Chap 7: Cơn Mưa Ngang Qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khoảnh khắc như ngàn cân treo sợi tóc thì....
nhanh như cắt, Bảo Bình với tốc độ của vampire cấp S dòng thuần chủng đã tới. Bạch Dương không khỏi ngạc nhiên, Bảo Bình cô lúc này là lại thay đổi màu tóc,.. Thật là bây giờ nhìn cô như là 1 thiên thần sa ngã quá thật là đẹp xiêu lòng... Nhưng trong hoàn cảnh này, Bảo Bình chỉ như con mãnh thú từng bước từng bước lại gần. Tên vampire cấp E như đánh hơi thấy nguy hiểm liền nhanh chóng soayngười lại

A .... Cô cx ở đây sao?_ Tên vampire cấp E cười nhẹ nhìn cô, hắn vẫn là không buông tay, vẫn bóp cổ Thiên Yết dí sát vào thân cây. Bảo bình không biểu cảm chỉ nhăn mặt nhìn mọi người nằm trên đất mình đầy thương tích, các chàng trai cx ở đây, làm sao cô dám xuất hiện dưới thân phận thật cả mình?

Ưm!..._ Tiếng thở khó khăn của Thiên Yết làm cô giật mình, giường đôi mắt chết chóc nhìn tên Vampire hạ đẳng kia. Gạt phăng mọi do dự

"Phu cổ! Buông!" Bảo Bình khoăn tay trước ngực, giương mắt nhìn người con trai đang bất lực cùng tên vampire...

Ôi!Nữ hoàng của vampire,dòng thuần chủng mạnh mẽ nhất,chỉ còn lại mình cô, Bảo Bình!Vẫn là tôi không ngờ đc cô nhớ đến tên,quả là vinh hạnh!_ Phu cổ nhẹ nhàng cúi người. Khuôn mặt vẫn là đang viết chữ Sợ to đùng nhưng lại vờ như ko.

Cần nhớ ta nhớ, đương nhiên vẫn là không thể quên được ngươi rồi, vẫn là tên cầm đầu, ngu muội... Muốn giết ta? Làm chết nhiều vampire khác... Làm sao ta quên_ Bảo bình vẫn là nói nhưng không quên đưa mắt nhìn người con trai đã đuối, hơi thở đang dần yếu đi... Đưa mắt nhìn sang tên Phu cổ, mà cười khuẩy trêu ngươi...

Cô!_ Phu cổ tức hộc máu, nhưng lại ko dám làm gì, vẫn là 6 phần sợ cô, 4 phần sợ chủ nhân của mình... Hắn căm hẫn, quay lại ý muốn cắn vào cổ Thiên Yết đang thoi thóp!

Buông! _ Bảo bình 1 lần nữa nắm chặt bàn tay thành quyền, con ngươi lúc này không còn màu xanh Ngọc Bích đẹp đẽ mà đã thành 1 màu tím chết chóc, tóc đã chuyển thành màu đen tuyền , báo hiệu cái chết đã tới. Toàn bộ quá trình biến đổi đã lĩnh trọn vào mắt của các chàng trai và Thiên Yết.

Phu cổ sợ hãi, lúc cô giết chóc, chính là hình dáng này, hình ảnh thứ nhất trong 5 hình thể vampire thuần chủng mạnh nhất của cô, đến nay hắn cũng chỉ nhìn thấy được 1 hình dạng này... Bàn tay vừa khẽ buông lỏng khỏi cổ Thiên Yết Bảo Bình có như không mở rộng con ngươi màu tím của mình mà nhếch môi cười nhẹ... Con ngươi tất cả đều dãn rộng, nhìn vào Bảo Bình, bây giờ cô đích thị là 1 ác quỷ với vẻ đẹp lạnh lùng, ủy mị mê người.

Thiên Yết vừa đc buông lỏng, ho sặc sụa, Bạch Dương nhanh chóng chạy tới, đỡ Thiên Yết mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt trắng bệch thở như chưa từng được thở. Anh đưa mắt nhìn vào Bảo Bình, đôi chân cô khẽ chuyển động thành vòng .Thiên Yết nhăn mặt cô gắng nhìn Bảo bình từ 1 phía...

