Chương 5. Lễ vật đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Máu đỏ. Máu đỏ. Máu đổ.

Người mỉm cười. Bạo liệt.

Cái chết cận kề, tử thần réo gọi, ma quỷ kéo chân.

Ngươi, xuống địa ngục. –



Ánh sáng lọt qua kẽ hở rèm cửa, chiếu lên chiếc giường êm ái, quấy rối giấc ngủ của người đàn ông trẻ tuổi. Anh nhíu mày, vùi mặt vào gối, từ chối thức dậy.

Nhưng anh không nằm được lâu. Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến anh bật người ngồi thẳng dậy. Đó là tiếng chuông được cài đặt riêng và trong kí ức của anh thì từ ngày anh dùng di động, rất hiếm khi nào anh được nghe thấy âm thanh ấy. Để xác nhận, anh vội vàng vơ lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, dùng đôi mắt nửa nhắm nửa mở của mình nhìn kĩ màn hình sáng nhấp nháy. Dòng chữ "Bà chủ" to tướng như cũng đang nhìn lại anh. Quá rõ rồi. Anh không nghe nhầm. Người đàn ông hít sâu và bắt máy, không dám để người bên kia đợi lâu.

– Tôi đây, thưa bà.

– Vẫn còn ngủ à? – Giọng nói đầu kia điện thoại mang âm điệu bình thản đến lạnh lùng, chẳng hề có ý hỏi. Rõ là bà ấy đã biết thừa anh đang nằm nướng. Thầm nhủ "Dù sao cũng do trái múi giờ mà. Ở đây mới sáng sớm, trong nước chắc chỉ cỡ 8 giờ tối.", người đàn ông chỉ đành cười khan mấy tiếng lấp liếm cho qua chuyện.

– Tôi dậy rồi. Bà tìm tôi có chuyện gì không ạ?

– Dĩ nhiên là có chuyện mới gọi cho cậu sớm thế này.

Nhạy cảm nhận ra bà chủ có vẻ lạnh lùng hơn bình thường, người đàn ông thầm kêu khổ trong lòng. Đây là dấu hiện bà đang tức giận. Thằng ngu nào dám chọc đến gia chủ nhà Kermatt thế này? Anh không phải đợi lâu để biết được đáp án. Chỉ cần vài câu của bà chủ, anh đã hiểu rõ ngọn nguồn vấn đề và hiểu mình cần phải làm gì. Không chờ giao phó, anh nói:

– Tôi sẽ điều tra rõ ràng vụ này. Giờ tôi ra sân bay đặt vé về nước ngay.

– Cần mấy ngày thì xong việc?

– Hai. Hai là đủ. Xin hãy yên tâm. Leo Kermatt chưa từng và sẽ không bao giờ làm bà chủ thất vọng đâu.


*


Libra Stewart đích thân lái xe, đưa Nhị tiểu thư Virgo của gia tộc Gonzals tới một ngôi nhà nằm ngoài khu trung tâm Thủ Đô, mất khoảng 15 phút đi đường.

Vị tiểu thư ngồi ở băng sau cùng nữ vệ sĩ. Qua gương chiếu hậu, anh có thể nhìn thấy cô đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Libra không tìm được cảm xúc nào quá phận ở cô, dù rằng cô đang bị gián tiếp ép buộc đi tới một nơi xa lạ cùng một gã đàn ông mới quen. Thái độ bình tĩnh của cô vượt ngoài dự đoán của anh. Nhưng Libra không lấy làm phiền lòng vì điều đó. Mọi thứ đang dần trở nên thú vị hơn hẳn, mà Người thừa kế nhà Stewart thích nhất là những trò chơi thú vị.

