Chưa đặt tiêu đề 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tôi."

Kim Thái Hanh nói không sai, bác sĩ đã đến rất nhanh.

Một nữ bác sĩ mảnh mai mang theo hòm thuốc tới, sau đó liền cấp cứu và truyền thuốc cho đứa bé

Điền Chính Quốc thấy đứa bé ngủ say, liền cùng Kim Thái Hanh ra ngoài hóng mát một chút, để lại chiến trường cho vị nữ bác sĩ tuy rằng có vẻ ngoài tinh tế nhưng lại tràn ngập sức mạnh.

Hai người ngồi ở trên bậc thềm bên ngoài, Điền Chính Quốc nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh vì đêm nay anh đã đến."
"Tôi sẽ đi theo em." Kim Thái Hanh chào theo tiêu chuẩn nhà binh và nói: "Có thể dâng cả trái tim lên vì Quốc Quốc!"

Điền Chính Quốc không nhịn được nở nụ cười trầm thấp.

"Shhhh.." Kim Thái Hanh che mặt nói: "Em cười lên thật là đẹp. Ai nha... Từ khi quen biết em đến nay, đây là lần đầu tiên em cười với tôi. Tôi đang tỉnh hay mơ đây"

Điền Chính Quốc chép chép miệng.

Hai người đang nói chuyện, thì nghe từ trong nhà truyền đến tiếng khóc thê thảm của đứa bé.

Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh cả kinh, theo bản năng mà đứng dậy phóng vào.

"Thư! Cậu mau tới đây!"

Sau khi Điền Chính Quốc tiến vào căn phòng lại phát hiện không hề có chuyện gì phát sinh, chỉ là bé trai đang khóc và gọi không ngừng.

"Đại ca ca... Anh đừng đi!"

Bé trai nhìn thấy kim tiêm trong tay bác sĩ, sợ đến mức cả người run rẩy.
Điền Chính Quốc liền lập tức tiến lên ôm lấy bé trai và nói: "Anh không đi, em là bé ngoan nghe lời của bác sĩ đi."

"Em không cần sinh bệnh, rất khó chịu."

"Ừmmmm, nghe lời của bác sĩ sẽ không khó chịu nữa, em đưa tay ra để bác sĩ tiêm cho em có được không?"

"... Có đau không?" Trên mặt bé trai đầy vẻ sợ hãi.

"Không đau đâu." Điền Chính Quốc nói: "Anh sẽ kể cho em nghe tiếp câu chuyện về Hoàng Tử dũng cảm nhé, kể xong là tốt rồi."

"Ồ..."

Thật vất vả làm xong tất cả mọi việc, trong một ngày phải bôn ba khắp nơi, khám bệnh cho nhiều người, còn phải chịu đựng đủ loại tâm trạng tiêu cực, bây giờ nữ bác sĩ như được giải thoát, nằm rạp ngủ luôn ở trên bàn.

"Có việc thì gọi tôi dậy." Nữ bác sĩ người Brasil vỗ vỗ gò má của mình và nói: "Nếu gọi mãi không tỉnh thì trực tiếp tát tôi mấy cái là được!."
Kim Thái Hanh cười nói: "Bác sĩ nhanh đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn bận rộn hơn đó, nơi này giao cho chúng tôi là rồi."

"Cảm ơn hai người, thật sự đã rất cố gắng..." Nói xong, nữ bác sĩ chậm rãi ngủ thϊếp đi.

Bởi vì Điền Chính Quốc phải ôm đứa bé, còn muốn lau người cho bé để hạ nhiệt độ, vì lẽ đó nên không thể ngủ.

Kim Thái Hanh ở một bên đổi nước giúp cậu.

Vất vả mãi đến khi nhiệt độ hạ xuống, Điền Chính Quốc mới có cơ hội nghỉ ngơi.

Nhìn người đang ôm đứa bé mà buồn ngủ lắm rồi, Kim Thái Hanh liền ngồi ở phía sau Điền Chính Quốc, kéo áo khoác ra, đem người ấy dựa vào ngực mình.

