♈♋Chương 1.2: Ngọc Se Duyên (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự nghiệp học hành của sâu gạo bắt đầu.

Tuy hơi muộn, nhưng cuối cùng cũng đã tới.

Vương Bạch Dương bận rộn, chỉ dùng thời gian buổi tối ngắn ngủi dạy Tôn Cự Giải viết chữ căn bản không đủ. Huống hồ nàng nhanh cạn năng lượng. Vừa ngáp hai cái, hắn liền bế nàng về giường đi ngủ luôn.

Thế là Vương phủ mời thêm một vị Phu tử.

Ngày đầu tiên nhận việc, Phu tử thấp thỏm lo sợ. Lộ Vương phi nổi danh dốt nát bền lâu, ngay đến Nhậm Phu tử và Tôn Phu tử đứng đầu Học các còn bó tay thì ai dạy dỗ nổi.

Lộ Vương cũng nói, không được làm phiền Vương phi. Vương phi muốn ăn, muốn ngủ, muốn chơi gì đều phải chiều theo nàng. Không được thúc ép nàng học.

Ngang ngược! Quá ngang ngược!

Phu tử khóc không thành tiếng, tâm lí tổn hại nặng nề.

Ai mà ngờ, mặt trời mọc đằng tây.

Phu tử vừa bước vào cửa đã thấy Lộ Vương phi ngồi nghiêm chỉnh chờ sẵn, vẻ mặt háo hức.

Càng bất ngờ là, nàng rất thông minh sáng dạ. Học một hiểu mười, tiến độ một tháng giảm còn nửa.

Phu tử nghi ngờ vị Vương phi này và Nhị cô nương Tôn gia không cùng một người.

Đám người hầu thì khỏi phải nói, trợn mắt há miệng, lần đầu thấy Vương phi chịu hi sinh giấc ngủ trưa, cả ngày cắm mặt vào sách.

Tôn Cự Giải xây ổ trong thư phòng, chăm chỉ đọc sách. Mới đầu chỉ đọc một quyển, đọc miết nửa tháng, sau tốc độ tăng dần, cũng nhận được nhiều mặt chữ hơn.

Giống như đứa trẻ non nớt, nàng thắc mắc rất nhiều vấn đề. Song thấy Phu tử tuổi tác đã cao, cộng thêm bệnh đau lưng nên ngại làm phiền. Đành ghi chú lại, đợi buổi tối Vương Bạch Dương về thì đem ra hỏi hắn.

"Vương gia, ta thuộc Sơ Kinh rồi. Để ta đọc ngài nghe."

"Vương gia, hôm nay ta tự làm được một bài thơ, Phu tử khen hay đấy."

"Vương gia, cuốn sách hôm nọ Phu tử giao ta chép xong rồi, chép một lần là thuộc."

Những lúc như thế, dù cho tính vốn thiếu kiên nhẫn, Vương Bạch Dương vẫn chịu khó lắng nghe nàng, nhìn nàng lượn qua lượn lại như con chim sẻ.

Cười nhạt bảo: "Nàng không mệt sao?"

Tôn Cự Giải ngớ ra, ngẫm nghĩ một lúc, nói: "Có chút, nhưng vừa cầm sách lên ta lại khoẻ re."

Sâu gạo chỉ biết ăn và ngủ là sâu gạo tầm thường, sâu gạo có tri thức mới phi thường. Vì sâu gạo vốn lười biếng, lí nào chịu nổi nỗi khổ học hành.

Sống trong kho gạo của Lộ Vương, nàng cảm thấy nên tự nâng cao giá trị bản thân.

Vương Bạch Dương chỉ ngoài cửa: "Giờ tý rồi."

Tôn Cự Giải giật mình nhìn thử, đúng là trời đã khuya. Bình thường Vương gia sinh hoạt điều độ, thế mà giờ này vẫn chịu ngồi đây nghe nàng múa mép, quá vất vả.

Với lại, hắn là quan võ, quen luyện kiếm múa thương, nghiên cứu binh pháp, nhất định cảm thấy mấy thứ văn thư này rất nhàm chán.

Nghĩ đến đây lập tức vứt sách sà vào lòng hắn, áy náy nói: "Vậy... Vậy mau đi ngủ thôi."

