Chương 6. Nước cờ đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nếu ngươi thông minh, nước cờ đầu là thế thắng. Nếu ngươi ngu xuẩn, không cần tiếp tục nữa. Ngươi đã chết rồi. -



Gemini nghiêm nghị ngồi trong phòng họp, mắt không hề che giấu sự đề phòng, nhìn chằm chằm vào Libra Stewart đang nhởn nhơ xem tài liệu phía đối diện. Cô không hề muốn gặp gã đàn ông này. Chẳng qua là do gia chủ Gonzals – Stewart không biết đã thương lượng thế nào mà cuối cùng dẫn đến việc Người thừa kế hai nhà phải ngồi lại với nhau và bàn bạc về kế hoạch hợp tác sắp tới.

Cuối cùng, dưới ánh mắt như muốn thiêu sống của cô, Libra bất dĩ phải ngẩng đầu lên:

– Tôi cứ tưởng Đại tiểu thư là người khôn khéo, rất giỏi che xấu cảm xúc chứ.

– Vậy thì tin tức của anh sai lầm rồi.

Có chút buồn cười khi thấy hai chị em nhà Gonzals không hẹn mà nói năng rất giống nhau, Libra dịu giọng bảo:

– Hôm nay tôi đến đây hoàn toàn là mang thành ý của gia tộc Stewart hỏi cưới Nhị tiểu thư Virgo. Đại tiểu thư không cần lo lắng thế. Liên hôn rồi thì Gonzals và Stewart là người một nhà, mà người một nhà ai lại đi đặt bẫy nhau bao giờ.

Nếu như ngồi đối diện Libra là một cô gái non nớt chưa trải đời, hẳn là kiểu gì cũng sẽ tin sái cổ vào lời ngon ngọt và giọng điệu tha thiết, thành khẩn của anh ta. Nhưng Gemini đã lăn lộn trên thương trường được mười năm rồi, cô biết thừa rằng cái viễn cảnh đẹp đẽ anh ta vừa vẽ ra sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực. Vì thế cô híp mắt lại, thẳng thắn hỏi:

– Dựa vào đâu để tôi tin anh?

– Đại tiểu thư đúng là không khách khí với tôi. – Libra cười khan, quyết định không vờ vịt thành khẩn nữa. Anh đẩy thẳng tài liệu trợ lí đã chuẩn bị sẵn tới trước mặt Gemini. – Để bản kế hoạch này chứng minh cho thành ý của tôi vậy. Hẳn Đại tiểu thư cũng đã biết mục tiêu hai gia tộc chúng ta nhắm tới rồi.

– Tôi biết. Nói sơ về cái này đi.

– Victor Verdalli đang thèm muốn dự án xây dựng trung tâm thương mại cao cấp này. Đây là tất cả những thông tin liên quan tới nó do người của tôi tổng hợp lại.

Gemini xem kĩ tập tài liệu. Libra kiên nhẫn ngồi đợi cô, thỉnh thoảng lại nghịch nghịch cây bút máy trên bàn. Tài liệu rất chi tiết, chi tiết từ dự án xây dựng cho tới lợi nhuận dự đoán nhà Verdalli đạt được nếu thành công. Nhìn chung đây cũng không phải là một ý tưởng gì quá mức độc đáo hay có thể sinh lời khổng lồ, nhưng lợi nhuận vẫn cứ là lợi nhuận. Nếu thành công, trung tâm thương mại này vẫn sẽ mang tiền tài đến cho Verdalli. Gemini thoăn thoắt đánh dấu lại những điểm cần lưu ý, sau đó mới ngẩng đầu lên nói:

– Hình như gia tộc Stewart không dính líu tới xây dựng.

– Nhưng Verdalli dạo gần đây hành xử quá phận trong thị trường thuốc lá của chúng tôi. – Libra mỉm cười. – Và dự án này là một món hời nhà Verdalli không nỡ buông tay.

