CHAP 40 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thi xong, cuộc sống của tôi không có gì hết.
Nhưng thằng Ming chết tiệt kìa, nó có đó, có người yêu! Nói luôn rằng lúc đầu tôi và anh Pha (và những người khác) đều không hiểu gì hết. Đi ngủ với nhau hồi nào vậy? Kéo nhau hỏi câu này quá trời. Khi hỏi cả 2 đương sự thì nói rằng không có gì, vừa ý nhau nên quen, đại khái như vậy. Nhưng mà có đáng tin không? Thằng Ming có được anh Kit – người thích la lối làm người yêu ấy hả?

Bạn tôi đúng là thánh thứ thiệt. Nhưng mà chọc lâu quá không tốt đâu, mắc công anh Kit chửi cho. Có vẻ như vẫn chưa quen với trạng thái quan hệ mới này bao nhiêu hết.

Chuyện này anh Pha có vẻ khá là ok, gần theo hướng vui mừng. Anh ấy nói bạn bè hạnh phúc thì anh ấy cũng hạnh phúc. Thế nên không có lộ ra triệu chứng giữ kỹ bạn gì nhiều như thằng Ming từng sợ. Có thể xem là dạo này xung quanh tôi và anh Pha không hề có cái gì kéo sự căng thẳng tới hết.

.

À... Ngoại trừ việc kiểm tra của anh Pha.

Kiểm tra hoài, mỗi 2 tuần không thì mỗi tuần. Dù cho thông thái tới cỡ nào, đức ngài cũng phải ngồi học bài một cách vô phương chống đỡ. Đôi khi, tôi tới bầu bạn với anh ấy học bài ở phòng của anh ấy (anh ấy học, tôi ngủ) và khi nào anh Pha lười học thì thường hay tới nằm chơi trong phòng của tôi (anh ấy ngủ, tôi cày báo cáo thí nghiệm hàng tuần). Cuộc sống vòng vòng như vậy, không có gì đặc biệt tốt hay không tốt gì nhiều cả.

.

Tôi không cần chuyện tốt đẹp gì nhiều cả. Chỉ mong không có cái gì tới làm cho cuộc sống của tôi và anh ấy phải đau buồn, chỉ vậy thôi.

Nhưng mà tới khi chúng ta có chuyện đau buồn xảy ra thì nó lại tới mà không gây tiếng động gì hết.

Tôi không biết rằng tôi sẽ có chuyện đau buồn lúc nào nữa...

.

“Bị gì vậy?”. Nhắc tới Pha thì Pha tới. Bước tới một cách bảnh bao, tới nỗi các cô gái khoa Kỹ thuật nhìn theo cổ suýt gãy. Lâu lâu anh Pha mới bước vào phía dưới tòa nhà này một lần. Bình thường chỉ đậu xe và đứng dựa vào xe đợi, nhưng hôm nay... tôi cày bài tập về nhà say mê ơi là say mê.

.

Môn tiếng Anh đây nè.

.
“Bị đẹp trai.”

“Oh ho~, tự tin nhỉ!”. Anh Pha lấy tay đẩy mặt tôi nhè nhẹ rồi ngồi quay mặt ra khỏi bàn, ngay bên cạnh tôi đang quay mặt vào bàn, đặt cả 2 cánh tay lên bàn đó và lắc lư chân qua lại. Có vẻ như anh ấy mệt mỏi do bài học như thường lệ. “Rốt cuộc không có bị gì phải không?”

“Chỉ bị rối bài tập về nhà, không có gì.”
“Đâu, xem thử.”

“Không sao.”. Tôi nhanh chóng nói. “Sửa lỗi câu bị sai thôi. Em làm được chắc rồi, đây thánh mà.”

“À... Ừa.”. Anh Pha nhận lời, nhìn tôi mỉm cười rồi quay qua nhìn chỗ khác. “Khoa này rộn ràng quá nhỉ? Lúc nào cũng đông người hết.”

“Có bao nhiêu phân ngành chứ? Đâu có giống bác sĩ, chỉ có mỗi phân ngành bác sĩ thôi đâu.”
“Có ai tới đụng chạm gì Yo không?”

Tôi liếc sang nhìn một bên khuôn mặt của anh Pha. “Đụng chạm mà anh nói là đụng chạm thế nào?”

“Thì đụng chạm... kiểu đó đó. Tán tỉnh, đại loại vậy.”
“Khùng! Có ai chứ!”

