Chap 28: Sự cố liên tiếp xuất hiện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 28: Sự cố liên tiếp xuất hiện.

Cố lão gia chỉ liếc Cha Cố một cái, hừ nhẹ rồi dời tầm mắt.

Mẹ Cố thở dài: “Vậy chúng ta cho bọn nhỏ đính hôn trước sau đó cho bọn nhỏ ở bên nhau một thời gian xem sao.”

Cha Cố đành bất đắc dĩ đồng ý.

Bên phía Cự giải.

Cự giải đứng ở cửa khách sạn, cô dựa vào cửa, ngáp một cái, những người đi vào thì đều nhìn Cự giải nhiều lần, cô hôm nay mặc một bộ lễ phục màu đen tuyền huyền ảo, váy trễ ngực, thiết kế váy là đuôi tôm được xoã dài xuống, mái tóc được búi lên cao, những sợi tóc tinh nghịch rũ bên tai, khiến cô trông vừa trưởng thành quyến rũ nhưng dễ thương.

Cự giải nhìn thời gian, cô chờ cả nam sao kia tới, cho nên.... Đứng ở đây đợi chờ.

Cự giải sờ sợi tóc bên tai mình, cô lười biếng rũ mắt xuống, dưới ánh đèn xoa hoa chiếu rọi xuống thân ảnh thiếu nữ cô tịch, cả người toát ra vẻ lười biếng thánh khiết.

“Cự giải.” Một âm thanh vang lên.

Cô ngẩng đầu nhìn, một người đàn ông ăn mặc âu phục trắng, những người rất ít khi mặc âu phục màu trắng, bởi vì âu phục trắng chỉ dành cho những người có khí chất đặc biệt, còn người đàn ông này.... Lại rất hợp.

“Song Tử.” Cự giải mỉm cười.

“Sao cậu lại không vào trong?” Song Tử đi tới hỏi.

Cự giải mỉm cười lịch sự: “Đang đợi bạn.”

“Ầy, Nhân mã cô ta cũng đến?” Giọng Song tử có chút khó chịu ghét bỏ.

Cự giải trên mặt đầy ý cười, nhưng không đạt tới đáy mắt: “Đúng vậy, Nhân mã cũng đến.”

Song Tử: “Cự giải, em không nên tới gần cái người điên đó, cẩn thận bị cô ta bắt cóc tống tiền đấy.” Tống tình thì có.

“À, anh vào gặp Cố lão gia đi.”

“Ừ. Vậy cậu tiếp tục chờ đi.”

Song tử vỗ vai Cự giải, anh đi vào, Cự giải lại tiếp tục chờ, lần này lại là Bạch dương.

“Yo! Tiểu Giải.” Bạch dương chạy tới.

Cự giải ôm mặt, cô mím môi cười: “Chào Bạch dương.”

Bên cạnh Bạch dương là Lâm Thần, cô ta hôm nay ăn mặc một bộ lễ phục màu hồng, thiết kế theo váy công chúa, lấp lánh lấp lánh, hồng cánh sen.

Cự giải nheo mắt lại, cười lạnh nói: “Bạn gái anh hình như muốn nổi bật trong bữa tiệc, mặc hồng quá cũng không đẹp.”

Lâm Thần tức giận trừng mắt nhìn Cự giải: “Mắc mớ gì tới cô!”

“Tôi chỉ có ý tốt mà thôi...” Cự giải nheo mắt lại, cô khom người hơi tới gần Lâm Thần, cô cười lạnh: “Mà này, cô nên cẩn thận thái độ của mình, cô nên nhớ rõ thân phận của mình, nói chuyện như thế với tôi, tôi sẽ khiến cô không thể sống ở thành phố A này.”

Giọng nói mềm mại khiến lòng người ấm áp, cô giống như đang thủ thỉ vời người yêu, nhưng câu nói lại uy hiếp lạnh lẽo.

Lâm Thần sắc mặt trắng bệch, cười lạnh: “Cô? Ha, cô chỉ là một diễn viên quèn mà đòi uy hiếp tôi?”

Cự giải không trả lời, cô chỉ khoanh tay cười híp mắt giảo hoạt, “Cô không hề biết gì về tôi cả, cho nên... Cẩn thận cái miệng của cô.”

“Cô....” Lâm Thần chỉ vào Cự giải, chỉ có thể thốt ra từ cô, Lâm Thần tức giận nhéo Bạch dương: “Bạch dương! Anh để cho một đứa diễn viên bắt nạt bạn gái của anh mà anh không làm gì sao!?”