Đã lâu không được thưởng thức máu các ngươi, hôm nay no nê... 1000 năm sau ko sợ đói!_ Bảo bình lần nữa rung nhẹ chân . Phu cổ rất sợ, ngay lúc này hắn là đang quỳ rạp trên nền đất ẩm ướt đang mưa như trút, lúc này hắn thật sự không thể kìm chế nỗi sợ hơn nữa, lúc đầu quả thật gắn lấy hết can đảm, mới dám nói lời khiêu khích cô...

" Giờ chơi.... Bắt đầu!!! "

Câu nói của Bảo Bình làm Phu cổ giật thót mình, nhanh như gió, hắn đã chạy thục mạng vào rừng sâu... Con ngươi Bảo Bình thu hẹp lại, hình dáng vẫn là đẹp ủy mị... Chết chóc. Cô nhẹ nhàng quay sang nơi mọi người đang nhìn chằm chằm vào cô!

Mang Nước cho Song ngư, nhiều vào... Cô ấy Sẽ giúp 3 người kia hồi phục!_ Bảo bình nói xong không chờ Song ngư nói gì ...đến bên cạnh Thiên Yết lạnh ngắt cơ thể... Cô đưa tay nhẹ nhàng sờ lên làn cổ trắng bị vài vết đỏ của anh... Cô mỉm cười, nhẹ hạ bàn tay khỏi cổ anh... Con ngươi tức khắc giãn rộng!Nụ cười trên môi lập tức dập tắt...Lại nhanh như mũi tên rời khỏi cung, lao vào rừng sâu ...Tìm con mồi!!
Mọi người chưa kịp hỏi gì thì cô chỉ như 1 bóng đen nhanh chóng biến mất... Vừa chạy, cô săn vampire Phu cổ mà lòng đặt câu cảm thán.           
" Muốn thoát?"  Bất giác cười lên như con hổ gầm.

------ tại rừng sâu------

Xử nữ à. Chuyện này sao vậy, tôi thật sự không hiểu!_ Kim ngưu đi chầm chậm cùng Xử nữ. Anh không thể rời mắt khỏi bóng lưng nhỏ bé trước mặt, anh vẫn là... Không hiểu được Xử nữ .

Tôi bảo anh nên ở lại... Tại sao lại muốn theo?_ Xử nữ lúc này ở 1 mình với Kim ngưu mới nói chuyện, cô vẫn là không muốn để hình bóng anh vào con ngươi màu xanh Ngọc đẹp đẽ của mình.

Thân cô như vầy... Sẽ nguy hiểm!_ Kim ngưu thật sự nói không thật với lòng, chỉ đúng 3/10 suy nghĩ trong lòng anh...

Tới đây, theo tôi, anh mới là người bị nguy hiểm! Tốt nhất hãy chạy về trước, tôi sẽ ở lại tìm cỏ Mực, không cần lo lắng!_ Xử nữ vẫn là không nhìn Kim ngưu, quay lưng về phía anh mà bước đi.

Tôi thật là không hiểu được cô! Nói đi có chuyện gì mà không nói được? _ Kim ngưu vẫn còn kiên nhẫn, không muốn gây áp lực cho cô... Chờ đợi câu trả lời giúp anh trả lời những câu hỏi trong lòng.

Muốn biết? _ Xử nữ khi này mới dừng chân, xoay người lại với Kim ngưu, mắt nhìn nhau, rồi Xử nữ cười tươi như nắng. Tốt nhất là không nên biết! Xử nữ cố giấu giếm...

"Đã lâu không gặp!"_ một người con trai, đẹp đẽ, oai hùng nhìn vào 2 con người .

Xử nữ giật mình! Cô không biết sự hiện diện của hắn, lại giật mình thêm lần nữa... Là mùi thiên thần... Có điều ... Thiên thần này... Chính là Hắc Thần...

Em còn nhớ tôi không?_ người con trai  đứng thoải mái dựa vào thân cây, một chân gác nhẹ lên thân cây . Người con trai mái tóc màu nâu vàng, giương đôi mắt đen láy , thân hình mặc 1 bộ đồ màu đen...( có thể hiểu là bộ vest... Như xã hội đen) tay nhẹ vuốt hất mái tóc nhìn Xử nữ.

