Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vương Nguyên, đi theo tôi!"

Karry bước vài bước cảm thấy người phía sau không có ý định di chuyển liền quay đầu lại nhìn, "Sao vậy?".

"Đi đâu?", Vương Nguyên thắc mắc.

"Đến nơi vắng vẻ một chút. Có nhiều người sẽ phiền toái. Đi thôi!", Karry nhún vai, rất tự nhiên tiến về phía Vương Nguyên, cậu theo phản xạ lùi về phía sau, "Gì?".

Karry cười nhe răng hổ, trực tiếp nắm lấy cổ tay Vương Nguyên, cậu không ngừng vùng vẫy nhưng cũng không khá hơn. Sau một hồi giằng co không thành, Vương Nguyên đành miễn cưỡng để người khác lôi lôi kéo kéo. Hắn cũng khéo thật, lại siết chặt cổ tay trái của cậu, giống như hôm trước.

"Nói chuyện một chút."

Vương Nguyên kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt phức tạp lướt nhìn Karry bên cạnh. Phòng tự học hôm nay so với hôm qua còn vắng hơn, chỉ lác đác vài ba người.

Cả hai rơi vào im lặng một lúc, Karry lên tiếng, "Ừm... Không phiền chứ?".

"Ừ.", Vương Nguyên nhìn xuống hai bàn tay đang đan vào nhau của mình.

"Cái đó... Tôi cảm thấy cậu có lẽ nên mở lòng với người khác một chút...".

Vương Nguyên ngẩng đầu lên nhìn hắn, cũng không biết nên đáp lời thế nào.

"Ngoài các giáo viên ra, người đầu tiên tôi nói chuyện từ khi bắt đầu đến đây học là cậu...", Karry ngừng một lát, vẻ ngạc nhiên ban đầu của Vương Nguyên dần xen lẫn sự bối rối.

"Tôi thật sự muốn cùng cậu làm bạn.", Karry dứt khoát nói, quay sang nhìn Vương Nguyên thì phát hiện ánh mắt Vương Nguyên đang tồn tại loại cảm xúc khó mà hiểu được.

"...Thật ra tôi từ khi năm tuổi, bố mẹ đã đi xa làm ăn, có khi suốt cả năm trời chỉ gặp mặt vài lần, có khi còn không về, cũng ít gọi điện thoại cho tôi. Họ đưa tôi đến sống cùng gia đình người dì, ở đó cũng ổn, ít nhất tôi cũng có cái gọi là nhà, nhưng cũng chẳng có ai toàn tâm toàn ý đối xử với tôi như người thân cả. Lúc nhỏ chỉ cảm thấy buồn một chút, lớn lên thì mới biết đó là cảm giác vô đơn. Có lẽ vì luôn ở một mình, nội tâm tôi cứ giữ riêng suốt mười năm nên mới trở nên xa cách với người khác như vậy...", Vương Nguyên nói, trên gương mặt thỉnh thoảng xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, bàn tay vô thức nắm lại, ánh mắt nhìn xa xăm vô định.

"Vương Nguyên, ít nhất, cậu cũng nên có một người để chia sẻ mọi việc, giống như hiện tại này.", Karry nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh nhân đen láy kia, cái nhìn kiên định ấy, khiến cho người ta có cảm giác có thể an tâm mà tin tưởng.

Vương Nguyên cười, đôi mắt cong lên như một chiếc cầu nhỏ, "Cảm ơn, Karry.".

"Phải rồi, gọi tôi là Tiểu Khải đi!", Karry nói chuyện vui vẻ, để lộ hai chiếc răng khểnh, "Là đặc quyền cho một mình cậu đấy! Còn nữa, vậy gọi cậu là gì?", hắn tựa lưng vào thành ghế, làm ra vẻ suy tư, bấm bấm đốt ngón tay,"Nguyên Nguyên, Đại Nguyên, Nguyên Gia, Nguyên Thiếu... Vương Nguyên Nhi, gọi là Vương Nguyên Nhi.".

"Ừ.", Vương Nguyên biểu tình vui vẻ. Hôm nay cậu cười nhiều hơn bình thường, phải không?

"Vậy, Vương Nguyên Nhi, sau này cậu gặp phải chuyện gì không vui, cứ kể cho tôi nghe, tôi cũng sẽ chia sẻ suy nghĩ của mình với cậu. Nghe có vẻ giống bọn con gái nhiều lời, nhưng mà như vậy, tâm trạng cậu sẽ khá hơn đó.", Karry nói với vẻ mặt nghiêm túc làm người khác khó mà từ chối được sự nhiệt thành đó, Vương Nguyên gật đầu.

https://karroy1314yi.wordpress.com/



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net