chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ha..ha.."

Có mặt Davis ở đây, Lucas cũng không dám trả lời Irene, hắn cũng không có ngờ, bạn thân nối khố của hắn rồi cũng sẽ có ngày bị từ hôn cơ đấy. Hắn nhảy xuống ngựa, đi lại vỗ vỗ vai Davis an ủi anh.

"Chậc, mặc dù tôi không biết đấy là tiểu thư nhà nào, dù sao thì cậu cũng chưa nói với tôi bao giờ nhưng mà nàng dám huỷ hôn với thiếu gia Shanley nhà chúng ta chính là tổn thất lớn với nàng đấy."

"Cậu không cần an ủi tôi đâu, hơn nữa nàng ta nào có tổn thất gì cơ chứ, tiểu thư Arna sắp đính hôn với công tước William rồi."

Đệch, đúng là không tổn thất miếng nào thật, nhưng mà không phải công tước William đã 52 tuổi rồi sao, tại sao ở kiếp trước hắn chưa từng thấy công tước William đi bước nữa nhỉ?

Kỳ thực thì Davis cũng không hề buồn chút nào, cuộc hôn nhân này vốn là hôn nhân chính trị, anh còn không hề biết mặt mũi của vị tiểu thư kia trông như thế nào cho đến cái ngày mà nàng đến dinh thự Shanley tìm anh, nếu nàng không muốn đính hôn thì anh cũng vui lòng làm theo yêu cầu của nàng. Trong lòng Davis đã có một bóng hình khác rồi, nhưng người ấy so với anh còn cao quý hơn, nên anh cũng không dám bày tỏ nỗi lòng của mình với người đó, anh sợ bày tỏ rồi, mối quan hệ bây giờ của bọn họ sẽ tan vỡ mất.

Anh vừa xử lý xong chuyện từ hôn là lập tức lên đường đuổi theo đoàn người hộ tống Lucas, cậu cứ tưởng bọn họ sẽ gặp nhau trong lâu đài Diggory nhưng không ngờ anh vừa mới bước vào thị trấn Egan thì thấy một bóng người quen thuộc đi qua, anh liền thúc ngựa đuổi theo bóng người đó, vừa đuổi kịp thì thấy cảnh tượng kia, Davis không khỏi thở phào một cái, thật may là cậu chạy đến kịp, nếu không anh cũng không biết Lucas- bạn từ nhỏ kiêm chủ nhân của hắn sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

"Không nói chuyện đó nữa, đêm hôm như này cậu muốn đi đâu."

"Cái này..."

Lucas bị Davis nhìn tới mức chột dạ, hắn đang không biết phải tìm lí do gì để lấp liếm thì nghe thấy giọng của Irene vang lên:

"Dẫn hắn theo đi, ít ra còn có người đỡ ngươi khi ngất xỉu do mệt."

Hắn liếc xéo cô một cái, cô có giỏi thì tự đi một mình kiếm đá đi.

"Ta có việc cần phải tới khu rừng Kí Ức."

Nghe được câu trả lời này làm Davis rất ngạc nhiên, khu rừng Kí Ức xưa nay chưa từng có ai có thể tiến vào, dù sao chủ nhân của khu rừng cũng không hề hoan nghênh nhân loại. Nhưng nghe giọng Lucas chắc chắn như thế, chắc hẳn hắn có cách để bước vào trong đó.

"Lucas, với thân phận là kị sĩ thân cận của ngài, tôi hi vọng ngài sẽ không từ chối việc tôi đi theo bảo vệ ngài."

Ba người hai ngựa cùng nhau phi về hướng khu rừng, bởi vì sức khoẻ của Lucas không cho phép hắn đi liên tục trong thời gian dài nên bọn họ vừa đi vừa nghỉ ngơi, cho tới khi đến được vùng ngoại ô khu rừng đã là một tuần sau.

Còn chưa đến gần khu rừng, Irene đã nói hắn không được dắt ngựa vào khu rừng Kí Ức, từ trường bao quanh khu rừng rất đặc biệt, nếu không chuẩn bị kĩ càng từ trước mà đã bước vào sẽ rất dễ bị phát điên, đây cũng là lí do khiến cho khu rừng đã kì bí lại càng thêm bí ẩn.

Khu rừng kí ức đúng là rất bí ẩn, Lucas cũng không hề có nhiều thông tin về nó, cho dù là cả kiếp trước. Người dân sống quanh khu rừng đều có một truyền thuyết giống hệt nhau, truyền thuyết có kể, nếu như có kẻ nào tham lam muốn cướp lấy kho báu của khu rừng, kẻ đó sẽ bị một phù thuỷ tóc đỏ bất lại, ả ta rất xinh đẹp nhưng lại vô cùng độc ác, sẽ hành hạ kẻ dám xâm phạm vào lãnh địa của ả ghê tởm đến mức kẻ đó muốn sống không được mà chết cũng không xong, cuối cùng sẽ bị ả ta rút linh hồn ra làm chuông gió treo trước cửa căn nhà của ả.

