chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai nha, tưởng anh như thế nào, hoá ra là mỹ nam ốm yếu à, không biết tại sao bọn họ lại chọn anh nhỉ?"

Tiếng cười khanh khách như tiếng chuông lục lạc vang lên bên tai Lucas, hắn ngẩng đầu lên thì thấy Irene đang ôm bụng cười.

"Irene?"

Lucas nghe thấy tiếng Irene vang lên, hắn rất nhanh đã bắt được trọng tâm trong lời nói của cô, bọn họ trong lời nói của Irene là có ý gì, chẳng lẽ thế giới này không phải chỉ có một thần chủ? Mà này, cô cứ thế mà xuất hiện sẽ không có chuyện gì đấy chứ?

"Ai, cậu chủ, cậu xem cậu này, cậu bệnh nặng tới mức không nhớ cả tên tôi nữa rồi này, thật là đau lòng quá đi."

Lily giả vờ ôm lấy ngực, giọng nói cô chứa đầy đau thương.

"Hả?"

Lucas quay sang nhìn Lily, cô ấy không thấy Irene sao, tuy cô ta nhỏ thật nhưng có tàng hình đâu?

"Cô ấy không nhìn thấy tôi đâu, ở đây chỉ có mỗi anh nhìn thấy tôi thôi."

Irene bay xung quanh Lucas mấy vòng rồi lại bay quanh người Lily như để chứng minh cho Lucas thấy, cuối cùng cô bay lại bên phía Lucas, ngồi trên vai hắn, cô nàng cười lên thực sự rất đáng yêu làm hắn thật muốn chặn cái miệng nhỏ kia lại, thực sự quá ồn ào. Cơ mà nhìn phản ứng của Lily thế kia, chứng tỏ cô ấy không nhìn thấy được Irene thật, Lucas bất giác thở dài một cái, mệt mỏi đưa tay lên day day huyệt thái dương, giọng nói uể oải của hắn thốt lên:

"Lily này, phiền cô đem bữa sáng lên phòng cho ta nhé, ta muốn dùng bữa ngay bây giờ, dọn dẹp để sau đi."

"Vâng, tôi sẽ đi lấy bữa sáng cho ngài ngay ạ."

Lily lập tức bước ra khỏi phòng.

Thấy cô rời đi, Lucas mới túm lấy Irene đang ngồi trên vai mình đưa lên trước mặt hắn, nhìn tới nhìn lui cô một hồi rồi hỏi cô:

"Từ qua tới giờ quý cô xinh đẹp này đi đâu thế?"

Hắn lại giở ra cái nụ cười mà mắt không cười quen thuộc kia ra nhìn quý cô Irene, nói đùa, có quý ông nào muốn bị nói là mỹ nam ốm yếu không, mặc dù bây giờ hắn đúng là yếu thật, nhưng hắn cũng không thể để yên cho Irene trào phúng hắn được. Đừng có thắc mắc nhiều, cái này là tôn nghiêm của đàn ông đấy, quý vị có biết không?

"Hỏi thì hỏi, đừng có đem cái nụ cười đáng ghét đó ra."

Irene ghét bỏ đẩy mặt hắn ra xa, cô nàng vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi tay Lucas được, hừm, nhân loại này thật đáng ghét mà.

"Irene xinh đẹp còn chưa trả lời ta mà."

Lucas đưa tay còn lại chọt chọt cô nàng làm cô nàng bật cười không ngừng.

"Ha ha, đừng chọc nữa... Đừng ... Chọc nữa... Ta nói là được chứ gì...haha."

"Ừm, quý cô Irene xinh đẹp, mời cô nói."

Hắn dừng tay đang chọc người Irene lại, nhưng tay còn lại vẫn còn chưa buông tha cho cô.

"Hừm, các ngươi được ngủ còn ta thì không sao."

Cô bĩu môi, giọng nói có chút giận dỗi, bỗng nhiên đôi mắt cô mở to ra như phát hiện được cái gì đấy, vui vẻ nói:

"Ta cảm nhận được viên đá đầu tiên rồi."

Ồ, Lucas ngạc nhiên, nhanh như vậy đã có thông tin viên đá đầu tiên rồi sao?

Mà không phải, hình như Irene đang cố tình tránh né câu hỏi của hắn vậy, mà thôi, ai cũng có bí mật nhỏ cả mà, hắn cũng thể không ép cô nàng nói ra nếu như cô không muốn được.

"Ừm, vậy cô cảm nhận được viên đá đầu tiên ở đâu không?"