Bị áo khoác ấm áp nhốt lại ở bên trong vòng tay của người phía sau, Điền Chính Quốc sững sờ, nhíu mày nói: "Anh làm cái gì vậy."

"Em dựa vào tôi ngủ đi."

L*иg ngực Kim Thái Hanh rất rắn chắc, cái ôm cũng rất ấm áp.
"Quốc Quốc, ngủ đi, tôi sẽ trông chừng đứa bé. Hôm nay đã kết thúc rồi ..."

"Ừm."

Nhìn sắc trời bên ngoài một chút, sắp đến rạng sáng rồi.



Chương 13: Fan hâm mộ sợ đến mức muốn mù mắtĐiền Chính Quốc ngủ một lúc, sau khi cậu rời giường thì bé trai đang nằm trong lòng cũng thức dậy theo rồi, mà khi đó trời vừa mới tờ mờ sáng.

Đợi đến thời điểm giữa trưa, cuối cùng tình trạng của bé trai cũng xem như ổn định, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cũng chuẩn bị trở về. Bé trai khóc lóc không chịu để Điền Chính Quốc đi, cuối cùng mọi người vẫn phải hợp lực dụ dỗ và lừa gạt Điền Chính Quốc mới có thể "chạy trốn". Nghĩ đến chuyện cha mẹ của bé trai quanh năm đều ở bên ngoài, mà anh trai của bé thì nghiêm túc mà nói cũng chỉ là một đứa bé, chưa từng được ôn nhu chăm sóc đối xử như vậy bao giờ, bởi vậy đứa bé mới quyến luyến với Điền Chính Quốc.

Sau khi trở về còn lại bốn người đã bắt đầu nhiệm vụ, nên Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc tự nhiên thành một nhóm.

Khu hành động vẫn rất bận rộn, Liêu Tài Tín đứng ở cửa lớn nghênh đón hai người.

"Cực khổ rồi! Điền thực sự rất lợi hại, ngay cả gia hỏa hay xói mói như Chris cũng không nhịn được mà tán thưởng cậu với tôi đấy, phải biết là anh ta rất ít khi khen ngợi người khác!" Liêu Tài Tín cười nói: "Chắc hẳn tối hôm qua hai người không được ngủ? Hiện tại có thể đi nghỉ ngơi trước, chạng vạng sẽ để cho hai người đến giúp đỡ bưng đồ ăn dành cho bữa tối."


Điền Chính Quốc lắc đầu nói: "Không cần, tôi không mệt."

"Em vẫn nên ngủ một chút đi." Kim Thái Hanh hơi nhíu mày.

Điền Chính Quốc vẫn lắc đầu.

Ban đêm cậu còn rất khó ngủ, chớ nói bây giờ là ban ngày sáng choang.

"Thế còn Kim Thái Hanh thì sao? Có muốn đi nghỉ ngơi một chút hay không?"

Kim Thái Hanh cũng lắc đầu. Điền Chính Quốc không ngủ, anh ngủ cái lông à.

"Vậy cũng tốt, tôi sẽ tìm cho hai người một nhiệm vụ nhẹ nhàng thư giãn." Liêu Tài Tín dẫn hai người đến chỗ cái container lớn hình chữ nhật được đặt ở vị trí cách đó không xa. Mở ra cánh cửa thứ nhất ở phía ngoài cùng bên trái, liền thấy bên trong là tầng tầng lớp lớp ngăn tủ, hộp tủ âm tường, hòm...

"Nơi này là nhà kho số một, bình thường chúng tôi dùng để chứa những thứ cần thiết, phần lớn là thuốc cùng máy móc thiết bị, nhà kho số hai là tủ đông lạnh, số ba là... Ai, nói thêm nữa thì hai người cũng sẽ không nhớ rõ, thôi thì ngày hôm nay sẽ từ từ hiểu rõ."