Tuy Lucas đã từng rất tò mò không biết ả phù thuỷ tóc đỏ đó có tồn tại thật sự hay không, nhưng Irene vừa nghe thấy hắn kể đã vỗ cho hắn một cái, cô nói, cư dân trong khu rừng rất thân thiện, vua tinh linh là vì sợ bọn họ bị người bên ngoài lừa dối nên mới bố trí trận pháp xung quanh khu rừng để bảo vệ con dân của mình.

"Davis, đi tới ngôi làng gần đây đi, nghỉ ngơi một đêm rồi mai tiếp tục."

Lucas mệt mỏi, sau mấy ngày di chuyển làm hắn mệt chết đi được, hắn đã phải lết tấm thân tồi tàn này tới tận đây rồi, vua tinh linh mà không thể chưa khỏi chứng rối loạn mana này cho hắn thì chắc hắn đâm đầu vào gối tự tử cho nhanh.

"Ừm, cậu không nói thì tôi cũng đã nghĩ như vậy, dù sao thì bây giờ cũng gần tối rồi, vào rừng ban đêm rất nguy hiểm."

Davis cũng đồng ý, khi bọn họ tìm được ngôi làng gần đó thì trời cũng đã tối rồi.

"Các cậu tới đây là vì kho báu hả?"

Hai người bọn họ đi hỏi khắp cả ngôi làng mới gặp được một gia đình đồng ý cho bọn họ ở lại một đêm, ngôi làng này có vẻ không thích người lạ.

"Kho báu sao?"

Bước chân lên phòng của Lucas dừng lại, hắn quay đầu sang phía chủ nhân của giọng nói, đó là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, bên cạnh cô còn có một cặp song sinh tầm mười hai tuổi đang mở to mắt to tròn xinh đẹp của mình tò mò nhìn hắn, đúng là nhìn hắn chứ không phải là nhìn bọn họ. Hai người bọn hắn cũng không có ý định tá túc ở nhà một phụ nữ nhưng ngôi làng này thật chẳng thân thiện tí nào, kể cả chủ nhân của ngôi nhà này cũng vậy, nhưng hai đứa trẻ kia nằng nặc cầu xin người phụ nữ muốn cho bọn hắn tá túc một đêm nên cô ấy mới miễn cưỡng đồng ý.

"Anh không biết sao, kho báu trong khu rừng kí ức ấy."

"Em nghe người ta nói ở trong khu rừng đó có nhiều vàng bạc đá quý lắm, nhiều đến mức có thể lấp đầy nhà em luôn á."

"Nhưng kho báu được canh giữ bởi một phù thuỷ tóc đỏ độc ác, ai dám động vô kho báu của bà ta sẽ bị bà ta ăn thịt đấy."

"Eo ôi, đáng sợ quá đi."

Hai đứa trẻ thi nhau kể, bọn nó vừa nói vừa vung tay miêu tả nhìn rất đáng yêu.

"Lynne, Lynna hai đứa đừng làm phiền những vị khách của chúng ta nghỉ ngơi chứ."

Người phụ nữ xoa đầu hai đứa bé, quay sang nói xin lỗi với hai người bọn họ.

"Thật ngại quá, hai đứa trẻ này đã làm phiền hai vị rồi."

"Không sao, tôi không thấy phiền."

Lucas lại tiếp tục nhìn hai đứa trẻ một hồi lâu, hai bé gái này tuy sống trong ngôi nhà trông không được khá giả lắm, có thể nói là khá tồi tàn khi mà nội thất trong nhà gần như được phủ một lớp bụi, tuy không quá dày nhưng cũng không phải nơi thường xuyên có người ở. Quần áo của bọn chúng cùng với người phụ nữ kia cũng là vải đay thôi, nhưng bọn nhóc rất mập mạp, da dẻ trắng trẻo mềm mại, mái tóc nâu đậm màu hạt dẻ kia nhìn thế nào cũng giống được chăm sóc tỉ mỉ, đôi mắt hổ phách sáng lấp lánh nên nhìn bộ đồ mà bọn chúng mặc trên người chả thấy ăn nhập chút nào, hai đứa bé này giống tiểu thư lá ngọc cành vàng hơn, cả người phụ nữ kia cũng vậy, nhưng điều làm Lucas chú ý hơn hết chính là đôi mắt không tiêu cự của người phụ nữ kia, nhìn giống như một người đã chết vậy.

"Bọn con đâu có phiền đâu."

Cặp song sinh nghe người phụ nữ nói vậy liền phồng má giận dỗi.

"Nếu không còn chuyện gì thì bọn ta xin phép vào phòng trước nhé, thưa quý bà."

"Anh ơi, Selena đã nói là rất nhớ anh đấy."

Trước khi bọn họ cất bước, thì một cô bé chạy đến bên cạnh Lucas thì thầm, lời này lập tức làm hắn lạnh sống lưng, dù sao thì hắn cũng chưa xác định được "Selena" là địch hay bạn, nhưng bị một người như cô ta nhớ thương cũng chẳng vui vẻ gì.

Davis thấy Lucas đứng ngây người thì vỗ vai hắn một cái, bọn họ nhìn nhau một lúc rồi mới đi vào phòng ngủ.

"Cậu thấy sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net