Tử Xuân?_Xử nữ dãn nở con ngươi... Không nhanh không chậm liền che chắn trước mặt Kim ngưu...

Che làm gì? Em bảo vệ hắn? Như đã từng với anh?... Ôi ôi... Không được đâu nhé Xử nữ... _ Tử Xuân cười nhẹ nhẹ lắc ngón tay...

Em làm gì?_ Kim ngưu lúc nãy vẫn còn im lặng, xem tình hình mà phán xét... Nhưng khi thấy Xử nữ che chắn trước mặt mình, anh cảm thấy vô cùng nhỏ nhoi... Cô tưởng anh không bảo vệ được cho cô? Lại thêm câu nói của tên Tử Xuân kia nữa.....Anh thật sự là không thể không lên tiếng.

Anh ... Mau chạy!_ Xử nữ vẫn là đang đứng trước mặt anh, nhưng sao anh cảm thấy... Sắp mất đi thứ gì đó... Quan trọng chăng?

Ấy ấy! Xử nữ à.... Em đừng nói với hắn như vậy... Anh đau lòng đấy nhé!_ Tử Xuân vẫn còn cười cợt...

Sao lại chạy?_ Kim ngưu lúc này ghé xuống tai Xử nữ thấp tũn trước mặt anh. Mà chỉ nhận lại 1 câu trả lời làm anh thật sự không kiên nhẫn...

Nhanh đi... Đi mau đi... Tôi thật sự là khó có thể bảo vệ được anh!_ Xử nữ lúc này thật sự bất an, lo lắng nhíu mày tay nhẹ đẩy Kim ngưu đi...

Thấy hành động nhỏ đó của Xử nữ, Tử Xuân không thể không nhíu mày, anh ta khó chịu, không nhanh không chậm liền đứng thẳng dậy, bắt đầu hành động. Xử nữ thấy động, quay mặt lại, Kim ngưu cx tò mò ngước lên liền bắt gặp Tử Xuân đang tiến lại gần... Xử nữ nhíu mày... Dây thần kinh cô lúc này đã căng hết cỡ... Kim ngưu vẫn nhìn nụ cười trên môi của Tử Xuân

Bây giờ Tử Xuân bất ngờ dừng bước, anh lại nhẹ nhàng nở nụ cười ôn nhu đốn tim, khiến Xử Nữ khẽ nhíu mày. Tử Xuân bất ngờ dang rộng đôi cánh trắng của anh, thanh gươm từ đâu xuất hiện chĩa thẳng vào khuôn mặt Kim ngưu..." Xử nữ là của tao! Vị trí của mày bây giờ... 500 năm trước là của tao! Giờ muốn cướp?" Tử Xuân tức giận

Hả?_ Kim ngưu vẫn là không tiêu hoá được thông tin liền bị câu nói của Xử nữ làm giật mình..." Chuyện này chỉ tôi và anh, không liên quan đến anh ấy!" Xử nữ cúi mặt...

Bất ngờ, đôi cánh trắng như tuyết đập mạnh, đưa cả người cơ thể Tử Xuân lên cao, anh phóng nhanh về phía Kim ngưu đang ngây ngốc... Vẫn là Xử nữ đề phòng nhanh nhẹn đẩy Kim Ngưu ra né khỏi thanh gươm của Tử xuân! Bây giờ cô cũng ko còn cách khác, cô đành phải bảo vệ Kim ngưu khỏi mối nguy hiểm trước mắt.

Ánh sáng bỗng chói loá, khiến Kim ngưu nheo mắt, Tử Xuân cũng không ngoại lệ, mái tóc hồng óng mượt của cô lúc đó đã được buộc cao ráo, phần đuôi xoăn nhẹ, lúc này đang là mặc 1 chiếc váy trắng, phồng nhẹ phần đuôi, ren trắng ôm lấy 2 cánh tay trắng ngần. Đôi mắt xanh Ngọc đã đẹp nay còn đẹp hơn, long lang sâu lắng tựa hồ nước, toát lên sự yên tĩnh lạ thường. Đôi chân nhỏ nhắn mang 1 đôi guốc cao màu trắng, có ruy-băng quấn quan từ bàn chân cho đến đầu gối... Lúc này chính là hình dáng thiên thần khi chiến đấu..( coi bộ thiên thần mà cũng theo kịp xu hướng thời trang ghê😑) . Đôi cánh to rộng trắng tinh khiết của Xử Nữ mở ra, bây giờ Tay Xử nữ đã cầm thanh gươm ánh sáng... Cô vẫn luôn dõi theo Kim ngưu, tránh anh bị thương...

