Tập 13. Góc khuất lễ hội trường (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

「Gửi đến tôi của quá khứ, cảm ơn cậu đã tạo nên những ký ức đẹp đẽ thế này...」

「...」

Có thể mọi người đều đã biết, Song Tử với Bảo Bình sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chung một bệnh viện và hai cái nôi còn được đặt nằm cạnh nhau.

Có thể mọi người đại khái biết, Song Tử với Bảo Bình chung trường chung lớp từ cái thời ị đùn đến hiện tại

Mà, có lẽ mọi người không biết, mẹ Song Tử với cha Bảo Bình là tình đầu của nhau, trong khi cha Song Tử với mẹ Bảo Bình là thanh mai trúc mã, có lẽ cũng bởi mối nhân duyên "kỳ lạ" của vị nhị phụ huynh mà hai đứa nhỏ phải chịu cái cảnh nhìn mặt nhau nhiều đến phát ngán

Vì sao tôi lại phải nhắc về chuyện này á? Đơn giản là bây giờ, lần thứ 1500 cả hai nhà Hách - Huỳnh đang cùng nhau dùng bữa tại một nhà hàng nổi tiếng nhằm gắn kết 'tình bè bạn' của 6 người...

Ở giữa bàn tiệc, người lớn trong nhà - ông Hách Diệc - cha ruột của mẹ Bảo Bình kiêm ông ngoại của Bảo Bình đang chậm rãi quan sát vẻ vui tươi của "đám nhỏ", cứ mỗi khi trông thấy nụ cười hiện lên trên gương mặt của những người ông yêu thương, ông lại nhớ về người vợ quá cố và ước rằng bà ấy đang ở đây chứng kiến cùng ông

"Ồ, vậy là Bảo Bảo của chúng ta cuối cùng cũng sắp đính hôn rồi nhỉ?", mẹ của Song Tử - bà Ong Kỷ Sang - tay nâng ly rượu vang, vừa nhâm nhi vừa nhìn về Bảo Bình trong bộ váy trắng tinh trong sáng

"Ôi, con nhóc nhà em còn phải học tập nhiều, nghe đâu nó lại gây thù gì với cậu công tử họ Lý kia rồi", bà Hách Minh Minh với vẻ ngoài vô cùng sắc sảo thở dài một hơi, chán ngán liếc con gái mình rồi lập tức hào hứng nhìn sang Song Tử, "Mà nhóc Charles đã có hôn ước chưa?"

Charles là tên ở nhà của Song Tử, cu cậu đang nhồm nhoàm miếng steak, nghe đến việc đính hôn thì ho khan một cái, sau đó nghẹn luôn cả miếng thịt bò ngay họng, nếu không kịp nốc hết ly nước cạnh bên vào mồm thì có lẽ Song Tử nhà ta đã và đang ăn chuối trên bàn thờ rồi

"Mẹ Minh Minh đừng ghẹo con, Song Tử con mới có tí tì ti", vừa lau miệng, Song Tử vừa giả bộ ngây thơ vô tội

Bảo Bình trông thấy cảnh đó vô cùng chướng mắt, con nhỏ uất ức biết bao khi nó phải cưới tên Xà Phu kia còn tên Song Tử lại được chọn người mà thằng chả thích! Công bằng ở đâu kia chứ?! Mà con người của Bảo Bình ăn không được thì phá cho hôi, nó không hạnh phúc thì thằng Song Tử kia cũng đừng hòng hống hách

"Nhưng con nghĩ cũng đã đến lúc tìm hôn thê cho cậu rồi ấy ạ, dù sao thì sớm vẫn hơn muộn mà, đúng không ông ngoại?", cất lên cái giọng trong trẻo nhất có thể, Bảo Bình nũng nịu chớp mắt nhìn người ông đáng kính - người đàn ông có sức ảnh hưởng lớn nhất cái phòng này hòng tìm người hưởng ứng

Dù sao thì ông ngoại luôn nghe theo ý kiến Bảo Bình, đấy, nói có sai đâu, vừa nghe thấy đề nghị của cháu gái, ông Hách Diệc lập tức gật gù rồi nhìn sang ông Huỳnh Chính Hùng aka cha Song Tử, "David, con nghĩ thế nào?"