Kể từ ngày bắt đầu ôm nhau ngủ, qua nửa năm, sắc mặt Vương Bạch Dương khá lên trông thấy. Hai người dần thân thiết, hắn ngủ ngon, nàng ngủ càng ngon gấp bội.

Chủ yếu vì nghiện mùi trên người hắn.

Giờ cũng to gan, nàng chả sợ hắn nữa, gác tay gác chân, coi hắn như gối ôm mà quấn quít.

Hắn cũng chẳng ý kiến gì, mặc nàng tùy ý.

"Nếu mệt thì đừng cố quá, cứ từ từ, học hành là chuyện cả đời."

Khi Vương Bạch Dương nói câu này, hai mắt Tôn Cự Giải đã díp lại. Nàng mấp máy môi, tiếng rất nhỏ, dường như vô thức nói: "Vương gia tốt... Ta muốn xứng với ngài..."

Trái tim run lên, hắn cúi đầu thấy nàng đã ngủ thiếp đi.

Nha đầu ngốc, còn bảo không mệt cơ đấy.

...

Nửa năm nữa chậm rãi trôi qua, Tôn Cự Giải ngắm nhìn cảnh vật trong Vương phủ đủ bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.

Cuộc sống hết sức nhàn nhã.

Mục tiêu đời người bước đầu hoàn thành, nàng tạm coi là một Vương phi hợp cách. Mọi người đều kinh ngạc trước sự thay đổi tích cực này. Nhất là cha nuôi.

Lần lại mặt gần nhất, cha nuôi rơm rớm nước mắt, khen Lộ Vương quả không hổ nhân trung long phượng, biết cách mài đá thành ngọc.

Bản chất Tôn Cự Giải ham ăn nhác làm, não ít nếp nhăn, lười suy nghĩ, dễ nuôi khó dạy. Thế mà vào tay Lộ Vương lại đâu ra đấy.

Đúng là kì tích.

Song người nhà vẫn lo lắng, nàng vô tri, Vương gia lại nóng tính. Chỉ sợ nhỡ nhăng chọc giận hắn, bị hắn đánh bầm dập ra bã.

Cô nuôi chứng kiến sự lột xác của cháu gái, không khỏi cầm tay nàng hỏi han: "Chắc bình thường Vương gia đối xử với con hà khắc lắm?"

Tôn Cự Giải nghiêm túc suy nghĩ: "Đâu có. Ngài ấy tốt lắm."

Cô nuôi nghe thế, không biết nghĩ gì, đau lòng khóc.

Ngoài việc lúc nào cũng làm mặt lạnh, ánh mắt sắc bén doạ người ra, Vương Bạch Dương quả thật chưa từng nổi nóng với nàng.

Hay vì nàng luôn nhất nhất nghe lời hắn?

Hay vì nàng lười, lười đến mức không nhận ra sự đáng sợ của hắn?

Xem chừng tiếng tăm bên ngoài của Vương Bạch Dương tệ hại lắm, chẳng thế mà mang danh Tu La đại tướng.

Nghe cô nuôi nói, dạo trước có vị đại thần tham ô trăm vạn bị vạch tội trước mặt thiên tử. Lộ Vương không nói hai lời, ngay giữa điện tuốt gươm chém chết đại thần.

Cha nuôi vì việc này mà kinh hãi cáo bệnh ba ngày. Điển hình cho phản ứng của các quan văn.

Lại có một lần, viên quan nọ vì muốn thăng tiến nên luồn lách nhét con gái vào phủ Lộ Vương. Lộ Vương tưởng nàng ta là thích khách, suýt thì chém chết. Cô nương nọ và gia đình quan viên hồn bay phách lạc. Những nhà khác lấy đó làm gương.

Lộ Vương phủ từ đấy quanh năm vắng tanh, không ai dám mon men bước vào nữa.

Tôn Cự Giải chớp mắt, tưởng cô nuôi kể chuyện người khác.

Mãi đến một ngày.

Hôm đó nàng nổi hứng muốn trèo cây, nằm trên cao đọc sách. Hồng Nhu hết lời khuyên ngăn, nàng xua tay, bảo: "Hồi ở phủ Tôn gia, ta giỏi nhất khoản leo trèo."

Quả thật Tôn Cự Giải trèo giỏi, thoắt cái đã leo tót lên ngọn cao nhất của cái cây già nhất.