"Hôm nay nhiệm vụ của hai người chính là kiểm kê hàng tồn kho." Liêu Tài Tín đưa cho hai người một cặp văn kiện, bên trong có danh sách liệt kê những thiết bị y tế theo mục lục và nói: "Tuy rằng nhiệm vụ này rất đơn giản, hai người cũng có thể hoàn thành một cách độc lập, nhưng cũng rất quan trọng đấy."

"Nơi này của chúng tôi không phải là khu tổng bộ của trại hành động, vật tư thiếu thốn, hơn nữa vì bảo đảm chất lượng của dược phẩm chúng tôi cũng không thể lưu trữ quá nhiều. Hầu như tất cả các nguồn cung cấp phải được đặt hàng từ các khu hoạt động ở trung tâm. Từ thời điểm chúng tôi bắt đầu đặt hàng, sẽ có một bao thuốc được vận chuyển trên biển, sau đó thông qua hải quan được vận chuyển tới đây để dành ít nhất phải mất một vài tháng nên hàng tồn kho và quản lý hàng hóa trở nên rất quan trọng, chúng ta cần phải đảm bảo nguồn tài nguyên đầy đủ sung túc, nếu không sẽ không thể bàn bạc gì thêm nữa..."

Có thể là bệnh nghề nghiệp, Kim Thái Hanh theo thói quen ưỡn ngực, trung khí mười phần nói: "Rõ!"

"Ha ha ha... Lúc nào Kim Thái Hanh cũng rất nhiệt tình."
Sau khi giải thích cho hai người xong Liêu Tài Tín liền rời khỏi.

Nhà kho không nhỏ, nhưng bị đống đồ lộn xộn đến mức rất chen chúc, hai người bắt đầu tìm kiếm, tính toán và ghi chép vào danh sách hàng hóa.

"Quốc Quốc, nếu em mệt thì có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào."

Điền Chính Quốc nhíu mày nói: "Tôi cũng dành lời nói tương tự cho anh."

Thực ra trong lòng Điền Chính Quốc rất yêu thích công việc này, thanh thanh thản thản. Không phải ra ngoài khám bệnh và đối mặt với những tình huống "Kinh tâm động phách", cũng không giống lần trước hợp tác cùng với Trình Tu Hảo, lúc ấy trong lòng đều là cảm giác bất an và lo lắng.

Nhận thấy tâm trang của Điền Chính Quốc đang rất tốt, Kim Thái Hanh cũng rất vui vẻ.

Chí ít thì trong những thời điểm ở cùng mình, Điền Chính Quốc vẫn luôn vui vẻ.
"Kim Thái Hanh."

Điền Chính Quốc đứng trước một cái tủ âm tường ở khá cao, đưa tay muốn lấy một cái hòm nhỏ được đặt ở phía trên, nhưng làm thế nào cũng không với tới được.

"Anh lấy giúp tôi."

Thực ra Điền Chính Quốc cũng không lùn, cậu có chiều cao 1m75, xem như là chiều cao mà các cô gái yêu thích. Nhưng tủ âm tường ô vuông này được gắn liền với trần nhà vì muốn sử dụng và tiết kiệm không gian một cách tối đa nhất, chiều cao lại tương đương với nhà kho này, bởi vậy không thể làm gì khác hơn là bảo Kim Thái Hanh hỗ trợ mình.

"Đúng là một cái kệ biếи ŧɦái...Hừ." Kim Thái Hanh giơ tay cao, nhìn cái hôm ngoan cố còn cách đầu ngón tay mình một đoạn, bất đắc dĩ nói: "Chẳng trách vừa nãy lão Liêu bảo chúng ta nhớ tới đi lấy cây thang."

"Tôi đi lấy."
"Chờ một chút." Kim Thái Hanh kéo Điền Chính Quốc về và nói: "Cái kệ biếи ŧɦái phách lối này chỉ có hai cái, không cần phải phiền phức đi lấy cái thang đâu."

Điền Chính Quốc trừng mắt nhìn.

" Thế thì sao có thể... Này!"

