã hiểu ra được một chút rồi.

Nhan Cự Giải tiến đến ngồi xuống bên cạnh cô bạn, nhìn thấy bọc đồ ăn vặt ở ngay bên cạnh liền hỏi.

"Nhiều đồ vậy? Vẫn còn đói hả Dương?"

"Không phải chỉ cho mình đâu, mình mua cho mọi người nữa á." Hoàng Bạch Dương lập tức trả lời. "Bên này là của tụi mình, còn bên này là của mấy cậu nè. Vì mình không biết các cậu thích gì nên chọn vài thứ mà mình thấy ngon."

"Nhiều ghê!" Võ Sư Tử cũng đi tới ngó thử bịch đồ. "Mớ này hết bao nhiều tiền vậy? Tụi mình trả lại cậu."

"À không, mấy cậu không cần trả cho mình." Hoàng Bạch Dương xua tay từ chối. "Ma Kết đã thanh toán hết phần mấy cậu rồi nên mình không còn liên quan gì nữa hết."

"Ồ? Vậy lát nữa tụi mình lên rồi chia lại sau cũng được."

"Mấy cậu xuống nhanh thế?"

Lăng Bảo Bình từ xa đi tới vui vẻ chào hỏi. Nhìn thấy Cù Thiên Yết đang ngồi một mình liền nhấc chiếc ghế nhỏ ra khỏi chồng ghế và tiến lại chỗ cậu bạn ngồi.

Cù Thiên Yết thấy cô bạn tiến về chỗ mình ngồi thì hơi ngẩn ngơ không hiểu sao cậu ấy lại tới chỗ cậu.

Lăng Bảo Bình thấy vẻ mặt cậu thoáng chút ngạc nhiên nhìn mình liền hỏi.

"Sao thế? Mình không được ngồi đây à?"

"Không phải. Mình nghĩ là cậu sẽ ngồi cùng các bạn nữ nên..."

"Mình cũng tính thế, nhưng mà mình không dám ngồi gần Xử Nữ trong thời điểm này đâu."

Nói tới đây, Lăng Bảo Bình nghiêng người sang phía cậu bạn, thì thầm.

"Cậu ấy đã quyết tâm phải giữ cho Nhân Mã không bị rớt môn nào giữa kì, nên bây giờ cậu ấy nghiêm khắc dữ lắm. Cậu biết mà, Xử Nữ khi cáu đáng sợ lắm. Tốt nhất là nên né ra xa một chút."

Cù Thiên Yết nghe vậy liền hướng mắt sang chỗ Lê Xử Nữ. Quả thật ngoài Thái Nhân Mã đang bị cô bạn kèm cặp sát sao ra thì không ai dám ngồi gần chỗ đó cả. Có lẽ một phần vì sợ Thái Nhân Mã bị mất tập trung, phần còn lại vì sợ bầu không khí nghiêm trọng mà Lê Xử Nữ đang toả ra. Nếu là cậu, cậu cũng không muốn ở gần đó chút nào.

Bên cạnh hàng ghế của Cù Thiên Yết và Lăng Bảo Bình đang học là vị trí của Võ Sư Tử. Huỳnh Kim Ngưu đang ngó nghiêng tìm một nơi thích hợp để ngồi thì thấy cậu bạn ngồi một mình, liền tiến lại đó. Hướng mắt nhìn vở bài tập của Võ Sư Tử, cô tròn mắt hỏi.

"Cậu đang ôn toán hả?"

"À ừ." Cậu gật đầu đáp.

"Mình cũng đang ôn toán. Có nhiều câu khó quá mà nghĩ mãi chẳng tìm ra được cách giải. Cậu biết cách giải chúng không?"

"Câu nào vậy? Mình xem thử."

"Này nè, từ câu ba mươi hai đến câu bốn mươi." Huỳnh Kim Ngưu đẩy cuốn đề cương của mình sang rồi chỉ vào những câu mình không hiểu.

"Ặc, hình học sao? Mình dở hình học lắm. Đại số thì may ra nuốt nổi được một chút, hình học thì mình chịu rồi. Hoàn toàn không hiểu."

"Vậy hả? Thế mà mình cứ tưởng cậu giỏi toán lắm chứ."

"Mình giỏi toán hồi nào chứ? Ai đồn vậy?"

"Không, không ai đồn cả. Tại hồi đi đầu vào điểm toán của cậu chỉ xếp sau Ma Kết với Xử Nữ thôi, nên mình đã nghĩ cậu cũng thuộc dạng học giỏi giống hai người họ."

"Haha... là do ăn may thôi." Võ Sư Tử cười ngại.