Xe đỗ lại trước căn nhà hai tầng thoạt trông khá khang trang. Libra mở cửa xe và đỡ tay Virgo bước ra. Anh trực tiếp đẩy cửa đi vào. Bên trong căn nhà cũng bình thường vô cùng: phòng khách có một bộ sô pha, một cái ti vi, xa hơn chút nữa là bếp với một loạt dụng cụ nấu nướng. Cầu thang nằm ở góc phải căn nhà, dẫn lên tầng trên nhưng cũng có một lối đi xuống – hẳn là tới hầm hoặc nhà kho của căn nhà. Nữ vệ sĩ bị mời đợi tại phòng khách, còn Libra dẫn Virgo đi xuống. Đến lúc đó cô mới phát hiện một cánh cửa thép đã chặn lại giữa cầu thang và tầng dưới cùng. Điều đó khiến cho suy đoán về hầm hoặc nhà kho của cô bắt đầu lung lay, thay vào đó là một dự cảm không hề tốt đẹp.

Nhưng Người thừa kế nhà Stewart dường như không nhận ra sự lo lắng của Virgo. Anh mỉm cười, vẫn cái vẻ ôn hòa giả tạo, nói với cô bằng một giọng điệu quan tâm đầy thành khẩn:

– Tiểu thư đã sẵn sàng xem lễ vật tôi đã chuẩn bị chưa?

Do dự gật đầu, Virgo nhìn thấy Libra nhấn lên cái chuông dính trên cửa thép. Cánh cửa được chậm rãi mở ra từ bên trong. Đứng trước mặt họ giờ đây là một người đàn ông trẻ, có khuôn mặt gây sợ hãi với vết sẹo kéo dài từ trán đến gò má trái. Anh ta cúi người trước họ, giọng nói đều đều vô cảm:

– Đại thiếu gia, mọi thứ đã xong xuôi.

Dứt lời liền tránh người sang bên nhường đường. Libra hài lòng gật đầu đi vào trong, nhưng được vài bước thì phát hiện không nghe thấy tiếng giày cao gót theo sau mình. Anh quay đầu nhìn lại và vươn tay ra với vị tiểu thư vẫn còn do dự đứng yên tại chỗ:

– Mời theo lối này, tiểu thư Virgo. Mạn phép để tôi đưa cô vào.

Bàn tay bọc trong lớp găng đăng ten được anh đỡ trên tay mình như đỡ lấy trân bảo, nhưng ai cũng biết thừa rằng mọi thứ chẳng có lãng mạn được như thế đâu. Virgo chẳng còn cách nào ngoài ép buộc bản thân không được lùi bước, đi song song cạnh Libra. Càng đi, nỗi sợ trong cô lại càng lớn. Cô lờ mờ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề, nghe có vẻ vô cùng đau đớn và khổ sở. Nhưng cô cũng không dám suy đoán đó là âm thanh gì, và nó có liên quan gì đến "lễ vật" của Libra.

Cầu thang kết thúc cũng là lúc họ đặt chân xuống sàn tầng đáy xây dưới mặt đất của căn nhà. Mọi thứ khá tối tăm. Ánh đèn hắt xuống từ phía trên cầu thang, một thứ mùi tanh tưởi khiến Virgo chỉ muốn nôn ra toàn bộ bữa tối. Cô cảm giác như mình đang ở đáy địa ngục, kẻ đang đỡ tay cô là ác quỷ dẫn cô xuống đây, còn ánh sáng trên kia chẳng khác gì ánh sáng cứu rỗi của thiên đường – xa đến khó lòng chạm tới.

Rồi không biết là Libra hay người đàn ông mặt sẹo đã bật đèn lên, và Virgo chỉ ước gì họ đừng làm thế. Cô thà đứng trong bóng tối này, còn hơn là nhìn rõ mọi thứ và thấy được cái gọi là "lễ vật". Đó là một gã đàn ông, nhưng giờ đây đã không còn ra hình dáng con người nữa. Hắn bị treo lên tường, tóc dài ngang vai rũ rượi xõa tung và dính bết vào nhau, trông thê thảm vô cùng. Càng đáng sợ hơn, da thịt anh ta dường như đã phải chịu tra tấn khủng khiếp trong một khoảng thời gian dài, toàn thân nát nhừ đầy máu. Và cái thứ mùi tanh tưởi Virgo ngửi thấy từ khi bước xuống nơi này, không nghi ngờ gì nữa, chính là mùi máu của gã đàn ông.

