6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cổ cầm vẫn vang lên trong cái không khí cuối hạ đầu thu. Vang qua tai, làm cho tâm hồn bách tính toàn dân vì vậy cũng đã an yên, bình phúc hơn. Thường ngày, kinh thành sẽ rất nhiều tạp âm mời gọi của các thương gia, người mua kẻ bán cứ thế lời ra lời vào nói nhiệt.

Hôm nay, ấy vậy mà tất cả đều chỉ giao dịch trong thì thầm.

Tại Ngự Hoa Viên, Hoa Quý Phi du dương theo tiếng đàn của tì nô của mình. Cô cảm thấy, nữ nhân này không hẳn là một người bình thường.

Trác Mã cũng đã đến được. Hắn khá bất ngờ khi thấy nha đầu ngốc lại là người gảy đàn. Trác Mã tiến vào ngồi cạnh Hoa Phi, cả hai hành lễ trong thầm lặng. Cánh hoa hồ điệp bên hồ theo cơn gió mà tung bay trên không trung.

Khi Liễu Thiên và Lam Song đến nơi. Cả hai nhất thời bị khung cảnh trước mặt làm cho choáng ngợp. Liễu Thiên kéo Lam Song vào trong. Họ cũng là hành lễ trong im lặng.

Khi bản nhạc kết thúc, Nguyệt Kết ngẩng đầu lên, trước mặt cô mới nãy chỉ có 1 người mà bây giờ từ đâu lại xuất hiện thêm 3 người nữa.

" Ôi trời, cũng may là tim mình khoẻ mạnh "

Nguyệt Kết nhất thời không biết xưng hô thế nào. Lý Vân bên cạnh mới nhắc nhỏ với cô.

- Người mặc y phục màu hồng đào kia là Quận Công - Nhậm Liễu Thiên. Còn người ngồi cạnh cô ấy là Tiểu Thư Mạc Gia - Mạc Lam Song - Con gái của Mạc Tướng Quân. Muội nhớ cho kĩ đó nha !

Nguyệt Kết gật nhẹ đầu, hành lễ với 3 người bọn họ.

- Nô tỳ tham kiến Quận Công, Mạc Tiểu Thư và Trác Mã đại nhân.

Trác Mã đang vui vẻ cứ tưởng nha đầu này sẽ gọi hắn trước, ai có ngờ mình lại bị xếp sau cùng.

- Miễn lễ, ngươi ngồi đi.

Chất giọng nhẹ nhàng vang lên, Nguyệt Kết ngẩng đầu. Là Liễu Thiên vừa lên tiếng. Nhan sắc của cô ấy, cứ như hoa xuân trên núi Sơn Thủy. Đẹp tựa thiên không.

- Nô tỳ không dám, thân phận thấp hèn này không thể ngồi cùng với các vị. 

Nguyệt Kết đứng cạnh chiếc cổ cầm. Liễu Thiên nhìn Hoa Phi mỉm cười.

- Hoa Quý Phi Nương Nương, thật thất lễ vì chen ngang lúc người đang uống trà.

- Không sao, được Quận Công và Mạc Tiểu Thư ghé thăm là phúc với thần, hơn nữa thần rất vui vì có thêm người cùng thưởng thức.

Hoa Phi mỉm cười niềm nở.

- Có vẻ các vị đây đều là bị tiếng đàn của tì nô ta làm mê hoặc đến đây nhỉ ?

- Không giấu gì Nương Nương, đúng là như vậy. Không ngờ Hoa Quý Phi lại có vị nô tì tài hoa như vậy.

Liễu Thiên nhìn sang phía Trác Mã đang uống trà.

- Ta cũng không ngờ, ở đây lại có Trác Mã đệ nữa đấy.

- Trác Mã, huynh đã làm xong công việc ở thư phòng rồi sao ?

Lam Song hỏi hắn. Dung mạo của vị này cũng không tầm thường, hệt như hòn ngọc bảo điểm trên thanh gươm Tự mà sư phụ từng cho cô xem qua. Hiếm có, khó tìm.

- Vừa nghe tiếng đàn là ta làm thật nhanh rồi chạy đến đây đó.

Hắn nhấp môi một chút trà. Rồi đưa mắt nhìn sang nha đầu kia.

- Ta khá ngạc nhiên khi ngươi có thể đàn được một bài hay đến như vậy ! Vả lại, tiếng đàn vang rất xa. Rốt cuộc ngươi đã làm thế nào vậy ?

Nguyệt Kết lại dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn tên quái gở hay vờn qua vờn lại trước mặt mình. Nhưng bắt gặp Nghênh Đông đại nhân đang ra hiệu, bèn thu cái ánh mắt lại.