"Hm, cậu đang khiêm tốn quá đấy." Huỳnh Kim Ngưu bĩu môi phản hồi. "Thôi kệ vậy, lát nữa mình sẽ hỏi lại Xử Nữ sau."

"Sao cậu không hỏi Ma Kết? Cậu ấy bây giờ đang rảnh kìa." Võ Sư Tử chỉ tay về phía Dương Ma Kết, người đang ngồi im lìm một góc làm bài của mình.

"Mình không thích cậu ta." Huỳnh Kim Ngưu đáp thẳng.

"Ơ, sao thế? Vì cậu ấy trông có vẻ khó gần quá hả?"

"Không phải. Nếu là vì khó gần thì mình đã không thể nói chuyện được với cả Xử Nữ và Thiên Yết rồi. Chỉ là mình cảm thấy không hợp."

Võ Sư Tử nghe vậy thì chỉ biết gật gù. Cậu biết Kim Ngưu cố ý nói giảm nói tránh lí do thực sự mà cô bạn không thích. Tuy nhiên, bởi vì cậu ấy đã nói như thế, cậu cũng không thể tuỳ tiện hỏi thêm được.

"Vậy thì để mình hỏi cho nhé? Sau khi hiểu rồi thì mình sẽ về giảng lại cho cậu."

"Thật sao? Thế thì cảm ơn cậu trước nhé."

"Không có gì, mình cũng được lợi mà. Đợi một chút nhé, mình sẽ quay lại ngay."

"Ừm."

Võ Sư Tử cầm quyển đề cương toán rồi đứng dậy, cầm theo chiếc ghế vừa mới ngồi theo và tiến đến chỗ cậu bạn đang ngồi.

Dương Ma Kết đang tập trung làm bài, nghe thấy tiếng xột xoạt bên cạnh thì ngó sang. Cậu nhíu mày khó chịu nhìn Võ Sư Tử.

"Gì vậy?"

"Mình đến hỏi bài."

Ngược lại với dáng vẻ khó chịu ra mặt của Dương Ma Kết, Võ Sư Tử rất vui vẻ trả lời. Mở sẵn trang đề cương có những câu hỏi cần hỏi, cười toe nói tiếp.

"Mình không biết cách làm bài từ câu ba mươi hai đến câu bốn mươi, cậu giảng giúp mình các giải tụi nó được không?"

Nghe được mục đích, trán Dương Ma Kết lập tức giãn ra. Bình thường cậu rất ghét ai làm phiền mình lúc đang tập trung học, nhưng nếu là vì mục đích học tập thì không sao cả. Cậu rất hoan nghênh những người có ý chí cố gắng học hành.

Cầm lấy quyển đề cương và đọc đề, sau đó lôi quyển nháp của mình ra. Hướng quyển tập về phía cậu bạn, Dương Ma Kết vừa viết vừa giải thích cách giải quyết các câu hỏi mà Võ Sư Tử đã yêu cầu giải hộ vào trong đó.

Võ Sư Tử ngồi bên cạnh im lặng tập trung nghe bạn giảng bài. Với những bài có nhiều cách làm, Dương Ma Kết sẽ ưu tiên cách dễ nhớ nhất, chỉ khi nào cậu có nhu cầu muốn biết nhiều cách làm hơn thì cậu ấy mới giảng thêm một cách giải khác cho bài toán đó. Tuy cách mà cậu ấy chỉ có hơi dài, bù lại lại dễ nhớ hơn các cách rút gọn dành cho những người giỏi toán hơn.

"Cảm ơn cậu nhé."

Võ Sư Tử lấy lại quyển đề cương rồi đứng dậy. Theo thói quen định cứ thế trở về thì sực nhớ ra mình đi hỏi bài là vì đi hỏi giùm cô bạn Kim Ngưu. Giờ đi tay trắng trở về thì không tài nào nhớ hết được các cách giải của tám câu hình học đó được. Vậy nên đã lấy điện thoại ra xin cậu bạn cho mình chụp hình lại.

"Cầm lấy." Dương Ma Kết đưa hẳn cả quyển nháp.

"Không cần đâu, mình chụp lại là được rồi." Võ Sư Tử từ chối việc nhận nó. "Cậu còn dùng quyển nháp đó nữa mà nên mình chỉ cần chụp là được rồi."

"Cứ cầm lấy. Tôi còn nhiều lắm." Dương Ma Kết vẫn giữ nguyên ý định ban đầu của mình.

"Vậy mình nhận nhé, lát nữa về kí túc mình trả lại cậu sau."

"Ờ."

...

"Cậu đang làm gì thế?"