Bên eo Điền Chính Quốc và phía sau đầu gối bị Kim Thái Hanh vòng tay qua tiếp theo liền bị Kim Thái Hanh nhấc lên ngồi ở trên vai anh.

"Như vậy liền OK."

OK cái đầu quỷ nhà anh!

Điền Chính Quốc cắn răng nghiến lợi nói: "Thả tôi xuống.

"Ôm cũng ôm rồi, trước tiên em cầm cái hòm kia rồi xuống."

Điền Chính Quốc lấy cái hòm vạn ác rồi nói: "Được rồi."

Sau khi Kim Thái Hanh buông Điền Chính Quốc ra, Điền Chính Quốc lập tức đem tờ danh sách trong tay ném về phía mặt Kim Thái Hanh. Nhưng mà vừa mới giơ tay, cánh tay lập tức bị Kim Thái Hanh nắm lấy.
"Việc này chỉ có lần thứ nhất không có lần thứ hai đâu, tốt xấu thì hiện tại anh trai em đang phải dựa vào mặt để kiếm cơm, em có thể đừng làm tôi mất mặt không?"

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc đang liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế của mình, cảm thấy người trước mắt lại như một con mèo đang xù lông, không nhịn được mà cúi đầu nở nụ cười.

"Kim Thái Hanh!"

" Em phải đồng ý với tôi trước đã, sau khi tôi buông tay, em không được phép đánh vào mặt tôi."

"Được."

Kim Thái Hanh buông bàn tay đang nắm lấy tay Điền Chính Quốc ra, sau một khắc bỗng nhiên thấy nắm đấm của Điền Chính Quốc hướng về phía bụng anh quất cho một quyền.

"... A!"

"Không làm mất mặt chứ."

Kim Thái Hanh ôm bụng, lắc lắc đầu vẻ mặt đau khổ nói: "Cái tên tiểu hỗn đảnnày ..."
Điền Chính Quốc quay đầu lại cười và nói: "Nhanh chóng làm việc đi."

————————

Ngày đó trôi qua rất dễ dàng, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh phối hợp với nhau rất khá, sau khi làm xong công việc kiểm kê còn tới nhà bếp hỗ trợ làm bữa tối, chờ các đội viên còn lại trở về.

Mấy người ngồi vây quanh ở bên bàn cơm, Liêu Tài Tín vừa ăn vừa cười nói: "Đây là bữa cơm tối cuối cùng mà chúng ta ăn cùng nhau, ngày mai mọi người sẽ xuất phát rời khỏi nơi này."

Nghe lời nói của Liêu Tài Tín mọi người đều ngẩn người, dường như còn có chút không phản ứng kịp.

Mấy ngày nay trôi qua rất nhanh, tùm la tùm lum, bận bịu tứ phía, phải liều mạng và vắt kiệt cả những khoảng thời gian nghỉ ngơi lấy sức, một cái chớp mắt đã qua bốn ngày.

Liêu Tài Tín nói: " Thế nào, cả nhà có cảm nhận và suy nghĩ gì không?"
Bùi Huyên Huyên thấp giọng nói: "Công lao của những tình nguyện viên quá vĩ đại. Mỗi ngày đều phải khổ cực như vậy, khó có thể tưởng tượng..."

Còn Kim Thái Hanh cười nói: "Ta rất nhớ nữ thần của mình, chính là chú chó tên là Charlotte, không biết trung tâm trông giữ hộ có chăm sóc tốt cho nó hay không. Tôi dám chắc là nó rất gầy vì nhớ tôi đấy."

Sau khi sáu người lần lượt nói vài câu, Liêu Tài Tín bỗng nhiên lấy ra những tấm thiệp nhỏ được cắt nửa từ tấm card dùng để bày tỏ tình cảm từ trong cặp văn kiện mà anh ta mang theo bên người.