“Thôi đi, Cự giải cậu đừng hù doạ cô ấy.” Bạch dương cau mày, nhìn Lâm Thần.

Cự giải cười nhạt: “Tôi không hù doạ, tôi đang cảnh cáo cô ta.”

Cự giải lạnh lùng nhìn Lâm Thần. Dám khiến bạn cô bị thương, cô sẽ không tha thứ.

Bạch dương sững sốt, sau đó rũ mắt xuống nhìn Lâm Thần, hắn có hơi bất mãn với Lâm Thần, không hiểu sao hắn lại không còn thấy sự kiêu căng của Lâm Thần là đáng yêu nữa...

Bạch dương tán gẫu với Cự giải vài câu, sau đó dẫn Lâm Thần đang tức đến nghiến răng nghiến lợi rời đi.

Cự giải che miệng cười phì.

Vài phút sau, một chiếc siêu xe màu trắng sang trọng dừng trước cửa khách sạn, người xung quanh đang chuẩn bị vào liền nhìn sang tò mò nhìn chiếc xe. Cự giải bên kia cau mày, không biết hôm nay là ngày gì mà ai cũng mặc sang đi trọng.

Cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài trắng nõn, tiếp theo là làn váy ren màu trắng, một thiếu nữ xinh đẹp như thiên sứ xuất hiện. Tiếp đó là hai thiếu nữ một người ăn mặc quyến rũ, một người ăn mặc lịch sự thanh lịch.

Và sau đó hai thiếu nữ khác xuất hiện, một người mặc lễ phục hở vai trông dễ thương đáng yêu, một người ăn mặc trông cá tính cường nữ.

Cự giải nhìn năm thiếu nữ ăn mặc sang trọng xoa hoa, cô há hốc mồm nhìn.

“Nhân mã, Kim ngưu, Xử nữ, Song ngư, Bảo Bình....” Cự giải.

Song ngư tháo kính ra, cười hì hì đi tới: “Cự - giải iu dấu ~”

“Ây da sao năm người tới trễ thế?” Cự giải cau mày, nhưng ánh mắt vẫn đầy ý cười.

“Tại Nhân mã và Kim ngưu nè, hai người chọn lễ phục lâu chết mẹ....” Bảo bình khoanh tay nói.

Nhân mã gãi đầu cười hì hì: “Tại vì trong tủ đồ của Thiên Bảo thật sự toàn là cái gì không à, tôi lựa lâu lắm mới tìm được một bộ bình thường mà đẹp đấy!”

Xử nữ: “Sao không đặt lễ phục khác?”

“Khục.... Ừ ha.” Nhân mã bừng tỉnh.

Cả đám giật khoé môi nhìn Nhân mã.

Sáu sao nữ đi vào bữa tiệc, Cự giải đi theo phía sau, cô đang đi thì một đạo âm thanh quen thuộc vang lên.

“Cự giải chờ đã!”

Cô dừng lại, quay đầu nhìn phía sau. Một người đàn ông ăn mặc âu phục màu đen, kiểu dáng tinh tế, hắn chạy tới dừng lại.

Thiên bình thở một hơi, sau đó từ trong túi lấy ra một cái hộp tròn màu đỏ. Anh chưa kịp nói gì thì Cự giải đã lên tiếng: “Ơ, định cầu hôn ai à?”

Thiên bình: “.......”

“Không không... Cái này là quà của mẹ tôi đưa cho em.” Thiên bình lắc đầu luống cuống nói.

Thiên bình mở hộp ra, Cự giải cúi đầu xuống chớp chớp mắt nhìn đồ trong hộp quà. Là một đôi bông tai pha lê lapis...

“Đẹp a...” Cự giải mắt sáng như sao, cô nhìn đôi bông tai ấy, lấy ra đeo lên, nhưng cô lại đeo mãi không được cau mày.

“Cái này... A... Hình như....”

Cự giải đeo mãi không được, cô thở một hơi, cau mày nhìn đôi bông tai đẹp đẽ tinh tế trên tay.

Thiên bình thấy vậy, liền bước tới, cầm lấy đôi bông tai lapis, “Để tôi đeo lên giúp em.”

“A... Không....” Cần.

Khuôn mặt chàng trai đột nhiên phóng đại trước mắt, cô quên luôn cả từ chối, hơi thở ấm áp phà bên tai, khiến tai cô nhiễm một tầng đỏ ửng.