Câu đáp của anh tựa hồ không liên quan, nhưng Gemini vừa nghe đã hiểu ngay. Verdalli là một gia tộc tham lam, góp mặt trong rất nhiều lĩnh vực khác nhau, gần đây nhất bắt đầu kinh doanh thuốc lá. Tuy cô không biết rõ nội tình nhưng có vẻ như Verdalli đã gây xích mích với nhà Stewart – gia tộc sở hữu hãng thuốc lá danh tiếng và có các hệ thống sản xuất thuốc lá trải rộng cả nước. Thế nên hiện tại Stewart muốn trả đũa bằng cách ngăn chặn dự án xây dựng này về tay Verdalli. Đây là một nước đi khởi đầu khá tốt, không gây ầm ĩ lớn nhưng cũng chẳng gọi là nhẹ nhàng. Dù cho thiếu một dự án cũng không thể làm lay chuyển nổi đế chế Verdalli hùng mạnh thì vẫn có khả năng cướp đi một nguồn lợi lớn của họ – dù sao thì xây dựng vẫn là lĩnh vực chính của gia tộc họ.

Nhưng Gonzals thì làm gì được trong tình huống này? Gemini nghĩ rằng một mình Stewart vẫn có thừa năng lực phá bĩnh Verdalli. Dù sao thì Gonzals hoạt động trong ngành tài chính – ngân hàng, chẳng mấy liên quan tới hai gia tộc còn lại. Chắc hẳn mấy con cáo già Stewart đang âm mưu gì rồi. Cô có thể dự đoán được, nhưng vẫn muốn nghe thử Người thừa kế nhà Stewart sẽ nói gì bằng cái mồm láu cá và dối trá của anh ta.

Không để Gemini đợi lâu, Libra đã lên tiếng:

– Chúng tôi không làm việc trong lĩnh vực xây dựng, tuy nhiên ông chú họ của tôi, một người đàn ông không mang họ Stewart và khá thành công với sự nghiệp riêng, thì rất hứng thú với ngành này. Ông ấy rất vui lòng được tham dự cạnh tranh với nhà Verdalli trong dự án quy hoạch. Dĩ nhiên tôi phải giúp rồi! Nhưng Verdalli trong ngành xây dựng chẳng khác gì chiếc xe bọc thép, không gì xuyên thủng nổi, không phải muốn đánh bại là đánh bại được.

– Thế ý thiếu gia Stewart là?

– Ý tôi là, – Nụ cười của Libra Stewart trông ma mãnh vô cùng. – nhà Gonzals góp mặt vào hội đồng quản trị cũng như sở hữu cổ phần của nhiều công ty, đúng chứ? Theo như tôi biết, có một vài công ty trong số ấy là nguồn cung cấp nguyên vật liệu cho Verdalli.

Nghe đến đây, Gemini không thể không rủa thầm trong lòng. Đúng là con cáo già! Anh ta muốn nhà Gonzals lợi dụng địa vị hội đồng quản trị và cổ đông để ngăn chặn nguyên vật liệu đến tay Verdalli đây mà. Đây cũng không phải là việc lớn lao gì, nhưng Gemini vẫn thấy bực bội như thể đang bị người khác dụ vào bẫy. Góp mặt vào chuyện này thì gia tộc của cô chẳng được lời gì cả. Cô gõ gõ ngón tay lên bàn, giọng nói lạnh lẽo vô cảm:

– Như thế thì có vẻ nhà Gonzals chúng tôi thiệt thòi quá.

– Đâu có. – Libra cười hiền lành, qua góc nhìn của Gemini lại y hệt con cáo mưu mô gian trá. – Tôi đã chuẩn bị một món quà dành cho nhà Gonzals rồi đấy chứ. Mời Đại tiểu thư lật sang trang cuối.

Đó là trang mà Gemini bỏ qua, bởi trước nó là một tờ giấy trắng, khiến cô nghĩ rằng tài liệu đến đó là hết rồi – thậm chí còn có chút chê cười Libra Stewart không chuyên nghiệp khi để thừa giấy trống. Không ngờ vẫn còn một trang cuối cùng nữa. Cô cẩn thận xem từng dòng, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Đó là bản hợp đồng chuyển nhượng 32% cổ phần một công ty cổ phần xây dựng cho nhà Gonzals, tên là Joseph. Cô đã từng nghe tới doanh nghiệp này. Đây là một con sư tử con trong giới xây dựng, có thành tích khá nổi trội dù chỉ mới thành lập không lâu. Chưa kể là hoạt động với lĩnh vực mà trong đó nhà Verdalli được xem là một đế chế vững chắc thì thành tựu hiện tại đã chứng tỏ công ty Joseph rất có tiềm năng rồi.