Lại lần nữa, bất ngờ Tử Xuân lao về phía Kim ngưu... Kim ngưu vẫn hờ hững trước sự biến đổi hết sức ... Làm cho anh kinh hãi, vẫn chưa biết được mình đang gặp nguy hiểm . Mũi gươm của Tử Xuân chỉ còn cách Kim ngưu vài cm nữa thôi. Xử nữ đã cô hết sức bay thật nhanh đến chỗ Kim ngưu, nhưng cô căn bản là không kịp . Lúc này khi quay lại, kim ngưu anh mới trợn mắt, kinh hãi... Không kịp né rồi! Kim ngưu lo lắng tự nhủ....

Xoẹt ! Âm thanh thật là xé tan bầu không khí....

----- -------tại trại------------

Song ngư, Song ngư!?_ Nghe âm thanh vang lên bên tai không ngừng, Song ngư lười nhát mở đôi mắt xanh biển ngọt ngào. Người đầu tiên cô nhìn thấy là 1 nam nhân, mái tóc xanh đen khuôn mặt lo lắng nhìn vào cô, cơ thể cô được người thanh niên ôm trọn, có thể dễ dàng cảm nhận những cơ bắp cuồn cuộn qua lớp áo, phút chốc nhìn ở khoảng cách gần như vầy, khuôn mặt Thiên Bình nhìn Song ngư như là muốn chạm vào nhau, lần thứ 2 Song ngư nằm trong lòng 1 người con trai, cô đỏ mặt, ngượng ngùng xì khói... Nhanh chóng rời khỏi vòng tay Thiên Bình lấy lại lý trí...

Cự giải, Ma kết,Sư tử đâu rồi?_ Song ngư chợt quay như chong chóng nhìn xung quanh tìm kiếm 3 bóng hình, cô dừng lại, 3 cô gái đang mệt mỏi dựa vào bóng cây nơi đó, có 3 người con trai đang chăm sóc họ. Ôi trời! Sướng chưa kìa... Song ngư chạy vội đến, nhìn 3 cô gái rồi nhanh chóng chữa trị các vết thương.  Lại quay mặt lại, thấy 1 bóng người ngồi gần đó, gương mặt thất thần trắng bệt, uể oải ngồi dựa vào thân cây. Cô chạy vội tới, nhìn Thiên Yết bây giờ thật là khác hẳn thường ngày. Thiên Bình chạy tới, bảo Song ngư hãy kệ Thiên yết, để cho Thiên Yết yên tĩnh 1 lát... Rồi anh nhanh chóng đem nước cho Song ngư. Cô nàng chỉ cười hiền, quay mặt đi, giấu mất đôi má ửng ửng hồng.

------quay lại với Xử nữ và Kim ngưu---

Xử nữ ngồi phịch xuống, chiếc váy trắng giờ đã ướt đẫm vì trời mưa, cũng không còn tinh khiết nữa sau nhiều lần ngã xuống đất, làm nó bẩn đi rất nhiều.  Kim ngưu? ... Xử nữ không biết Kim ngưu ra sao nữa a... Kim ngưu, kim ngưu ! _ cô gào lên chỉ đổi lại khoảng im ắng...

Bất ngờ lại nghe thấy giọng cười kinh đểu của Tử Xuân, anh ta cười ngửa mặt lên trời, nhẹ nhàng xoay người lại, nở nụ cười ôn nhu đối với cô. Nếu tôi giết hắn, em có hận tôi không?_ Tử Xuân đứng trước mặt cô cúi gầm mặt xuống, gần như là muốn chạm vào nhau thì  " tôi nhất định sẽ rất hận anh!" Xử nữ chán ghét nhìn thẳng vào người con trai trước mặt, che khuất tầm nhìn của cô... Vậy nếu tôi không giết hắn, em có ở pên tôi? _ Tử Xuân vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.