- Nô tỳ được sư phụ chỉ dạy, chỉ biết chơi một chút để mua vui cho Quý Phi thôi ạ.

" Hẳn là một chút rồi đó "

Suy nghĩ của mấy vị ở đây không hẹn mà cùng hiện lên. Chỉ có Hoa Quý Phi là cười khúc khích. Liễu Thiên mỉm cười.

- Ta rất thích tiếng đàn của ngươi. Vì vậy, khi có thể ngươi hãy đàn nữa nhé.

- Đa tạ Quận Công đã khen, nô tì sẽ ghi nhớ lời của Quận Công.

Lam Song hớn hở nói.

- Nếu như có thì giờ, hãy đến Mạc Phủ của ta. Ta rất muốn được nghe ngươi đàn.

- Nô tì sẽ cố gắng, đa tạ Mạc Tiểu Thư.

- Ta xin phép, ta có việc nên phải đi trước. Mọi người cứ dùng trà tiếp đi.

- Ta cũng vậy, hẹn gặp lại.

Liễu Thiên và Lam Song rời đi cùng người hầu của mình. Quận Công bước từng bước trên suy nghĩ, cô gái này thật khác thường. Vừa có thể thử độc, vừa có thể đàn, vừa dũng cảm.

Trác Mã thở dài, hắn nhìn cô, đứng dậy, đi lại cạnh cô, có chút buồn có chút giận dỗi mà hỏi.

- Cây trâm mà ta tặng ngươi đâu ?

Nguyệt Kết bất lực.

Hoa Quý Phi bật cười khúc khích. Hoá ra lý do nãy giờ hắn cứ nhìn cô mãi là vì cây trâm. Cô thở dài, lấy trong tay áo ra. Trác Mã cầm lấy, cài lên tóc cho cô.

- Từ giờ về sau, ngươi cứ đeo nó đi.

- Nô tì hiểu rồi.

- Nương Nương, thần xin mượn nha đầu này một lát nhé !

Hắn quay sang cười. Thái độ thay đổi nhanh thật.

- Nhớ trả lại cho ta là được.

Trác Mã dẫn Nguyệt Kết đi. Cô mệt mỏi suy nghĩ, tối ngày bị hắn kéo đi như thế này mãi.

- Đại nhân, tại sao lại gọi là ngài Liễu Thiên là Quận Công vậy ạ ?

- Bởi vì Liễu Thiên là con gái của Hoàng Thúc Thúc, mà Hoàng Thúc Thúc là bác của Hoàng Thái Tử. Xét theo lẽ, quyền lực của cô ấy ngang với Quận Chúa, có khi hơn. Không thể gọi là Quận Chúa bởi vì cô ấy không phải con gái của Hoàng Thượng cho nên mới có cách gọi là Quận Công. Ngươi đã hiểu chưa ?

Nguyệt Kết gật gật đầu. Hắn mỉm cười nhẹ. Sau khi về thư phòng.

- Ta đã cho người tìm Kim Luận Chi rồi. Ngươi hãy mau dùng nó đi. Tốt cho vết thương của ngươi.

- Đa tạ đại nhân..

Cô lui về phòng. Nhìn hủ bột được hắn đưa cho trên tay khi cô ngồi trên giường.

" Cũng không tệ "

///

Một ngày đẹp đẽ giữa mùa thu. Trong khoảng thời gian này, Trác Mã cứ thường xuyên lui tới đây. Hắn cũng thường xuyên nhờ Nguyệt Kết xử lý văn kiện giúp mình.

" Tên này đúng là phiền phức mà ! "

Đó là những gì cô sẽ nói khi nhắc đến Trác Mã tổng quản.

Như mọi hôm tại Mộc Thanh Cung.

- Muốn xuất cung ?

- Dạ.

Hoa Phi chớp chớp mắt, rồi mỉm cười. Có trò vui nữa rồi.

- Được thôi ~

Sau khi đã bàn lại với Hoàng Thượng, vị nương nương dàn xếp ổn thoả cho cô được xuất cung vài ngày.

- Ôi cái không khí này, lâu lắm rồi mới được ra ngoài. Mình phải chơi cho thật đã !

Nguyệt Kết xách túi đồ trên vai, không nhanh không chậm sải bước đi trên đường. Không khí của kinh thành vẫn đông đúc, tấp nập như cái ngày cô vừa đặt chân đến đây lần đầu tiên.

Đang đi thì bắt gặp ồn ào ở phía trước, đám đông tụ tập làm cô không thấy được gì. Nguyệt Kết chen qua đám đông, cảnh tượng trước mắt làm cô chán ngấy. Vốn không thích can thiệp nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt làm cho cô nhịn không nổi.

