2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Sâm nhăn mày nhíu mặt: "Bạn Lâm ơi, không cần mất công thế đâu, mình không ăn."

"Cảm ơn bạn đến thăm mình, nhưng mình hơi mệt, mình muốn nghỉ một lúc."

Lâm Duyệt dặt dẹo nói: "Cậu không cần khách sáo với tớ đâu Giang Sâm, cậu ngủ đi, tớ gọt hoa quả cho cậu xong là đi ngay."

Mặt Giang Sâm xanh két.

Tôi nổi cả da gà, nhưng cũng thấy buồn cười.

Giang Sâm thấy tôi thì mắt sáng lên: "Lâm Nguyên đến đấy à, ngồi đây đi."

Lâm Duyệt cảnh cáo trừng tôi.

"Tôi đến đón em thôi ông, cũng muộn rồi, về thôi."

"Bạn học Giang, ông nghỉ ngơi đi nhé, chúc ông sớm khỏi."

Mông Lâm Duyệt cứ như dính vào ghế rồi vậy, mãi không chịu đi.

Tôi cũng chẳng quan tâm đến nó nữa, nhưng Giang Sâm lại gọi tôi lại: "Lâm Nguyên, bà cho tôi xem bài tập hôm nay đi."

Ghê ha, đúng là người có chí thì nên, què mà vẫn chăm học. Làm top 2 bao lâu nay giờ tính mưu đồ soán ngôi à.

"Bạn học Lâm, giúp mình lấy ca nước ấm với."

Lâm Duyệt vui vẻ đi ngay.

Giang Sâm híp mắt nhìn tôi: "Lâm Nguyên, bà lợi dụng tôi, định bồi thường thế nào đây?"

Tôi ngạc nhiên, sao cậu ấy biết vậy?

"Với trí thông minh của em bà ấy à, tôi dụ mấy câu là kể hết ra rồi."

Tôi: ...

Thấy tôi không nói gì, Giang Sâm thở dài: "Lâm Nguyên, tôi không biết bà định làm gì, nhưng nếu có cần giúp đỡ thì nhớ nói với tôi."

"Tôi còn đợi thi tài với bà lúc thi đại học đây này." Khuôn mặt trẻ trung của Giang Sâm cười toe.

Tôi cũng cười rồi ngẩng đầu đắc ý: "Đồ thua cuộc này, tôi sẽ luôn trên ông một bậc."

Không biết Giang Sâm nghĩ đến cái gì, đỏ mặt cúi đầu xuống.

Đến khi mẹ tôi về, tôi đưa chồng báo cáo giày cộp cho mẹ, lau nước mắt rồi đau lòng nói: "Mẹ, Lâm Duyệt bị bệnh rồi."

Có lẽ là bất ngờ quá, mẹ tôi sững lại rồi mới lấy lại bình tĩnh: "Duyệt Duyệt làm sao cơ? Mẹ đã bảo là để mẹ đi lấy cơ mà, sao con lại tự lấy về rồi."

"Con đi thăm bạn với Duyệt Duyệt nên tiện thì lấy luôn. Mẹ ơi, Lâm Duyệt bệnh nặng lắm, phải ghép thận."

Mẹ tôi vui ra mặt: "Nguyên Nguyên à, con..."

Tôi cũng vui vẻ ngắt lời mẹ: "Nhưng mà mẹ đừng lo. Bác sĩ nói mẹ phù hợp, mẹ cứu được Duyệt Duyệt."

Mẹ tôi còn tưởng tôi là con ngu dễ lừa à, vì để tôi tin nên hôm đó cả nhà đều kiểm tra sức khỏe. Hơn nữa để tiết kiệm tiền, cả nhà cũng xét nghiệm luôn, rõ ràng là để chuẩn bị cho bước thuyết phục tôi, chỉ là không ngờ rằng chính mẹ cũng hợp. Bảo sao kiếp trước mẹ không cho tôi xem kết quả.

Mẹ tôi ngây người: "Nguyên Nguyên, con có nhìn nhầm không."

Tôi lật kết quả ra: "Mẹ nhìn đi, trên đây có viết mà, con còn hỏi cả bác sĩ rồi."

Mặt mẹ tôi vặn vẹo: "Mẹ già thế này rồi, cơ quan trong người cũng già hết rồi, sao khỏe mạnh bằng người trẻ tuổi các con được."

Tôi nắm lấy tay mẹ tôi: "Mẹ đừng lo, mẹ hay nhảy, bác sĩ cũng nói là mẹ còn khỏe hơn cả người trẻ tuổi cơ."

"Nguyên Nguyên à..."

Tôi nhìn mẹ bằng ánh mắt trách móc: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ không muốn hiến thận cho Duyệt Duyệt sao?"

"Haizzz, tiếc là con sức khỏe kém, bác sĩ nói dù có làm phẫu thuật đi chăng nữa thì cũng dễ bị đào thải, đến lúc đó thì chỉ khổ Duyệt Duyệt thôi."