Vô thức, cô lùi về một bước. Giọng điệu chậm rãi, trầm ấm của Libra Stewart vang bên tai cô lại nghe như âm thanh của ma quỷ.

– Tiểu thư có biết đây là ai không?

Rồi không đợi cô trả lời – hoặc có thể anh ta biết chắc rằng Virgo sẽ không trả lời nổi, anh ôn hòa nói tiếp:

– Đây là gã đã bán thông tin không chuẩn xác mà chúng ta vừa nói tới đấy.

Virgo khẽ khàng run lên, bàn tay không bị Libra nắm lặng lẽ siết lại. Cô cố đè ép nỗi sợ hãi của mình xuống, dời mắt không dám nhìn gã đàn ông bị tra tấn.

– Tôi nhớ ngài đã nói rằng ngài muốn giải quyết theo cách khiến cho đôi bên đều vui vẻ.

– Đúng là có chuyện đó, nhưng tiểu thư Virgo không hiểu tôi rồi. Năng lực giải quyết vấn đề của tôi có giới hạn, không biết làm thế nào cho vẹn toàn. Vì vậy tôi mới hỏi ý kiến tiểu thư. – Libra thở dài. – Đáng tiếc, tiểu thư cũng không chịu giúp tôi, tôi lại còn vô ý đắc tội tiểu thư. Thôi thì đành làm theo phương pháp tôi vẫn thường làm vậy, sẵn tiện bồi tội cho tiểu thư đây. Dù sao thì hắn cũng là kẻ "vơ đũa cả nắm" nói sai sự thật về tiểu thư mà, đúng không?

Trái tim của Virgo đã nguội lạnh dần theo từng câu, từng chữ của Libra. Hắn đang muốn nhắc nhở cô về xuất thân của hắn sao? Rằng kẻ tồn tại trong thế giới ngầm đồng nghĩa với sống trong máu tanh? Rằng hắn là người nắm quyền sinh sát rất nhiều sinh mệnh? Rằng chỉ cần một câu nói sơ sẩy của cô thôi, hắn cũng đã có đủ lí do để ra tay rồi? Hay là còn điều khủng khiếp nào khác mà cô không biết?

– Tiểu thư thích lễ vật này chứ?

Virgo không đáp. Cô không biết mình nên đáp lại thế nào, và cũng không đủ sức để lên tiếng nữa.

Libra thở dài thườn thượt, ra vẻ tiếc nuối:

– Tôi lại có lỗi với tiểu thư rồi. Lễ vật này nếu không làm tiểu thư thấy vui vẻ, vậy thì cũng chẳng cần tồn tại nữa. Taurus.

Người đàn ông mặt sẹo đi tới trước mặt họ như một bóng ma. Anh ta rút súng, tháo chốt an toàn và nhắm thẳng vào đầu kẻ bị tra tấn. Virgo hiểu ngay họ đang định làm gì. Tay cô đã hành động nhanh hơn cả lí trí: giật mạnh khỏi tay Libra, vươn tới, giữ chặt lấy cánh tay Taurus. Cô thất thanh nói:

– Đừng! Tôi thích lễ vật này!

Taurus chỉ liếc cô một cái rồi nhìn Libra đợi lệnh. Người thừa kế nhà Stewart đang lộ ra nụ cười hài lòng. Anh dịu dàng nói:

– Tiểu thư thích là được rồi. Nào, chúng ta lên trên thôi. Đã trễ rồi, nếu tôi không đưa cô về thì Đại tiểu thư Gemini sẽ giết tôi mất. Taurus à, chăm sóc lễ vật thật cẩn thận nhé.

Nghe tới từ "giết" của anh, Virgo thoáng run lên. Cô cố gắng trấn định chính mình, xoay gót theo Libra lên tầng trên, chỉ muốn thoát khỏi nơi địa ngục này càng nhanh càng tốt.