“Những gì anh nghe thấy không phải như vậy.”. Anh Pha bắt đầu quay qua nhìn mặt tôi một cách nghiêm túc. “Có thể Yo vẫn chưa biết, nhưng mà Yo nổi tiếng lắm. Người con trai có thể làm cho nữ sinh viên bác sĩ nói tới, có lẽ không phải tầm thường.”. Anh Pha nhìn tôi một cách suy xét. Trong khi tôi thì lắc đầu, nghĩ rằng chuyện mà anh ấy nói có lẽ là không có gì.

.

Nhưng mà bạn tin không... nó thật sự là có gì.

.
Sau đó thì tôi và anh Pha đi ra kiếm gì đó ăn với nhau rồi anh ấy chở tôi về khu trọ. Nhìn có vẻ như anh ấy phải đi xem thí nghiệm tiếp, phải đi học thuộc về xương hay cái gì đó mà người ta không cho chuyển ra khỏi tòa nhà. Thế là tôi sống cuộc sống sinh viên bình thường, ở không trong phòng, đói thì đi ra 7Eleven. Và tôi đang đi ra 7Eleven với cái đói và không lo lắng vấn đề calories. Bây giờ là cỡ hơn 9 giờ tối một chút.

Tôi đang lựa chọn cái gì đó từ tủ kem, ngẩng mặt lên thì thấy 2, 3 đứa con trai phía trước 7Eleven đang tụ tập nói chuyện với nhau về tôi. Tôi không để ý gì nhiều cho lắm bởi vì tôi không quen biết gì bọn họ. Nhưng sau đó lại trở thành điều mà tôi rất để ý, bởi vì tự nhiên một trong số đó ngang nhiên bước tới chỗ tôi, cùng với khều tôi nhè nhẹ.

.

“Cậu...”

.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn người đó. Dáng vẻ người đó nhìn có vẻ playboy dữ lắm và tôi không biết rằng người đó muốn gì ở tôi.

.

“Vâng?”

“Wayo, Nam khôi Khoa học phải không?”

.

Dù cho không muốn mang cái họ là ‘Nam khôi’ theo sau, nhưng dù sao tôi cũng phải thừa nhận. “Vâng, có chuyện gì không?”

Tên đó nhìn về phía đám bạn đang nhìn tôi với ánh mắt mỉm cười. Sau đó khi tôi quay vào nhìn đối phương, nó đang nhìn tôi một cách suy xét bằng ánh mắt mà tôi cảm thấy không thích chút nào cả.

Nó nhìn mông tôi giống như đang quan sát rồi ghi chú vào kết quả thử nhiệm gì đó, đại khái là vậy. Mông của tao có cái gì bất thường hả?

.
“Có gì không?”. Tôi bắt đầu bực bội.
“Cũng không có gì nhiều đâu.”. Nó thì thầm, trước khi đưa mặt tới gần tôi. “Chỉ muốn biết rằng...”

.

.

“...”

.

.

“...Cậu bán giá bao nhiêu?”

.

Bán? Bán cái gì vậy? Tôi nhìn mặt người còn lại một cách khó hiểu trong khi nhích người lùi ra xa.

.

“Cái gì? Bán cái gì? Không hiểu.”

“Cậu đó, thân của cậu.”

.
Tôi cảm giác giống như tôi bị xe tải tông vào một cách chậm rãi. Khuôn mặt trắng bệch hơn bất cứ thứ gì.

.

“Nói gì đó?... Lấy đâu ra chuyện đó vậy?”

.
Tôi cảm thấy rất bất ngờ nhưng vẫn chưa muốn la lối hay mắng chửi nó gì cả. Bởi vì tôi không biết rằng sao tụi nó lại nghĩ rằng tôi bán thân.

.

Điên rồi hả!

.
“Khắp nơi người ta ai cũng biết.”. Nó nhún vai. “Con trai mà cậu cặp, chỉ có đẳng cấp A thì cậu mới chịu. Ví dụ như...”

.

Tôi chau mày trước khi tập trung lắng nghe.

.

“...Ming, Nam khôi khoa Kỹ thuật năm nay.”

.

Tôi đảo mắt lên trời. Mấy cái tin này, mẹ nó, không có cái cơ sở quái quỷ gì hết.

.

“Và cái đỉnh hơn như vậy nữa...”

“...”

“Cậu cặp với bác sĩ Pha nữa, phải không?”

“Cặp thì đúng, nhưng không phải kiểu đó.”. Tôi nhanh chóng nói. “Tôi không phải người bán như vậy. Anh đừng có nói bừa, được không?”

“Chắc không?”. Nó vẫn chưa chịu dừng suy nghĩ của nó. “Hay là đang làm giá cho khó tiếp cận, để tăng giá tiền của mình lên?”