Trời mùa thu mát mẻ, chủ tớ hai người, kẻ trên cây người dưới đất, xa xa mười mấy gia nhân canh chừng.

Hai canh giờ chậm rãi trôi, khung cảnh yên tĩnh, mọi người đều lơ đễnh. Tôn Cự Giải úp sách lên mặt, ngủ ngon lành.

Xui là, tướng ngủ của nàng xấu vô cùng. Ngoại trừ Lộ Vương thì chẳng ai hay biết.

Tôn Cự Giải trở mình, rơi thẳng xuống đất.

Nghe mang máng tiếng Hồng Nhu hét thất thanh, rồi tiếng nhốn nháo. May thay Vương Bạch Dương về đúng lúc, lao vụt tới đỡ nàng.

Nàng nằm trong lòng hắn, dưới ánh mắt kinh sợ tột độ của hắn ngủ say như chết.

Tỉnh dậy, bầu trời trên đầu Vương phủ đã sập.

Toàn bộ gia nhân bị triệu tập, quỳ miết từ chiều đến tối muộn. Tôn Cự Giải đi ra thấy cả sân viện sáng rực ánh đuốc, cái cây già ban chiều còn sững sững, nay đã bị đốn ngã.

Vương Bạch Dương trên người vẫn mặc triều phục chưa thay, tay cầm kiếm kề sát cổ một gia nhân, ánh mắt lạnh thấu xương.

Rùng rợn hệt Tu La.

"Nói. Kẻ nào để Vương phi trèo cây?"

Giọng hắn trầm lạnh, doạ nàng sợ rụt cổ. Dù chả hiểu mô tê gì, nhưng chắc chắn trong lúc ngủ đã gây hoạ chọc Vương gia nổi giận, liên lụy mọi người.

"Nói!"

Vương Bạch Dương vung kiếm, thần kinh Tôn Cự Giải căng như dây đàn, hoảng hốt nhào tới ôm hắn: "Là ta! Là ta đòi trèo cây, bọn họ đều bị ta ép!"

Thấy hắn chưa nguôi giận, nàng cảm tưởng cái đầu trên cổ mình sắp sửa biến thành quả bóng, bị người ta đá lăn qua lăn lại. Sợ hãi oà khóc.

"Ngài... Ngài đừng như thế, ta sợ lắm..."

Vương Bạch Dương cúi đầu nhìn nàng, trái tim như bị bóp nghẹt. Cuối cùng hắn buông kiếm: "Không có lần sau."

Nói xong trực tiếp bế Tôn Cự Giải về phòng, đè nàng dưới thân, cường hãn hôn nàng.

Hắn chưa từng sợ hãi, khi kẻ địch vung đao chém xuống, cả khi thập tử nhất sinh cũng không thể doạ hắn. Nhưng hắn lại vì một nữ nhân mà ngày đêm thấp thỏm.

Sợ nàng ngốc nghếch đắc tội người ta, sợ nàng yếu ớt, ra ngoài trầy da tróc vảy, sợ nàng ăn không đủ no, ngủ không đủ giấc. Cho nên nhốt nàng trong phủ.

Hắn chẳng sợ làm Tu La, chỉ sợ nàng nghĩ hắn là Tu La, sợ hãi hắn, rời xa hắn.

Tôn Cự Giải trầm luân trong nụ hôn của hắn, nhất thời ngẩn ngơ: "Vương gia... Ta biết lỗi rồi, ngài đừng giận..."

Dáng vẻ nổi giận của Tu La đại tướng quả thật doạ người, hôm nay nàng coi như được lĩnh giáo.

Cuộc đời dài lắm, con sâu nhỏ còn muốn yên ổn ăn ngủ mấy chục năm nữa.

Hắn cười khổ: "Bổn vương không giận nàng, là giận chính mình không bảo vệ tốt nàng..."

Nàng ngây ngây nhìn hắn, nghe hắn nói: "Giải, bổn vương doạ nàng sợ sao?"

Trong lòng xúc động, Tôn Cự Giải bất ngờ dán môi mình lên môi hắn.

Đồng tử Vương Bạch Dương từ từ giãn ra.

Nàng trịnh trọng nói: "Vương gia vừa tốt bụng vừa dịu dàng, vì sao lại phải sợ?"

