chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lucas tiếp tục lặp lại câu hỏi vừa nãy, hừm, trêu chọc cô bé này có vẻ rất vui, nhưng hắn cũng không dám buông lỏng cảnh giác của mình với cô nàng bé nhỏ này.

"Ta là Irene, ta có thể cảm nhận được mười hai viên đá đó!"

Nghe tới đây hắn liền buông tay ra, cô gái nhỏ này sẽ không phải là Thần chủ đấy chứ? Thật là, cơn ác mộng kia đã làm cho đầu óc của hắn bị ngưng trệ trong chốc lát, trí tuệ mà hắn vốn tự hào cứ như là thứ đồ bỏ đi không đáng giá vậy.

"Ha ha, quý cô này, chúng ta từ từ nói chuyện nhé."

"Gì, sao ngươi lật mặt nhanh thế, khi nãy nhìn ngươi hung dữ chết đi được."

Irene nhìn thấy kẻ vài giây trước mặt không chút cảm xúc, bây giờ lại đang cười hì hì với cô, làm cho linh hồn bé nhỏ mới tới thế giới này bỗng thấy nghi ngờ nhân sinh, nhân loại đều lật mặt nhanh như bánh tráng thế này hả, thật là đáng sợ, ta muốn về nhà.

"Đâu có đâu, ta khi nãy là do bị nhan sắc xinh đẹp mỹ miều của cô làm bay mất thần trí mà thôi, cô gái nhỏ đừng trách ta nhé?"

Hắn vẫn cười khì khì như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng hắn khẽ thở dài một cái, tí nữa thì đắc tội với Thần chủ rồi. Cho dù người trước mặt không phải Thần thì cũng chắc chắn có liên hệ tới ngài ấy, nghĩ nhiều thế làm gì, nịnh cho người ta vui lên có phải là nhanh hơn hay không?

"Thật sao, thật sao, ta đẹp như vậy sao."

Trên đời này không có quý cô nào lại không thích những lời khen cả, đương nhiên Irene cũng không ngoại lệ, dù sao thì cô bé cũng rất đáng yêu làm người ta nhìn thấy liền muốn nhéo má cô một cái, đáng tiếc do cô nàng quá nhỏ, nếu không thì cũng không thể nào mà thoát khỏi ma trảo của Lucas rồi.

"Cô là người hồi sinh ta sao?"

"Ta sao, ta nào có sức mạnh đó chứ, người hồi sinh ngươi là người khác, ngài ấy muốn ta đi theo ngươi để giúp ngươi tìm mười hai viên đá."

Irene bay quanh Lucas, chất giọng của cô cũng như ngoại hình của cô nàng vậy, rất đáng yêu.

Lucas trầm tư một lúc, linh hồn này chắc hẳn là được vị kia phái tới hỗ trợ hắn, không biết vị kia thấy cái gì ở hắn mà lại tin tưởng hắn như vậy, nhưng nếu đã cho hắn một cơ hội để sống lại thì hắn sẽ tìm mọi cách để cứu lấy lục địa này, cho dù tiếp tục phải hi sinh hắn cũng không ngần ngại gì.

"Vậy, cô biết năm nay là năm bao nhiêu không?"

"Năm 1535, sao hả, bất ngờ không?"

Irene cười, cô lơ lửng ngồi xếp bằng trước mặt Lucas, giọng điệu ngọt ngào của cô xen chút đắc ý. Vậy là hắn đã quay về 10 năm trước rồi sao, từ giờ tới cuộc chiến của ma tộc còn 7 năm nữa, chắc là vẫn kịp để đi thu thập mười hai viên đá.

"Cô biết mười hai viên đá ở đâu đúng không?"

"Ta cũng mong bản thân mình có năng lực đó lắm, nhưng ta chỉ có thể cảm nhận từng viên một thôi."

Irene xụ mặt xuống, cô khẽ lầm bầm:

"Không phải, nếu người giữ viên đá không muốn cho ta biết thì ta cũng không cảm nhận được."

Lucas âm thầm ném cho Irene một cái nhìn khinh bỉ, nói như vậy, không phải hắn có lụm được đá hay không là do mười hai kẻ thần kinh kia có vui hay không à, vui thì bọn chúng cho Irene cảm nhận được, không vui thì bọn chúng ém tới lúc lục địa Azalea bị phá huỷ à.

Chuyện này rủi ro quá cao rồi, giờ hắn giả vờ như chưa từng gặp Thần chủ thì có được không nhỉ?

