CHƯƠNG 24: MUỐN MỘT VÌ SAO MANG TÊN CẬU, MUỐN ÁNH SÁNG SOI CHIẾU CẬU (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 24: MUỐN MỘT VÌ SAO MANG TÊN CẬU, MUỐN ÁNH SÁNG SOI CHIẾU CẬU (1)

__

Ngày thi tuyển chọn đội tuyển chỉ cách có một ngày nữa, tất cả các học sinh trong đội hiện tại đều gấp rút ôn luyện. Có những lớp còn học cả buổi tối trên trường để học sinh "va chạm" với các dạng đề cho chắc kiến thức.

Thiên Yết vừa kết thúc bốn tiếng đồng hồ say sưa giải đề và tổng hợp kiến thức. Cô không còn thời gian để thở chứ đừng nói là nghỉ ngơi chơi bời.

Lúc Thiên Yết nhìn lên đồng hồ treo tường thì đã là bảy rưỡi tối. Bầu trời ngoài kia đã tối đen như mực, căn phòng học chỉ còn lác đác vài bạn học đang say sưa làm bài, số còn lại có lẽ đã rời đi mua đồ ăn rồi.

Thiên Yết nhìn tập đề cao ngang ngực ở trước mặt mà khẽ thở dài, một bạn học ngồi ở sau cô bèn quan tâm hỏi han.

"Thiên Yết, cậu không định đi ăn gì đó ư?"

Thiên Yết giật mình quay người lại, cô cười cười rồi đáp:

"Hmm, tớ cũng chuẩn bị đi ra cổng trường để mua đồ ăn đây. Ở khu này có món nào vừa ngon mà lại rẻ không nhỉ?"

Cô bạn đang trò chuyện với Thiên Yết tên là Ngọc An, lúc được Thiên Yết hỏi thì cũng suy tư một lúc. Ngọc An vừa ăn bánh mì kẹp thịt cỡ lớn bên cạnh còn là một cốc trà sữa rất to, hình như chiếc túi nhỏ bên cạnh còn có cả xiên thịt rất đẫm sốt.

"Đây là khu có trường học mà thì chắc chắn đồ ăn sẽ rẻ thôi. Thiên Yết à, chỗ đồ ăn này của tớ mua cũng rất rẻ đó." Ngọc An nói.

Thiên Yết đương nhiên không ngốc đến nỗi không biết số tiền mà Ngọc An bỏ ra nhiều đến mức nào để mua đồ ăn. Số đồ ăn ở trên bàn cô ấy đều có mức giá khá đắt, Thiên Yết không có nhiều tiền tiêu vặt nên chắc chắn không thể mua chúng.

Thiên Yết khoác áo rồi rời khỏi lớp. Sân trường sáng đèn, bên trên tầng lác đác vài phòng học bật đèn. Lớp văn của Song Ngư không thuộc diện học thêm vào buổi tối vì thế Thiên Yết cùng không có ai đi ăn tối cùng.

Cô lủi thủi bước ra cổng trường rồi dạo quanh mấy khu đang bày bán đồ ăn. Thiên Yết học đến muộn mới có thể về vì thế cô muốn mua thứ gì đó lót dạ khiến cái bụng no nê một chút.

Thiên Yết nhìn lướt qua một cửa hàng bán bánh mì kẹp thịt, bánh lớn là bốn mươi nghìn còn bánh nhỏ là ba mươi. Cô thầm nghĩ trong đầu giá cả đó quá đắt. Thiên Yết còn phải để tiền để bắt xe buýt về nhà nữa nếu không thì cô sẽ phải cuốc bộ về mất.

Thiên Yết đứng cạnh cột điện rất lâu, lâu đến nỗi cái lạnh dần thấm vào da thịt khiến cô tê cứng.

Thiên Yết quyết định sẽ vào quầy tạp hóa mua lấy một chiếc bánh mì và một chai sữa. Lúc ra quầy thanh toán liền nhận ra Bạch Dương cũng đang đứng ở đó chờ tính tiền.

Bạch Dương trông thấy cô thì cũng không quá ngạc nhiên, câu giơ tay chào cô.

"Thiên Yết, chào."

Thiên Yết mỉm cười đi tới cạnh cậu, cô đặt đồ mà mình mua lên quầy rồi bắt chuyện.

"Cậu đi đâu mà giờ này vẫn lượn lờ ở đây?"

"Tớ có lịch tập cùng đội văn nghệ, còn hôm nữa đoàn giáo dục tới đây vì thế cả đội đang tổng duyệt."

