Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20.

*

Sau lễ tổng kết cuối năm, khối mười hai bắt đầu kỳ thi tốt nghiệp, An Kim Ngưu cũng vì thế mà tránh mặt được lớp trưởng 12A1 thêm vài tuần.

Nguyên Bảo Bình bận học nên nhiều lần vô tình gặp Kim Ngưu trên sân trường cậu ta muốn gọi mà cô nàng đã sủi mất tiêu. Cuối tháng Tám, giấy báo trúng tuyển gửi về tận nhà. Nguyên Bảo Bình cùng với một người nữa đồng vị trí thủ khoa của Ngành Công nghệ thông tin (IT) chuyên ngành Khoa học máy tính, ngang nhiên bước vào cánh cửa trường Đại học Thiên An danh giá.

Nguyễn Song Tử cũng đỗ vào Đại học Thiên An chuyên ngành Ngôn ngữ Anh, cô nàng đăng ký ở ký túc xá theo lời anh trai phân tích, dù bố mẹ hết sức năn nỉ sẽ đưa cô đến trường, nhưng Bạch Dương và Song Tử đồng loạt bỏ phiếu tự lập. Hai anh em dắt díu nhau đi ăn buffet tại nhà hàng năm sao, mặc dù rủ cô chị họ đi cùng nhưng bả lẩn như lẩn tà. Thế là chỉ còn sinh viên năm hai Bạch Dương và sinh viên năm nhất Song Tử đi ăn với nhau.

Chập choạng tháng Chín, khối mười hai của trường cấp ba Thiên Hà bước vào giai đoạn thi khảo sát đầu năm để đánh giá năng lực học sinh. Đám người lớp Kim Ngưu, Thiên Yết, Song Ngư, Nhân Mã, Sư Tử và Thiên Bình trôi vào vòng quay của các anh chị đi trước.

An Kim Ngưu thì vẫn thảnh thơi, mọi rắc rối về thân phận của mình đã được giải thích rõ ràng, cô bây giờ sống thoải mái rất nhiều, thỉnh thoảng còn bắt mạch xem bệnh cho người nhà. Mẹ Châu không bắt Kim Ngưu học giỏi, không hỏi cô muốn thi trường nào ra trường làm nghề gì, dường như mẹ để Kim Ngưu tự do hơn so với hai năm trước, hoặc mẹ cảm thấy Kim Ngưu có muốn thi lại vào trường y học thêm kiến thức cũng không vấn đề gì.

Cô thất nghiệp thì tiệm vàng lớn nhất thành phố H của nhà họ An cũng nuôi cô sống vui vẻ hết đời.

Trùm trường giờ ra sao? Nguyên Song Ngư lên lớp mười hai như thay da đổi thịt. Từ một gã lêu lổng chơi bời, giờ đến lớp tập trung nghe giảng, thời gian bỏ tiết đếm trên đầu ngón tay, chẳng bù cho hai năm đầu học cấp ba.

Song Ngư bây giờ chiều tối còn bận học gia sư đến tận tám chín giờ, ngày cuối tuần cũng không thấy đám đàn em dám bén mảng rủ rê đi chơi bời.

Nguyên Song Ngư từ đứa từng giữ kỉ lục điểm trung bình tổng kết 3,5 môn Hóa lên lớp mười hai đã có nhiều dấu hiệu tích cực hơn, điển hình là kiểm tra miệng hay mười lăm phút điểm kém nhất của cậu ta là năm phẩy bảy lăm.

Thiên Yết lên lớp 12A2 vẫn giữ chức lớp trưởng, cô nàng cũng thỉnh thoảng phụ đạo cuối giờ môn Hóa cho Nguyên Song Ngư cùng mấy bạn yếu Hoá trong lớp, không khí của 12A2 luôn trong trạng thái thong thả, thầy cô thì sốt ruột mà học sinh cứ thảnh thơi thấy cũng kỳ.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt một cái những cô cậu học trò ngày nào còn dậy sớm nhịn ăn cầm chổi đến quét sân trường nay đều sắp sửa kết thúc ba năm tuổi trẻ rực rỡ.