– Tôi có thể dùng nhà vệ sinh một lát không, ngài Stewart?

– Đương nhiên. Lối này. – Libra tỏ vẻ săn sóc hỏi. – Tiểu thư cảm thấy không khỏe sao?

Dĩ nhiên là không khỏe. Virgo thầm nghĩ như thế trong lúc lắc đầu từ chối. Cửa phòng vệ sinh vừa đóng lại, cô liền cởi găng tay ra và rửa bàn tay run rẩy của mình bằng nước ấm. Cô cần tỉnh táo lại. Con cáo già ma quỷ kia đang đợi ở ngoài, và cô thì không muốn anh ta phát hiện ra nỗi sợ hãi của mình.

Đó là lần đầu tiên Virgo chứng kiến sự tra tấn tàn bạo đến thế. Cô dù sao cũng chỉ là một tiểu thư được giáo dưỡng trong thế giới quý tộc xa hoa và phù phiếm. Cô được dạy rằng bên dưới lớp vàng bạc của tầng lớp thượng lưu là bộ mặt thối nát giả dối, nhưng không biết thế giới ngầm lại còn khủng khiếp hơn rất nhiều lần. Và cô thì sắp trở thành phu nhân của kẻ nắm quyền lực trong thế giới tàn bạo ấy.

Nhưng làm thế nào mà trong đoạn thời gian 15 phút đi từ nhà hàng đến nơi này, anh ta lại kịp chuẩn bị một "lễ vật" đặc sắc và trùng hợp với đoạn hội thoại của họ đến thế? Cô không thấy Libra gọi điện cho ai trong tối nay, nên không thể có chuyện gã đàn ông khốn khổ kia vừa mới bị tra tấn sau khi họ vô tình nhắc tới hắn được. Vậy thì chỉ có thể xảy ra một trường hợp: tất cả đều đã được dàn dựng sẵn. Libra biết rõ cô sẽ làm gì, và anh ta cần làm gì để dẫn tới việc cô sơ sẩy nói một câu "vơ đũa cả nắm" như thế. Tất cả những gì anh ta thực hiện tối nay chỉ đơn giản là dắt cô tới hố bẫy sắp đặt từ trước và kiên nhẫn đợi cô nhảy vào.

Virgo cắn môi, ép mình tỉnh táo. Khi bước ra ngoài, cô đã trở lại là Nhị tiểu thư danh giá của nhà Gonzals.

– Hãy ra xe trước đợi tôi, tiểu thư Virgo. Tôi lấy một ít thứ và sẽ ra ngay.

Đợi cô gái đi rồi, Libra nhanh chóng vào nhà vệ sinh xem xét. Anh nhìn thấy ngay cặp găng tay của Virgo được xếp gọn đặt cạnh bồn rửa tay. Lúc cô bước ra, Libra đã phát hiện tay cô không đeo găng nữa, hóa ra là để quên trong đây. Cầm lên xem xét, thấy đôi găng ẩm ướt, người đàn ông mỉm cười. Anh biết đó là do mồ hôi tay của cô thấm vào. Và vì sao một tiểu thư lại đổ mồ hôi tay như thế này dù trời chẳng nóng nực gì thì anh cũng biết thừa.

Hài lòng bước ra ngoài, Libra lái xe đưa vị hôn thê về dinh thự của nhà Gonzals, còn hỏi thăm cô có thứ gì đặc biệt yêu thích hay không để anh mua tặng. Dĩ nhiên là Virgo từ chối ngay và đi một mạch vào trong nhà, không hề ngoái lại. Nhưng chẳng sao cả. Tâm trạng của Libra tối nay rất tốt.


*


Tổng giám đốc Phillip được một vị khách đường đột ghé thăm, ngay vào lúc tối muộn tại chính văn phòng của ông ta – tầng cao nhất tòa nhà Viễn Vọng.