Thiên Yết ồ lên một tiếng. Cô cũng vừa nhớ ra chuyện Bạch Dương sẽ biểu diễn một tiết mục trong ngày mà kì tuyển chọn diễn ra. Vì địa điểm lựa chọn tổ chức kì tuyển chọn lần này diễn ra ở trường cô nên có rất nhiều thầy cô cũng như đoàn giáo dục tới thăm.

"Của cháu hết hai mươi nghìn." Người bán hàng nói với Thiên Yết.

Thiên Yết nhanh chóng mở chiếc ví máu vàng óng rồi trả tiền cho thu ngân. Bạch Dương đi cùng cô ra ngoài cửa hàng, cậu cứ mãi nhìn túi đồ trong tay của cô cho đến mãi sau mới lên tiếng.

"Ăn như vậy đâu đủ no."

"Hử?" Thiên Yết cắn một miếng bánh, vị nhạt nhẽo nhanh chóng lan trong khoang miệng. Miếng bánh mì giống như một cục giấy hút hết nước trong miệng của cô khiến Thiên Yết uống vội một ngụm sữa.

"Cậu ăn như vậy sẽ ngất đấy." Bạch Dương tiếp tục nói.

Thiên Yết ngồi ngay cạnh cậu, cô vì câu nói này mà suýt mắc nghẹn. Thiên Yết xua tay, cô cười xòa.

"Không sao, tớ khỏe lắm đấy. Ăn tưng đây là đủ rồi."

Trái ngược với gương mặt vui vẻ của cô thì Bạch Dương lại đăm đăm nhìn Thiên Yết. Cậu cho rằng cô bạn này nói dối thật tệ, Bạch Dương biết ở độ tuổi này cơ thể của bọn cậu đang phát triển mạnh vì thế nếu ăn uống không đủ chất chắc chắn sẽ cảm thấy rất mệt.

Thiên Yết còn học tới tối muộn, hệ thống kiến thức của cô nhiều đến nỗi có thể xây được một tòa thành tri thức. Bạch Dương tin chắc Thiên Yết sẽ đói meo trong vòng nửa tiếng khi bữa ăn kết thúc.

"Bây giờ vẫn chưa hết giờ nghỉ của cậu đúng không?"

Bạch Dương nhìn Thiên Yết, cô nghe thấy cậu hỏi thì cũng gật đầu. Hiện tại đang là giờ tự học và tự quản, học sinh chỉ cần báo cáo với lớp trưởng rồi tự giác ra ngoài. Quy định là chỉ đi khoảng ba mươi phút rồi trở về lớp, Thiên Yết nhìn chiếc đồng hôg trên tay lẩm bẩm.

"Vẫn còn mười lăm phút nữa."

Sau khi nghe xong câu trả lời, Bạch Dương liền đứng phắt dậy. Cậu trước khi rời đi thì có nói với Thiên Yết.

"Cậu ngồi đây đợi tớ, tớ quay về sớm thôi."

Thiên Yết cũng không hỏi cậu định đi đâu vì hiện tại cô cũng thấm mệt. Thiên Yết tự nhủ nghỉ ngơi xong là sẽ quay về giải thêm vài đề bài nữa sau đó tìm giáo viên cùng trao đổi những vấn đề mà cô không hiểu.

"Thiên Yết, cậu không bị dị ứng thứ gì đúng không?" Bạch Dương ở phía xa xa nói to.

Thiên Yết phía này cũng đáp: "Không, tớ khỏe lắm không bị dị ứng."

Bạch Dương rời khỏi cổng trường, Thiên Yết ngồi dưới tiết trời lạnh giá để đợi cậu về. Thời gian cứ vậy trôi đi thoáng chốc đã hết mười lăm phút cuối cùng, Thiên Yết không thể nán lại lâu vì thế đành rời đi.

Phòng học đã đông kín bạn học, tất cả bọn họ đều cặm cụi làm bài mà chẳng buồn ngẩng đầu nhìn xung quanh. Thiên Yết nhanh chóng quay về chỗ ngồi rồi làm bài tập của mình.

Cô ngồi chưa ấm chỗ thì đã bị bạn học bàn bên làm phiền. Cậu bạn này có ngoại hình rất mọt sách, cặp kính cận nặng nề cùng đôi má đầy mụn nhìn chằm chằm cô mà nói.

"Có người gọi cậu kìa."

Thiên Yết còn đang tự hỏi là ai gọi mình thì liền trông thấy Bạch Dương thập thò ở cửa sổ. Cậu trông thấy cô nhìn mình thì cười tươi và vẫy tay báo hiệu Thiên Yết ra ngoài.