Như đã tóm tắt, bởi vì cha Song Tử với mẹ Bảo Bình là thanh mai trúc mã, cho nên người ông Hách Diệc kia như một người cha khác của Huỳnh Chính Hùng. Lời trưởng bối có vị trí vô cùng quan trọng, thành ra ông Chính Hùng liền lập tức dạ thưa, "Chú Hách yên tâm, hôn ước của Charles đã được vợ chồng con sắp xếp xong xuôi rồi ạ"

"Há? Hế? À rê rế?", điều Song Tử sợ nhất trong đời trai cuối cùng cũng xuất hiện, cái gì mà hôn ước, chẳng phải cha mẹ đã hứa là cho cậu tự tìm vợ rồi hay sao?, "Con không đồng ý đâu ạ, con... con..."

Giờ sao? Hỏng lẽ cự lại rằng bản thân có thể tự mình nâng cao vị trí của gia tộc trong xã hội? Song Tử biết rõ cu cậu so với cha mẹ chưa là gì hết...

Huống hồ chi con nhỏ Bảo Bình bá đạo thế kia cũng không thể nào chống đối, Song Tử ú ớ, mặt mũi mếu máo lại không cách nào khiến chữ bật ra khỏi miệng.

Aaaa, quả nhiên chú Hách Điền hiểu cậu nhất, trông thấy bộ dạng không cam tâm của Song Tử, Hách Điền trầm tĩnh quan sát nãy giờ cũng bắt đầu cất giọng, "Hay Song Tử đã có đối tượng của mình rồi?"

"Hở? Không có đâu cha, ở trường biết bao bạn nữ tỉnh tò mà cậu ta không thèm nhìn đến, con chỉ thấy cậu ta chăm chú học hành thôi", không để Song Tử có cơ hội đáp lời, Bảo Bình đã lập tức chặn đi con đường sống sót

Mấy người bọn họ thì vui vui vẻ vẻ, có ai để ý đến cái biểu tình đang khóc thét chuyển sang mừng rỡ lại vấp cục đá rơi xuống vực sâu của Song Tử đâu!!! Chậc!! Sao cha nó hiểu chuyện thế lại đẻ ra con khỉ đột thích dồn người khác vô đường cùng vậy nè!!

"À mà, con có chút tò mò, hôn phu của Bảo Bình là ai vậy ạ?", hừ, không trốn được thì ta bèn đổi chủ đề, xem xem cái tên xui xẻo nào bạ phải Bảo Bình kia

"Hở? Quan tâm làm gì?", cơ mặt Bảo Bình đông cứng lại, hời ơi thằng khỉ này mà biết hôn phu của nó là thầy chủ nhiệm Lý Xà Phu thì có phải là chết toi không

"Mẹ chưa nói cho Charles nhỉ? Hôn phu của Bảo Bảo là thiếu gia của tập đoàn đá quý UDO kiêm CEO của tập đoàn bất động sản ITQ đấy", trái với thái độ bất hợp tác của con gái ruột, Hách Minh Minh vui vẻ trả lời, "Tên gì ấy nhỉ, Lý... Lý..."

"Là Lý Xà Phu", Bảo Bình ảo não cuối đầu xuống bàn, không dám nhìn vào Song Tử, kiểu gì cũng bị cậu ta cười nhạo cho coi

"Ồ, tốt mà"

"Hả?"

"Thì... thầy Xà Phu tốt mà", khác hẳn với Song Tử trong tưởng tượng của Bảo Bình, Song Tử trước mặt vô cùng lịch sự bình luận, "Có lẽ mày có thành kiến gì thôi, chứ Xà Phu rất đáng để tin tưởng đó"

...

