chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Daivs đóng cửa lại, ngôi nhà này không lớn, chỉ có hai phòng ngủ, một phòng khách cùng một phòng bếp, phòng ngủ lớn hơn đã được người phụ nữ cùng cặp song sinh kia sử dụng, nên phòng còn lại chính là của bọn hắn.

"Ba người kia thực sự rất đáng ngờ."

"Tôi cá cả ba người này đều không phải người ngôi làng này, chỉ là không biết người dân nơi đây đang sợ hãi cái gì mà lại đề phòng chúng ta như vậy."

Davis không khỏi nhớ lại thái độ của mọi người nơi đây khi thấy bọn hắn gõ cửa xin tá túc mặt ai nấy đều sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu, có người còn trực tiếp đuổi bọn hắn đi, chửi bọn hắn bằng những từ ngữ thô lỗ man rợ, rõ ràng trời còn chưa tối nhưng đường trên ngôi làng lại chẳng có lấy một bóng người, điều làm hắn chú ý là ngôi làng này không hề có người trẻ tuổi, có thể người trẻ đi xa làm ăn, nhưng đến bóng dáng của bọn trẻ cũng không có thì thật đáng nghi, nhưng đáng nghi nhất chính là một nhà ba người này, rất kì lạ.

"Bỏ đi, chuyện cấp bách bây giờ cũng không phải là thái độ khác lạ của bọn họ, cậu mau ngủ đi, ngày mai chúng ta phải lên đường sớm đấy."

Lucas rũ rũ chăn rồi leo lên giường, Davis nhìn hắn như vậy thì anh cũng theo thói quen mà trải chăn xuống nền nhà, giường rất nhỏ, hai người con trai như bọn họ nằm căn bản không vừa, huống hồ Lucas cũng không muốn ngủ chung giường với bất kì ai cả.

"Cô thật sự không biết Selena là ai sao?"

Chờ Davis ngủ say, Lucas mới thầm thì gọi Irene xuất hiện.

"Không cần nói ra tiếng đâu, ngươi nghĩ trong đầu thôi được rồi."

Irene vừa xuất hiện liền vươn mình ngáp dài một cái.

"Đệch, sao cô không nói sớm."

"A? Ta có không nói với nhà ngươi sao, ây, xem ta này, già rồi nên hay quên ấy mà."

Irene cười cợt nhả nhìn hắn làm hắn tức đến nghiến răng ken két, cô nàng này chắc chắn là tai hoạ mà ông trời gửi đến cho hắn mà.

"Đã nói rồi, ta không biết Selena là ai đâu."

Irene nhún vai.

"Thế cô biết cái gì?"

"Tuy ta không biết Selena là ai, nhưng hai đứa trẻ kia, nếu có thể, đừng lại gần chúng."

Không cần Irene nhắc nhở thì Lucas cũng không định ở nơi này lâu, hai đứa trẻ kia rất kì lạ, cảm giác như dân làng sợ hãi người lạ như vậy là do bọn chúng gây ra vậy.

"Ta không chắc lắm nhưng có vẻ hai đứa nhóc đó rất hứng thú với ngươi đấy."

"Bỏ đi, cô đừng nhắc đến nữa."

Lucas rùng mình một cái, dưới tình huống này hắn nào dám ngủ chứ, lại còn thêm lời cảnh báo của Irene, đêm nay hắn mà dám nhắm mắt thì chắc chắn hắn không muốn mạng nữa rồi.

Màn đêm buông xuống bao trùm khắp ngôi làng nhỏ, yên tĩnh đến lạ thường làm trái tim Lucas như treo trên ngọn cây, càng yên tĩnh càng kì lạ, không chỉ con người không dám ra ngoài mà đến cả động vật cũng không dám đi kiếm ăn, hoặc là chẳng còn con vật sống nào ở trong khu vực này cả.

Không gian tĩnh lặng đến mức đáng sợ thì Lucas nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ dừng lại trước cửa phòng của hắn, thính giác của hắn luôn rất tốt, bẩm sinh đã như vậy rồi.

"Chị Lynne, chị nói xem kẻ đó có gì mà Selena lại chú ý đến vậy chứ?"

Lynna thì thầm với Lynne, cô vừa nghĩ tới Selena là lại tức giận, tại sao kẻ trong kia lại được Selena yêu thích vậy chứ, yêu thích đến mức không thèm quan tâm tới cô nữa.

"Chị nghe Selena nói hắn rất đặc biệt đấy, cũng không biết đặc biệt tới mức nào."

Lynne nhíu mày khi nhìn thấy biểu cảm của em gái.