Thiên Yết vừa đứng trước mặt cậu đã nhanh miệng hỏi: "Tìm tớ có việc gì sao?"

Bạch Dương lôi trông cặp một túi giấy lớn, bên trong có bánh mì và sữa ấm. Cậu đã trông thấy bữa tối của cô và cảm thấy không an tâm với đống đồ ăn có chút ít đó. Bạch Dương tự bỏ tiền túi để mua đồ cho cô và mong Thiên Yết đừng xem nhẹ dạ dày của mình. Cậu vẫn nghe người ta nói "có thực mới vực được đạo" nếu bụng mà không no thì lấy đâu ra sức mà học tập đây.

Thiên Yết còn chưa kịp nói gì thì Bạch Dương đã bỏ đi mất. Thân thủ của cậu nhanh nhẹn vì thế trong vài giây đã mất hút.

Thiên Yết quay về bàn học rồi len lén mở túi đựng, bên trong vẫn còn ấm và có một tờ ghi chú nhỏ.

Thiên Yết lấy nó ra rồi chăm chú đọc: "Trời rất lạnh! Ngoài việc mặc ấm thì còn phải ăn no, tớ xót thay cái dạ dày của cậu."

Thiên Yết bỗng tủm tỉm cười. Cô nhìn túi đồ ăn một hồi rồi gói ghém cẩn thận cất vào trong cặp. Giờ học lại tiếp tục bắt đầu với những tiếng lật mở sách vở của học sinh.

Lớp học kết thúc là lúc chín giờ tối. Trời bắt đầu đổ tuyết vì thế phương tiện di chuyển trên đường cũng dần thưa thớt hơn. Thiên Yết sẽ bắt chuyến xe buýt cuối để về nhà nhưng cô không chắc là tầm này còn xe.

Vừa mới bước khỏi cổng trường thì đã bị giọng nói quen thuộc gọi giật lại. Thiên Yết vội quay người nhìn thì trông thấy Bạch Dương trên chiếc xe đạp thể thao màu đen rất ngầu.

Có vẻ cậu đang đợi ai đó thì phải. Thiên Yết cũng không biết ai lại may mắn được Bạch Dương chờ đón. Cô cũng nán lại trò chuyện với cậu vì dù sao ban nãy cũng chưa kịp nói lời cảm ơn cho bữa tối.

"Cậu đợi ai à?" Thiên Yết hỏi.

Bạch Dương có vẻ hơi ngạc nhiên với câu hỏi này, cậu thoáng cười rồi đáp: "Ừ, tớ đang đợi cậu đấy!"

Thiên Yết nghe xong câu trả lời này thì bất giác nhoẻn miệng cười. Nụ cười của cô tươi đẹp như nắng, đôi mắt long lanh như chứa đựng cả bầu trời sao.

"Đợi tớ?" Thiên Yết chợt hỏi.

Bạch Dương gật đầu, cậu chỉ tay vào phía yên xe đạp phía sau rồi bảo: "Lên xe đi, tớ đưa cậu về."

Thiên Yết đương nhiên không từ chối. Cô chậm rãi ngồi lên yên xe đã được đặt một tấm vải bông mềm, xe lăn bánh trong trời tuyết lất phất.

Gần chín rưỡi tối, xe cộ trong thành phố không còn đông đúc nữa. Đèn điện bốn phương đều có một màu vàng cam cũ kĩ, Thiên Yết hết nhìn ngắm cảnh vật xung quanh rồi lại nhìn tấm lưng của Bạch Dương.

Cả cô và cậu đều không nói với nhau một câu nào, Thiên Yết cũng rất muốn trò chuyện với Bạch Dương nhưng cô cũng không biết phải nói gì bây giờ.

"Còn một ngày nữa là tới kì thi rồi, cậu vẫn phải đến trường học tối ư?"

Bạch Dương hỏi cô. Mái tóc của cậu đã bị tuyết đọng lại trên đó, ánh sáng vô tình xuyên qua khiến nó lấp lánh.

Thiên Yết trả lời: "Ừ, tớ phải học thôi. Ngày mai lớp đó vẫn rất đông bạn học đăng kí, tớ cũng không thể lười biếng được."

Bạch Dương nghe xong bèn nhoẻn miệng cười, cậu lại nói.

"Thiên Yết thật chăm chỉ, hy vọng kết quả lần này cũng sẽ tốt đẹp."