Khi những đám mây bàng bạc đã sớm chìm vào một màu đen kịch của vũ trụ, khi ánh trăng đem tất thảy thứ ánh sáng nhỏ nhoi rọi xuống khắp dãy đường. Xử Nữ đưa Cự Giải rời khỏi khu ổ chuột được một đoạn khá xa, đến trạm chờ xe buýt, con nhỏ nhẹ nhàng đặt Cự Giải đã sớm chìm vào hôn mê lên hàng ghế. Còn bản thân lại mang điện thoại ra gọi cho bệnh viện

"Khà, cuối cùng cũng kiếm được bọn mày, coi bộ Xử Nữ mày cũng mạnh mẽ gớm, vác con nhỏ kia đi xa như vậy", dưới ánh đèn đường mờ ảo, một đám người bặm trợn dần hiện ra mang theo cỗ sát khí dày đặc

"Ông ta lệnh cho chúng mày?", Xử Nữ nhíu mày nhìn vào lũ côn đồ phía trước trong khi đứng chắn ngang Cự Giải, "Không đúng, nếu là Phùng La Phủ, ông ta sẽ không làm như vậy"

Bởi vì Xử Nữ biết rõ, nếu Phùng La Phủ dám làm tổn thương đến nó, thì cha của Xử Nữ sẽ không tha cho hắn. Cái giới giang hồ này ai cũng biết đến sự lãnh khốc của cha Xử Nữ, nhưng mà xem ra đám lính quèn trước mặt ngu dốt đến độ không hiểu tình hình

"Mẹ kiếp, con ranh mày lại bày đặt trưng ra cái vẻ khinh bỉ thế kia!!", khó chịu với ánh mắt không sợ hãi của Xử Nữ, một tên to con hùng hổ tiến lại gần, "Vừa nãy tao thấy đại boss Phùng tra tấn con nhỏ kia như vậy, có nghĩa là nếu tụi tao giết chết chúng mày và đem dâng cho ông ấy, tụi tao sẽ được thưởng vô cùng nồng hậu. Khôn hồn thì van xin tao ban cho cái chết nhẹ nhàng đi"

"Ha, nếu ông ta thật sự muốn giết tụi tôi, các người nghĩ các người có cơ hội ở đây múa mép?", Xử Nữ khoanh tay lại với một biểu cảm ghét bỏ, "Hơn nữa cho ông ta mười mạng còn không dám giết tôi"

"Á à, cái con nhỏ này gan to nhỉ? Khà, không nói nhiều nữa, anh em lên"

Đường đường là nam nhi lại kéo bè hơn chục tên tấn công hai cô gái, lại còn trong lúc một trong hai đã mất đi năng lực chiến đấu. Xử Nữ dùng chân cũng cảm thấy mất mặt thay cho bọn chúng, nhưng hiện tại không phải lúc để nghĩ đến việc đó. Con nhỏ đang ở thế nghìn cân treo sợi tóc, nếu Cự Giải còn sức lực thì có khi thế trận cân bằng, chỉ là một mình Xử Nữ không cách nào địch nổi

Xử Nữ vác Cự Giải lên vai, vừa tránh đòn vừa từng bước lùi ra sau nhằm kiếm thêm lối thoát. Có phải khi bất tỉnh cơ thể sẽ nặng hơn? Cho nên việc vừa bảo vệ bạn thân vừa chiến đấu làm cho động tác của Xử Nữ chậm đi đôi phần, con nhỏ không kịp tránh nhát dao vung tới, một bên tay đã rỉ máu râm ran

"Nào, ngoan ngoãn đứng yên để tao chém ngọt một tí"

Đám côn đồn cười ha hả bước từng nhịp lại gần Xử Nữ, mặc cho tiếng kêu cứu thất thanh vang vọng lên trong không gian tĩnh mịch, mười hai giờ đêm tại cái khu dân cư thưa thớt này, làm gì có ai dám trượng nghĩa xông ra giúp đỡ

"Hey, cớm đây, còn không mau dừng lại?", giữa ranh giới của sự sống và cái chết, Xử Nữ nghe rõ hơn cả giọng nói ấm áp của Nhân Mã cất lên từ đằng xa. Có phải bởi vì Nhân Mã là tên cảnh sát chuẩn mực duy nhất mà nó gặp, cho nên ngay cả khi chết Xử Nữ cũng mong có kẻ thực thi công lý đến cứu rỗi đời mình?