Irene khoang tay lại, cô phồng má lên giận dỗi, hoàn toàn không có ý muốn trả lời hắn, thấy vậy hắn liền đưa tay chọt chọt đôi má mềm mại đáng yêu của cô làm cô vùng vẫy không thôi, uổng công hôm qua cô còn thấy hắn đẹp trai, hừm, nhân loại này đúng là thứ sinh vật khiến cô vô cùng chán ghét mà.

"Ngươi biết khu rừng Kí Ức chứ?"

"Ý cô nói viên đá đầu tiên đang ở trong đó sao."

Hắn vẫn còn muốn trêu chọc nàng một chút, nên cố tình kéo dài âm cuối ra.

"Chứ chẳng lẽ lại ở trên đầu nhà ngươi."

Irene bực bội, thực sự rất muốn đánh hắn một trận.

"Ai nha, một quý cô xinh đẹp chỉ nên nhả ra những lời hay ý đẹp thôi, quý cô Irene."

"Ha.. Ha, ai muốn làm quý cô xinh đẹp trong lời ngươi nói cơ chứ, giờ ta đang rất muốn đánh ngươi một trận đấy, cái đồ vô lễ này, tiết tháo của ngươi vứt hết cho chó ăn rồi à."

Hắn buông Irene ra, cô tức giận đá vào tay hắn vài cái, ừm, không biết có phải do cô nàng quá nhỏ hay cô đang nương chân với hắn, chứ hắn lại chả cảm thấy có cảm giác gì cả.

"Thế là ta phải tới đó thật sao, quý cô Irene, cô nhìn ta bây giờ xem, cô thấy ta có thể bước ra khỏi dinh thự này nổi không?"

"Không nổi cũng phải nổi."

Irene thấy Lucas cười nàng cũng cười.

"Ngươi không đi được chẳng lẽ cũng không lết được chắc."

"Cô đúng thật là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết."

Lucas giả bộ đau lòng ôm lấy ngực mình.

"Ngươi là hoa hay là ngọc."

Cô bĩu môi, ánh mắt nhìn về phía Lucas tràn đầy khinh bỉ.

"..."

Có ai nói rằng cô rất vô tâm hay không?

Ở thế giới này, không phải chỉ có ma pháp sư mới có thể sử dụng mana, mà các kị sĩ cũng có cách sử dụng mana riêng. Nói chung là, thứ cơ bản tái tạo lên cơ thể con người chính là mana, nhưng chỉ có những ai sở hữu lượng mana vượt qua người thường cùng với khả năng cảm ứng được ma lực thì mới có cơ hội trở thành ma pháp sư, còn không thì chỉ có thể tập luyện trở thành kị sĩ được thôi.

Lucas thở dài, ài, sao hắn lại mắc phải căn bệnh quái ác này chứ, chứng rối loạn mana là một căn bệnh hiểm nghèo, hiện tại chưa có cách chữa, số lượng người mắc chứng này vô cùng hiếm gặp nhưng chưa có ghi chép nào nói người mắc chứng bệnh này có thể sống qua được hai mươi tuổi cả. Đến bây giờ hắn vẫn không hiểu tại sao bản thân mình lại đột ngột khỏi bệnh như vậy, trước năm hai mươi tuổi hắn đã vui vẻ chấp nhận cái chết vì căn bệnh này rồi đấy.

"Cô thực sự không có cách nào à, ví dụ như kiến tôi khôi phục lại thể lực ấy?"

Lucas đưa ánh mắt bi thương của mình liếc nhìn Irene, thấy cô vẫn còn đang giận dỗi thì không khỏi bật cười, cô bé này đúng thật là nhỏ nhen, nhưng hắn thực sự mong cô có thể chưa được cho hắn, hoặc là biết cách gì đó.

"Haha... Ta mà có cái sức mạnh đó thì ta đã giúp ngươi rồi, chứ không ta ngồi đây nói nhảm với nhà ngươi làm gì."

"Thực sự không có cách nào sao?"

"Có đó, nếu ngươi gặp được vua tinh linh, làm hắn vui lòng, biết đâu hắn lại giúp ngươi."

"Ai nha, ta mệt lắm, muốn đi ngủ."