Trước giờ Lâm Duyệt vẫn rất ích kỉ, nghe thế thì cuống cả lên: "Mẹ là khỏe nhất nhà mình rồi, bọn con leo núi còn thua cả mẹ, trước giờ mẹ cũng thương con nhất mà, mẹ nhất định phải cứu con."

Tôi gật đầu như mổ thóc: "Người có hai quả thận cơ mà mẹ, mất một quả cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu, đến lúc đó con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, giúp mẹ khỏe lại nhanh chóng."

Mấy lời này toàn là lời kiếp trước mẹ nói với tôi.

Lâm Duyệt ôm lấy mẹ tôi dỗ ngon dỗ ngọt: "Mẹ cũng không phải làm việc vất vả gì, có bố nuôi mẹ mà. Sau này con với chị học đại học rồi kiếm việc làm, ba người cùng chăm mẹ, mẹ lo cái gì."

Lâm Duyệt nói đúng, bố tôi làm nhà máy, làm việc quần quật như trâu, bốn mươi tuổi mà như sáu mươi tuổi vậy. Việc nhà thì đã có tôi. Mẹ tôi cả ngày chẳng làm gì, trắng trẻo nuột nà, trông như ba mươi tuổi là cùng.

Mẹ tôi không nói gì, nhưng được con gái rượu dỗ thì mụ mị cả đầu óc.

Sau khi làm phẫu thuật xong, khuôn mặt trắng hồng của mẹ tôi giờ chuyển thành trắng bệch.

"Nguyên Nguyên, rót cho mẹ cốc nước."

Tôi ngồi cạnh mẹ đọc sách, không thèm ngẩng đầu lên: "Mẹ ơi, giờ mẹ thiếu mất một quả thận, uống nước nhiều không tốt đâu, mẹ nhịn đi."

Mẹ tôi không hiểu nên tưởng là thật, dù sao thì mẹ tôi cũng lừa tôi như thế mà.

"Nguyên Nguyên, thế con đi chăm em con đi."

"Mẹ không cần phải lo cho em đâu, con thuê hộ lý chăm em rồi."

"Con lấy đâu ra tiền?"

"Tiền trong thẻ ngân hàng của mẹ đó."

Mẹ tôi sững người: "Sao con biết mật khẩu thẻ ngân hàng của mẹ?"

Mẹ tôi ngạc nhiên thế cũng đúng, mẹ quản lý hết chi tiêu trong nhà, chỉ có mẹ biết mật khẩu thẻ thôi. Đứa em gái kia của tôi biết chắc do nhìn trộm.

"Lâm Duyệt bảo con."

Mẹ tôi cũng không ngờ đến, đau lòng không thôi: "Có con chăm là được rồi, thuê người đắt lắm. Con chưa đi làm không biết tiếc tiền, các con còn phải học đại học nữa, còn nhiều chỗ cần dùng đến tiền lắm."

Tôi đặt sách xuống, thái độ chân thành: "Mẹ à, không có gì quan trọng bằng sức khỏe hết, một mình con mà chăm cho hai người thì chắc chắn sẽ không đến nơi đến chốn được đâu. Sau này con với Lâm Duyệt lên đại học có thể ra ngoài làm thêm kiếm thêm tiền sinh hoạt mà."

Mẹ tôi nhìn tôi một cái, không nói thêm gì nữa.

Cũng đúng thôi, mẹ có định để tôi học đại học đâu. Còn Lâm Duyệt lên đại học thì mẹ cũng chẳng nỡ để nó đi làm thêm.

Mặc dù đã không còn để tâm nữa rồi, nhưng tim tôi vẫn nhói đau.

"Để con sang xem Lâm Duyệt thế nào."

Tôi đứng ở cửa thấy hộ lý đang cắn hướng dương chơi điện thoại, Lâm Duyệt nằm trên giường sắc mặt rất tệ.

Vừa thấy tôi, Lâm Duyệt vui mừng: "Chị ơi, chị đổi hộ lý khác cho em đi, bà ta không chăm em đàng hoàng."

Hộ lý là một cô chừng bốn mươi tuổi, trông mập mạp, nói chuyện rất lớn tiếng: "Sao con gái con đứa mà không biết điều gì thế, tôi hầu cô đái ỉa, một đống chuyện nọ kia mà tôi còn chưa kêu gì đây này, đáng đời phải nằm viện."

"Bà..."

Tôi lập tức xin lỗi: "Cô ơi, cô hiểu giúp cho, em cháu không khỏe nên khó tính chút. Để cháu khuyên nó, cô ra ngoài nghỉ ngơi trước đi."

Bà cô trợn mắt: "Cô hiểu chuyện đấy, chứ có đứa em như thế này thì còn khổ dài."

Chứ sao nữa, cô nhìn người đúng thật đấy.

