CHƯƠNG 23: LỖI LẪM KHÔNG THUỘC VỀ AI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Song Ngư vừa bước vào nhà thì đã trông thấy bố của mình đang ngồi lặng im trong phòng khách. Bên phải là mẹ của cô đang dặn cụi nấu nướng bữa tối, Song Tử ngoảnh mặt nhìn đứa con gái đang lò dò đi tới chỗ của mình.

Bà mím môi rồi nhìn Song Ngư một vài phút sau đó vui vẻ lên tiếng:

"Con gái xinh đẹp của mẹ đã đi tập thể dục về rồi sao? Mau lên nhà thay lấy bộ đồ ấm áp hơn rồi xuống ăn cơm nhé."

Song Tử vừa dứt lời thì người chồng yêu quý là Cự Giải bất chợt lên tiếng.

"Song Ngư, con mau đi ra đây."

Tiếng nói trầm thấp khiến lồng ngực của Song Ngư chợt đau nhói vì căng thẳng. Cô cụp mắt rồi đi tới chỗ của bố mình, cô không ngẩng đầu cũng không nói gì mà chỉ đứng lặng im như đã chuẩn bị nghe bố mình tra hỏi.

Song Tử đứng ở trong bếp cũng nơm nớp lo sợ cho đứa con gái. Buổi chiều hôm nay, sau khi cả hai vợ chồng vừa tan làm thì đã nhận được cuộc điện thoại của giáo viên kể về chuyện xảy ra giữa Song Ngư và đám bạn học.

Đối với Song Tử thì bà không còn lạ lẫm gì tính cách nổi loạn ngầm của đứa con gái, nhưng Cự Giải thì không như vậy. Song Tử vẫn nhớ như in năm tháng trước khi Song Ngư bị ăn đòn vì chuyện gây lộn ở trường trung học cơ sở.

Lúc bà tới gặp giáo viên để đón Song Ngư về vì bị đình chỉ học hai ngày thì trông thấy cô con gái nhỏ ngồi thui thủi một mình. Đầu tóc bù xù như tổ quạ, áo quần bị lấm lem đất cát. Song Ngư cứng đầu là thế nhưng khi trông thấy mẹ thì đã òa khóc nức nở.

Tối hôm đó mặc dù đã can ngăn chồng về chuyện đánh đòn con gái nhưng Song Tử không thể kiềm chế được cơn nóng giận của Cự Giải.

Ngày hôm nay cũng giống như sự việc hôm đó, chỉ khác một chỗ là Song Ngư không còn bé bỏng mà đã là một thiếu nữ đang độ trưởng thành.

"Ngồi xuống ghế, bố muốn hỏi chuyện hồi sáng ở trường." Cự Giải lên tiếng, mắt vẫn dán chặt vào tập tài liệu của trường đại học.

Song Ngư ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, hai chân chụm vào nhau, hai tay đặt lên đùi tạo thành một tư thế vô cùng nghiêm chỉnh. Lúc tâm trạng của cô đã chết lặng thì giọng nói của ông Cự Giải đã lên tiếng.

"Hồi chiều giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho bố, nói rằng hôm nay con và vài người bạn xảy ra xô xát, đúng vậy không?"

Song Ngư nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, cô nhận ra chiếc tất len màu kem đã rơm rớm chút máu đo đỏ thấm qua lớp vải. Song Ngư gật đầu, cô đáp:

"Vâng, hôm nay con và vài người bạn đã xô xát."

Cự Giải ung dung lật tập tài liệu sang trang kế bên, ông hỏi tiếp.

"Xô xát với mấy người?"

"Bốn người ạ."

"Một mình con với bốn người?" Cự Giải hỏi lại, có lẽ bản thân ông cũng chưa tin chuyện này là thật.

Song Ngư gật đầu, "Vâng."

Cự Giải nhìn chằm chằm vào đứa con gái của mình. Thân hình nó gầy gò, gương mặt mệt mỏi thiếu sức sống đến đáng thương ấy thế mà một mình đánh nhau với bốn người khác. Cự Giải mặc dù đang cảm thán vì sao con gái của mình lại khỏe như thế, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ chính là chỉnh đốn hành động sai trái của ngày hôm nay.

"Ngày xưa bố đã nói với con về chuyện đánh nhau như thế nào? Con nói lại cho bố nghe." Cự Giải đặt tập tài liệu xuống dưới ghế, ông nhìn đứa con gái đang cúi mặt.

"Nếu việc đánh nhau còn tiếp diễn một lần nữa, bố sẽ đánh gãy tay của con hoặc sẽ đuổi con ra khỏi nhà." Song Ngư nhắc lại.

Ông Cự Giải gật đầu, nói tiếp: "Nhắc lại lí do vì sao bố nói vậy?"