"Trong bốn ngày này có vị khách mời nào khiến mọi người muốn nói lời đặc biệt cám ơn với đối phương không? Tôi tin chắc rằng mọi người đều có, mấy ngày qua mọi người đã từng chăm sóc lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, hoặc là từng giúp đỡ đồng đội của mình!"
Liêu Tài Tín chỉ vào tấm thiệp nói: "Viết tên của bạn và người đó vào đây, sau đó tự tay giao cho người đó, nhớ là phải nói lời cảm ơn với đối phương. Chúng ta sẽ bắt đầu từ phía bên trái, Jonas trước đi!"

Jonas đưa thiệp cho Trương Vân Khê cười nói: "Cám ơn vợ yêu của anh, anh biết rằng bản thân mình còn nhiều kén chọn trong sinh hoạt hàng ngày. Cám ơn vì Vân Khê vẫn luôn bao dung tôi. Những lời tôi nói và những việc tôi làm trong mấy ngày qua, Vân Khê vẫn nhắc nhở tôi nhớ phải xin lỗi mọi người. Nhân đây tôi cũng xin nói lời xin lỗi với các bạn, có nhiều lúc đã đắc tội rồi!"

Trương Vân Khê hơi đỏ mặt, nhận lấy tấm thẻ lắc đầu nói: "Đều đã là cặp vợ chồng già, mà còn như vậy."

Còn Trương Vân Khê lại đem thiệp của mình đưa cho Bùi Huyên Huyên và nói: "Mấy ngày nay tôi biết vì sức khỏe kém mà em phải bỏ lỡ rất nhiều hoạt động, tôi cũng biết trong lòng em cũng cảm thấy khổ sở, không có chuyện gì đâu, hãy tiếp nhiên liệu để tham dự kỳ tiếp theo nhé!".
Có thể nhận được thiệp, Bùi Huyên Huyên rất bất ngờ.

"Cám....Cám ơn chị Vân Khê!" Bùi Huyên Huyên cắn cắn môi dưới, kìm nén cảm giác chua xót ở viền mắt.

Gò má Bùi Huyên Huyên ửng đỏ, hai tay cầm thiệp đưa cho Kim Thái Hanh và nói: "Hanh ca, cảm ơn anh vì đã chăm sóc tôi trong mấy ngày nay!"

Kim Thái Hanh lặng lẽ liếc nhìn Điền Chính Quốc một chút, không phản ứng.

"Đừng khách khí, tôi cũng không làm cái gì mà."

"Tiếp theo chính là Tu Hảo." Liêu Tài Tín cười híp mắt nói: "Mỗi người đều phải thành thật bày tỏ."

Trình Tu Hảo hít sâu một hơi, nhìn Điền Chính Quốc chăm chú rồi đưa tấm thiệp cho cậu.

"Điền Chính Quốc, cám ơn em, còn nữa thật sự xin lỗi."

Vẻ mặt Điền Chính Quốc không hề có cảm xúc mà nhìn anh ta, những người còn lại thì sững sờ.

"Trước đây chúng ta từng có những quan điểm bất đồng, anh đã làm những chuyện sai lầm, là anh không đúng, hiện tại anh xin em hãy tha thứ cho anh. Anh thật sự rất hoài niệm tình cảm của chúng ta trong quãng thời gian trước kia, hi vọng em không tức giận nữa."
Điền Chính Quốc híp mắt nhìn Trình Tu Hảo, không nói gì.

Bầu không khí hơi cứng ngắc, Kim Thái Hanh cười cười nói: "Quốc Quốc chưa từng tức giận, ngày hôm qua lúc nói chuyện với tôi còn nhắc đến anh đấy, đúng không Quốc Quốc?"

"Ừm."

"Bây giờ đến lượt tôi rồi, tôi cũng muốn tặng cho Quốc Quốc. Cảm ơn sự tỉ mỉ và cẩn thận của Quốc Quốc trong những ngày qua." Kim Thái Hanh nhẹ giọng nói: "Cảm ơn Quốc Quốc đã giặt quần áo tôi, mua giúp phích nước nóng rồi đặt vào phòng tôi, mỗi đêm còn pha trà hoa cúc cho tôi giải trừ mệt nhọc."