Anh là cái *beep* gì?_ Xử nữ không kìm được lòng, vẫn là muốn biết Kim ngưu thế nào rồi. Câu nói này làm Tử Xuân nhíu mày khó chịu. Anh quay lưng đi và không quên để lại cho Xử nữ 1 câu hứa hen mà cô không bao giờ muốn" lần sau nhất định tôi sẽ giết hắn!"

Xử nữ liếc nhìn Tử Xuân, chắc chắn hắn đã đi, cô mới giương mắt tìm kiếm bóng hình Kim ngưu, chợt cô dừng lại, Kim ngưu vẫn ngồi đó, nhìn chằm chằm vào cô, mô hôi hoà lẫn nước mưa mà tuôn đi. Cây cổ thụ mà Kim ngưu dựa vào bị 1 vết cắt tinh tế....Xử nữ thở phào nhẹ nhõm, bước chân vững vàng lại gần Kim ngưu, đưa đôi tay vẫn còn bài vết chảy máu, do bị chém vài phát. Kim ngưu vẫn ngồi đó, bất động không nói năng gì, chì biết ngồi đó với mớ suy nghĩ phức tạp.

Khoảng 1 lúc lâu sau, Kim ngưu bình tĩnh lại, anh đứng dậy, toan bước đi nhưng lại không thấy bóng dáng Xử Nữ, nhưng chợt "ổn chưa? Đi về được chứ?" Xử nữ ở sau lưng anh, anh dựa vào thân cây pên này, cô dựa ngay phía sau. Kim ngưu khẽ gật đầu, mắt liếc nhìn bộ váy xinh đẹp của cô giờ đã tả tơi, tóc được buộc cao giờ cũng xoã, nhìn cô lúc này thật làm anh đau lòng.  Hai người nhanh chóng về trại.

----- tại trại------

Kim ngưu và Xử nữ về trại nhanh chóng, thất kinh trước cảnh tượng... Cự giải giờ mắt nhắm nghiền, tất cả mọi người lo lắng .... Cô liệu không sao chứ? Song ngư mệt mỏi, chữa cho Cự giải bao nhiêu lần thì cũng chẳng làm được gì... Nhân mã bay h bên cạnh Cự giải, không ngừng lau trên mặt của Cự giải.... Sư tử thì lại đang bận chăm sóc mấy con linh thú bị thương nặng nề...

Toi muốn hỏi... Bọn vampire ấy tại sao lại không làm thịt các anh?
Các anh sao lại bình an?_ Ma kết  không hiểu, rõ ràng là bọn vampire sẽ không bỏ qua miếng thịt ngon này, bla bla bla...

Bảo bình cứu. _ Bạch dương dựa lưng vào cây, mắt nhắm lại thẫn thờ

Thế cậu ấy đâu? _ Ma kết lại hỏi

Săn mồi?_ Xử nữ đang được Song ngư trị thương, nghe vậy nên hỏi đoán thử

Có lẽ vậy!_ Thiên yết như lấy lại được tinh thần mà trả lời, anh khẽ nhíu mày. Xử nữ trị thương xong nhìn sang Kim ngưu đang mệt mỏi... Cậu giúp Kim ngưu nữa nhé!_ Xử nữ nhẹ nhàng bảo Song ngư giúp Kim ngưu....

Tại sao lại xảy ra chuyện này? Chúng là thứ gì vậy?_ Song tử hỏi, trong lòng không khỏi lo lắng cho cô gái trong lòng mình.

----- Tại nơi nào đó trong rừng sâu----

Hộc! Hộc! Hộc! Nữ hoàng, người thứ lỗi cho tôi, tôi xin hứa sẽ không có lần nào nữa...._ Phu cổ xoa xoa tay cầu xin trong tuyệt vọng.

Bảo Bình nhẹ nhàng bước tới, với dòng vampire cấp S như cô, việc bắt kịp cấp E là quá đỗi bình thường . Cô nhẹ nhàng chớp như không chớp giương đôi mắt tím nhìn Phu cổ. Mái tóc đen xoã dài tung bay theo gió....