Lâm Duyệt chỉ bà cô kia, tức thở không ra hơi: "Chị, chị nghe thấy bà ta nói gì chưa, người gì chẳng biết, chị đòi tiền lại đi, đổi người khác đi."

Tôi giả vờ khó xử: "Chị cũng muốn đổi chứ, nhưng giờ thiếu hộ lý lắm, cô này chị còn phải bỏ thêm tiền mới thuê được đấy. Một mình chị thì không chạy hai bên em với mẹ được đâu, giờ em mà nghỉ ngơi không đủ thì ảnh hưởng cả đời đấy, chị sẽ nói lại với cô."

Lâm Duyệt với mẹ tôi đều chỉ muốn tốt cho mình, chuyện gì liên quan đến sức khỏe của mình thì đều thỏa hiệp.

Tôi cười nhờ cô hộ lý chăm sóc thật tốt cho Lâm Duyệt. Đây là người tôi cố tình thuê, đảm bảo sẽ "chăm sóc" cho nó thật tốt.

Tôi vừa quay về, mẹ tôi đã bảo tôi đưa thẻ ngân hàng cho mẹ,

Tôi cười hề hề trả mẹ rồi ngồi xuống đọc sách tiếp.

"Nguyên Nguyên, con lau người giúp mẹ đi."

"Vâng."

Tôi lấy một chậu nước nóng bỏng.

"Ối, mày muốn bỏng chết mẹ mày à."

"Khiếp lạnh quá, mày không biết thử nước trước à."

"Shhh, nhẹ thôi, mẹ còn chưa già đâu, sau này mà già thật thì có trông chờ được gì vào mày không, không biết học em mày thêm đi à."

Tôi liếc nhìn thấy cô hộ lý đứng ở cửa mới rời đi, cười nhẹ. Ban nãy tôi cố tình không đưa tiền cho bà ta.

Mẹ tôi bị dày vò quá nên mệt, ngủ thiếp đi mất.

Vừa dậy đã kêu đói.

Tôi giữ lấy tay mẹ làm nũng: "Con cũng đói nữa mẹ ơi. Dưới tầng có canteen, mẹ đi mua đồ ăn đi, đi lại nhiều tốt cho sức khỏe."

Mẹ tôi trợn mắt nhìn tôi.

Tôi tỏ ra ngây thơ, không phải bảo tôi học theo Lâm Duyệt à.

Tôi vặn cổ: "Mẹ, con chăm mẹ cả ngày mệt lắm rồi, hay là đợi con ngủ dậy rồi mẹ con mình đi ăn."

Tôi ngủ một mạch đến sáng hôm sau, hơn nữa còn là bị y tá gọi dậy.

Tôi tháo bịt tai ra cất vào túi.

Mẹ tôi trừng tôi: "Con nhóc chết tiệt này, tao còn tưởng mày chết rồi."

Tôi không hiểu đầu đuôi thế nào: "Sao giọng mẹ khàn thế?"

Tôi đau lòng bảo: "Ôi mẹ ơi, mẹ có quầng thâm rồi kìa, có phải tại bệnh viện ồn quá nên mẹ ngủ không ngon không?"

Mẹ tôi bất lực nhắm mắt lại: "Con đi mua cơm đi."

"Vâng."

Tôi mua hai suất súp hồ cay, ăn kèm với bánh, ăn toát cả mồ hôi, sướng rơn người.

Mẹ tôi chỉ uống một ngụm rồi không uống nữa, ăn bánh không.

"Mẹ uống thêm canh đi, toát mồ hôi là khỏe người ra đấy."

Đây là nguyên văn mẹ tôi nói.

Đến trưa tôi mua canh tê cay, cuối cùng thì mẹ tôi cũng điên lên: "Lâm Nguyên, mày muốn tao chết có đúng không, tao vừa phẫu thuật xong mà mày cho tao ăn cái này?"

"Mẹ nhìn đi này, canh này có rau xanh, có trứng chiên, có cả mỳ nữa, dinh dưỡng thế này cơ mà."

Kiếp trước tôi phẫu thuật xong, mẹ tôi cũng mua mấy món cay này vì mẹ thích ăn, chẳng thèm quan tâm đến sức khỏe của tôi. Tôi không ăn nên đành nhịn đói.

"Mày học xong vào đầu chó hết hay gì, bác sĩ không nói là phải ăn đồ thanh đạm có dinh dưỡng à."

Tôi chẳng quan tâm: "Bác sĩ cứ thích nói quá thế thôi mẹ ạ, nếu anh thanh đạm có tác dụng thật, chữa được bệnh thật thì mình còn phải đến bệnh viện làm gì?"

Tôi cũng từng nói thế với mẹ, mẹ tôi đáp lại tôi thế này đây.

~~~

follow tui trên fb với username chenxiyexi (nếu bạn muốn), cảm ơn nhìuuu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nice #zhihu