Hắn nhìn nàng.

Nàng nhìn hắn.

Không gian tĩnh lặng.

"Nàng có biết mình vừa làm gì không?" Hắn hỏi nàng.

"Hôn ngài." Nàng đáp.

"Vì sao lại hôn bổn vương?" Hắn lại hỏi.

"Vì ngài đối tốt với ta, ta thích ngài." Nàng chớp mắt, giọng thản nhiên.

"Vậy nàng còn muốn thủ tiết nữa không?"

"Muốn."

Kì quái, thích một người và thủ tiết đâu liên quan gì đến nhau. Tôn Cự Giải mím môi suy nghĩ, nghe Vương Bạch Dương cười khẽ một tiếng.

Dường như có chút chua chát.

Hắn nằm xuống, dịu dàng kéo nàng vào lòng: "Ngủ đi."

...

Cuộc sống hôn nhân một năm đầu bình yên nhẹ nhàng, Tôn Cự Giải cảm thấy rất tốt. Nhưng Thái Hậu lại âu sầu, gọi nàng đến bảo: "Bụng con vẫn chưa có động tĩnh gì sao?"

Động tĩnh? Nàng xoa bụng nghe tiếng ọt ọt, ngượng ngùng cười: "Có đấy ạ, nó đang kêu đói."

Nội tâm Thái Hậu sụp đổ, vội sai người đem điểm tâm lên. Nhìn nàng ăn đến vui vẻ, trực tiếp nói: "Ai gia muốn có cháu bồng, các con làm gì thì làm!"

Tôn Cự Giải xém nghẹn.

Mấy hôm sau, Thái Hậu cử vài ma ma qua Vương phủ làm công tác tư tưởng.

Bọn họ nói rất rõ ràng: Đàn ông bản tính thích chinh phục, có được rồi sẽ mau chóng bỏ rơi, ra ngoài tìm thú vui mới. Ước chừng chỉ hai, ba năm nữa, Lộ Vương phủ sẽ nạp thêm vài nàng thiếp trẻ đẹp, cướp sạch sủng ái của nàng.

Tôn Cự Giải sốt sắng: "Vậy... Vậy phải làm sao?"

Kiếp sâu gạo chỉ mới bắt đầu, nàng còn chưa muốn kết thúc đâu.

Tuy rằng Vương phủ giờ đây chỉ mỗi mình nàng luẩn quẩn, hơi buồn chán. Song nghĩ đến việc phải chia sẻ kho gạo với những con sâu khác, nàng liền tức xù lông.

Ma ma đáp: "Phải sinh con. Có con mới giữ được trái tim trượng phu."

Mẫu bằng tử quý, câu này nàng từng đọc trong sách. Vì tương lai độc chiếm kho gạo Lộ Vương phủ, Tôn Cự Giải quyết chí leo lên giường, kéo tay Vương Bạch Dương tuyên bố: "Vương gia, ta muốn sinh con. Ngài cho ta một đứa đi."

Vương Bạch Dương ngớ người, tưởng nàng phát sốt. Nàng lặp lại không sót chữ nào, hắn hỏi: "Vì sao đột nhiên muốn sinh con?"

Tôn Cự Giải nghiêm túc suy nghĩ, thẳng thắn trả lời: "Sớm muộn ngài cũng nạp thiếp, ta phải giữ chân ngài, giữ vững vị trí của mình."

Mấy lời này đều do các ma ma đích thân chỉ dạy, nàng cảm thấy không có vấn đề gì, liền trực tiếp nói với hắn. Dù sao Vương Bạch Dương là người ghét vòng vo, nàng nghĩ thế nào cứ việc nói thế đó là được.

Không ngờ đáy mắt hắn đột nhiên dâng lên ý cười, kéo nàng vào lòng hỏi: "Vương phi không muốn bổn vương nạp thiếp?"

Tôn Cự Giải gật đầu: "Đúng vậy."

Chủ yếu vì ích kỉ không muốn chia sẻ kho gạo với những con sâu khác. Ích kỉ có lợi cho mình thì cứ việc ngang ngược ích kỉ thôi.

Đương nhiên đâu thể nói trắng tà tâm này ra với hắn, bèn giải thích: "Ta không muốn chia sẻ Vương gia với người khác."