Một người đàn ông đã tóc bạc lại bị tên khốn hỉ mũi còn chưa sạch vỗ đầu, phá hoại quầy hàng buôn bán. Nguyệt Kết liếc nhìn bộ áo vải lụa hắn đang mặc trên người. Là loại vải cùng với loại của Mạc Lam Song. Có nghĩa, tên này là một công tử.

Kẻ có tiền lại là kẻ vô đạo đức, ở chốn phù phiếm này không còn xa lạ gì nhiều nữa.

Cô cầm trái cà chua dưới đất lên. Thảy nó trên tay chơi đùa 1 lát, rồi ném thẳng vào người của hắn ta. Ngay trên gương mặt đê tiện không đáng sống đó.

- Trúng phóc !

- Là kẻ nào !??? KẺ NÀO DÁM TO GAN NÉM VÀO MẶT TAO HẢ ??

Tiếng nạt nộ của hắn vang khắp ngõ đường, làm cho mọi hoạt động bấy giờ đều dừng hẳn lại.

- Là ta.

- Thì ra là một tên điếm khách vô lại.

- Còn đỡ hơn cái loại vô đức như ngươi.

Một dân nữ đứng gần đó, bị hắn thuận tay nắm lấy tóc của cô gái đó.

- Aaaaah !

- Con gái !!!

- Mày định làm anh hùng ở đây à ? Buồn cười thật đó

- Bổn công tử ta đây là kẻ nắm quyền hành ở nơi này. Mày !

Hắn chỉ thẳng tay vào mặt cô. Một chân gác lên người của thương buôn vừa bị hắn bạo hành lúc nãy.

- Chỉ cần tao đưa tay thôi, cũng đủ khiến mày chết tại đây nữa !

- Vậy sao ? Vậy thì tới đây đi .

Hắn tặc lưỡi.

- Mau bắt nó lại cho tao !!

Hiệu lệnh còn chưa kịp dứt. Người của hắn đã lao lên như rạ. Dân chúng xung quanh cũng né sang một bên, không dám làm càng. Tất cả bọn họ đều nghĩ vị này thật ngu xuẩn. Bởi tên hống hách kia chính là con trai của tể tướng đương triều - Mã Diệm.

Mũi giáo chỉa về phía cô, Nguyệt Kết chỉ nhẹ lách người đã né được chúng. Sau đó, người ta chỉ trong thấy một màn thoăn thoắt của cô né hết tất cả những kẻ có ý định bắt giữ cô lại. Nhưng dù cho có làm thế nào thì một lát sau cô đã bị bao vây, những mũi giáo nhọn hoắc đã được đổi thành kiếm được rút ra từ vỏ của những binh sĩ. Tất cả đều chĩa về phía cô.

Cả bọn đồng loạt tiến tới, đều nghĩ sẽ không còn đường lui cho kẻ to gan này nữa. Có người còn thậm chí không dám nhìn cảnh này. Và rồi những mũi kiếm chạm nhau. Cảnh tượng làm cho người ta phải bộc lộ nét bất ngờ, thảng thốt trên mặt.

Nguyệt Kết đã xoay người, bật bay lên trên không trung. Một cú xoay tuyệt đẹp, làm cho người ta không thể rời mắt. Trong tay cô là thanh kiếm mà cô đã chớp nhặt được lúc đánh nhau. Nguyệt Kết nhẹ nhàng đáp đầu ngón chân đứng trên những mũi kiếm đã tạo thành một mặt phẳng. Tay phải cô nhẹ vung lưỡi gươm, gió thổi đến như cuồng phong, vị thiếu chủ này lộn một vòng trên không. Rồi cô ấy hướng đầu lao xuống. Một nhát chém vào khí không, binh sĩ ngã như rạ.

Bấy giờ, người ta lại phải chớp chớp mắt, khi nhìn kĩ lại thì chỉ thấy cô nương kia, đang kề lưỡi dao sát cạnh cổ Mã Diệm.

- M-mày...

- Ái chà chà, có vẻ như cái vung tay của ngươi, chưa đủ để giết ta đâu.

Cô mỉm cười.

- Giờ thì, ta sẽ gửi ngươi đến Đoàn Hi Phủ Châu Nha. Ngươi biết ông ấy mà..đúng không ?

Ánh mắt đang cười nhưng lại đầy chết chóc nhìn hắn. Toàn bộ da thịt vì vậy mà nổi óc. Hắn bất giác rùng mình. Sau khi Nguyệt Kết đã trói toàn bộ những kẻ thiếu biết điều này lại. Cô phủi tay, nhặt những trái cây trên đất phụ lão thương gia đang khổ cực.