Tuy nghĩ là như thế, nhưng tinh thần trách nhiệm cao cả của Lucas đối với thế giới cũng không vơi bớt đi chút nào, thôi thì được tí nào hay tí đó, vẫn còn hơn là không có hi vọng gì.

Lucas liếc nhìn Irene thêm cái nữa, chậc, có mỗi chức năng là ra-đa dò đá mà cô cũng không làm được thì cần cô làm gì cơ chứ, giữ lại làm vật trang trí à?

"Này này, ánh mắt này của ngươi là có ý gì chứ."

Đệt, xem ra cô nàng này rất nhạy cảm với cảm xúc của hắn nhỉ?

Mà hình như hắn cũng có thể mơ hồ cảm nhận sự thay đổi cảm xúc của Irene thì phải, thật kì lạ?

"Ý là cô rất đáng yêu đấy Irene, vừa đáng yêu lại còn rất hữu dụng nữa chứ."

Nghe hắn nói xong Irene liền híp mắt cười, cô rất thích nhân loại này nha, hắn ta rất đẹp trai, mái tóc đen kết hợp cùng đôi mắt tím vừa bí ẩn vừa cuốn hút, ai nhìn thấy hắn rồi chắc chắn sẽ phải ngoảnh mặt lại nhìn hắn thêm lần nữa, tuy nhìn hắn rất tiều tuỵ, nhưng lại đem cho người ta cảm giác muốn bảo vệ. À quên mất, cô còn chưa kịp hỏi tên của hắn nữa.

"Nói chuyện nãy giờ rồi, ngươi còn chưa có giới thiệu về bản thân."

"Thật xin lỗi vì sự chậm trễ này thưa quý cô Irene, ta là Lucas Diggory, con trai thứ hai nhà hầu tước Diggory, ta rất hân hạnh khi được làm quen với quý cô xinh đẹp này."

Lucas lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của quý tộc, hắn bình thường nhìn đã đẹp, lúc hắn cười lại còn đẹp hơn nữa, làm trái tim non nớt của Irene không khỏi trệch mất một nhịp, cô liền đỏ mặt, lập tức biến mất. Lucas ngơ ngác một lúc, hắn không hiểu tại sao Irene lại biến mất ngay khi hắn vừa giới thiệu bản thân xong, cô nàng này cũng quá bất lịch sự rồi,nhưng như thế cũng tốt, bây giờ hắn cần không gian yên tĩnh để sắp xếp lại những thông tin mà hắn có được.

Những thông tin từ khiếp trước mà hắn có rất hữu dụng đấy, thứ hữu dụng nhất chính là thông tin mà nữ hoàng Erica đưa cho hắn xem trước khi hắn sống lại. Ít nhất thì thông tin này đã được chứng thực bởi Thần chủ, nên là Lucas chủ động tin tưởng ngài, dù sao thì đây cũng là người giúp hắn sống lại mà, một người có quyền năng mạnh mẽ như thế thì cần gì phải lừa hắn cơ chứ.

Nếu như hắn nhớ không nhầm, ở kiếp trước, ma tộc ẩn mình đến tận khi ma vương cao quý của bọn chúng tỉnh lại mới phát động chiến tranh. Điều đó có nghĩa là, chỉ có ma vương mới có thể phá vỡ phong ấn của đại hiền giả Lyne. Nếu như có thể tìm người gia tăng phong ấn của ngài ấy lên, có lẽ thảm họa sẽ lùi lại được thêm vài năm, thậm chí là mấy trăm năm.

Nhưng làm gì có ai đủ năng lực làm chuyện này cơ chứ?

Khi xưa Lucas cho rằng tháp chủ Calbe rất mạnh, có thể ngang ngửa với ma vương, nhưng qua lời nói của thần chủ, hắn mới nhận ra ma vương mạnh mẽ tới mức nào. Cho dù Erica đã hiến tế bản thân, Calbe bị thương nặng tới mức mất mạng cũng chỉ có thể phong ấn cô ta lại, nếu như cô ta lại một lần nữa thức tỉnh thì thế giới đáng thương này không phải lại tiếp tục chịu sự dày vò của cô ta sao?

Cả bốn bộ tộc thực sự không có ai có thể áp chế được cô trừ vị đại hiền giả đã mất tích kia sao...