"Hừm, nếu nói đặc biệt đẹp trai thì em đồng ý với Selena đấy."

Cả hai cô bé không thể không thừa nhận, cậu thiếu niên tên Lucas kia đúng là rất đẹp thật, đẹp đến mức làm cho bọn chúng muốn bắt đem hắn nhốt vào một chiếc lồng hoàng kim lộng lẫy, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy thứ sinh vật đẹp đẽ như vậy vùng vẫy trong đau khổ xem ra cũng rất thú vị.

"Đồ ngốc, Selena không có ấu trĩ như vậy."

"Hay là bắt cóc hắn đem đến cho Selena nhỉ?"

Lynne cốc đầu Lynna một cái, cô bé không dám tự ý hành động, lỡ khiến Selena tức giận, cô bé không chống đỡ nổi.

"Em không thấy bên cạnh hắn có một linh hồn rất mạnh mẽ sao, chúng ta không đánh lại cô ta."

"Hừm, chẳng vui tí nào, vậy chẳng phải chuyến đi này của chúng ta uổng công rồi sao?"

Lynna không vui muốn dùng mana để phá cửa may mà Lynne nhanh tay cản kịp, em gái cô cái gì cũng tốt, mỗi cái thích động tay động chân là không tốt thôi.

Lucas im lặng, hắn chờ một lúc không còn thấy tiếng động nữa thì mới ngồi dậy, liếc Irene một cái, bọn nhóc kia bảo cô nàng này rất mạnh cơ đấy, hoá ra là còn giấu nghề cơ à.

"Nhìn ta làm gì."

Irene bị Lucas nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên, cô trừng mắt lại nhìn hắn chợt thấy hắn nở một nụ cười làm cô không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, hắn ta lại suy nghĩ xấu xa gì rồi.

"Ây da, nghe đồn cô rất mạnh đấy."

"Gì, ai biết đâu, đừng nghe đồn linh tinh."

Nói rồi cô nàng lập tức biến mất, Lucas bây giờ cũng không có tâm trạng tám nhảm cùng cô nàng. Nghe cặp song sinh kia nói vậy thì chắc hẳn đêm nay hắn sẽ an toàn, hơn nữa cái người tên Selena gì đó có vẻ không đơn giản như hắn nghĩ nhỉ, cô ta chắc chắn không cùng phe với Thần Chủ, nhưng cô ta lại có thể giả dạng nàng giống y như đúc, nếu như cô ta không nói gì, hắn chắc chắn sẽ tưởng hai người này là một.

Selena có hứng thú với hắn, hứng thú của cô ta giống như nhìn một món đồ chơi thú vị vậy, ngay từ lần đầu gặp mặt Lucas đã cảm thấy như vậy rồi, sau chuyện hôm nay hắn càng chắc chắn hơn về cảm giác của mình. Nếu cô ta vẫn còn hứng thú với hắn thì chắc chắn cô ta sẽ không làm hại đến tính mạng của hắn đâu.

Lucas suy nghĩ không ngừng, cũng không biết bản thân hắn thiết đi vì mệt mỏi từ bao giờ, tới khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào căn phòng cũ kĩ thì hắn mới tỉnh lại. Vừa hay Davis cũng đem lên cho hắn một chút đồ ăn cùng nước uống.

Hắn nhanh chóng giải quyết xong đống đồ trước mặt rồi cùng Davis chào người trong nhà rồi lập tức rời đi.

"Chờ đã, cậu thực sự phải vào đây ư?"

Davis nhìn Lucas một lúc, anh biết bây giờ không nên nghi ngờ chủ nhân của mình, nhưng nơi này là mảnh đất thuộc về tộc tinh linh, mà tinh linh từ xưa đến giờ chẳng hề thân thiện với loài người chút nào, có tin đồn bọn chúng rất man rợ, sẵn sàng giết chết những kẻ dám xâm phạm lãnh địa của chúng.

"Thực sự đấy, tôi sẽ không lấy chuyện này ra đùa đâu."

Davis thấy thái độ kiên quyết của hắn làm anh không khỏi thấy bất thường, trong kí ức của anh, chủ nhân anh là một kẻ không quan tâm tới bất cứ thứ gì, cũng chẳng hề cố chấp với cái gì cả. Hôm nay lại kiên quyết như vậy, xem ra trong khu rừng này có bí mật gì đấy lớn đến mức khiến cho Lucas đến một kị sĩ cũng không dẫn theo mà âm thầm chạy tới nơi này.

"Cậu có thể nói lí do không."

"Tôi nói, vua tinh linh có thể chữa khỏi chứng rối loạn mana cho tôi, cậu có tin không?"