- Tôi có chút thứ thuốc thảo dược. Ông cứ lấy mà dùng.

- Đa tạ thiếu chủ ! Đa tạ thiếu chủ ! Ơn này tôi không biết nên trả sao cho hết.

- Không cần phải khách sáo như vậy đâu, tôi chỉ là vô tình đi ngang qua thôi !

Lão cuối đầu định lạy cô thì cô nhận ra và nhanh tay đỡ cụ già trước mặt dậy.

- Cảm ơn tỷ tỷ đã cứu cha tôi.

Cô gái hành lễ, khấu đầu tạ Nguyệt Kết. Cô khổ sở để đỡ dân nữ đứng dậy.

- Vậy nhé, tôi sẽ đem đống ăn hại này đi. Các vị ở đây cứ thoải mái mà buôn bán nhé !

Cô vẫy tay, kéo đám người này đến Đoàn Hi Phủ. Khi đến nơi, binh lính trước cửa bị cô làm cho hoảng hốt.

- Cô nương, cô muốn tìm ai...?

- Vào trong nói với Đoàn Thúc Thúc, ta là Nguyệt Kết. Ta đem đến đây một số người để Thúc ấy giáo huấn.

- Chờ tôi một chút.

Quan lính đi vào trong. Một lát sau anh ta quay trở ra.

- Đoàn đại nhân mời cô nương vào trong !

- Các anh giúp tôi đem đống người này gửi đến chỗ giáo huấn của Đoàn Thúc Thúc nhé. Cứ mạnh tay vào ! Hành hạ dân chúng thì đáng bị trừng phạt mà.

- À nhắn lại với ông ấy, tôi sẽ ghé lại sau. Tôi còn có việc.

Nguyệt Kết quay đi. Khi Thừa Bảo ra đến cửa thì chỉ còn lại khung cảnh người qua lại, dáng hình của muội muội cũng biến mất theo hư không.

///

- Ồ, xem ra lại có thêm một phiền phức đến tìm ta rồi.

Tú bà Noãn Noãn rít một hơi tẩu thuốc rồi nhả khói. Bà ta đã thấy được Nguyệt Kết đi từ phía xa.

Cô dừng trước cửa khu kỹ viện to lớn.

- Theo ta.

Tú bà ngoắt tay bảo cô vào. Khi bước vào quan cảnh bên trong làm cô choáng ngợp. Phố đèn đỏ khi cô vừa đến đã đủ bất ngờ vì độ xa hoa của nó rồi, một nơi đầy những lầu cao, xen kẽ nhau, khắp đường đi đều là lồng đèn được treo trên đầu. Các kỹ nữ đứng trên lầu cao, có những lầu còn cao chót vót. Họ gọi mời khách, song tất cả đều nhìn cô với ánh mắt khá để ý và quan tâm.

Túy Tửu Âm Lầu là nơi cao nhất nơi đây, và cũng là nơi rộng nhất của khu đèn đỏ. Nó bao gồm nhiều không gian và khu vực nhất. Nơi nổi tiếng nhất của nơi đây có lẽ là " Tiên Tửu Hoạn ".

Một không gian lầu cao với các mỹ nhân đu theo dây. Trông như những vị tiên giáng thế, tất cả bọn họ đều được tú bà huấn luyện rất kĩ. Cho nên đều chắc chắn rằng không có bất kì chuyện gì sẽ xảy ra. Hơn nữa, số lượng lầu ở khu vực này, tận những 10 lầu, bao quanh thành vòng tròn, để lại khoảng vòng tròn ở giữa là nơi các kỹ nữ sẽ nhảy múa trên không với dây đu. Cô hoàn toàn bị choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt.

Không ngờ khu đèn đỏ này lại đầy nghệ thuật như cô nghĩ. Tiếp đến " Lâm Lưu Ly ". Như cái tên của nó, nơi đây là nơi để các kỹ nữ tiếp khách, các vị công tử đến đây. Họ sẽ vừa chiêm ngưỡng mỹ nữ khiêu vũ dưới những nốt thăng và trầm. Vừa được phục vụ rượu tận tình, hoàn toàn có thể tiếp xúc với họ.

Các phòng riêng lẻ được dựng khu phía Tây. Đoạn đường về đó sẽ đi ngang Vườn Bạch Lũy. Khu vực ngắm trăng, trò chuyện riêng đôi cho người có thể trả giá cao để ở đêm cùng các kỹ nữ.