Cuối năm cấp ba, như có tín hiệu thông báo sắp chia ly sẽ chẳng biết ngày nào gặp lại, những đứa trẻ lớp mười hai mặc dù đang ôn thi chật vật cũng không quên được người mình thầm mến. Thư tình vẫn len lỏi giờ ra chơi mà được gửi đến người họ thích nhất.

Ngô Thiên Bình là hoa khôi của trường, con nhỏ xinh đẹp, học giỏi lại có chút khác biệt với học sinh cùng tuổi.

Thiên Bình có thể chơi chung với nhiều kiểu người, EQ cao giúp Thiên Bình điều tiết mọi mối quan hệ xung quanh một cách dễ dàng, kể cả việc thầy cô hay ưu tiên Thiên Bình hoặc chuyện mấy đứa đầu gấu trong trường luôn cố tỏ ra tử tế mỗi lần đi cùng cô nàng.

Giờ thể dục, lớp Ngô Thiên Bình trùng tiết với vài lớp cùng khối, vừa giải lao một cái đã có một đám học sinh nam chạy đến vây quanh cô nàng. Một cậu ưu tú nhất trong hội dẫn đầu đi trước, là học sinh lớp 12A1. Ngô Thiên Bình và Đỗ Sư Tử học 12A4, xét về thành tích ban tự nhiên chắc chắn kém hơn cậu dẫn đầu này.

Thằng con trai tóc xoăn tít ngại ngùng đi đến trước mặt Thiên Bình, Xạ Thủ không giữ nổi bình tĩnh, hai tay run run đưa bức thư tình màu vàng chanh đến trước mặt công chúa, nổi bật là dấu sáp niêm phong màu đỏ sẫm in hình cây cung mà một đám hội đồng quản trị của 12A1 đã hội thảo góp ý làm ra.

Xạ Thủ lấy hết can đảm: "Mình thích cậu. Làm bạn gái mình nhé."

Sân cỏ rộng lớn của trường cấp ba Thiên Hà cũng không ngăn được âm thanh tỏ tình này. Đám học sinh vây quanh ồ lên đầy phấn khích.

Xạ Thủ cũng không phải nhân vật vô danh tiểu tốt nào, người ta từng tham gia "Đường lên đỉnh Olympia" năm lớp mười một, cũng thuộc top học sinh giỏi trong cái lớp nổi trội A1, năm nào trao thưởng cuối năm cũng có tên cậu ta lên bục nhận bằng khen.

Vậy mà Ngô Thiên Bình không cầm thư, cũng không đồng ý lời tỏ tình nhạt tuếch của cậu ta, công chúa cúi đầu e thẹn: "Mình xin lỗi, hiện tại mình chỉ nghĩ đến chuyện học tập mà thôi."

"Cậu yên tâm, quen mình sẽ không bị thiệt đâu. Mình sẽ phụ đạo cậu học những môn cậu kém."

Gì cơ? Đứng thứ hai của 12A4, xếp thứ ba mươi tư của khối (mỗi khối sáu trăm học sinh), thứ một trăm mười lăm trên tổng một nghìn tám trăm em học sinh của trường mà còn cần thằng nào dạy kèm nữa?

Sư Tử nghe không có lọt tai. Chuyện đi dẹp loạn mười hai xứ quân à nhầm, chuyện đi quét lông gà lông vịt cho Ngô Thiên Bình để công chúa tránh khỏi những kẻ rác rưởi là nghề của Sư Tử.

Không cần nói vòng vo, Đỗ Sư Tử lách người qua đám đông, kéo tay Thiên Bình, kiễng chân hôn cái chụt vào má công chúa. Cô gái cao mét sáu mươi hai kéo cô gái tóc vàng cao một mét bảy mươi tám vào lòng. Lặng lẽ tuyên bố với ai nhăm nhe công chúa sẽ chết dưới tay bà.

Đám đông sốc tập thể, sau đó như ong vỡ tổ mà rủ tai nhau thì thầm.

"Bị hôn mà Thiên Bình không phản ứng gì luôn."

"Thiên Bình hình như đỏ mặt nữa, má ơi nhìn đáng yêu vậy." Một bạn nữ tinh ý phát hiện ra hai má công chúa lúc bị hôn bất ngờ còn phớt hồng.