Không phải, đó không đơn giản chỉ là giấc mộng của Xử Nữ. Nhân Mã thực sự ở ngay kia, trong đôi mắt mơ màng vì kiệt sức của Xử Nữ, bóng dáng Nhân Mã dứt khoát tung cước vào những tên côn đồ hiện ra rõ ràng hơn tất thảy. Nhân Mã vừa chắn trước hai cô bạn, vừa tấn công và tránh những nhát dao vung tới liên hồi. Trong mọi khoảnh khắc cậu ta không hề quay lại sau lưng, như hoàn toàn tin tưởng rằng cậu sẽ không để cho Xử Nữ và Cự Giải bị tổn thương dù một chút

Từng tên, từng tên ngã xuống dưới chân Nhân Mã, từng tên từng tên tháo chạy vì sợ hãi cái độ trâu bò từ thằng nhóc cao trung chẳng rõ lai lịch kia. Và cũng từng tên, từng tên bấu víu nhau biến mất giữa con đường thênh thang cô quạnh

"Nhân Mã... tuyệt thật... bọn chúng rời khỏi rồi", Xử Nữ mừng rỡ vỗ vào vai Nhân Mã ngay khi trên đường chỉ còn lại ba người họ

Từ đầu đến cuối, Nhân Mã không hề quay lại, cũng không nói tiếng nào, chỉ đến khi chắc chắn hai cô bạn đã an toàn, Nhân Mã liền khụy xuống...

"Xử Nữ này, lần sau đừng làm việc trái lương tâm nữa", thở từng hơi khó nhọc, Nhân Mã ôm lấy bụng cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo

Xử Nữ mơ hồ linh cảm chuyện không may xảy ra, liền đặt Cự Giải xuống và tiến về Nhân Mã, cho đến khi thấy phía trước cậu đã chi chít vết thương, tay, chân, ngực, bụng đều thấm đầy một màu đỏ rực, "Nhân Mã... mày... máu nhiều quá", Xử Nữ cuống cuồng hết cả lên, con nhỏ chỉ biết dùng áo khoác cột lên những vết thương của cậu bạn

Rồi chẳng biết tự bao giờ, từ một đứa bình tĩnh đối đầu với một đám côn đồ bặm trợn, Xử Nữ lại cảm thấy bản thân yếu đuối hơn bao giờ hết, vai con nhỏ rung lên bần bật vì nghẹn khóc, nó sợ hãi cất lên ba từ "tao xin lỗi", "tao xin lỗi" một cách tuần hoàn. Nếu như Xử Nữ mạnh mẽ hơn thì chẳng phải đã tự mình thoát nạn? Hay chỉ đơn giản là nếu Xử Nữ chịu hợp tác với Cự Giải phản bội Bảo Bình thì mọi thứ có lẽ sẽ tốt đẹp hơn

"Này, đừng... sao mày lại khóc?", gắng kìm lại cơn đau, Nhân Mã giơ bàn tay không sức lực lên lau đi dòng nước mắt nóng ấm đang không ngừng rơi trên gương mặt Xử Nữ, "Tao không sao, Xử Nữ, đừng khóc, tao là người của quân đội mà, làm sao có thể bị gì được, hơn nữa..."

Nói đến đây, Nhân Mã bỗng nở một nụ cười ôn nhu hơn cả, "Hơn nữa, tao mừng vì tụi mày không phản bội Bảo Bình"

Nghe đến đây, Xử Nữ hiểu ra phần nào việc Nhân Mã có mặt tại đây vào giờ phút này, có lẽ ngay từ đầu Nhân Mã đã nghe lén được cuộc trò chuyện giữa nó và Cự Giải, giữ chặt lấy bàn tay đang đặt lên mặt mình của Nhân Mã, Xử Nữ ngập ngừng, "Mày đã biết thân phận của bọn tao lâu như vậy, vì sao lại còn giúp tụi tao?"

