27. Hoa cỏ may

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




SVT đang gặp phải một vấn đề vô cùng lớn.

Thái độ và biểu hiện của Hong Jisoo và Jeonghan có điều gì đó khác lạ, nhưng chuyện này không phải là chuyện quan trọng nhất bây giờ. Hiện tại bọn họ phải đối diện với tình huống trước nay chưa từng có.

"Em cũng vậy sao?".

Lee Seokmin quay đầu hỏi Hansol đang ngồi trên ghế, cậu trai chầm chậm gật đầu, tay cầm điện thoại đọc dòng tin nhắn gì đó bên trong.

Lee Seokmin nhét một tay vào túi, âm thầm cau mày.

"Ba mẹ bỗng dưng lại trở nên thật lạ".

Trước nay cha mẹ luôn không quá quan tâm đến đời sống riêng tư của bọn hắn, mặc muốn làm gì thì làm, khi có hậu quả cũng sẽ âm thầm nhanh gọn dọn dẹp chứ chưa từng hỏi tới, sao nay bỗng dưng lại dò hỏi tình hình ở trường, điều này thật sự rất kì lạ.

Choi Hansol nhẹ nhàng lắc đầu, hắn cũng rõ. Em gái hắn được bảo bọc rất kỉ, nhưng trước nay cha mẹ luôn không mấy hỏi hang đến những rắc rối hắn gây ra, giống như việc hắn muốn bắt nạt ai là do đối phương tự tìm đường chết thôi, bỗng dưng hiện tại lại bị xem là đứa bé chưa trưởng thành mà quan tâm khiến Hansol cảm thấy có chút khó thích ứng.

"Ba mẹ vừa bảo tớ về nhà ăn cơm".

SeungKwan đi từ trên lầu xuống, nói với hai người một đứng một ngồi trong phòng khách.

Nghe vậy Lee Seokmin lại càng thêm nhướng mày.

"Có phải họ đã nghe thấy cái gì rồi có hay không?".

"Không biết, nhưng có vẻ 100% là vậy rồi. Aish! Thật phiền phức".

Việc SVT có một vật sở hữu ở trong trường thì học sinh và sinh viên nào cũng đều biết, nhưng có cho mấy cái mạng họ cũng không dám đi nói lung tung, vậy tin tức này làm sao truyền đến được tai các bậc phụ huynh ngày lo trăm việc, luôn bận bịu xã giao và kiếm tiền của bọn họ?

Lee Seokmin chống tay nhìn vô định về phía cửa, trong lòng nhen nhóm một cổ tức giận vô hình, nếu để hắn biết được tên khốn nào đi rêu rao chuyện của hắn tới tai ba mẹ, hắn nhất định sẽ băm tên đó ra thành trăm mảnh.

.

.





.

.


Choi Seungcheol trở về biệt thự, cả người nồng nặc mùi rượu. Jeonghan đang ngủ cũng bị hắn lôi dậy, thô bạo làm một hồi.

Sau khi xong chuyện, hắn nghiêng người ôm cậu vào lòng, đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên trên cổ và vai, dịu dàng như một người bạn trai yêu thương cậu hết mực.

"Buổi tiệc tối thật là dài, thật nhớ cậu".

Seungcheol hôn nhẹ lên đầu vai trần trơn mịn, nhỏ giọng thì thầm.

Đi tiệc mà hắn chỉ muốn được trở về càng sớm càng tốt, ở trường cả nửa ngày rồi, chiều về còn phải cùng ba mẹ đi tiếp khách, hắn thật sự nhớ người con trai này, chỉ muốn được ôm cậu, ngửi mùi hương cánh hoa trên cơ thể cậu, khi đó mọi mệt mỏi và áp lực đều tan biến hết, bản thân tựa như đang đứng ở giữa cánh đồng bao la đầy gió, vây quanh bởi hàng ngàn cánh hoa tươi thơm ngát xinh đẹp, nhẹ nhàng vỗ về thân thể và linh hồn rã rời.

Jeonghan im lặng không nói gì, nửa người dưới của cậu hãy vẫn còn đang rất đau, hai chân bủn rủn không có sức, cậu chỉ muốn đi tắm để tẩy rửa thứ dịch thể dính nhớp khó chịu trên người mình mà thôi.

Choi Seungcheol như thể đã say lắm rồi, hắn cứ thế ôm Jeonghan trong lòng rồi thiếp đi.

Độ ấm cùng hô hấp nhẹ nhàng từ sau lưng truyền tới, không hiểu vì sao lại khiến Jeonghan cảm thấy dần bớt đi khó chịu, cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, sau đó cũng từ từ chìm vào trong một cơn mộng mị mơ hồ.