"Ôi vãi, vậy lời đồn 12A4 có hai đứa con gái yêu nhau là thật à? Công chúa với người hầu, trông thế mà cũng thành đôi được luôn á?"

"Tiếc thế. Thiên Bình xinh như nữ thần vậy mà lại chịu cái con nhỏ lùn hay ăn mặc như đàn ông kia."

"Ù ui, làm tao nhớ bộ phim gì mà có tiểu thư với cô hầu á. Rồi Thiên Bình giao diện tiểu thư chắc luôn."

Sư Tử thấy đám người xung quanh thì thầm mà như hận không dí sát mồm vào tai chính chủ nói cho rõ ấy, cô chỉ giải vây giúp bạn thân của mình thôi, chả có chuyện hai đứa con gái nào yêu nhau ở đây cả.

Rồi Đỗ Sư Tử vừa cầm tay kéo công chúa đi vừa niệm trong đầu, phải bình tĩnh không được đánh người. Nhưng mà... mẹ nó, cô đẹp như ánh mặt trời vậy mà tụi kia kêu Sư Tử giống con hầu là sao?

Vâng, chị đẹp, chỉ là nét đẹp của chị khi đứng cạnh công chúa liền thành Ngô Thiên Bình và những người bạn.

Ngô Thiên Bình lẳng lặng đi theo Đỗ Sư Tử xuống căn tin mua nước uống. Suốt dọc đường đi mặc kệ Sư Tử nheo nhéo bên tai thì công chúa cũng lười phản ứng.

Từ lúc Đỗ Sư Tử kéo người Ngô Thiên Bình rồi thơm má công chúa một cái, Thiên Bình biết mình tiêu rồi. Một thứ gì đó nhộn nhạo trong người như quái vật trốn trong tủ quần áo sắp sửa chui tọt ra ngoài.

Công chúa kéo áo Sư Tử, nét cười khiến người ta xuyến xao không yên trong lòng, giọng công chúa khàn khàn, cổ nhấp nhô lên xuống chẳng giống với dáng người xinh đẹp chút nào: "Sư Tử, cảm ơn cậu... lần sau để mình tự giải quyết mấy chuyện râu ria này."

Ánh nắng phủ lên mái tóc vàng buông xoã của Thiên Bình, gió thổi những lọn tóc con rung rinh. Sư Tử ngậm miếng kem dưa hấu lạnh buốt trong miệng.

Hừ nhẹ: "Ha, tùy cậu."

Không muốn để cô giúp thì tùy. Lần sau thì tự mà giải quyết.

Làm như Đỗ Sư Tử cô rảnh lắm không bằng. Má nó còn bị tống cho cái biệt danh nhỏ lùn, người hầu của công chúa. Kiêu ngạo như Sư Tử mà đến lượt bọn người kia phán xét?

🌼

Có một chiều nọ của tháng Năm rực rỡ, Nguyễn Song Tử cầm chổi ra quét lá ngoài ngõ cho mẹ thì gặp Lam Xử Nữ. Cô nàng học chuyên ngành Ngôn ngữ Anh ở Đại học Thiên An, lại còn cách Xử Nữ một khóa nên hầu như ở trường không hề chạm mặt người từng là anh trai mình này.

Lam Xử Nữ mặc áo sơ mi xanh denim phối với quần âu tối màu, gã đứng cạnh chiếc xe hơi sang trọng ánh mắt nhìn chăm chú vào Nguyễn Song Tử.

Tay cầm chổi của Song Tử siết nhẹ, cô nàng bước vài bước đến trước mặt gã, dùng đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp của mình để tỉ mỉ quan sát Lam Xử Nữ.

"Em vẫn ổn chứ?" Xử Nữ bắt chuyện trước, không có đại từ nhân xưng mày - tao giống trước đây, giọng gã dịu dàng đến lạ.

Song Tử gật đầu mấy cái thay cho câu trả lời. Từ lúc cô về với gia đình, cô có hứa với mẹ Lam rằng sẽ thường xuyên đến thăm bà. Nhưng là mấy tháng mới đến thăm một lần, còn bình thường thì Song Tử sẽ rủ mẹ Lam ra ngoài mua sắm và ăn cơm cùng nhau.