“Thằng khốn này.”. Tôi bắt đầu nổi nóng. “Mẹ nó, đúng bừa. Ngưng nói xấu tao ngay, thằng thú vật!”

“Haizz, đĩ thì nói. Không cần phải làm ầm lên để không thừa nhận bản thân mình là cái gì.”

“Thằng khốn kiếp!”. Tôi đẩy nó thật mạnh tới nỗi nó đứng không vững, va vào khách hàng khác của 7Eleven. Tôi bước đùng đùng ra khỏi cửa hàng, giơ ngón giữa với bạn của thằng điên lúc nãy với sự bực bội cực kỳ. Tin khốn kiếp liên quan tới tôi nó từ đâu mà có? Nó có như thế nào?

.

Người khác thì tôi thừa nhận rằng tôi không quan tâm cho lắm. Nhưng anh Pha kìa, bị nhìn theo hướng xấu và quan trọng là... người của anh ấy bị vu khống là người như vậy. Đó là chuyện mà tôi lo lắng nhất.

.

.

Mẹ nó, phải có nguyên do, gốc gác chứ...

.

Chuyện như vậy tôi  không gọi cho Ming đâu. Có lẽ nó không biết gì bao nhiêu đâu. Tôi gọi cho con Mon, bạn tôi và sau đó, không tới 10 phút, đám Thiên thần bạn tôi đã tới ở trong phòng tôi đủ mọi đại biểu một cách nhanh chóng.

Thật ra thì tôi định gọi rồi cho nó lắng nghe theo kiểu người không có bao nhiêu bạn bè như tôi. Nhưng ai dè, tụi nó đang uống sữa khu vực trước trường với nhau. Khi biết tôi có chuyện, thế là kéo tới cả bầy. Phòng tôi nhỏ xuống vừa mắt luôn.

.
.

“Oh ho~, mày là thằng biến thái cuồng người yêu của mình hả?”. Con voi thấy hình anh Pha, đang quan sát như việc trọng đại. “Con gà, mày tới xem cái này đi. Hèn gì con Yo lại phóng to hình này. Nhìn trọng điểm của anh Pha đi!”. “Phồng ra, phồng ra, phồng ra, phồng, phồng, phồng, phồng.”. Con gà ra vẻ nhảy theo nữa. “Ááááá, chồng ơi! Ối, không đúng. Chồng của bạn ơiiiii!”

“Con quần, đừng lớn tiếng.”. Tôi trách đứa bạn.

“Con Yo, mày khoan hãy bực bội tới cỡ đó.”. Montri nói giúp để cho tôi bình tĩnh tâm trí. Nó chiếm lấy giường của tôi giống như là giường của chính nó vậy. “Mày là người nổi tiếng, chắc chắn rằng tin đồn bậy bạ mà người ta không biết chuyện nhất định sẽ xảy ra với mày rồi. Bình tĩnh đi, con quỷ.”

“Từ lúc sinh ra tới giờ, tao chưa bao giờ bị mà. Bước tới rồi muốn mua tao ấy hả!”

“Giờ vậy đi. Nếu tụi nó tới nhiều tới nỗi mày không chịu nổi, lúc đó tao nghĩ đặt bàn đính chính tin tức luôn đi thì hơn.”. Con quạ đưa ra ý kiến.

.

“Mời chị Aoy, chị Chod.”
(2 DJ của chương trình Club Friday. Ai từng xem Club Friday The Series sẽ thấy nhân vật trong phim sẽ tâm sự với 2 người phụ nữ qua điện thoại, chính là 2 người đó).

“Ông Sorayuth.”
(MC đưa tin nổi tiếng của chương trình tin tức ‘Chuyện kể sáng nay’)

“Và cả... ‘Con gà đi dọc bờ khẩn cấp’.”.
(Tên một page facebook nổi tiếng bên Thái)

“Yo bạn em không có bán thân đâu nhé, các vị khán giả!!!”. Con voi hào hứng nhất.

.

Tôi nhìn bạn tôi rồi mỉm cười... Nó đã trở thành chuyện hài hước luôn rồi. Nếu thử nhìn vào mặt tốt, có người hiểu lầm tôi và tôi không đời nào giống như những gì họ kéo nhau bàn tán thì tôi sợ cái gì chứ?

“Thật ra tao gọi một mình con Montri thôi. Nhưng tao không nghĩ rằng tụi bây cũng tới cùng.”. Tôi từ từ nói.
“Thiệt là, ai cũng muốn biết rằng phòng của người đẹp trai như thế nào mà. Đúng không nè?”
“Anh Pha ở phòng nào?”

