Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vương Nguyên Nhi, người đó là ai vậy?", Vương Nguyên trở vào lớp, Karry liền quay sang hiếu kỳ hỏi.

"Là thành viên trong đội bóng rổ.", Vương Nguyên tươi cười, mấy ngày nay cậu đều ở trong trạng thái vui vẻ như vậy

"Ồ, có chuyện gì sao?"

"Bọn họ nói, tan học thì đến luyện tập một chút, sau Tết Nguyên Đán bắt đầu vào mùa thi đấu rồi."

"Nghe nói cậu chơi tốt lắm phải không?", Karry huých vai Vương Nguyên, đuôi mắt cong lên, hai cái răng khểnh lấp ló mỗi khi nói chuyện.

Vương Nguyên lấy mấy cây bút nằm lung tung trên bàn bỏ vào hộp bút, thu dọn bớt sách vở cho gọn gàng trước khi vào tiết học tiếp theo, "Không đâu, anh đừng để ý lời người khác. Tôi cũng chỉ tạm tạm thôi.".

"Vậy, lát nữa tôi đến xem các cậu chơi bóng rổ, được chứ?".

"Ừ.", Vương Nguyên biểu tình thoải mái, nụ cười rạng rỡ tựa như ánh mặt trời vậy.

Lại nói, dạo gần đây, mọi người thường nhìn thấy bọn họ đi cùng nhau. Phải, là Karry và Vương Nguyên đấy. Theo thông tin hành lang cho biết, có người bắt gặp bọn họ đi uống trà sữa ở một tiệm nhỏ gần trường, Karry cũng có mấy lần đưaVương Nguyên về nhà sau khi tan học. Tại sao mọi người lại quan tâm đến vậy? Bởi vì hai người bọn họ là nam thần trường học a, còn có, Karry vừa chuyển đến đây chưa lâu, lại có thể cùng Vương Nguyên thân thiết như vậy.

"Karry? Cậu ở đây làm gì vậy?"

Karry quay đầu lại nhìn, thì ra là Trương Lạc An. Hắn cười, ngồi sang ghế bên cạnh, "Vậy cậu đến đây có việc gì?".

"Tôi đi đưa tài liệu cho thầy chủ nhiệm Mã, trên đường trở về thì thấycậu ở đây. Cậu tham gia đội bóng rổ hả? Sao tôi lại không nghe nói gì vậy?"

"Không có, không có. Tôi là đến xem người khác chơi.", Karry lắc đầu.

"Là Vương Nguyên?"

"Ừ. Cậu ấy rõ ràng chơi bóng rổ rất lợi hại như thế mà cứ luôn miệng chối. Thật ngốc!"

Trương Lạc An im lặng một lúc mới lên tiếng, "Cậu cùng Vương Nguyên là như thế nào vậy?".

"Như thế nào? Thì là đồng học, là bạn cùng bàn, quan hệ cũng tương đối thân thiết. Có vấn đề gì sao?", Karry có chút ngạc nhiên.

"À, cái đó, bởi vì trước đây Vương Nguyên vốn dĩ không đối với ai như vậy cả."

"Muốn hiểu Vương Nguyên Nhi thì phải kiên nhẫn. Thật ra, cậu ấy thật sự rất tốt.", trong mắt của Karry bỗng nhiên xuất hiện một tia vui vẻ.

Vương Nguyên ở phía trước lại ghi thêm một cú ba điểm, ném xong liền quay đầu nhìn về hướng Karry.

"Cậu cũng rất tốt với cậu ấy mà! Cậu là người đầu tiên mà Vương Nguyên nói chuyện nhiều như vậy.", lớp trưởng khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt phức tạp nhìn Karry.

"Bởi vì tôi cảm thấy Vương Nguyên Nhi rất cô đơn, nhất định đã gặp phải chuyện gì đó mới khiến cậu ấy biến thành như vậy. Hơn nữa, đến lớp, cậu ấy là người ngồi bên cạnh tôi, ít nhiều cũng sẽ gắn bó một thời gian. Tôi nghĩ, có lẽ nên thân thiết với cậu ấy một chút, giúp cậu ấy mở lòng ra.", Karry biểu tình vui vẻ, chăm chú theo dõi buổi luyện tập kia.

"Karry, lớp trưởng đến tìm anh làm gì vậy?", Vương Nguyên nhận tờ khăn giấy từ Karry, lau mồ hôi trên mặt.

"Hỏi tôi nhập học được một tuần rồi, có cảm thấy ổn không?", Karry cười, tiện tay rút thêm một tờ khăn giấy đặt lên cổ Vương Nguyên, "Còn nữa, cậu lúc chơi bóng rổ, nhìn soái lắm nha!".

Vương Nguyên lau mồ hôi, vờ không để ý đến lời khen của Karry.

https://karroy1314yi.wordpress.com/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net