Muốn tha?_ bảo bình lần nữa cười cợt...
Vâng vâng._ Phu cổ toát mồ hôi...
Không được! Ta cũng sẽ để lại trên cổ ngươi vài vết như của Thiên Yết có điều.... Ta không biết ngươi còn sống hay không..._ Nói xong, Bảo Bình không để Phu cổ kịp hành động, đôi tay bóp chặt cổ hắn nhấc bổng lên cao, Phu cổ bị Bảo Bình bóp cổ, không làm gì được, lực của Bảo Bình quá mạnh Phu cổ chỉ giãy giụa được vài giây, chết. Bảo Bình không uống máu... Việc đó đối với cô đã thành thói quen và đối với cô, uống máu là một hành động ghê tởm.

Cùng lúc đó, hơn 10 bóng đen thình lình  xuất hiện, tất cả đều là vampire. Bảo Bình nhíu mày.

Muốn chết?_ Bảo Bình lạnh giọng, buông tay khỏi cái xác

Chúng tôi chỉ muốn mang xác về, thưa Công Chuá _ một tên trong số chúng lên tiếng.

Đừng xuất hiện trước mặt ta và các bạn ta._ Bảo Bình lại có như không, biến mất một cách nhanh chóng, không còn dấu hiệu gì cho thấy cô đã ở đây

-------- tại trại------

Xử nữ ngồi nhắm mắt, tim vẫn là không thể bình tĩnh được, lúc đó nếu Kim ngưu bị đâm thật thì... Cô chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình... Buồn lắm, đau lắm.... Những vết xước trên người cô nhức liên hồi....

Nhiều máu quá, không biết làm sao bây giờ?_ Sư tử khoanh tay trước những Vũng máu của bọn quỷ...

Hãy để cho cơn mưa ngang qua đi, cơn mưa ngang qua... Cuốn trôi tất cả!_ Song Ngư mờ mịt trả lời.

Ngoài trời vẫn mưa, mưa mãi, cho đến khi 11 con người hồi phục hoàn toàn, và đưa nhau về trại như chưa xảy ra chuyện gì. Ai cx đều đã bình phục, vết thương trên tay do vampire gây ra của cô gái kia cx đã bình thường... Nhưng ngoài kia vẫn còn 1 con người, trầm ngâm dầm mưa, bất giác nở nụ cười ủy mị... Giương đôi mắt nhìn trời cao, tự hỏi với lòng, từ khi đến thế giới này, cô không còn đơn độc.

Cơn mưa tầm tã làm ướt hết bộ đồ của Bảo Bình giờ đã tạnh, cô lặng lẽ về trại... Trong im lặng, chỉ có 2 giọng nói vang lên làm cô tò mò.
-------------------------

Là cậu đúng không Long mạn? Cậu đã dùng mưa báo cho Bảo Bình và Xử nữ biết đúng không? Ngoài cậu, không ai có thể!_ Song ngư ngờ vực nhìn thẳng vào người con trai trước mặt, mái tóc đen tuyền, khoác một chiếc áo choàng dài tận chân, đôi mắt đen nhìn vào Song như như muốn nhốt cô vào trong.

Cậu đoán đi!_ Long mạn mỉm cười.

Ngoài cậu thì mik ko nghĩ được ai có phép thuật giống mik cả đâu!_ Song ngư khoanh tay trả lời chắc nịch như buộc tội anh

Vậy là mình đó...!_ Long mạn vẫn là đang giữ vững nụ cười êm ả sóng biển của mình.

Vậy anh cũng cùng phe với bọn quỷ đó à?_ Xử nữ từ trong góc tối đi ra, tiện lưng dựa vào bức tường kế bên, giương đôi mắt xanh biếc trong trẻo nhìn Long mạn .

Long mạn!_ Song ngư sau khi nghe câu nói của Xử nữ, lại nhanh chóng quay đầu về phía Long mạn... Ánh mắt như ý muốn câu trả lời là không phải.

Đúng !_ Long mạn mặt mày nhanh chóng tối xầm, chỉ trả lời 1 câu ngắn gọn...

Không thể!_ Song ngư lúc này chợt rơi nước mắt, cậu Long mạn ấy không thể là đồng bọn của những người đã đả thương cô và bạn bè của cô, khoé mắt cay cay, bàn tay trắng nõn mà khẽ nắm chặt....