Anh nói: “Lát nữa nếu mẹ tôi thấy em đeo cái này, chắc sẽ cao hứng lắm đây ~”

Cự giải run run lỗ tai đỏ hồng, cô rên lên một tiếng: “Ân ~”

Thiên bình hình như không nghe rõ, anh nhìn nhìn lỗ tai đỏ hoe của cô, hơi phì cười, tiếng cười trầm ấm quyến rũ vang bên tai, khiến đôi tay mẩn cảm càng đỏ đến lợi hại.

Thiên bình ngón tay gãy vào tai cô: “Trời đất, hình như tôi lỡ tay hơi mạnh nên đỏ một mãnh rồi.”

Thiên bình tưởng bản thân hơi dùng sức khiến cho tai cô nổi lên đỏ ửng. Sau đó Thiên bình sang tai bên kia đeo lên.

Cự giải tay siết chặt lại, cố gắng nhịn không một phát đấm Thiên bình, cô cắn chặt môi không được kêu lên, cả người mềm nhũn dựa vào tường.

“Xong rồi!” Thiên bình lùi lại, hơi nghiêng đầu xem xét bông tai, Cự giải thở ra một hơi, hai vai run rẩy nhè nhẹ.

Cự giải thở phào, cô cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, nguyên chủ Bách Hoạ và cô giống nhau ở một đặc điểm chính là nhạy cảm ở tai.

Thiên bình thấy cô hơi kỳ lạ, anh cau mày hỏi: “Không sao chứ? Em thấy không thoải mái ở đâu sao?”

“Không... Không....” Giọng cô tựa như một con mèo nhỏ cào vào lòng người, nhỏ nhẹ như đang thủ thỉ.

Thiên bình sửng sốt, anh lúc này mới để ý, khuôn mặt của cô nhiễm một tầng đỏ ửng, hơi thở hơi gấp gáp, cô rụt cổ lại tựa như một con thú nhỏ.

“Trông em không ổn lắm, không sao chứ?” Thiên bình cau mày.

Cự giải lắc đầu, cô ngẩng đầu yếu ớt cười: “Không... Không sao.... Em chỉ hơi khó chịu mà thôi.”

Cả người cô giống như có điện xẹt ngang qua, khiến cô run rẩy lên.

“Đi... Đi thôi.” Cự giải chống đỡ tường đứng dậy, nhưng chưa đi một bước, chân đã nhũn ra, hơi mất thăng bằng.

Thiên bình kịp thời giữ được cô, anh cau mày hỏi: “Có cần tôi đưa em đến bệnh viện không?”

“Không cần! Thật sự không cần thiết!” Cự giải cự tuyệt, cô cố gắng đứng vững lại. Mùi hương đặc biệt của thiếu nữ thoang thoảng quanh chóp mũi, khiến người thả lỏng.

Thiên bình hơi gật đầu, nhưng vẫn tiếp tục đỡ cô đi vào.

Cự giải và Thiên bình đi vào, xung quanh rất xoa hoa truỵ lạc, Bảo bình vừa lúc đi tới thấy cô và Thiên bình, đang định chạy tới thì một bóng dáng chạy tới nhanh hơn cả cô.

Một cô gái ăn mặc một chiếc váy trắng giản dị chạy tới, hất Cự giải ra khỏi Thiên Bình. Cự giải chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ra, cô lảo đảo hai chân mềm nhũn nên trượt chân té.

“Cự giải!”

Bảo bình và Thiên bình đồng thời vang lên, Cự giải muốn lấy tay chống xuống đất để giữ vững, thì chưa kịp làm gì cả người cô đụng trúng lồng ngực săn chắc của nam nhân, cánh tay ôm lấy eo cô giữ vững, hơi thở Hormon nam tính quanh chóp mũi.

“Bách Cự giải... Không sao chứ?”

Giọng nói này...

Cự giải mạnh mẽ ngẩng đầu, đầu của cô đập vào cằm của nam nhân kia khiến anh 'a' một tiếng.

“Xin lỗi! Cậu không sao chứ?!” Cự giải hốt hoảng, cô ngước mắt nhìn người đàn ông trưởng thành lịch sự trước mắt.

“Nam Sang, cậu....” Trạch Vũ sửng sốt bịt miệng lại.

Nam Sang ôm cằm mình, cau mày: “Bách Cự Giải! Cô đối xử với người cứu cô như vậy à!!?”

Cự giải hoảng hốt: “Thật xin lỗi! Cậu.. Không sao chứ?”

•••••••

Hắn khom người, tay cầm hộp quà đưa đến trước mặt cô.

Cô nhìn vào tưởng hắn đang cầu hôn cô. 

Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Nhưng thật chất tất cả đều là 'Ảo Tưởng'

By -- Cự giải.

[ Cốt Ôn Cửu Khiết ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net