"Hở? Thân phận gì? Ý mày là cái thân phận bạn bè của tụi mình hả?", trái với vẻ nghiêm túc của Xử Nữ, Nhân Mã chỉ cười xòa một cái, "Tao chỉ mong bọn mình chỉ đối đấu với nhau trong học tập thôi đấy nhé. Nếu bọn mày có nhu cầu giải nghệ thì cả tao và tụi Kim Ngưu đều sẵn lòng"

"Hah... cảm ơn mày, Nhân Mã, thật lòng cảm ơn mày"

...

Lễ hội trường đã kết thúc từ rất lâu, ánh đèn led đủ màu hay những gian hàng nhộn nhịp đã sớm đi vào dĩ vãng. Ngồi ở phòng hiệu trưởng nhìn ra bên ngoài với một màu đen âm u mù mịt, Xử Nam nhàn nhã thưởng thức tách cà phê đen đậm đặc

Ngồi ở ghế đối diện là Xà Phu cùng Sư Tử, vẻ mặt cả hai có chút không vui vẻ gì, bỗng nhiên, Xà Phu cất giọng"

"Sư Tử này, hồ sơ của trò đã sớm được cha mẹ trò rút về rồi"

"Vâng, cảm ơn thầy đã báo cho em", Sư Tử đáp lời bằng một giọng điệu bình thản nhất, "Em cũng lường trước được ngày này sẽ đến"

"Trò có định báo cho những thành viên khác biết không? Một buổi tiệc chia tay chẳng hạn?", Xà Phu tay chống bàn còn bàn tay chống cằm hỏi

Sư Tử lắc đầu, đôi mắt ánh lên tia buồn bã, "Mong thầy giữ bí mật, em sẽ có định hướng riêng"

"Định hướng riêng? Mày định giấu cả lớp đến lúc mày biến mất luôn à?", Giữa không gian ngột ngạt của căn phòng, một giọng nam trong trẻo kèm theo tia giận dữ cất lên kéo theo sự chú ý của ba người còn lại

"Thiên Xứng? Mày làm gì ở đây?", như không tin vào mắt mình, Sư Tử ngập ngừng dò hỏi cậu nhóc trước mặt

"Tao đi tìm Thiên Bình, con bé chưa về nhà, vô tình ngang qua"

"...Thiên Bình làm sao?"

"Mày đừng có mà lãng tránh! Rốt cuộc mày có xem tao và cái lớp 11G này là gia đình không đấy?", Thiên Xứng gào lên như muốn đập tan đi ý định du học của Sư Tử. Thiên Xứng lại còn không rõ tính cách của Sư Tử hay sao? Cậu ta luôn luôn giấu hết sự kiện của đời cậu ta vào trong góc kín của tâm hồn, Sư Tử không bao giờ bộc lộ mọi thứ bởi vì cậu ta cho rằng không ai có thể hiểu cậu ta. Nhưng mà làm sao Thiên Xứng có thể nói cho cậu ta biết rằng, cậu ta không nói ra thì mọi người sẽ không bao giờ hiểu

"Thì sao chứ? Nói ra để tháng ngày vui vẻ còn lại của chúng ta trở thành chuỗi ngày đếm ngược thời gian tiễn tao ra sân bay à?", trái ngược với bộ dáng tức giận đến muốn bùng nổ của Thiên Xứng, Sư Tử chỉ thở dài một hơi tựa hồ chẳng có chuyện gì xảy ra

"Nhưng mà... nhưng mà mày đột ngột biến mất thì tụi tao chịu sao nổi?", Thiên Xứng tiến đến gần Sư Tử, giữ chặt lấy vạt áo của cậu bạn mà áp đầu vào, cậu thều thào một cách đầy đau đớn, "Mày biến mất như vậy, làm sao tao chịu nổi?"

Giữa đêm khuya tĩnh lặng, giọng nói trong trẻo mang theo hàng nghìn nỗi buồn của cậu nhóc Thiên Xứng vang vọng trong căn phòng phảng lên biết bao đau khổ, tôi không biết rốt cuộc mối quan hệ giữa họ là gì, mà Thiên Xứng cũng không chắc mối quan hệ giữa cậu và Sư Tử rốt cuộc là gì nữa...

