Chương 4: Khách sạn nhỏ có biến(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng hai mươi  phút sau,có một cô gái sở hửu là da trắng hồng vội vã chạy vào.Phần tóc mai màu hạt dẻ tự nhiên bị mồ hôi làm bết đi nhưng vẫn không thể làm lu mờ đi vẻ đẹp của cô.Có vẻ như Bảo Bình đã đội mưa từ chỗ nào đấy chạy về đây rồi.

-Thiên Bình ơi, Thiên Bình à, Bình ơi dậy đi. Bởi ta nói cô gái này thật sự được trời phú cho kiên nhẫn thật trâu mới có thể kêu "Tiểu Cân" dậy.Thiên Bình mơ màng mở mắt trong cơn ngái ngủ của mình :

-Oái, sao giờ mới về vậy nàng thơ?

-À,ừ cho có chút chuyện nên về hơi muộn thôi. Bảo Bình ngượng ngùng nói dối, cô không thể để cho cô bạn thân biết được chút chuyện của cô chính là cãi nhau với trai.Như thế đối với cô mà nói là quá mất mặt.Nếu như chuyện này mà được lan ra chắc cô tuyệt thực trong phòng 1000 năm không gặp ai quá.

Thiên Bình tuy biết thừa cô bạn của mình đang nói dối song cô cũng không gặn hỏi thêm. Vì cô biết vào 1 lúc thích hợp cô bạn sẽ kể lể hết ra,lúc đó dù muốn bịt 2 tai lại để không phải nghe thấy tiếng lải nhải của cô nàng là chuyện khó như lên trời nhưng nếu chưa phải lúc thích hợp thì dù có cho vàng không thể cạy miệng thấy răng của cô nàng đâu.Cái tính này cô bạn,cô biết, biết rất rõ.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vào buổi sáng sớm hôm sau:

Một chiếc xế hộp mẫu Maserati GranTurismo S tuyệt đẹp được giới thiệu vào năm 2008 nhanh chóng đi vào khuôn viên của khách sạn Un hôtel pour les âmes. Xe được trang bị động cơ V8 dung tích 4.7 lít cung cấp sức mạnh 434 mã lực. Với sức mạnh này, nó có thể tăng tốc từ 0-100 km/giờ trong 4.9 giây trước khi đạt trọn tốc độ tối đa 293 km/giờ. Vì vậy mà giá của dòng xe này không hề rẻ trên dưới 150.000 USD. Nhưng tiếc quá ai đâu mà để ý chuyện này vì bây giờ cả cái khách sạn này đang còn trong trạng thái bị ngập lụt nặng rồi.Bạch Dương và Sư Tử nhanh chóng bước xuống xe khi nhìn thấy Song Tử cứ đứng hình nhìn trân trối vào trong:

-Sao vậy? Song Tử không nói không rằng,ánh mắt vẫn cứ nhìn xuống vũng nước lớn đang ngày càng mở to diện tích ra ngay trước mũi giày.Từ bên trong nước không ngừng ồ ạt chảy ra, ba người cứ như đang ở nơi vỡ chợ, người thì cầm xô người cầm cây lau nhà kẻ thì cầm ghẻ lau.Nhưng mọi người ai ai cũng có mong muốn bây giờ là tống hết cái đống nước này ra ngoài vì cứ thế này thật sự không ổn.Thiên Bình với đôi chân trần từ lối đi dành cho nhân viên xuất hiện trong bộ đầm ngủ dài bằng vải voan chấm đất có hình những đóa thiên vỹ màu tím nhạt đã làm thu hút ánh nhìn của ai đó:

-Mọi người à, nghỉ tay đi giờ tôi sẽ tạo ra 1 cái máng dẫn nước để tống hết cái đống nước này ra ngoài. Không cần bất cứ một câu trả lời của ai cả Thiên Bình với sức mạnh hệ băng trong tay dễ dàng tạo ra những máng dẫn nước từ đại sảnh tầng hai xuống tầng một một cách dễ dàng.Dòng nước tron veo ồ ạt từ trong các bức tường cứ thế chảy từ máng đi thẳng ra ngoài.

"TÁCH,TÁCH"

Những tiếng búng tay làm rợn gáy Thiên Bình từ đâu vang vọng khắp sảnh chính đang ngập nước của khách sạn.Bảo Bình với chiếc áo thun trắng lệch vai cùng chiếc quần jogger màu đen đùng đùng tức giận, sử dụng sức mạnh hệ phong làm bật tung tất cả cửa sổ trong lâu đài. Mới sáng ra đã có chuyện,ông trời đúng là biết trêu đùa chọn ngày nào không chọn,chọn ngay cái ngày cô cả đêm không ngủ sáng dậy cũng không yên.Ai mà gây nên hậu quả này nên trốn cho xa,trốn cho kĩ vào vì khi mà cô mà thấy thủ phạm đã gây nên hậu quả này đi.Bà thề bà sẽ cho mày xuống kéo nhị cho diêm vương những 100 năm:

-THIÊN BÌNH,thật không thể tin nổi mới sáng sớm cậu ĐÃ LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ? Cô rít lên với Thiên Bình tội nghiệp đang thành tâm chấp hai tay xin lỗi.

-Nói đi,hôm qua câu đã cho ai vào nhầm phòng à.

-Đâu có đâu.Ngoài hai cha con nhà họ Nhã vào phòng số 199,một cặp vợ chồng khoảng chín mươi tuổi họ An vào phòng 273 thì không còn ai cả.

-Cậu kiểm tra chưa? Bảo Bình ngờ vực hỏi lại vì cô đã từng được chứng thực qua trí nhớ siêu thực của cô bạn.

-Đã kiểm tra. Thiên Bình chính cô cũng biết tính mình hay quên nên đã vội đi kiểm tra từ sớm rồi.

- Đồ thập chỉ bất triêm dương xuân thuỷ*.

* Thập chỉ bất triêm dương xuân thuỷ: mười ngón tay không dính nước mùa xuân. Ý chỉ người sống sung sướng chưa từng làm việc nặng.

-Vậy còn vị khách ở phòng 613 thì sao? một cô gái khác từ phía sau xuất hiện mái tóc buột cao với bộ váy babydoll phối thun sọc ngang và cotton màu vàng rơm mượt mà mix với đôi giày sneake nữ màu đen độn đế 6 phân có hình bông cúc trắng được thêu tỉ mỉ đang làm mưa làm gió trên diễn đàn mạng dành cho những tín đồ mê giày.

- Ủa,đâu có đâu.Ai ở trong phòng 613 vậy chị Giải? Tiểu Thiên ngơ ngác đáp lại.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Các bạn thử đoán xem ai ở phòng 613???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net