Jeonghan cứ như vậy ngủ say trong vòng tay rắn chắc ôm lấy mình của Choi Seungcheol.

.

.






.

.


Sáng sớm khi Jeonghan tỉnh lại phía sau đã không còn ai, cậu bất giác sờ nhẹ lên lớp đệm chăn bên cạnh, hơi ấm vẫn còn thoang thoảng, có lẽ người kia chỉ vừa mới rời đi thôi.

Jeonghan thở dài. Cậu lại không thể dậy sớm được sau trận mây mưa điên cuồng tối qua.

Jeonghan khoác áo sơ mi của Choi Seungcheol, bước xuống giường mới phát hiện chân không thể bước đi được.

"..À...phải rồi...".

Jeonghan đờ đẫn tự lẩm bẩm một mình.

Đêm qua vì Choi Seungcheol có chút thô bạo, Jeonghan bởi vì đau đớn mà có lỡ chống cự một chút, vì thế nên sáng nay mới bị hắn khóa lại, coi như là một sự trừng phạt.

Jeonghan chậm chạp ngồi trở về giường, biểu cảm có chút thất lạc.

"Hôm nay lại không thể đi học rồi...".

Không có điện thoại nên Jeonghan chỉ có thể đọc sách, mấy người kia có lẽ đến trưa mới trở về, cậu phải tìm thứ gì đó giết thời gian cho qua ngày.

Jeonghan gần như đã quen thuộc với cuộc sống bị giam cầm, bị giới hạn và tách xa với thế giới bên ngoài rồi. Mọi người đều rời khỏi biệt thự làm chuyện của mình, chỉ có Jeonghan bị nhốt trong nhà, tự chơi, tự đếm thời gian trôi qua.

Đang nằm đọc sách, Jeonghan đột nhiên nghe thấy tiếng chân bước nặng nề nện trên bậc cầu thang. Jeonghan chầm chậm ngồi dậy.

Kì lạ, giờ này lại có ai trở về sao?

Jeonghan tò mò nhìn chằm chằm cánh cửa chờ đợi. Không biết có phải bởi vì bị giam cầm quá lâu hay không, Jeonghan bỗng dưng lại mong chờ có ai đó ở lại với mình, có lẽ là do anh quá cô đơn đi, cũng có thể là do thói quen.

Toàn bộ cơ thể và linh hồn này đều đã quen thuộc với hơi ấm và sự giam cầm của bọn họ rồi, cho dù trái tim có kháng cự, bản năng vẫn muốn thân thuộc với bọn họ.

Jeonghan khổ sở bật cười, cúi đầu tiếp tục đọc cuốn sách trên tay. Cánh cửa phòng cùng lúc này bị mở tung ra, đám người xa lạ khiến Jeonghan kinh ngạc.

"Các người là ai?".

Hai người phụ nữ dẫn đầu bước vào, dáng vẻ xinh đẹp cao quý, Jeonghan nhìn sơ cũng đoán được thân phận của hai người tuyệt đối không tầm thường, theo sau là hai tên vệ sĩ cao lớn đứng chặn ở cửa, không cho bất kì ai tiến vào cản trở.

Người phụ nữ lớn tuổi hơn chán ghét liếc nhìn Jeonghan rồi sau đó mở miệng.

"Chắc có lẽ cậu không biết tôi. Tôi là mẹ của Jisoo".

Jeonghan kinh ngạc đến đứng hình, người phụ nữ trung niên kia hóa ra là mẹ của Hong Jisoo, nhìn bà có đôi nét giống với hắn, Jeonghan hiện tại đã có thể nhận ra được mối liên hệ.

Người con gái trẻ hơn đi bên cạnh Hong phu nhân chính là chị của Lee Seokmin, dáng vẻ tươi tắn hệt như em trai, nhưng lại thêm một phần mềm mại và nghiêm túc.

Hai người hôm nay tới đây là để làm gì không cần nói cũng biết. Jeonghan bình tĩnh đặt cuốn sách sang một bên, cậu muốn xuống giường nói chuyện cho phải phép, nhưng nhớ đến tình trạng của bản thân, Jeonghan lại sựng người lại.

"Chào bác gái, bác...đến tìm Jisoo ạ?".

"Cậu đừng có giả vờ nữa. Nói chuyện với người lớn mà ngồi trên giường thảnh thơi như thế à, đúng là thứ bình dân không có giáo dục!".

Hong phu nhân có vẻ rất có ác cảm với Jeonghan. Theo lời của Hwang Na Young, người con trai này chính là thứ yêu ma quỷ quái khiến con trai bà đi chệch khỏi luân lý lẽ thường, thật là một sự ô nhục không thể nói nỗi.