Song Ngư chớp mắt, đôi mắt tròn vô hồn nhìn vào mũi chân có vệt máu đo đỏ.

"Vì gia đình mình không bao giờ chứa chấp loại người bạo lực, đánh đập."

Song Tử ở trong bếp nhìn đứa con gái của mình, nồi canh đã đun không biết bao lâu, nước trong nồi cũng đã cạn đi thêm nhiều chút. Tiếng thoát hơi nước từ chiếc nồi bỗng rít lên nghe hệt như tiếng lòng của người mẹ.

Song Ngư dường như không trông đợi một phép màu nào xảy ra vì thế cô đã tự mình đứng phắt dậy. Lúc Cự Giải còn chưa mở miệng hỏi cô sẽ chọn lựa hình phạt nào thì Song Ngư lên tiếng trước.

"Con sẽ ra khỏi nhà vào đêm nay, miễn là cánh tay này không bị gãy thì vẫn có thể cố gắng viết văn để đậu kì thi đội tuyển."

Song Tử ở trong bếp nghe thấy câu nói này của con gái bèn không nhịn được mà hùng hổ xông ra. Bà ôm lấy Song Ngư nhỏ bé rồi quay nhìn người chồng vẫn ung dung xem tài liệu, Song Tử lớn tiếng quát:

"Anh có thôi cái trò dọa nạt này đi không? Anh nghĩ cái gì mà lại để con mình rời khỏi nhà vào đêm tối?"

Cự Giải không buồn nhìn hai mẹ con, ông thở dài thườn thượt một hồi rồi đứng dậy. Song Ngư nhìn đôi mắt nghiêm nghị của ông bất giác cảm thấy căng thẳng, cô không tin bố mình chỉ là người giỏi dọa nạt.

Song Tử vuốt ve mái tóc của con gái, bà là một người mẹ nên hiểu rõ con gái mình là người như thế nào. Song Tử không phải là kiểu người nuông chiều con gái mình quá mức khiến nó hư hỏng, bà chỉ muốn dạy dỗ con cái một cách nhẹ nhàng nhất, đi từ ngọn nguồn sự việc rồi mới đến kết cục cuối cùng.

Song Tử không tin Song Ngư là một đứa bốc đồng đến mức tự dưng đi gây gổ với người ta. Bà biết con gái của mình không phải dạng không biết suy nghĩ chính vì thế càng không tin Song Ngư lại là người khởi nguồn sự việc trên.

"Em tránh sang một bên, anh và con đang nói chuyện mà." Cự Giải đẩy gọng kính hơi xệ xuống chóp mũi.

"Song Ngư, nói cho mẹ nghe toàn bộ sự việc của ngày hôm nay." Song Tử mặt đối mặt với con gái.

Song Ngư liếc sang bên bố của mình, cô thấy ông đang khoanh tay trước ngực nhìn hai mẹ con. Song Ngư hít một hơi thật sâu, cô đáp:

"Bốn người bọn họ nói xấu bạn của con, lời lẽ có phần đi quá giới hạn nên con mới phản ứng. Khi phản ứng lại thì họ còn mạnh miệng, con không nhịn được nên đã xô xát. Nhưng việc xô xát là do cả hai bên cùng tác động."

Song Ngư vừa dứt lời thì Cự Giải ở phía sau đã lên tiếng hỏi: "Người bị nói xấu ở đây là ai mới được? Người mà khiến con phải để tâm nhiều như thế là ai cơ chứ?"

"Là Thiên Yết ạ."

Cái tên Thiên Yết vừa được nêu ra đã khiến ông bà Song Tử, Cự Giải có chút bất ngờ. Song Tử chưa bao giờ trông thấy Song Ngư kể về Thiên Yết quá nhiều mặc dù có chơi chung một hội. Mỗi khi nhắc đến Thiên Yết trong bữa cơm gia đình thì biểu cảm của Song Ngư có phần lạnh lùng hệt như chẳng mấy để tâm.

Ban đầu, Song Ngư đúng là không để tâm đến tình bạn giữa mình và Thiên Yết. Cô chỉ cảm thấy Thiên Yết giống như một đối thủ đang thi chạy ngay bên cạnh mình, kể từ khi Thiên Yết xuất hiện thì đường đua dần trở lên khốc liệt hơn. Song Ngư chưa bao giờ thôi từ bỏ tính cạnh tranh, cô còn bị ám ảnh bởi điều đó. Thiên Yết giống như một chất xúc tác lạ kì làm Song Ngư phải chạy nhanh hơn trước, cô chỉ cảm thấy nếu bản thân lơ là thì sẽ bị Thiên Yết bỏ xa.

Song Ngư biết đó là tính cạnh tranh, hơn hết còn là sự đố kỵ. Nhưng cô không bao giờ muốn Thiên Yết thua mình, cô chỉ mong Thiên Yết hãy cứ luôn giỏi giang, luôn tiến về phía trước và hơn hết là luôn sống với chính mình để Song Ngư có thêm nguồn động lực mà tiến thẳng lên trước.