Kim Thái Hanh chớp mắt nhìn Điền Chính Quốc và nói: "Tuy rằng em không nói, nhưng tôi biết nha. Mấy ngày trước tôi còn cố ý về phòng sớm, cố ý canh ở bên ngoài phòng lén lút nhìn xem là ai có tâm như thế đấy."

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh chằm chằm, sau đó mỉm cười nói: "Tôi cũng không làm lặng lẽ... Chỉ là đúng lúc ấy lại có thời gian rảnh rỗi."
"A!" Bùi Huyên Huyên nói: "Hôm trước tôi bị sốt không thể đi ra ngoài làm nhiệm vụ cùng cậu, vậy bình nước đường ấm ở trong tôi là do cậu pha cho tôi?"

"Ừm."

Trương Vân Khê cũng nói: "Trước đó tôi còn tưởng rằng đó là do những tình nguyện viên ở nơi này làm... Nói như vậy, ngày hôm trước tôi và Jonas đều bận rộn, không kịp giặt quần áo, là cậu giặt giúp chúng tôi sao?"

"... Ừm."

Jonas cũng nói: "Còn nữa, cái áo khoác của tôi bị gió thổi đi, rơi vào trong hốc núi, chính cậu đã tìm về giúp tôi?"

"..."

Điền Chính Quốc hơi nhíu mày, cảm thấy hơi xấu hổ.

Những chuyện này cũng không cần phải nói ra a, là vì ngủ không được và đi ngang qua thấy vậy thì tiện tay làm giúp mà thôi, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc và cảm kích
"Thì ra là như vậy! Tôi phải nói!" Jonas vỗ vỗ bả vai Điền Chính Quốc nói: "Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều a!"

Kim Thái Hanh trừng mắt nhìn, cười với Điền Chính Quốc và nói: "Được rồi được rồi, bây giờ đến lượt cậu rồi đó."

Điền Chính Quốc trừng mắt nhìn Kim Thái Hanh một chút.

Rõ ràng anh ta đã biết rõ mình sẽ đưa thiệp cho ai, thật sự là quá kiêu ngạo.

Tác giả có điều cần nói:

Kim Thái Hanh : Tôi muốn uống trà hoa cúc.

Điền Chính Quốc: Không phải mỗi đêm tôi vẫn rót cho bạn uống rồi sao?

Kim Thái Hanh: không phải là trà hoa cúc đấy, mà là một loại trà hoa cúc khác cơ *nheo mắt nở nụ cười*

Điền Chính Quốc: ...... Cút ngay đi.



Chương 14: Lão Thiết, anh phải kiên cườngĐiền Chính Quốc cầm thiệp đưa tới trước mặt Kim Thái Hanh và nói: "Cảm ơn anh."

Kim Thái Hanh oan ức nói liên tục: "Chỉ có một câu cám ơn thôi sao? Lời bày tỏ đâu?"

"Cảm ơn anh, anh là một người rất tốt."

"..." Kim Thái Hanh càng oan ức hơn, đây không phải là một lời bày tỏ chính thức, mà chỉ là một kẻ được phát cho tấm thẻ người tốt?.

"Không cần?" Điền Chính Quốc làm động tác muốn thu tấm thiệp lại.

"Cần..."

Nhìn dáng vẻ thất vọng của Kim Thái Hanh giống như bị áp chế bởi một chú chó to, Bùi Huyên Huyên không nhịn được mà cười ra tiếng.

"Hey người anh em!"

Vào thời điểm mọi người nói cười vui vẻ, quay đầu liền thấy Roger đang đi về hướng này dưới sự dẫn đường của nhân viên, trong tay còn bê một cái bát tô có mùi thơm ngào ngạt, nhìn qua thì thấy người này đang rất vui vẻ.

Điền Chính Quốc sững sờ, chẳng lẽ còn muốn tìm mình gây phiền phức?