Lee Sojung cũng rất khó chịu vì thái độ của Jeonghan, cô thật sự tin rằng người con trai trước mặt này hoàn toàn không tốt đẹp gì, quyến rũ em trai cô, khiến nó chẳng thèm về nhà nữa, đúng là thứ tai họa.

Jeonghan biết bọn họ đang hiểu lầm mình nhưng không còn cách nào nữa, hỏi một câu hỏi để cố làm dịu bầu không khí.

"Cháu xin lỗi, cháu hiện tại...không tiện, bác gái đến tìm Jisoo ạ?".

Hong phu nhân lạnh lùng nhìn cậu, chán ghét trong ánh mắt vô cùng rõ ràng.

"Tôi là đến là tìm cậu. Tôi muốn nhìn xem con yêu tinh có thể khiến con trai tôi lầm đường lạc lối có nhân dạng như thế nào, thật sự là dung tục không chịu được".

Hong phu nhân nói rất nhanh, thái độ hệt như đối diện với một thứ gì đó không sạch sẽ, Jeonghan bị sỉ nhục mà nắm tay nắm chặt đến run lên.

"Bác gái, bác quá nặng lời rồi".

Chát!

Hong phu nhân không chần chừ liền cho Jeonghan một bạt tay.

"Tôi nói như thế vẫn còn lịch sự rồi đấy. Với loại người nhơ nhuốt dơ bẩn như cậu, tôi thậm chí không cần phải phí lời".

Hong phu nhân nghiêng người khoanh tay lại, giống như càng nhìn Jeonghan thêm lâu sẽ càng làm bẩn mắt mình. Dáng vẻ của Jeonghan bây giờ, còn có dấu hôn chướng mắt bên hõm cổ và xương quai xanh mà áo sơ mi không thể che đậy, Hong phu nhân rõ ràng đoán được cậu vừa làm gì.

Thật đúng là ti tiện.

Hong phu nhân giận đến run người. Hong Jisoo là con trai duy nhất của bà, hắn sắp tốt nghiệp, bà chọn bao nhiêu mối mai tốt cho hắn nhưng vẫn bị hắn từ chối, hóa ra là bị mê hoặc bởi một đứa con trai mặt dày không biết xấu hổ này, bà thật sự không thể tượng tượng được.

Jeonghan bị đánh cũng sững sờ, cậu cố dùng giọng điệu nhẹ nhàng để đáp lại.

"Bác gái, xin bác đừng nói như vậy..."

"Cậu im đi. Bản thân lẳng lơ ăn nằm với bao nhiều đàn ông, còn muốn chúng tôi tôn trọng cậu sao, trơ tráo".

Lee Sojung ở bên cạnh lúc này cũng lên tiếng. Cô thật chướng mắt mấy loại thảo mai luôn giả vờ mình đáng thương như cậu ta, đúng là giỏi diễn kịch.

Jeonghan thật sự không thể nhịn được, vội lên tiếng đáp trả.

"Tôi không có như vậy !! Là chính con trai, em trai các người...".

"Cậu đừng có bao biện nữa, da mặt thật là dày, mau biến khỏi đây đi đừng có bám lấy em trai tôi nữa".

"Tôi..."

Jeonghan bị hai người hợp lực công kích không thể nói được gì. Cơn đau tức nơi ngực trái như bóp nghẹt cậu.

"Sojung à đừng nói nhiều với loại người này, bẩn cả miệng. Hai cậu, mau lôi thứ giẻ rách này vứt ra ngoài cho tôi".

Hong phu nhân hất đầu ra lệnh cho hai tên vệ sĩ, bọn họ lập tức hùng hổ bước đến bên giường túm lấy Jeonghan, lôi cậu dậy.

"Aa!".

Cánh tay bị siết thật mạnh, Jeonghan đau đớn cực lực giãy giụa.

"Không, buông tôi ra, các người làm gì vậy!!".

"Ném nó đi!".

"Không, dừng lại, xin nghe tôi nói đã!!...".

"Ồn quá, bịt miệng nó lại đi".

"Dạ!"

Tên vệ sĩ thấy Jeonghan cứng đầu liền đấm vào bụng cậu, Jeonghan đau đến oằn người ngã xuống khỏi giường, tấm chăn bông lớn che trên người cậu cũng bị xổ bung ra, cảnh tượng trước mắt khiến cho toàn bộ người có mặt trong phòng đều đứng hình.

Jeonghan ngã ngồi trên nền đất. Áo sơ mi chỉ phủ đến phần mông, lộ ra hai đùi thon dài trắng muốt, bên trên chi chít những dấu hôn mút và cả dấu răng đáng sợ, phần da thịt yếu ớt bên trong đùi non bị cắn hầu như không còn một tất nào lành lặn, trông vô cùng thê thảm nhưng không kém phần khiêu gợi.