Vương Bạch Dương im lặng giây lát, thấp giọng hỏi: "Nàng thế này... là đang ghen?"

Ghen là gì? Không quan trọng. Tôn Cự Giải gật đầu bừa.

Một nụ hôn dịu dàng rơi xuống môi nàng: "Bổn vương sẽ không nạp thiếp."

"Thật?"

Nàng ngồi bật dậy, hai mắt sáng rực. Thấy Vương Bạch Dương gật đầu xác nhận mới thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt, không phải sinh nữa."

"..."

Ai kia sầm mặt, Tôn Cự Giải lại chẳng phát hiện, vui vẻ ôm hắn nói: "Sinh con phiền phức lắm, ta chỉ muốn ăn ngủ thôi... Và ở cạnh ngài nữa."

Nói xong áp sát lồng ngực Vương Bạch Dương, nghe tiếng tim hắn đập loạn mà ngủ ngon lành.

...

Ngày vui ngắn chẳng tày gang, định mệnh sóng gió lại lần nữa cuốn Tôn Cự Giải ra xa bờ.

Tháng mười, biên giới phía tây nổi lên quân phản loạn, cấu kết ngoại bang đánh chiếm gần hết khu vực ba châu, lực lượng lớn mạnh từng ngày. Lộ Vương nhận lệnh cấp tốc xuất chinh.

Đêm trước khi rời kinh thành, Vương Bạch Dương ôm Tôn Cự Giải nằm cuộn tròn trong chăn, dặn dò nàng những chuyện nhỏ nhặt. Từ ăn gì, mặc gì, đi đứng chú ý những gì đều lôi ra nói một lượt.

Cuối cùng bảo: "Chắc bổn vương sẽ đi lâu, nàng ở nhà nhớ ăn ngủ đúng giờ, đừng ngủ quá bữa hại dạ dày. Đêm đừng đọc sách quá khuya, hại mắt."

Tôn Cự Giải không biết đi lâu là đi bao lâu, cũng không ý thức được nguy hiểm ngoài chiến trường. Chỉ cảm thấy Vương Bạch Dương tài giỏi, với năng lực của hắn nhất định đi sớm về sớm.

Vả lại trước nay quen sống một mình, hắn đi rồi cũng chẳng ảnh hưởng đến quỹ đạo sống của nàng. Cho nên không biểu tình gì đặc biệt, hắn cứ nói, nàng cứ gật.

Thật lâu, hương long diên lấp đầy khoang mũi, ngoài cửa sổ treo vầng trăng khuyết.

Vương Bạch Dương nghĩ mãi, hỏi: "Giải, nàng cảm thấy bổn vương thế nào?"

Vốn không ôm hi vọng Tôn Cự Giải sẽ đáp lời, chắc đang ngủ say sưa rồi. Ai ngờ nghe tiếng nàng thầm thì: "Vương gia tốt..."

"Chỗ nào tốt?"

"Chỗ nào cũng tốt."

Hai người đồng thời im lặng.

"Vậy nàng yêu bổn vương chứ?"

Giọng hắn mềm mại dịu dàng, khác hẳn bình thường. Tôn Cự Giải áp mặt vào vòm ngực rắn chắc, nhất thời nghẹn lời.

Vương Bạch Dương lại tiếp: "Giống như bổn vương yêu nàng. Muốn nhìn thấy nàng, nghe giọng nàng, ôm chặt nàng, nghĩ về một mình nàng?"

Thật lâu sau, lâu đến nỗi hắn tưởng nàng ngủ quên mất, nàng nói: "Ta không biết... Ta rất thích ngài, muốn nhìn thấy ngài, nghe giọng ngài, ôm ngài, hôn ngài. Nhưng ta không quên được chàng ấy."

Hắn im lặng, nàng thở dài: "Ta không muốn lừa dối ngài. Dù cho điều đó có thể làm ngài giận."

Và có thể chấm dứt cả quyền lợi được làm sâu gạo của nàng nữa.

Quả nhiên Vương Bạch Dương chỉ giá sách nói, bằng một giọng bình thản: "Nếu bổn vương chết trận, nàng hãy tái giá. Đằng kia. Hộp gỗ bên trái, tầng hai từ trên xuống."