Cô nàng làm mọi cách chỉ để tránh mặt Lam Xử Nữ. Từ một người sớm chiều đụng mặt, bỗng nhiên chẳng có lý do thích hợp nào để liên lạc với nhau.

Gió thổi tung những cánh hoa hồng xanh rụng dưới đất, chúng kéo nhau ùa đến bên chân Lam Xử Nữ, giữa đất trời rộng lớn, gã nhận ra khoảng cách của mình với Song Tử bỗng mênh mông vô tận.

Cô ở ngay trước mặt nhưng gã chẳng có cách nào chạm đến.

"Song Tử quét xong lá cây chưa, vào nhà ăn cơm thôi bé ơi."

Nguyễn Bạch Dương chạy ra khỏi cổng gọi em gái vào nhà ăn cơm chiều, bắt gặp thằng bạn "hơi thân" học cùng trường. Cậu ta đưa tay ra sau tai gãi nhẹ.

Bạch Dương ho khan vài tiếng lấy lại thể diện, chào hỏi lịch sự với Lam Xử Nữ: "Mày đến khi nào thế? Có đói không vào ăn cơm với nhà tao luôn?"

Bạch Dương không biết Xử Nữ là anh trai nuôi của Song Tử, cậu ta chỉ biết bà Lam thôi. Lam Xử Nữ cũng chưa từng mời ai về nhà mình cả, ngay cả thằng bạn "hơi thân" như Bạch Dương cũng chả biết nhà gã. Bạch Dương trước đây thỉnh thoảng có đi nhờ xe Xử Nữ về nhà lấy đồ, cũng mời xã giao mấy lần nhưng Xử Nữ kĩ tính nên chỉ ngồi trong xe không bao giờ xuống xe vào nhà Bạch Dương. Ở trường thì Bạch Dương học bên Thiết kế nội thất, Xử Nữ bên IT, biết nhau nhờ học cùng trường cấp ba cũ, lên đại học thì cùng tham gia CLB của trường nên tiếp xúc nhiều hơn.

Vì có em gái ở bên nên Bạch Dương đành mời xã giao với Lam Xử Nữ, cậu ta còn đinh ninh thằng cha này sẽ từ chối và lên xe đi liền.

Giống như ông trời cố ý sắp xếp, ánh mắt Lam Xử Nữ sáng rực, gã cười nhạt, bước đến trước mặt hai anh em nhà họ Nguyễn: "Tao đang đói, xin bát cơm nhé."

Bạch Dương nghe được câu trả lời thì mặt hơi đần ra một tí, cậu ta nghiêng người cho Xử Nữ bước vào cổng, Song Tử thì bặm môi, tay cầm chổi dồn sức quét cật lực dưới đất.

"Sao thế?" Bạch Dương vô tri nhìn em gái quét lá muốn mòn chổi tới nơi, cậu ta đi theo Xử Nữ rồi nói vọng lại: "Em quét nhanh lên rồi vào rửa tay ăn cơm."

Trong nhà, mẹ Bạch Dương lấy thêm một chiếc bát và đôi đũa, bà vui vẻ trò chuyện với Lam Xử Nữ, biết cậu là con trai của mẹ Lam thì lại càng nhiệt tình hiếu khách hơn.

Bạch Dương bây giờ mới biết rõ ràng lai lịch của Lam Xử Nữ, cậu ta ngồi trên bàn ăn, ánh mắt đăm đe soi mói. Hôm nay bố cậu đi ăn tiệc với bạn nên không về nhà, bốn người ngồi cùng nhau, chỉ có mẹ Bạch Dương với Lam Xử Nữ là trò chuyện vui vẻ.

Song Tử ngồi cạnh anh trai mình, cô đá chân Bạch Dương dưới gầm bàn, ra hiệu cho anh mặc kệ mẹ đi. Bạch Dương cầm đũa gắp một miếng rau luộc vào miệng, cậu ta nghiêng người thì thầm to nhỏ với em gái.

"Trước đây có phải thằng Xử Nữ hay bắt nạt em không?"

"Đúng đấy anh." Có người nhà làm chỗ dựa, bây giờ Song Tử gần như đã bỏ xuống lớp phòng bị nhút nhát trên người.