Cái làm cho người ta giật mình nhất chính là sợi dây xích khóa trên cổ chân cậu, kéo dài từ cổ chân đến cuối thành giường.

Sống trong thời hiện đại tân tiến tự do, có bao giờ bọn họ nhìn thấy cảnh tượng như trong lao ngục kì trung cổ như thế này. Lee Sojung và Hong phu nhân đều kinh thốt đến trợn tròn mắt.

"Cậu...cậu..đây là..."

"Tôi...tôi không... dụ dỗ họ..."

Jeonghan sợ sệt co người lại, cậu vừa động thì sợi xích cũng bị ma sát kêu lên những âm thanh lạnh lẽo khô khốc. Hai người phụ nữ kinh hãi nhìn nhau không thốt nên lời.

"Trời...trời ạ!..".

"Dì, dì có sao không!!?".

Lee Sojung đỡ lấy Hong phu nhân đang choáng váng. Bà không thể tin được con trai mình lại làm ra chuyện cưỡng ép và giam cầm như thế này, mới rồi khí thế con hùng hổ, nghĩ con trai mình bị người ta bỏ bùa mê, bị gài bẫy, giờ thì giống như bị vả mặt, thật là tức đến muốn ngất đi.

Lee Sojung bên cạnh cũng kinh ngạc không kém. Cô hoàn toàn không biết tình cảnh thảm hại khổ sở của người con trai, nhìn cơ thể đầy dấu vết bị hành hạ của cậu, Lee Sojung bỗng cảm thấy có chút không đành.

Hong phu nhân đưa tay xoa lên thái dương, chỉ vào cổ chân người con trai ngồi trên đất.

"Các người mau..mau gỡ sợi xích đó ra, mau lên!".

"Dạ, phu nhân!".

Hai tên vệ sĩ lần mò một hồi cũng không có cách nào tháo gỡ được sợi xích, bất lực nhìn về phía người phụ nữ mà lắc đầu.

Hong phu nhân tức giận đến ném cả túi xách.

"Sojung con, con gọi điện bảo Jisoo về đây cho dì, bảo nó mở xích thả cậu nhóc này ra ngoài".

"Dạ".

"Khoan!! Khoan đã".

Jeonghan hoảng sợ cố lết tới níu lấy góc váy của Hong phu nhân, ngẩng lên nhìn bà.

"Không thể, không thể, phu nhân xin bà đừng gọi cho cậu ấy".

"Cậu làm gì vậy? Có chúng tôi ở đây bênh vực cậu, cậu còn không tình nguyện rời đi, chẳng lẽ cậu thích bị xích lại như thế sao?".

Lee Sojung vô cùng khó hiểu, rõ ràng là có cơ hội thoát khỏi sự khống chế, tại sao vẫn không muốn nhận lấy, hay do cậu thật sự muốn cuộc sống bị giam cầm này?

Jeonghan nghe vậy khổ sở lắc đầu.

"Chị ơi, không phải, bọn họ sẽ làm hại ba mẹ em nếu em dám bỏ trốn, còn có..còn có video nhạy cảm mà họ đang giữ, em không thể, em không thể bỏ chạy..."

Jeonghan run giọng nói như sắp khóc, hai người phụ nữ cũng đủ nhạy bén để hiểu rõ ý của cậu. Hong phu nhân lại một lần nữa đưa tay xoa lên đầu.

"Ôi trời, ôi trời ơi...Bọn nó, đám con cháu bị chiều hư này!!.."

"Dì! Dì bình tĩnh cẩn thận sức khỏe".

Lee Sojung ra sức vuốt lưng cho bà. Hong phu nhân cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, bà vẫy lui hai tên vệ sĩ, vẫn giữ thái độ lạnh nhạt đối với Jeonghan.

"Đợi Jisoo về tôi sẽ nói chuyện với nó. Nhưng tôi hi vọng cậu sau này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi đây, đừng bao giờ xuất hiện nữa".

"Phu nhân. Con..."

Jeonghan vô cùng mừng rỡ, nhưng cậu còn chưa kịp nói gì thì ngoài cửa đã vang lên một giọng nói trầm thấp, chắc nịch.

"Mẹ... Xin lỗi, nhưng Jeonghanie không chỉ thuộc về một mình Jisoo, con e rằng cậu ấy không thể tự quyết định được chuyện này đâu!".


.

.








.

.


----


Yeh, sắp hết bông để đặt cho tên chương rồi, nên tui gói gém cho kết trong khoảng 3-4 chương nữa nha quý dị, truyện này không có logic nên mọi người đừng đòi tui cốt truyện và cái kết hợp lý nhoaaa~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net