Đáng lẽ lúc này, trước nguy cơ mất kho gạo đến nơi, nàng sẽ phải giãy đành đạch ăn vạ. Nhưng cổ họng nghẹn đắng, khó khăn lắm mới bật ra một câu.

"Vậy ngài không được chết đâu đấy."

...

Vương gia đã vắng nhà tròn ba tháng.

Tôn Cự Giải buồn chán, chẳng thiết ăn ngủ, gầy rộc cả người.

Chưa bao giờ nàng để mình sa sút đến độ này. Ngồi bên án ngơ ngẩn gặm cán bút, trong đầu toàn hình ảnh Vương Bạch Dương.

Nhất định là rảnh quá nên nghĩ linh tinh!

Nàng quả quyết đứng dậy, lôi kéo Hồng Nhu đi dạo. Hai, ba hôm lại gọi một gánh hát vào phủ, hát thâu đêm suốt sáng.

Tìm đủ mọi trò vận động, mệt lả người, nhưng nửa đêm hai mắt vẫn thao láo.

Hắn từng nói mắc bệnh khó ngủ, cần hơi người. Giờ thì bệnh này lây cả sang nàng, ôm Hồng Nhu ngủ cũng chả khá hơn là mấy.

Thế là mò dậy, mở tủ đồ lấy một chiếc áo của Vương Bạch Dương, ôm nó đi ngủ.

May mà ngủ được.

Và may mà, trong quãng thời gian buồn chán đến không thể buồn chán hơn, Vương Giai Lạc xuất hiện.

Nàng ấy là biểu muội của Vương Bạch Dương, sống ở tận miền nam xa xôi, mới gần đây ra bắc chơi.

Vừa đặt chân xuống đất kinh thành, vào cung diện thánh xong liền qua gõ cửa Lộ Vương phủ.

Vương Giai Lạc xinh đẹp rực rỡ, tính tình vui vẻ, giống như mặt trời nhỏ chiếu sáng muôn nơi. Mọi người đều thích nàng ấy, Tôn Cự Giải cũng không ngoại lệ.

Vương Giai Lạc kể rất nhiều chuyện về Vương Bạch Dương. Còn nói cực kì thích dáng vẻ uy dũng khi cưỡi ngựa của hắn. Nhưng cũng chỉ thích dáng vẻ đó thôi.

"Biểu huynh giận lên trông sợ lắm, đánh đánh giết giết, người toàn mùi máu. Hồi đấy cha muội định hỏi ý Thái Hậu nương nương, bị muội gạt ngay. Muội chả thèm gả cho huynh ấy đâu."

Vậy sao? Tôn Cự Giải ngớ ra, thế mà nàng lại nghiện cái mùi đó, không ngửi không ngủ được.

Nói như vậy, chắc lâu ngày nàng cũng bị ám mùi sát khí đi? Nghĩ có hơi rợn tóc gáy, bèn dí mũi ngửi thử người mình.

Vương Giai Lạc hỏi nàng: "Hẳn tỷ cưỡi ngựa giỏi lắm?"

Nàng lắc đầu: "Ta không biết cưỡi."

Nàng ấy nghe thế hết sức bất ngờ: "Vậy bắn cung, múa thương, đánh võ?"

Nàng đáp: "Ta không biết."

Nàng ấy ngẫm nghĩ, gần như kết luận: "Chắc tỷ chuyên về luận binh pháp rồi."

Nàng vẫn thủy chung lắc đầu: "Ta quả thật không biết mấy thứ đó."

Vương Giai Lạc trợn mắt há miệng, đi vòng quanh chị dâu đáng giá, không nghĩ ra Vương Bạch Dương nhìn trúng điểm nào trên người nàng.

Chẳng phải hắn chúa ghét kiểu nữ nhân ủy mị, suốt ngày trốn trong khuê phòng sao?

Hẳn chị dâu phải sở hữu ưu điểm tuyệt vời nào đó, mới có thể khiến một kẻ ưa chém giết như biểu huynh xiêu lòng.

Tôn Cự Giải chỉ đành cười trừ. Nàng ấy mà biết Lộ Vương phi chỉ là một con sâu gạo ham ăn nhác làm, ngu ngốc vô dụng, nhất định khuôn miệng nhỏ nhắn kia sẽ há hốc cả ngày mất.