Bạch Dương gắp một con tôm to nhất đĩa, lột vỏ rồi đặt vào bát cơm Song Tử, cậu ta hết sức cảnh giác thái độ niềm nở của Xử Nữ ngồi đối diện mình. Bạch Dương nói nhỏ: "Từ giờ anh sẽ tuyệt giao với thằng đó. Lúc nào rảnh kể anh nghe chuyện nó bắt nạt em thế nào nhé."

"Thực ra cũng không có gì to tát, toàn chuyện trẻ con trêu nhau thôi anh." Song Tử cười cong đuôi mắt. Cô nhẹ nhàng gắp miếng tôm anh trai vừa lột vỏ lên, bỏ vào miệng nhai ngon lành.

Song Tử không muốn tính toán chuyện cũ với Lam Xử Nữ, đơn giản cô nàng là người hướng tới tương lai. Thêm một tuổi, cô cảm thấy mình cũng chín chắn hơn một chút. Huống hồ hiện tại Song Tử đang sống rất hạnh phúc bên gia đình của mình, cô chẳng dại gì bới chuyện quá khứ không mấy vui vẻ lên, đặt chúng vào đĩa rồi nhâm nhi giải sầu.

Bữa tối ăn xong, Lam Xử Nữ được mẹ Bạch Dương dắt ra phòng khách ngồi xem phim, mẹ còn tất bật bê đĩa hoa quả qua mời khách.

"Muộn rồi mày không định về nhà à?" Bạch Dương càu nhàu, cậu ngồi cạnh em gái, thấy em mình chán nhìn gã 'anh trai nuôi' kia lắm rồi.

Mẹ Bạch Dương không hiểu chuyện gì xảy ra, còn đỡ lời cho Xử Nữ: "Vẫn sớm mà Bạch Dương, mới hơn tám giờ tối."

Xử Nữ cười nhạt, tán thành với câu trả lời của mẹ Bạch Dương: "Trường cháu cũng sắp nghỉ hè rồi nên tầm này cháu cũng không bận lắm."

"Ba đứa học cùng trường nhau luôn nhỉ. Song Tử, Bạch Dương, hai đứa đúng là rất có duyên với Xử Nữ."

"Mẹ ơi, là duyên ẩn đó." Bạch Dương móc mỉa.

Mẹ không hiểu, quay qua hỏi Song Tử: "Anh con nói vậy là sao?"

Song Tử chớp mắt nhìn anh trai, rồi lại nhìn qua Lam Xử Nữ, cô giải thích với mẹ: "Duyên ẩn sâu dưới lòng đất quá, đào lên ngàn thước cũng không tìm thấy đó mẹ. Thôi con đi học bài đây."

Đoạn Song Tử kéo luôn anh trai mình khỏi ghế ngồi: "Anh Bạch Dương, em có bài này không hiểu lắm, anh lên giải thích cho em chút nhé."

"Đâu bài nào."

Nhìn hai anh em tự biên tự diễn, mẹ Bạch Dương ngơ ngác không hiểu gì. Bà gắt với hai đứa: "Bạch Dương nó học bên Thiết kế nội thất thì liên quan gì đến ngành Ngôn ngữ Anh của con hả Song Tử?"

"Thôi cô ơi, cháu cũng phải về nhà bây giờ. Hẹn gặp cô bữa khác nhé." Xử Nữ không làm phiền gia đình nhỏ này nữa, cậu ta lễ phép chào hỏi rồi đi ra xe, mẹ Bạch Dương cũng nhiệt tình tiễn đến tận khi Xử Nữ ra đến xe.

Nhưng đời không như mơ, chiếc xe bốn bánh đắt tiền của Lam Xử Nữ chẳng biết từ khi nào đã bị xịt mất hai lốp xe trước. Mẹ Bạch Dương thấy vậy thì cười gượng gạo.

"Chắc bọn trẻ con trong ngõ chơi bời rồi nghịch, nó tháo hết hơi xe đó cháu. Hay cháu ở lại nhà cô đêm nay cũng được. Nhà cô có một phòng trống cạnh phòng Song Tử, hay dùng làm phòng cho khách. Cũng muộn rồi sáng mai cháu gọi người sửa xe sau nhé Xử Nữ."

"Vậy làm phiền cô một tối ạ."