Đó là kiểu ganh đua công bằng, kiểu ganh đưa thực lực mà Song Ngư muốn hướng tới.

Hơn mười giờ tối đèn trong nhà của gia đình ông bà Cự Giải vẫn sáng. Ngoài trời rơi đầy tuyết phủ trắng cả khoảng sân.

Cánh cửa nhà chợt bật mở đem theo nguồn sáng vàng nhạt như nắng vào đêm đông. Song Ngư chậm rãi tiến ra phía ngoài, trên gương mặt vừa có sự ung dung nhưng cũng tràn ngập vẻ mỏi mệt.

"Song Ngư!" Tiếng gọi quen thuộc vang lên.

Song Ngư ngước mắt liền trông thấy Thiên Yết đã đứng trước cổng nhà. Mái tóc đen dài buông xõa, áo phao đỏ ấm cúng cùng chiếc khăn choàng cổ màu đen mịn. Chiếc ô đồng màu với áo khoác đứng dưới trời tuyết trắng tạo ra một khung cảnh vô cùng đẹp đẽ.

Song Ngư khựng người, cô mấp máy môi: "Thiên Yết? Cậu đứng ở đây làm gì vậy?"

Song Ngư đi ra tới cổng, cô đứng đối mặt với Thiên Yết. Lúc này tuyết ngoài trời vẫn đang rơi, Thiên Yết nghiêng chiếc ô đỏ về phía Song Ngư để mưa tuyết không rơi vào người cô bạn và để cô không bị ngấm lạnh.

"Sao rồi? Cậu bị bố mẹ mắng dữ lắm hả?" Thiên Yết hỏi.

Song Ngư chớp mắt, cô cũng không ngờ Thiên Yết lại quan tâm đến chuyện này. Song Ngư lắc đầu, cô khẽ đáp:

"Không sao, chuyện này kết thúc rồi. Cậu đừng lo nữa."

Thiên Yết cắn cắn môi dưới, đôi mắt lỗ rõ vẻ suy tư. Gương mặt nhanh chóng chuyển từ trạng thái lo âu sang căng thẳng, cô dè dặt hỏi:

"Cậu có bị bố đánh đòn không?"

"Không."

"Vậy bị đuổi ra khỏi nhà ư?"

"Không bị."

"Vậy ư? Hay là bị cấm túc, bị cấm chơi với tớ?"

Song Ngư nheo mắt nhìn Thiên Yết lát sau mới bật cười khe khẽ. Cô chỉ cảm thấy cô bạn này là quá lo âu chuyện linh tinh rồi.

"Thiên Yết, tớ không bị sao cả. Cậu đừng lo, lần này tớ chỉ bị viết bản kiểm điểm và chép lời hứa không đánh nhau một trăm lần thôi."

Thiên Yết nghe đến đây bèn thở phào, cơ mặt của cô dãn ra rồi mỉm cười vui vẻ. Lúc Song Ngư và Thiên Yết có một khoảng lặng ngắn ngủi thì Thiên Yết đột nhiên lên tiếng.

"Song Ngư, xin lỗi cậu."

Song Ngư nhăn mặt, cô thắc mắc: "Xin lỗi vì điều gì?"

"Vì tớ mà cậu phải chịu đựng mấy thứ không đâu, chuyện của tớ làm ảnh hưởng cậu rồi."

Song Ngư xong câu nói này liền có chút bực bội. Cô không hiểu Thiên Yết sai ở đâu mà phải xin lỗi vì rõ ràng trong chuyện này cô ấy không gây ra bất cứ lỗi lầm gì.

"Thiên Yết, cậu không làm gì sai. Người xin lỗi ở đây là bốn đứa con gái kia chứ không phải cậu, và chuyện tớ và họ xô xát là chuyện của riêng bọn tớ. Cậu đâu liên quan, cậu đáng lẽ phải nhận được lời xin lỗi từ bọn họ mới đúng."

Thiên Yết nghe xong câu nói này liền cảm thấy mến Song Ngư hơn. Cô sụt sùi mũi rồi gật đầu với Song Ngư.

"Thiên Yết, tớ phải vào nhà đây ngoài trời lạnh quá, tớ sắp chết cóng mất." Song Ngư run run đáp.

Thiên Yết vội gật đầu, cô nhanh chóng chào tạm biệt Song Ngư rồi ra về. Ánh đèn trong nhà đã tắt, Thiên Yết một mình trở về nhà nhỏ. Cô cảm thấy tâm trạng của mình đã khá lên nhiều rồi, ít nhất những câu nói thẳng thắn của Song Ngư làm cô thấy dễ chịu.

___END CHƯƠNG 23___



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net