Cuối cùng, khu vực mà nhiều người muốn đến nhất chính là khu vực của đệ nhất mỹ nhân kỹ viện - Mẫn Giai Xử. Cũng là lầu cao nhất ở trung tâm của khu kỹ viện này.

- Noãn Noãn Bà Bà, lâu rồi không gặp !

- Ừ, ta cũng nhớ ngươi lắm !

- Mà, ta không nghĩ là bà có thể xây dựng nơi đây đẹp đến như vậy đó.

Noãn Bà Bà bật cười. Vì tiền, nhiêu đây có là bao. Cũng nhờ vậy mà nơi đây mới được nằm ở vị tró đầu của khu đèn đỏ này chứ. Bà ấy đưa cô đến vị trí cao nhất, cũng là nơi của Mẫn Giai Xử.

- Tỷ tỷ !

Một giọng nói quen thuộc vang lên, dù đã lâu không nghe thấy nó, nhưng Giai Xử vẫn chắc chắn được đó là ai.

- Nguyệt Kết muội !!

Hai nữ nhân vui mừng khôn xiết. À cũng không vui lắm, là Giai Xử đã vui hết phần của Nguyệt Kết rồi. Nguyệt Kết bị choáng ngợp hết lần này đến lần khác. Ngoại hình của tỷ tỷ cô cũng khác quá đi chứ ?

Không hổ là Đệ nhất mỹ nhân Túy Tửu Âm Lầu. Tú bà bật cười.

- Đến đây rồi thì nghỉ ngơi đi, tối đến ta sẽ giao việc cho ngươi.

- Thật tình là tôi chỉ định đến chơi thôi..

- Không được !!!

Nguyệt Kết thở dài. Không thể làm trái ý bà bà được. Ngày xưa, bà ấy đã đẩy cô xuống núi một lần rồi. Lần này không thể mạo hiểm giống như vậy nữa.

- Tốt lắm !!! Giờ thì nhường lại không gian cho các ngươi.

Noãn Noãn tú bà rời đi. Nguyệt Kết ngồi trên giường của tỷ tỷ cô. Thở dài.

- Tỷ tỷ, trông tỷ khác quá. Tỷ đã tìm được gì chưa ?

- Chưa, tạm thời vẫn chưa thấy !

- Chán vậy sao ? Muội đã tìm ra tung tích của nơi giữ mật thư rồi. Nhưng muội tạm thời chưa thâm nhập vào được.

- Sao vậy ?

- Chuyện dài lắm, để muội kể tỷ nghe.

Sau khi nghe đứa em gái giải bày tâm sự. 7749 trạng thái trên gương mặt của nó làm cho Giai Xử không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

- Hả ??? Tỷ nói sao ? Đại Hoàng Tử đã đến đây ?

Nguyệt Kết la làng. Khác mọi lần, Giai Xử không bịt miệng cô.

- Sao tỷ không ngăn muội la ??

- Ở đây là không gian của tỷ, muội cứ thoải mái đi.

- U hừm, và rồi hai người chỉ đơn giản là uống rượu ngâm thơ ?

- À ừm..

Nguyệt Kết thoáng thấy nét bối rối trên mặt của tỷ tỷ mình.

- Có thật không....?

- Thật mà.

- Được rồi, muội đói quáa, muội muốn ăn gì đó.

Giai Xử ra lệnh cho tì nữ chuẩn bị đồ ăn. Cô thở phào trong lòng. Nếu như Nguyệt Kết biết được ngày hôm đó Yết Ninh đã hôn môi cô thì chắc con bé sẽ làm ầm lên mất.

- Ngài đi thong thả.

- Lần sau ta lại đến, cô đối thơ rất hay. Rất hợp với ta.

Người hầu trong phòng lúc đó đã được cho lui hết rồi. Từ lúc rượu được rót ly đầu tiên, hắn đã phẩy tay cho họ lui hết.

Yết Ninh lúc đó đứng dậy, dáng người hắn cao ráo, đúng là một bậc quân tử có khác. Hắn không vội quay đi mà bước sang đứng trước mặt cô. Giai Xử thấy ánh sáng bị che mất liền quay mặt sang nhìn. Nào ngờ, lại nhận được nụ hôn nơi đầu môi từ hắn.

Hai mắt cô mở to như hạt trai giữa đại dương đen. Nhưng thứ cảm giác mà Yết Ninh mang lại, nó khác với cảm giác của những người khác.

- Ta đi đây.

- ....

Nhớ lại cảnh đó, cô bất giác đỏ cả mặt mài.

- Tỷ tỷ, tỷ bệnh sao ? Sao mặt lại đỏ như trái quất rồi ?

- Không sao, ta chỉ thấy hơi nóng thôi.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net