Lam Xử Nữ suốt buổi đều đúng lễ nghĩa lịch sự, mẹ Bạch Dương thích gã lắm, nhớ đến chuyện con gái cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện một phần là do cách dạy dỗ của người lớn, mẹ Lam chắc mất nhiều công sức dạy bảo con cái lắm. Thế là mẹ Bạch Dương càng thích thằng nhỏ cùng tuổi với con trai mình hơn.

Nguyễn Bạch Dương và Nguyễn Song Tử thì không thích điều này. Hai anh em đứng cạnh nhau trước cửa phòng Song Tử, cùng nhìn chằm chằm Lam Xử Nữ trước mặt.

Trên tay Xử Nữ là bộ đồ ngủ mới tinh mà Bạch Dương không dùng đến, mẹ vừa thông báo cho hai anh em biết vì xe bị hỏng nên tối nay Xử Nữ sẽ ngủ lại nhà mình. Đúng là tin sét đánh.

Bạch Dương khoanh tay trước ngực, hết sức đề phòng: "Mày có cần tao đèo về?"

Song Tử phụ họa, cô thì thầm với anh trai: "Mới hơn tám rưỡi thôi anh. Đèo về đi ạ."

"Không thích." Xử Nữ cười tươi rói, sau đó gã mặc kệ ánh mắt hình viên đạn của anh em nhà Bạch Dương, ngang nhiên mở cửa phòng bên cạnh rồi bước vào, gã đóng cửa nghe rõ cả tiếng "rầm" vang dội, bỏ lại anh em nhà Bạch Dương đứng trơ trọi giữa hành lang.

Đêm hôm ấy Lam Xử Nữ không ngủ được, cậu ta nằm hết trở mình bên trái lại lật sang bên phải. Biết Xử Nữ có tính lạ giường sẽ không ngủ được, hơn mười hai giờ đêm, Song Tử lật đật cầm quyển sách qua gõ cửa phòng gã.

Xử Nữ mở cửa, tóc gã rối mù, bộ quần áo ngủ của Bạch Dương đưa gã mặc vừa như in.

Song Tử không nhịn được cười, lần đầu thấy cậu ấm này chịu nhiều ấm ức như thế. Cô thỏ thẻ: "Thiếu gia không ngủ được à?"

Xử Nữ không thích từ 'thiếu gia' này tí gì, cậu ta khẽ lườm Song Tử, biết là cô đang khịa mình. Lúc nhỏ Xử Nữ từng bắt Song Tử nếu gặp mình bên ngoài thì phải gọi thiếu gia, thế là tin đồn lan khắp trường cấp ba. Ngay cả Bạch Dương cũng thỉnh thoảng cà khịa gã hai chữ 'thiếu gia' này dù chẳng biết nguồn gốc bắt nguồn từ đâu.

Song Tử lách người vào phòng Xử Nữ, cô vặn lại độ sáng của đèn ngủ, kéo ghế ngồi xuống cạnh đầu giường. Cô nàng vỗ tay xuống giường, Xử Nữ cũng biết ý mà tự leo lên giường nằm.

Ánh trăng bạc hất qua khung cửa sổ, Nguyễn Song Tử bắt đầu đọc sách, cửa phòng vẫn mở toang, gió theo hành lang khẽ lùa vào phòng.

Lam Xử Nữ năm trên giường, nghe giọng Song Tử đọc sách, được một lúc thì gã ngủ thiếp đi. Nguyễn Song Tử không vội về phòng, kéo lại chiếc chăn mỏng đắp ngang qua người gã, cô ngẩn ngơ nhìn gã ngủ say dưới ánh sáng màu vàng của đèn ngủ. Tim cô nàng khẽ xuyến xao khi cơn gió hè lướt ngang qua, Song Tử nhắm mắt, cố hít thở thật đều, cô vặn nhỏ ánh sáng của đèn ngủ rồi khóa cửa phòng giúp Xử Nữ và về phòng mình.

Song Tử không muốn thừa nhận mình chạy trốn vì điều gì. Ngay từ đầu những cảm xúc không tên nên bị dập tắt trụi lủi.

[Không được phép mang truyện đi đâu khi chưa hỏi ý kiến của mình.]

By: Linh Yunki's Story.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net