Cân nhắc một lát, Gemini mới hỏi:

– Nếu tôi nhớ không nhầm thì quý phu nhân có họ Joseph?

"Quý phu nhân" ở đây là chỉ vợ của gia chủ nhà Stewart đương thời, cũng là mẹ ruột của Libra. Nghe đến đây, anh ta liền gật đầu tán thưởng:

– Đúng là không hổ danh Đại tiểu thư nhà Gonzals. Chủ doanh nghiệp Joseph này là em trai ruột của mẹ tôi, cũng là chú của tôi.

– Ông ta đồng ý chuyển nhượng số cổ phần này sao?

– Chú ấy rất hài lòng. – Libra nhấn mạnh. – Đại tiểu thư thấy thế nào?

Gemini suy tính một lát về công ty Joseph. Trong một số bữa tiệc của giới buôn bán, cái tên Joseph thỉnh thoảng vẫn xuất hiện. Người ta nhắc đến nó với đủ loại thái độ: có hứng thú, có chê cười, có khinh thường, có tiếc rẻ. Tất cả đều là do lĩnh vực mà nó hoạt động: xây dựng, và điều này đồng nghĩa với việc thể nào cũng phải va chạm với đế chế Verdalli. Mà Verdalli ấy hả, đó là cái gia tộc có độ tham lam và tư lợi tỉ lệ thuận với sức mạnh bậc nhất của nó. Đụng vào lò than phỏng tay ấy chỉ có đường chết, và người ta rỉ tai nhau rằng kết cục đó chẳng còn quá xa vời đối với Joseph đâu. Gemini cũng thấy rất lạ lùng khi công ty Joseph lại chọn ngành xây dựng và hoạt động tại chính Thủ Đô này – địa bàn của Verdalli. Ít nhiều gì thì cũng nên chuyển tới các tỉnh thành khác đi chứ.

Giờ cô đã hiểu nguyên do. Hóa ra Joseph có kẻ chống lưng vững chắc là Stewart. Dù không có tiếng tăm lừng lẫy như Verdalli thì giới thượng lưu đều biết gia tộc này là anh cả trong thế giới ngầm, muốn dây vào cũng không dễ.

Cân nhắc lợi ích một lúc, cảm thấy rằng đây là một cuộc trao đổi sinh lời, Gemini dứt khoát gật đầu:

– Hợp đồng này tôi kí.

– Tốt! – Libra vỗ nhẹ lên bàn một cái, vươn tay chìa ra trước mặt Gemini. – Hợp tác vui vẻ.

Người thừa kế nhà Gonzals híp mắt lại, nhìn chằm chằm tay anh ta vài giây rồi mới vươn ra bắt lấy. Cô âm thầm siết tay, vừa cười vừa lạnh giọng nói:

– Hợp tác vui vẻ.


*


– Nhìn Đại tiểu thư nhà Gonzals làm tôi cũng muốn chơi thử cái trò đầu tư này thật, Taurus ạ.

Người đàn ông mặt sẹo ngồi ở ghế phụ phía trước không đáp, mà Libra vốn cũng chẳng cần anh đáp lại mình. Đó là phương thức ở chung của hai người họ. Nhưng trợ lí bên cạnh thì không giống như vậy. Vừa nghe Đại thiếu gia Libra cảm thán, anh ta liền cho rằng cậu chủ muốn đầu tư thật.

– Thiếu gia muốn cổ phần công ty nào?

Vốn chỉ nói chơi, Libra cũng thuận đà chọc anh trợ lí của mình:

– Gần đây có chỗ nào hời?