Phùng Song Tử giật bắn người vì một bàn tay đột ngột chạm vào vai mình. Cô nghiêng người ngó sau thì nhận ra đó Đàm Song Ngư thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó giơ tay đánh nhẹ vào eo cậu trách móc.

"Đừng có thình lình chạm vào mình như thế."

"Do mình gọi cậu nãy giờ mà cậu không nghe thấy đó chứ. Cậu làm gì mà tập trung dữ vậy?"

"Mình đang làm quà. Tụi mình được nghỉ vào đúng dịp sinh nhật của em trai Kim Ngưu mà. Về chơi tay không thì kì cục lắm."

"Ồ, mình không nhớ luôn đấy. Song Tử quả nhiên rất quan tâm đến mọi người nhỉ?" Đàm Song Ngư gác tay tựa lên ghế, nhìn chăm chăm cô bạn cười mỉm khen ngợi.

"Thôi đi."

Mặc dù đã nghe những lời khen có cánh này không biết bao nhiêu lần từ cậu bạn, song Phùng Song Tử vẫn chưa thể quen được với điều đó. Những lời khen đó khiến cô có cảm giác mình được đối xử như em bé vậy, rất là kì cục.

Đàm Song Ngư không nói nữa, ngồi im lặng nhìn cô xếp những mảnh giấy. Phùng Song Tử ban đầu tính không để ý đến cậu, nhưng vốn dĩ mặt của cô rất mỏng, không thể nào chịu nổi ánh nhìn chăm chăm như muốn chọc thủng của cậu bạn. Đành phải lên tiếng nhắc nhở.

"Cậu nhìn mình hơi lâu rồi đấy. Sao cậu không ôn bài với Cự Giải đi?"

"Sao thế? Mình không được phép nhìn bạn gái mình sao?" Đàm Song Ngư hoàn toàn không rời mắt khỏi cô, chỉ mỉm cười nhẹ đáp lại.

"Ý mình không phải thế... thôi tuỳ cậu, cậu muốn làm gì thì làm đi."

Phùng Song Tử bỏ cuộc, có nói gì cũng vô dụng thôi. Cô cơ bản là không thể nói thắng bạn trai mình mà. Cứ mặc kệ cậu ấy vậy.

"Nhỡ mà điểm thấp thì đừng có than thở với mình đấy."

"Vậy mình không than thở, chỉ ôm cậu thôi có được không?"

"... đồ tâm cơ."

"Haha."

Thái Nhân Mã ngồi ở gần đó gần như nghe được hết đoạn hội thoại đầy sự sến súa của Đàm Song Ngư và Phùng Song Tử. Càng nghe lại càng thấy buồn.

Thì ra họ là một đôi. Vậy nên họ mới gần gũi và tình cảm với nhau như thế. Cũng đúng, nếu chỉ là bạn bè bình thường thì ai lại quan tâm nhau nhiều như vậy. Nhưng mà, điều đó lại càng khiến cô buồn hơn. Vì nó có nghĩa là ngay từ đầu cô đã chẳng hề có cơ hội khiến Đàm Song Ngư chú ý đến mình rồi.

Đơn phương trong vô vọng. Thật đúng là thảm hại mà.

Lê Xử Nữ đang giảng bài rất chăm chú thì ngó thấy Thái Nhân Mã lại bị mất tập trung. Cau có định trách mắng cô bạn thì nhận ra biểu cảm trên gương mặt cậu ấy rất buồn. Nghĩ là tại mình mắng nhiều quá nên cô bạn tủi thân, liền hạ giọng xuống an ủi cô bạn.

"Nhân Mã, mình mắng cậu không phải vì thấy cậu tệ nên khinh thường cậu đâu. Vì mình muốn cậu điểm số của cậu tốt hơn nên mới nói cậu nhiều như vậy. Mình có hơi nặng lời, xin lỗi cậu."

"Không, không phải tại cậu đâu Xử Nữ." Thái Nhân Mã lắc đầu đáp lại, đôi mắt long lanh rưng rưng nước mắt. "Xin lỗi cậu, nhưng hiện tại mình không thể tiếp tục học được. Mình có thể về kí túc xá trước được không?"

"Ừ được, cậu về nghỉ ngơi đi."

Mặc dù Thái Nhân Mã đã nói không phải do cô, nhưng Lê Xử Nữ vẫn cảm thấy bản thân có lỗi vì đã ép cậu ấy học quá nhiều. Nhìn theo bóng dáng lủi thủi đi về của cô bạn mà cô cảm thấy chạnh lòng.

"Có vẻ cách học này không phù hợp. Mình nên nghĩ một phương pháp học khác phù hợp với cậu ấy hơn." Lê Xử Nữ thầm nhắc nhở bản thân.

Còn tiếp...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net