Nhưng ngoài ý muốn chính là, Roger không chỉ không gây sự, trái lại còn tự mình hỏi thăm mọi người một chút, sau khi thẳng đi tới trước mặt Kim Thái Hanh, hai người ôm ôm nhau giống như huynh đệ nhiều năm vậy.

Roger nói: "Nghe nói ngày mai cậu phải đi rồi? Anh trai mang cho cậu một tô canh gà, do vợ tôi nấu đó, cậu nhớ chia cho bạn bè và người yêu, rồi cùng nhau ăn nha!"

Bây giờ vẫn còn đang ở trong quá trình ghi hình đấy...!

Kim Thái Hanh nháy mắt ra dấu với Roger và nói: "Tôi cùng Quốc Quốc chỉ là anh em, bạn bè bình thường thôi."

"Ah vậy sao, thế thì do tôi nhầm." Roger tùy ý nhún vai một cái nói: "Chờ cậu ăn no chúng ta lại đánh một trận!"

Thấy vẻ mặt Điền Chính Quốc đầy mông lung, Bùi Huyên Huyên cười giải thích: "Ngày hôm qua thời điểm anh không ở đây Roger lại tới nữa, sau đó cùng Hanh ca trò chuyện a trò chuyện, bỗng nhiên hai người đã biến thành anh em thân thiết. Chuyện này phải dùng câu ... Không đánh nhau thì không quen biết?"

Roger lấy canh gà để lên bàn sau nói với Điền Chính Quốc: "Thật sự xin lỗi a! Ngày đó là do tôi khốn khϊếp, dám nói những lời hỏng bét như vậy."

Roger giơ cao hai tay cười toe toét nói: "Không bằng cậu đánh tôi một quyền đi! Nếu không thì cậu cứ mắng tôi một lúc cũng được?"

Điền Chính Quốc lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Không sao, tóm lại là do tôi sai."

"Không phải! Tôi còn phải cảm ơn cậu." Roger cười nói: "Nếu không phải do cậu cầm sai thuốc, sau khi uống thì vợ tôi bị đau dạ dày nên mới tới nơi này kiểm tra. Vốn dĩ chúng tôi không hề biết trong cơ thể cô ấy có một khối u đang lớn dần. Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi và cô ấy, tôi nợ cậu một lần!"

Không ngờ rằng sự tình lại có bước chuyển như thế, Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm Roger đang cúi người thật sâu trước mặt mình.

"Không sao..."

Ăn xong sau bữa cơm chiều, quá trính quay phim của ngày hôm nay chính thức kết thúc, từng người nhϊếp ảnh gia và khách mời cũng đi về nghỉ ngơi. Điền Chính Quốc rót một cốc nước ấm, đang chuẩn bị trở về phòng ngủ, đã thấy Trình Tu Hảo đứng ở ngoài cửa phòng mình, vẻ mặt vẫn rất ôn nhu.

"Điền Chính Quốc?" Trình Tu Hảo buồn cười nói: "Chúng ta tâm sự, có được hay không?"

Điền Chính Quốc dừng bước lại, một bộ dạng ung dung chờ anh ta nói chuyện, trái lại Trình Tu Hảo thì có vẻ hơi thấp thỏm.

"Điền Chính Quốc, anh vẫn yêu em. Anh nghĩ... Anh thật sự không thể nào quên được em."

Điền Chính Quốc khẽ ngẩng đầu, trong mắt Trình Tu Hảo là một tâm trạng rất phức tạp, gọi Điền Chính Quốc với ngữ khí khẩn thiết, không nhìn ra tình cảm ấy là thật hay là giả.
Nhưng cậu cũng lười tìm hiểu sâu hơn.

"Quốc Quốc." Trình Tu Hảo học theo Kim Thái Hanh gọi Điền Chính Quốc như vậy và nói: "Chúng ta đã ở bên nhau sáu tháng, sáu tháng! Em thật sự có thể quên một cách dễ dàng như vậy sao? Lẽ nào em không hề nhớ đến thời gian trước đây chúng ta ở bên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net