Thiên Yết nghe xong lời chúc này bèn cảm thấy ấm áp. Cô đã không được ai đó quan tâm nhiều như thế. Thiên Yết vốn sống ở quê, từ khi học cấp một đến cấp hai đều sinh hoạt trong kí túc của trường. Cô càng không có nhiều bạn vì thế rất ít chia sẻ với người khác.

Thiên Yết rất thân với bố, vì mỗi khi hè đến thì bố cô sẽ về thăm cô. Mặc dù khoảng khắc ấm áp có ngắn ngủi nhưng ít nhất vẫn khiến Thiên Yết mãn nguyện.

Cô vẫn mong nhớ tới mẹ của mình và tự hỏi bà có trở về tìm cô không? Thiên Yết cũng không rõ mẹ của mình có biết cô đã chuyển lên thành phố để học tập và sinh sống?

"Bạch Dương, cảm ơn cậu vì đã quan tâm tớ nhiều như thế." Thiên Yết thốt lên.

Bạch Dương ở đằng trước vẫn chuyên tâm đạp xe, cậu bật cười:

"Không cần khách sáo như thế, tớ với cậu quen nhau mà, vì quen biết nên không cần cảm thấy khó xử."

Thiên Yết lại nói: "Bánh mì rất ngon, sữa cũng thế. Cám ơn cậu lần nữa!"

Thiên Yết vừa dứt lời thì Bạch Dương đã phanh gấp xe lại. Một chiếc xe ô tô giao hàng vượt đèn đỏ ở bên kia đường suýt đâm vào bọn cậu. Bạch Dương rít lên một tiếng bất mãn rồi vội vã hỏi Thiên Yết ở đằng sau.

"Không sao chứ?"

"Ừ, tớ ổn."

"Mấy người lái xe này đi ẩu thật đấy, tớ lúc nào cũng không thích cách bọn họ điều khiển xe nguy hiểm như vậy."

Thiên Yết đồng tình với cậu: "Thật đấy, nguy hiểm quá. Họ đi như vậy sẽ gây nguy hiểm cho người ta."

Bạch Dương thở ra một hơi dài, cậu bất chợt nhắc đến chuyện cũ.

"Bố mẹ tớ mất cũng vì tai nạn giao thông. Hôm đó va chạm phải tài xế say rượu và đi ẩu vì thế mà không qua khỏi."

Thiên Yết ngồi ở sau im lặng, cô cảm thấy lòng mình trĩu đi khi nghe câu chuyện của Bạch Dương. Câu chuyện mà cậu kể rất thương tâm nhưng Bạch Dương vẫn dịu dàng trong từng con chữ, cậu không hề nói những lời thô lỗ hay xấu xa.

"Bạch Dương, tớ không biết phải làm sao nhưng chia buồn với cậu."

"Không sao mà, cậu đừng vì chuyện cảm động mà khóc nhè đấy nhé!" Bạch Dương vừa nói vừa cười.

Cậu nhận ra người ở đằng sau có phần lặng im, Bạch Dương không thể ngoái đầu lại để nhìn rõ cô vì thế không biết được biểu cảm của Thiên Yết như thế nào. Bạch Dương quay nghiêng mặt, cậu có chút bối rối.

"Cậu khóc đấy ư? Sao con gái các cậu dễ khóc thế? Lần trước Song Ngư cũng thút thít khóc, Nhân Mã thì khóc bù lu bù loa lên nữa."

Bạch Dương như thể nói chuyện một mình vì Thiên Yết cứ mải nghĩ những chuyện đâu đâu. Cô chỉ là đang cảm thấy bản thân vẫn còn rất may mắn vì còn bố và mẹ, mặc dù mẹ cô đã rời xa cô nhưng Thiên Yết biết có thể cô vẫn sẽ gặp lại bà.

Nhưng còn Bạch Dương thì không, Bạch Dương mất cả bố và mẹ trong cùng một thời điểm. Thiên Yết tự hỏi vào khoảnh khắc đau lòng đó, trái tim của đứa trẻ sao có thể chống đỡ nổi và kí ức tuổi thơ chắc chắn đã hoen ố thành một mảnh tang thương.

Xe dừng trước cổng nhà của Thiên Yết, bóng lưng của hai người chợt dừng lại dưới đèn đường sáng chói sau đó tạm biệt nhau rồi rời đi.

Trời đông vẫn đổ tuyết trắng dù không còn dày đặc như mấy ngày trước nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh và buồn. Trời có tuyết rất đẹp nhưng cái đẹp này luôn đi kèm với sự hoài niệm.

__END CHƯƠNG 24__


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net