Nhưng đây không phải là thời điểm thích hợp để tiếp khách. Công ty dược của ông ta đang bị khởi tố với tội danh kinh doanh thuốc giả, các đối tác đều quay lưng với ông ta, một vài món nợ nhỏ trước đây đột ngột trở thành nợ cắt cổ cũng chỉ vì vụ tố tụng này. Là ai đã làm lộ tẩy bí mật của ông? Những nhân viên cấp cao của công ty không thể tiết lộ chuyện xấu xí này, vì nhược điểm của họ vẫn còn nằm trong tay Phillip. Ngoài họ ra, chỉ còn duy nhất người đó biết... Nhưng người đó đã kí vào cam kết rồi! Phillip đang muốn phát điên lên với những rắc rối hiện tại, do đó mà ông ta cũng chẳng còn tâm trí đâu mà tiếp đãi vị khách không mời này.

Phillip gắt gỏng qua điện thoại:

– Dẹp, dẹp hết! Không gặp gỡ gì nữa!

– Xin chào, ông Phillip. Tôi là Leo Kermatt.

Sửng sốt, vị tổng giám đốc đờ người ra vài giây. Đáp lại ông ta không phải là tông giọng nữ tính mềm mại của cô thư kí lâu năm mà là âm thanh trầm thấp của đàn ông. Phillip chưa nghe qua giọng nói này bao giờ. Tuy nhiên, khi tỉnh táo lại, cái tên "Leo Kermatt" lọt vào não bộ ông ta tựa như một cú sốc điện cực mạnh, khiến trái tim ông ta như muốn chết trân vì sợ hãi.

Leo Kermatt không mang dòng máu Kermatt trong người, chẳng qua do anh ta được người đứng đầu gia tộc là Scorpius Kermatt bồi dưỡng từ nhỏ nên được phép mang cùng họ với chủ nhân. Hai năm trước, khi Leo mới xuất đầu lộ diện trong giới quý tộc, tầng lớp thượng lưu từng chê cười Scorpius vì đã để một thằng nhóc với tấm bằng Luật mới toanh đi quản lí chuyện làm ăn của một đại gia tộc. Vậy mà chỉ một năm sau, giới quý tộc đã bị chính thằng nhóc chưa dứt sữa ấy buộc phải câm miệng trước những gì anh làm được. Anh mở rộng thị trường kinh doanh rượu của tập đoàn nhà Kermatt, nâng cấp hãng đường sắt tư nhân của gia tộc, đầu tư vào những dự án tiềm năng và thu về lợi nhuận đáng kinh ngạc. Anh trở thành một cái cột chống vững chãi trong đế chế khổng lồ nhà Kermatt gầy dựng. Người ta còn bảo nhau rằng thế lực trong xã hội đen của Kermatt được giao cho Leo quản lí, và còn có lời đồn chuyện một gia tộc đâm sau lưng Kermatt bị thủ tiêu trong đêm là do người đàn ông trẻ tuổi này gây ra nhằm cảnh cáo những kẻ có ý đồ tương tự.

Run rẩy, Phillip lắp bắp nói:

– Xin... Xin chào, ngài Kermatt. Ngài tìm tôi c... có chuyện gì ư?

– Cũng không phải chuyện đặc biệt quan trọng gì. – Leo Kermatt nói, thong dong, tựa như một con mèo đang vờn mồi. – Ông sẽ ra gặp tôi, hay tôi vào trong tìm ông đây?

– Tôi ra, tôi ra đón ngài ngay đây!

Phillip vội vàng chạy đi, mồ hôi thấm ướt tóc mai của ông ta. Ngay trước thang máy, một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang đen nhã nhặn đang đứng đợi, phía sau còn có hai gã vệ sĩ sắc mặt lạnh như dao. Leo Kermatt chỉ mới 25 tuổi, sở hữu khuôn mặt trắng trẻo của một gã thanh niên chưa hiểu sự đời. Nhưng chỉ với một nụ cười rất khẽ, anh ta đã khiến cho vị giám đốc trung niên này – kẻ thông hiểu mọi thủ đoạn gian trá của thương trường – lảo đảo muốn ngã khuỵu vì sợ hãi.