Irene bay lại bên chiếc gối đặt bên cạnh hắn, cô ngáp dài một cái rồi ngủ luôn làm cho Lucas không biết nói gì, hắn chỉ có thể bất lực nhìn cô nàng thiết đi thôi. Nói như vậy thì bệnh của hắn không phải không có cách chữa, nhưng mà vua tinh linh cũng đâu có dễ gặp như vậy, nghe đồn các tinh linh đều sống cách biệt trong không gian riêng của họ, muốn trở thành khách mời của bọn họ, đúng thực chẳng dễ dàng gì.

Irene bị tiếng ồm ào bên ngoài làm tỉnh giấc, cô tỉnh lại thì thấy trong phòng ngoài Lucas ra còn xuất hiện một cô gái nhỏ xinh đẹp đang làm nũng với hắn, bắt hắn phải kể chuyện cổ tích cho nàng nghe. Cô gái nhỏ có mái tóc đen xoăn nhẹ mềm mại rủ xuống ngang eo, đôi mắt tím nhạt linh động đang chăm chú nghe Lucas kể chuyện, hừm, có vẻ như nhà này có gen mắt tím tóc đen nhỉ.

"Anh ba, vài ngày nữa em phải về lãnh địa Diggory rồi, ước gì anh có thể đi cùng nhỉ."

Cô bé xinh đẹp ngọt ngào kia là Phedra, con gái út nhà hầu tước Diggory đồng thời cũng là em gái của Lucas.

Lucas nghe Phedra nói xong, hắn không khỏi rời mắt khỏi quyển truyện cổ tích mà quay sang nhìn cô bé, đúng rồi nhỉ, không phải lãnh địa gia tộc hắn ở ngay cạnh ranh giới của khu rừng Kí Ức sao, xem đầu óc hắn này, mới sống lại chứ có phải đập đầu vào đâu đâu mà lại quên luôn cả lãnh địa nhà mình như vậy được.

Hắn muốn về lãnh địa Diggory cũng chẳng khó khăn gì, chỉ cần thưa chuyện với cha rằng hắn muốn về lãnh địa dưỡng bệnh, cha hắn chắc chắn sẽ đóng gói hắn lên đường ngay lập tức, dù sao thì cũng rất nhiều lần ông muốn đưa hắn về quê rồi nhưng hắn luôn luôn từ chối, hắn cho rằng mình sống cũng không được bao lâu, hắn muốn dành chút thời gian ít ỏi này cho gia đình của hắn.

Ngày hôm sau.

Lucas cùng Lily đi dạo dưới hoa viên, dinh thự Diggory rất lớn, hoa viên dinh thự được trồng rất nhiều loại hoa nhưng hoa được trồng chủ đạo là hoa hồng trắng, cha hắn vì mẹ hắn mà trồng. Nhìn những bông hoa đua nhau khoe hương sắc rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời làm hắn không khỏi cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên. Sức khoẻ của hắn đúng là yếu thật, hắn mỗi ngày chỉ có thể đi dạo một chút dưới hoa viên, nhưng mà như vậy cũng đủ rồi, hoa viên đẹp như này, mà hắn bị nhốt hoài trong phòng thì cũng buồn chán lắm.

"Anh ba, ở đây này."

Phedra đang ngồi thưởng trà ở trong đình viện, thấy Lucas đi dạo ngang qua, cô không khỏi vẫy tay gọi hắn, hắn nghe được tiếng gọi của Phedra thì cũng đi tới bên cạnh cô, ngồi xuống rồi nhận lấy ly trà từ Lily.

"Em nghe mẹ nói anh sẽ cùng em đi về lãnh địa Diggory, anh có biết em đã vui như thế nào không?"

Phedra đang gặm dở miếng bánh quy, cô bé cười híp mắt nhìn Lucas ngồi đối diện, có anh ba đi cùng, cô không còn thấy cô đơn nữa rồi. Lucas đưa tay ra nhéo má cô một cái, cô em gái này nhà hắn cũng rất đáng yêu, so với cô nàng tên Irene nào đó còn đáng yêu hơn nhiều.

Gia tộc hắn có quy tắc, các thành viên trước mười lăm tuổi có thể ở cùng cha mẹ, nhưng sau mười lăm, bắt buộc phải trở về lãnh địa để học lễ nghi, khi nào đến tuổi trưởng thành sẽ được đưa đến thủ đô tham gia lễ trưởng thành.

Hắn bây giờ đã mười bảy tuổi, theo quy định đáng lẽ hắn cũng nên về lãnh địa rồi, nhưng vì hắn kiên quyết không muốn thêm hầu tước phu nhân ngăn cản, nên giờ hắn vẫn còn ở lại thủ đô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net