Lucas vò đầu suy nghĩ, chuyện tập hợp 12 viên đá nên làm càng sớm càng tốt, không những thế, Lucas còn phải ngăn chặn âm mưu tạo phản của công chúa Leona,  hắn không biết Erica có kế hoạch gì khác hay không, nhưng vì an nguy của cả gia tộc, Lucas bắt buộc phải bóp vỡ chuyện này ngay khi nó còn chưa chớm nở, hoặc là đã bắt đầu hình thành rồi.

Chỉ là hắn nghĩ như nào cũng không thông, rốt cuộc Leona đầu độc cây thế giới để làm gì, cô ta căm thù thế giới này tới mức muốn hủy hoại nó như vậy sao, có lẽ kiếp này Lucas đành phải chú ý chăm sóc cho cô ta từng chút một rồi. Cái chết của lục địa Azelea không phải chỉ do mỗi ma vương mà còn có một tay cô ta chen vào nữa.

"Cậu chủ, ngài đã tỉnh giấc chưa?"

Lucas vẫn đang chìm vào những dòng suy nghĩ của riêng mình thì bị tiếng gõ cửa vang lên chặt đứt dòng suy nghĩ của hắn, Lucas đưa mắt ra nhìn cửa sổ, tuy rèm đã được buông xuống nhưng vẫn có thể thấy được một chút ánh sáng từ mặt trời chiếu vào, hắn xoa xoa huyệt thái dương của mình, khuôn mặt tràn đầy sự mệt mỏi, hắn đã dùng cả một đêm để suy nghĩ cơ đấy.

"Tôi vào nhé?"

Người bên ngoài thấy chủ nhân không nói gì, bèn đẩy cửa bước vào, cánh cửa được mở ra, ánh sáng từ hành lang hắt vào bên trong, Lucas nhìn thấy một cô gái đứng ngoài cửa. Người bước vào là Lily, cô là người hầu phụ trách dọn dẹp phòng cho Lucas, Lily bước vào, cô liền lập tức mở tung rèm cửa ra, căn phòng lập tức sáng bừng, Lucas không khỏi nheo mắt lại, đưa tay ra trước mặt cản ánh sáng lại.

"Cậu chủ, ngài cũng quá buông thả bản thân rồi, vào một ngày đẹp trời như này sẽ thật tuyệt vời nếu như ngài thức dậy sớm hơn một chút rồi đi dạo dưới hoa viên, ngài sẽ cảm thấy khoẻ hơn đấy ạ."

Lily vừa dọn dẹp phòng hắn vừa cằn nhằn không ngừng, trước những lời nói của cô Lucas cũng chỉ có thể cười trừ mà thôi. Lily làm gì cũng tốt, mỗi tội cô khá là thẳng tính, kiểu như nếu có một ngày nào mà hắn không nghe mấy lời than vãn của cô thì hắn sẽ thấy không quen ấy.

"Cậu chủ, ngài muốn dùng bữa trong phòng hay không?"

"Đem bữa sáng lên phòng cho ta đi."

Hắn đứng dậy, muốn đi vào phòng tắm thì thấy bản thân mình vô lực,cả thân cứ như vậy mà đổ về phía trước, khi mà hắn tưởng mình sắp phải lấy mặt để tiếp đất rồi thì hắn cảm nhận được một vòng tay ôm ngang eo hắn kéo hắn lại.

"Ngài muốn đứng dậy thì phải nói với tôi một tiếng chứ, hôm nay ngài sao vậy?"

Lily không khỏi cằn nhằm vài câu, nếu không phải cô phản ứng kịp thì có phải cậu chủ xinh đẹp nhà cô đã tiếp đất bằng mặt một cách huy hoàng rồi sao.

Chậc, hắn quên mất, bây giờ hắn mới 17 tuổi, trước năm 20 tuổi thì sức khoẻ của hắn không được tốt cho lắm, ốm đau liên miên do chứng rối loạn mana gây ra, cha hắn đưa hắn đi chữa trị khắp nơi nhưng cũng không có tác dụng gì, hắn tưởng mình sẽ phải sống với cái thân xác gầy gò ốm yếu này thì tới năm 20 tuổi, chứng rối loại mana tự nhiên biến mất, sức khoẻ của hắn cũng vì vậy mà dần khôi phục.

Lucas thoáng chốc lại thấy nhức nhức đầu, giờ hắn phải nghĩ cách để khắc phục chứng rối loạn mana này, từ giờ tới năm hắn 20 tuổi còn ba năm nữa cơ, bây giờ hắn bước đi thôi cũng thấy khó khăn chứ đừng nói hắn đi tìm 12 viên đá.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net