– Xin chào, tổng giám đốc Phillip.

– Xin chào ngài Kermatt. Xin... Xin mời ngài vào trong.

Nghe thế, Leo Kermatt liền từ chối:

– Không cần. Chẳng phải chuyện lớn gì. Cứ đứng đây nói là được.

Dứt lời, người đàn ông trẻ tuổi liền đưa cho Phillip một xấp giấp mỏng. Nội dung không nhiều, phần lớn là phân tích thành phần hóa học và tác dụng của một loại thuốc, thoạt trông bình thường như thể đó chỉ là thông tin in từ trang mạng khoa học nào đó trên Internet. Nhưng mới đọc vài dòng đầu tiên, Phillip lập tức hiểu ra số phận của mình đã đến hồi kết thúc.

– Giám đốc Phillip có thấy quen không?

Giọng nói trầm thấp của Leo Kermatt vang lên bên tai ông ta tựa như tiếng ru ma quái của tử thần. Cơ thể mập mạp của Phillip run lên bần bật, mồ hôi tay thấm ướt cả xấp giấy. Từ "Aconite" được in đậm như đang nhảy nhót, giễu cợt sự ngu xuẩn của ông ta.

– Bởi độc tính trí mạng và không đảm bảo an toàn 100% cho người sử dụng, toàn quốc chỉ có bốn công ty dược được cấp phép sản xuất sản phẩm chứa Aconite, trong đó có quý công ty. Rất trùng hợp, gần đây gia chủ của tôi phát hiện ra có người lợi dụng Aconite để phạm tội. Bà ấy rất tức giận, lập tức bảo tôi làm rõ việc này, còn dặn dò phải tìm cho bằng được cái tên thối nát dám lấy mạng người ra đùa giỡn. Tôi cũng chỉ là một kẻ phục tùng thôi, ông Phillip ạ, thế nên tôi chẳng có cách nào ngoài điều tra tường tận. Cũng chẳng biết số phận đưa đẩy thế nào mà lại khiến tôi đến gặp ông.

Một tiếng "cộp" vang lên. Phillip đang quỳ xuống, trên hai đầu gối run rẩy của ông ta, khuôn mặt chỉ còn đọng lại nỗi sợ hãi kinh hoàng.

– Ôi chao, ông làm gì thế? – Leo Kermatt cười đầy vẻ hiền lành và khờ khạo. – Để tôi tâm sự nốt cho ông nghe. Sau khi tuân lệnh điều tra, tôi phát hiện gã ngu xuẩn chọc giận gia chủ của tôi đã dùng tới 4 mg Aconite đấy. Điều này lại càng khiến gia chủ nóng nảy hơn. Bà ấy nói với tôi, chắc chắn phải còn một tay nào đó khôn khéo đứng sau chỉ đạo gã ngu xuẩn này, chứ trên đời làm gì có kẻ ngu nào ngu tới mức hạ độc một người không thù oán với hắn, người này lại còn cao quý hơn hắn cả ngàn lần, ông Phillip thấy có đúng không?

Trong phút chốc, ngài tổng giám đốc như nhìn thấy sự sống đang hé ra cho mình một cánh cửa. Ông ta vội vàng gật đầu như giã tỏi:

– Đúng! Đúng thế!

– Ông đúng là sáng suốt. – Leo hài lòng quỳ một gối xuống, để tầm mắt mình ngang bằng với khuôn mặt tái xám của Phillip. – Vì thế, gia chủ của tôi cũng dặn rằng, chính cái tên khôn khéo đứng sau mới là kẻ đáng chết. Còn gã ngu xuẩn nếu lấy công chuộc tội, bà ấy có thể tha thứ cho sự ngu xuẩn của gã. Và giờ thì tôi rất muốn biết ngài giám đốc đây sẽ chọn đóng vai tên khôn khéo hay gã ngu xuẩn trong câu chuyện này đấy.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net