– Có một số. Doanh nghiệp thực phẩm chức năng VEV đang kêu gọi đầu tư đổi 40% để ra dòng sản phẩm mới, công ty dược Heryz dạo này đang phát triển cũng đang cần đầu tư để mở rộng kinh doanh... – Trợ lí ngừng một lát để nhớ lại. – Còn có East.E, một hãng thời trang, nếu tôi không nhầm thì Leo Kermatt sở hữu số cổ phần lớn nhất của họ. Hình như nhà thiết kế danh tiếng nhất của East.E là chỗ thân thiết với mẹ ngài. Để tôi xem lại.

– Kermatt? – Có chút ngạc nhiên, Libra hứng thú hỏi lại. – Tôi không nhớ nhà Kermatt có lấn sang đầu tư tài chính.

– Từ hồi Leo Kermatt lên quản lí tập đoàn thì họ mới bắt đầu đầu tư. Nhưng East.E là trường hợp đặc biệt. Kermatt đã sở hữu cổ phần của doanh nghiệp này khá lâu trước đó rồi.

Libra dựa vào ghế đệm êm ái của ô tô, đầu nhanh chóng suy tính. Trước nay nhà Stewart toàn làm ăn ngoài vòng pháp luật, giờ muốn dính vào mấy lĩnh vực hợp pháp thì anh không quen lắm, nhưng thử một lần cũng chẳng sao, lại càng thú vị hơn thôi. Để cho một cấp dưới đứng tên thu mua cổ phần đi, sẽ tránh được vài phiền phức khi bị tra xét xuất thân. Về phần đầu tư cho công ty nào, Libra không suy nghĩ nhiều đã đưa ra quyết định.

– East.E đi. Tôi muốn xem nhà Kermatt làm gì ở đó.

Trợ lí ngập ngừng gật đầu. Libra dặn dò anh ta vài câu như phải điều ai đi thu mua cổ phần, phải làm gì để giấu danh tính anh, và quan trọng nhất là vụ này do Libra đứng ra chịu trách nhiệm, không được phép đụng đến danh nghĩa toàn gia tộc. Có nghĩa là lấy tiền riêng của anh đi mua cổ phần, lỗ anh chịu, lời thì không được gom chung vào tài sản gia tộc. Dù sao thì đây cũng là quyết định riêng của anh, có chuyện gì mấy lão già nguyên thủ lại đổ lên đầu anh thì phiền lắm.

– Đúng rồi, tôi vừa tra xong. Phu nhân đúng là có thân thiết với nhà thiết kế chủ đạo của East.E. Đó cũng là nhà thiết kế riêng của bà ấy.

Tin tức này không làm Libra thấy hứng thú mấy. Anh đáp có lệ, cho thấy mình nghe rồi. Nhưng câu sau của trợ lí đã khiến anh lấy lại tinh thần:

– Tuần sau nhà thiết kế này sẽ tổ chức tiệc ăn mừng thành công bộ sưu tập mới của ông ta. Phu nhân có thể sẽ yêu cầu thiếu gia đi cùng đấy.

– Thế nghĩa là Leo Kermatt cũng sẽ tới đúng không?

– Tôi không rõ... Nhưng lấy cương vị cổ đông lớn nhất thì có thể anh ta sẽ đi.

– Vậy thì sắp xếp lịch trình cho tôi. Tôi cũng muốn gặp học trò cưng của Scorpius Kermatt một lần.

Libra liếm môi. Cuộc sống của anh dạo gần đây đúng là thú vị. Khi không rơi xuống bên người một vị hôn thê có cái vỏ ngoan ngoãn che giấu gai nhọn, hợp tác với cô chị vợ khôn ngoan nhưng thẳng thắn đến buồn cười, giờ lại có thể được diện kiến một gã gần tuổi mình với năng lực không chê vào đâu được. Đây đúng là cuộc sống mà Libra yêu thích, đầy kích thích và những bất ngờ không thể đoán trước.


*


Leo chỉnh lại trang phục một chút rồi mới xuống xe, đi thẳng vào trong tòa dinh thự nhà Kermatt.

Người hầu xung quanh khi thấy anh đều dừng công việc đang làm dở dang lại, cung kính chào một tiếng "Thiếu gia Leo". Họ đã gọi anh như thế từ lâu, khi Scorpius lần đầu tiên mang một đứa bé gầy nhẻm về và bảo với họ rằng đây là "Thiếu gia Leo" của họ. Tất cả gia nhân phải đối xử với Leo như với một thiếu gia thực thụ, như với một người con của dòng họ Kermatt, dù cho ai cũng biết rằng dòng máu chảy trong người anh không thuộc về gia tộc này.