Nếu là bạn bè, tại sao lại cứ tách nhau ra giữa nỗi đau thận phận...?

"Thiên Xứng này, ngay cả việc của mày với Thiên Bình, mày cũng không hề cho tao biết. Vậy vì sao lại bắt tao phải nới rộng lòng mình ra?"

...

Sau khi dám chắc vết thương trên cổ đã ngừng rỉ máu, Thiên Bình chọn một chiếc áo cổ lọ ở cửa hàng ven đường rồi nhanh chóng trở về nhà. Có lẽ giờ này mọi người đã ngủ rồi nhỉ?

Nhà của Thiên Bình nằm gần trung tâm thành phố cho nên bây giờ đường phố vẫn nhộn nhịp ánh đèn và dòng người qua lại. Con nhỏ lén lén lút lút leo rào vào trong thì lập tức té cái rầm trước bóng người sừng sững ở ngay cửa nhà

"Cha... con... con...", Thiên Bình ấp úng chẳng biết nên lấy lý do gì cho việc đi chơi về muộn của mình, hơn nữa còn là trốn cha trốn mẹ chạy đi chơi!!

"Còn biết đường về nhà cơ đấy?", ông Trần Thiên Dư - cha của Thiên Bình - cất giọng nghiêm nghị

"Con xin lỗi", thì ngoài xin lỗi ra con bé có biết nói gì nữa đâu, sai quá sai nên không cách nào bào chữa

"Vào trong tắm rửa rồi bôi thuốc đi, xem xem vừa trốn khỏi mẹ con, cổ con đã sắp lìa rồi kìa", ông Thiên Dư là tổng đốc quân đội nên có giọng nói vô cùng có sức nặng, mặc dù ông chưa bao giờ phạt hai đứa con nhưng vì cái chất giọng lãnh đạo đó mà đứa nào cũng sợ, "Lúc nãy thầy Xử Nam đã báo lại với ta về việc con xả thân cứu người, làm tốt lắm"

Hờ, nói có sai đâu, nhìn lời lẽ rõ ràng là đang tuyên dương con cái, nhưng kết hợp với tác phong quân đội của ông lại khiến con bé Thiên Bình chỉ hiểu được đại khái thầy Xử Nam báo lại việc cổ con sắp lìa mới cay chứ!!

"Cha... mẹ đâu rồi?", Thiên Bình sau khi được phụ thân cho phép vào nhà liền ló đầu qua cửa xem xét tình hình trước

"Mẹ vừa đi gặp chú Phùng bạn cũ của mẹ, có lẽ gã lại chuẩn bị hành động gì đó", ông Thiên Dư đáp lời kèm theo thanh điệu có chút giấm chua, dù gì thì tên họ Phùng kia cũng một thời là tình địch với ông

"Chú Phùng? Là cái người đàn ông nổi danh trong giới giang hồ cha đã kể ạ?", Thiên Bình mở tủ lạnh lấy ra một đĩa trái cây, xem ra anh Thiên Xứng đã gọt sẵn cho con nhỏ đây mà

"Ừ, có vẻ như gã đã có manh mối về vụ mất tích khi xưa", Thiên Dư gật đầu, tiện tay bốc một miếng táo trong đĩa của con gái mà thưởng thức

"Vụ gì cơ ạ?"

"Con không cần biết rõ đâu, mẹ con cũng nguôi giận rồi, con vào bếp hâm nóng đồ ăn lại rồi ăn đi, hôm nay ta tự thân xuống bếp đấy. À, ngủ sớm, ngày mai ta đưa con đi gặp một số bạn bè của ta", chưa kịp bốc miếng táo thứ hai thì con bé Thiên Bình đã mang đĩa đi cất, Thiên Dư e hèm vài cái rồi mới chịu trả lời

"Vâng... mà cha này", Thiên Bình nghĩ ngợi hồi lâu liền vươn vai gợi chuyện

"Có chuyện gì không con gái?", bằng một giọng điệu dịu dàng lại bị cái tố chất thủ lĩnh biến thành đồng chí có ý kiến gì sao, ông Thiên Dư nhướn mày

"Con... con muốn làm phẫu thuật"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net