Vẫn là cậu không biết... Lúc trước, cậu còn nhớ năm loạn chiến thủy cung?_ Xử nữ lạnh lùng lên tiếng làm cho Song ngư nhanh chóng hồi tưởng...

Có! Vẫn nhớ như in..._ Song ngư vẫn là còn đau lòng không thoi.... Sau trận loạn chiến thủy cung do Hắc Long làm loạn, tuyên chiến ... Lục đục nội bộ, đã làm cho mẫu than Song Ngư mất oan uổng...

Chính là Hắc Long, Long mạn chính là con trai tên Hắc Long, cậu ta là đại minh chủ Hắc Long và... Có tham gia trận huyết chiến _ Xử nữ vẫn nhẹ nhàng nói, không sợ Song Ngư thêm đau lòng... Cô cũng là không muốn đến cuối cùng Song ngư mới biết sự thật....

Lúc này Xử nữ cũng lẳng lặng bỏ đi... Cô là thiên thần tài giỏi nhất trong các thiên thần... Nhưng đến cuối cùng thì sao?

Song Ngư..._ Long mạn lúc này mới ngước nhìn Song ngư thất thần...

Vậy khi đó cậu cứu tôi làm gì... Chính nhà các cậu đã hại tôi ra nông nỗi này... Tại sao lúc đó không để tôi chết luôn đi!!! _ Song ngư gào lên trong tuyệt vọng...

Xin lỗi em! Nhưng mà Song ngư... Em ko thể mặc kệ sao... Chuyện gì đã qua, thì làm ơn hãy cho nó qua đi được không? Giống như em đã nói... Hãy để cơn mưa ngang qua cuốn trôi hết tất cả... Em hãy để cho thời gian, cuốn trôi những kỉ niệm đau lòng đó được không... Anh là không đành lòng nhìn em chết, không muốn em bị thương ra nong nỗi này nên mới báo cho 2 người kia! Em...._ Long mạn rối ren, anh chính là đã yêu Song ngư nhiều lắm... Nhưng chưa nói hết thì đã bị một giọng nói vang lên làm anh không khỏi nhíu mày.

Song ngư à, cậu làm sao vậy?_ Thiên Bình với mái tóc xanh đen óng ánh vẫn còn rối, sau khi nghe tiếng Song ngư hét lên làm anh tỉnh giấc, trước mắt anh bây giờ là cảnh tượng Song ngư tiền tụy đến kinh ngạc....

Không sao! Không sao cả. Cậu đi ngủ đi_ Song ngư đẩy nhẹ cánh tay Thiên Bình đanh nâng đơ cô... Cắn tay rắn chắc cuồn cuộn cơ bắp...

Bỏ tay ra! Bỏ tay ra khỏi người cô ấy!!_ Long mạn gân xanh nổi lên, anh chẳng muốn ai đụng vào người con gái anh yêu cả... Không 1 ai, cánh tay anh nắm thành quyền. Vô cùng là muốn động thủ .

Anh tốt hơn hết là nên đi đi! Long mạn, tôi không muốn thấy anh. _ Song ngư lạnh lùng buông lời, rồi vùi mặt vào trong vòng ngực Thiên Bình ở sau lưng. Cậu đưa mình vào trại được không?_ Song ngư mắt nhắm nghiền, khoé mắt vẫn tuôn lệ... Những giọt lệ lăn dài trên má, làm ướt hết 1 mảng áo của Thiên Bình. Cánh tay Thiên Bình nhẹ nhàng vòng qua eo Song ngư, nhấc bổng cô lên nhẹ nhàng, khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ của nàng vùi vào lòng ngực rắn chắc của Thiên Bình tiếp tục nức nở.... Thiên Bình mặc xác người con trai đang bốc lửa ngoài kia đưa Cô gái nhỏ nhắn đang trong lòng mình đưa vào lều.
||| nhỏ nhắn xinh đẹp... Mà còn ... NÓNG BỎNG nữa🤓|||

Long mạn xùng máu nóng lên, tay nắm thành quả đấm, trời đêm đang trong trẻo, bỗng tối om mây đen chăng chịt, sấm chớp đùng đùng thì.....

Tốt nhất là nên dừng lại đi ! _ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net