Bản thân Leo cũng đã quen thuộc với điều ấy. Anh không còn là thằng nhóc non nớt vừa nghe người ta gọi "thiếu gia" đã giật mình rụt cổ nữa. Anh chứng minh được thực lực của mình và tất cả mọi người đều phải công nhận điều đó, dù muốn hay không. Nên giờ đây, Leo đến nơi nào cũng luôn ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh. Anh chỉ nguyện cúi đầu trước một người duy nhất, cũng chính là gia chủ nhà Kermatt lúc này đây đang ngồi bên bàn làm việc, yên lặng đợi anh báo cáo tình hình.

Đó là thông lệ của họ. Mỗi sáng đầu tuần Leo sẽ tổng hợp tất cả những gì xảy ra trong tuần và báo cáo lại với Scorpius. Sau đó họ sẽ thảo luận về những gì cần làm. Hôm nay cũng vậy, khác chăng là sau tình hình làm ăn của tập đoàn thì xuất hiện thêm một đoạn báo cáo tiến trình điều tra vụ đầu độc Nữ Hoàng.

– Phillip hiện tại đã bị người của chúng ta giảm lỏng trong nhà lão, không cách nào chạy được. Điện thoại của lão do tôi quản lí, nội dung các cuộc gọi và tin nhắn đều nằm trong tay tôi. Dạo gần đây lão không dám liên lạc với bên ngoài nên không có gì mới cả.

– Lão ta khai ra ai?

– Ellen Charvigne. Tên giả. Là phụ nữ, tuổi tầm ba mươi, một thương nhân. Nội dung liên lạc giữa lão và người này đã bị xóa sạch rồi. Phillip khai rằng không biết cô ta tìm được từ đâu chứng cứ kinh doanh thuốc giả của lão ta và dọa rằng sẽ phanh phui nếu không làm theo lời ả.

Scorpius nghe đến đây liền hừ lạnh.

– Hắn ngu xuẩn tới mức không phân biệt được giữa đi tù và đi chết à?

– Cô ả Ellen Charvigne này là một tay khôn khéo. Ả dùng chính lời nói của mình thuyết phục Phillip, để lão ta tin rằng kế hoạch đầu độc chắc chắn sẽ thành công và lão ta thì không bao giờ phải đi chết hay đi tù cả. Ả còn hứa hẹn rất nhiều điều, vẽ ra cho Phillip viễn cảnh đôi bên cùng hợp tác và ngồi trên những núi tiền. – Leo cười một tiếng, không khó để nhận sẽ sự châm biếm của anh. – Bà chủ nói đúng quá rồi, lão thật là ngu xuẩn, tin lời ả ta sái cổ.

Scorpius không đáp lại ngay. Bà từ tốn nhâm nhi một ngụm trà để miệng không khô, hàng mi cụp xuống che khuất đôi mắt sâu thẳm. Trong kí ức của bà, không một ai mang cái tên nào gọi là "Ellen Charvigne" cả, ngay cả những cái tên nghe có vẻ giống, tên viết tắt hay danh hiệu cũng không. Kẻ nào lại dám chơi đùa trên tính mạng Nữ Hoàng? Chỉ có thể là thằng ngu, người điên hoặc một kẻ khôn ngoan, tỉnh táo mang theo hận thù.

Phạm vi đối tượng thu hẹp lại hẳn. Trong đầu Scorpius Kermatt hiện ra một cái tên, một dòng họ đã bị chôn vùi từ lâu.

Điện thoại cá nhân đột ngột kêu vang.

Gia chủ nhà Kermatt giật mình nhấc máy mà quên phải nhìn tên người gọi. Chờ đến khi nghe thấy giọng nói bên kia đầu dây, đôi mắt bà chợt tối lại, bàn tay siết chặt thành nắm đấm:

– Xin chào, gia chủ Scorpius thân mến. Tối mai chúng ta gặp nhau được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net