Lucas cười, hắn không phải là không biết Davis đang lo lắng cái gì.

"Làm sao mà cậu biết hắn ta sẽ chữa trị cho cậu chứ?"

"Chắc chắn... Tôi có cách khiến hắn ta phải chữa trị cho tôi."

Nói xong hắn âm thầm liếc Irene một cái, nhưng lại thấy cô như đang suy nghĩ cái gì đấy.

"Nhìn cái gì?"

Irene đang bận chìm vào suy tư cũng bị ánh mắt "toé ra lửa" đó nhìn làm cô rợn hết cả người.

"Cô chắc chắn có cách gặp vua tinh linh nhỉ."

"Có, chỉ cần ngươi có thể đi vào lãnh địa của tinh linh, bọn hắn sẽ chào đón ngươi, ta đã gửi lời chào tới trước rồi."

Irene trả lời xong liền lập tức biến mất, Lucas không khỏi cười trừ, cô nàng này thực sự rất tuỳ ý, thích xuất hiện lúc nào thì xuất hiện, muốn biến mất khi nào hắn cũng chả cản nổi, vị kia không thể gửi tới cho hắn một cô nàng nào khác đáng yêu hơn à.

Sau một hồi suy nghĩ thì Davis cũng không có ý muốn ngăn cản Lucas nữa, bọn họ cùng nhau đi vào rừng, kì thực thì anh cũng rất thắc mắc tại sao Lucas lại không muốn đem theo ngựa, không phải cưỡi ngựa nhanh hơn à, hay là hắn đang muốn rèn luyện sức khoẻ nhỉ, dù Davis rất thắc mắc nhưng anh vẫn không hề hỏi Lucas lí do tại sao, tại anh lười ấy mà.

Khu rừng kí ức không hề nhỏ, ở lục địa Azalea, diện tích của nó còn to hơn cả đế quốc Zelda cùng các công quốc cộng lại, rất rộng lớn, nếu không phải trong khu rừng này ẩn một cấm chế không nhân loại nào có thể phá giải thì chỉ sợ chiến tranh giữa hai tộc đã xảy ra từ lâu rồi, dù sao thì, nhân loại cũng chưa từng che dấu dã tâm của mình mà.

Tộc tinh linh không phải bộ tộc thiện chiến nhưng bẩm sinh họ đã thông thạo ma thuật, lại được cây thế giới chúc phúc, nên nhân loại dù có tiềm năng phát triển lớn nhất cũng khó có thể đánh lại họ, thêm nữa, tộc tinh linh không thích giao tiếp với thế giới bên ngoài, bọn họ vẫn thường xuyên ẩn mình trong lãnh địa của mình, tuy có vài tinh linh nghịch ngợm thích ra ngoài trêu trọc người khác, nhưng chung quy lại thì hành tung của bọn họ đều rất khó đoán.

Khu rừng này rất đẹp, đẹp tựa như một bức tranh trong những câu truyện cổ tích vậy, ánh nắng ấm áp chiếu xuyên xuống mặt đất bị những tán cây ngăn lại nên chỉ có đem vài vệt ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống, từng cơn gió nhẹ nhàng lay động từng tán lá như một bản nhạc êm dịu của mùa thu. Cả khu rừng bừng bừng sức sống với rất nhiều hoa cỏ đua nhau vươn lên đón nhận ánh sáng mặt trời.

Hai người bọn họ theo lối mòn mà đi vào khu rừng, Lucas biết nơi này có tồn tại trận pháp khiến bọn họ bị dính ảo thuật, nên là trên đường lỡ có gặp phải hung thú hắn cũng ngăn cản không cho Davis ra tay, Irene nói rồi, cư dân nơi này rất hiền lành, bọn chúng sẽ không tấn công ai mà không có lí do, trừ khi đó là ảo ảnh do trận pháp tạo ra. Bọn hắn càng đi thì sương mù càng dày đặc, đến khi hắn mệt mỏi dựa vào cây rồi ngồi bệt xuống đất thì sương mù đã phủ dày đến mức chỉ có thể nhìn được trong phạm vi hai mét, hai người bọn họ phải đi sát vào nhau để đề phòng một trong hai bị tách ra.

So với Lucas đang mệt mỏi thở dốc thì Davis vẫn bừng bừng sức sống, anh không khỏi tò mò nhìn trước ngó sau, Lucas im lặng nhìn xung quanh, khu rừng này rất đẹp, không sai, những hung thú mà anh gặp trên đường đều bị Lucas vui lòng đi lướt qua, ừm, giống như là ảo ảnh vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net