Thế là Vương Giai Lạc quyết định dạy nàng cưỡi ngựa.

Theo lí lẽ của nàng ấy, vợ chồng phải hiểu nhau. Tôn Cự Giải nghiêm túc suy nghĩ, quả thật nàng chẳng hiểu chút gì về Vương Bạch Dương. Trước nay đều là hắn yêu nàng, sủng nàng. Mà nàng chỉ biết ăn với ngủ.

Vương Giai Lạc vừa đề xuất, nàng liền gật đầu cái rụp.

Tuy ý chí rất lớn, nhưng lớn mấy cũng dần bị bào mòn. Chủ yếu vì cưỡi ngựa cần nhiều thể lực và kĩ năng, mà cả hai Tôn Cự Giải đều không có.

Để leo lên lưng ngựa, nàng tốn mất hai ngày chật vật. Leo lên rồi còn bị ngựa hất xuống, một ngày ngã ba lần còn ít.

Tay chân xước xát hết cả, toàn thân ê ẩm. Ngã đau điếng người, nhưng nàng nén khóc. Vì Vương Giai Lạc bảo, ai học cưỡi ngựa mà chả thế, huống hồ Vương Bạch Dương còn cưỡi ngựa ra trận giết địch.

Lần đầu tiên nàng sâu sắc cảm nhận được những vất vả, khổ sở, cả bất đắc dĩ của hắn.

Những ngày tháng ấy chẳng dễ dàng gì.

Kho gạo to lớn mà nàng đang hưởng thụ, nhà cao cửa rộng mà nàng đang ở, cơm nóng nàng ăn, áo ấm nàng mặc. Đều do hắn ngày ngày lăn lộn trên chiến trường, đem cả sinh mạng ra giành giật.

Trong đầu toàn hình ảnh Vương Bạch Dương.

Nàng lại nhớ hắn rồi. Nhớ dáng vẻ của hắn, nhớ giọng nói của hắn, nhớ cả vòng ôm của hắn.

Nàng ngồi sụp dưới đất, lẳng lặng nhìn bàn tay vừa xước xát vừa bẩn thỉu của mình, lẳng lặng rơi nước mắt.

...

Sau ba tháng, cuối cùng Tôn Cự Giải cũng thành công làm bạn với con ngựa hiền lành nhất chuồng, ngồi trên lưng nó rong ruổi quanh thao trường.

Nàng cảm kích lắm, quyết định viết tặng Vương Giai Lạc một bức tranh chữ.

Vương Giai Lạc đếm đủ ba trăm chữ, chữ nào cũng mềm mại uyển chuyển, đều tăm tắp, ngưỡng mộ khen không ngớt lời. Còn đòi nàng dạy mình luyện chữ.

Thế là hai người ngày ngày dính lấy nhau, sáng viết chữ, chiều cưỡi ngựa, thành bạn tâm giao từ bao giờ.

Một ngày trời mát, ngồi thơ thẩn trong thư phòng, Vương Giai Lạc lục lọi tập tranh chữ của Tôn Cự Giải. Phát hiện một thứ hay ho.

Thật ra gọi là tập tranh chữ cũng không đúng lắm. Đấy đều là giấy nháp, Tôn Cự Giải quá lười để đem đi vứt.

Nàng ấy giơ cao bức tranh vẽ miếng ngọc xanh biếc, soi dưới ánh sáng mặt trời, ngâm cứu hồi lâu.

Rồi bỗng nhiên bảo: "Miếng lam ngọc muội tặng biểu huynh đây mà. Tỷ còn vẽ lại cơ đấy. Chà, có phẩm vị lắm."

Bàn tay đang rót trà của Tôn Cự Giải dừng lại, nước trà đầy chén, tràn cả ra bàn.

Chạy về Tôn phủ hỏi cha nuôi, mới vỡ lẽ.

Vị thần linh trong biển lửa năm đó.

Người nàng hằng nhung nhớ.

Cha nuôi nói, năm đó nàng được bế đến trước cửa Tôn gia trong trạng thái hôn mê vì sặc khói.

Người đó giao phó nàng cho cha nuôi, bảo cha nuôi nuôi dạy nàng thật tốt. Chờ nàng tròn mười lăm, hắn sẽ quay lại.

Nhưng năm mười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net