“Tao không nói.”. Tôi nói ngay lập tức.

“Con quần, tao không có đi đột nhập vào đâu. Thề có trời đánh vào nhà mày.”. Con voi ghẹo gan dữ lắm. Tôi nhún vai không quan tâm trong khi đó, con Montri – người đang dùng laptop của tôi bắt đầu im lặng. Thế nên tôi nhích tới chỗ nó trên giường để xem xem nó đang xem cái gì.

“Yo chết tiệt!”. Mặt nó nhìn có vẻ sốc, trước khi đẩy laptop qua cho tôi xem. “Bình tĩnh nhé... Nó thành bài viết luôn rồi mày.”

.

Tôi nhìn nó một cách không hiểu gì cho lắm, cho tới khi tôi được tự mình nhìn thấy màn hình đó.

.

NAM KHÔI TRƯỜNG NỔI TIẾNG! TRẮNG, CAO, THÂN HÌNH ĐẸP, MÔNG CĂNG VỪA Ý! QUAN TÂM, CLICK!

.

What the fux!

.

Tôi bấm vào xem và suýt chút nữa ngất xỉu. Đây là hình tôi được photoshop che mắt bằng lằn đen. Nhưng có điều chắc chắn rằng nhìn cũng đủ biết là tôi. Mẹ nó, đem đăng lên hết từ hình lúc tôi đi dự thi cho tới hình tôi chụp chơi trên Instagram.

Cái chết tiệt gì vậy nè...

.

QUAN TÂM THÌ XIN HÃY LIÊN LẠC 09X-XXXXXXX

.

Và điều tuyệt hơn thế nữa... Nó đúng là số điện thoại của tôi!

.

.

Rrrr Rrrr Rrrr

.

Chưa kịp dứt lời, điện thoại đã rung lên và còn hiện số lạ. Tôi nhanh chóng bấm cúp máy, vào xem ứng dụng LINE mà tôi không vào kiểm tra cỡ 2 ngày rồi. Số màu đỏ hiện lên khoảng ba, bốn trăm.

.
.

‘Bao nhiêu vậy?’
‘3500 bao gồm tiền khách sạn chưa? Mắc tiền nhưng nhìn cũng đáng đó.’
‘Thụ phải không?’
‘Dễ thương ghê. Dùng miệng được không vậy?’

.
.

“Khốn kiếppppppp!”. Tôi ném điện thoại ngay lập tức một cách hoảng hốt. Sau đó có số lạ gọi tới lần nữa tới nỗi tôi sắp bắt đầu bị tâm thần.

.

“Bài viết vừa mới được đăng hồi chiều nay thôi đó mày.”. Con Mon nói.
“Mày lấy từ web nào?”. Con gà bắt đầu căng thẳng, kéo laptop tới tự mình xem.
“Trong page Cute Boys. Có người đính kèm link dưới hình của Wayo.”
“Web bán thân ấy hả?”. Con voi nói.
“Ờ”
“Nhìn người đính kèm. Có khi người đính kèm là người đăng bài viết.”
“Ờ, đúng rồi! Có vậy nó mới biết nguồn gốc của bài viết về con Yo trong web bán thân chứ!

.

Bây giờ nhóm Thiên thần đang tranh giành chỗ trên giường của tôi rồi họp bàn căng thẳng chuyện của tôi. Trong khi tôi sắp bị điên với cái điện thoại gây rối không ngừng không nghỉ.

Nói thẳng ra rằng tôi sốc. Tôi muốn đăng status rồi tuyên bố với toàn thế giới cho họ biết rằng tôi không có bán thân. Nhưng tụi Thiên thần nó ngăn lại. Nó nói đừng theo trò chơi của người muốn phá. Tôi càng bực bội, người phá càng thỏa mãn bởi vì chắc nó nghĩ rằng nó có thể làm gì được tôi.

Ờ, mày làm được. Mày làm được nhiều nữa kìa, đồ hèn hạ!

.

.

Cốc cốc cốc

.

Tiếng gõ cửa làm cho tiếng tranh cãi với nhau của tụi Thiên thần lắng xuống. Tôi biết rằng ai tới. Sinh viên khoa Y, Phana trở về từ việc học thuộc lòng về xương rồi nhỉ.

Tôi từ từ đi ra mở cửa. Đúng thật là anh Pha trong bộ đồ sinh viên, cà vạt nới nới thòng xuống quá cạp quần và đầu tóc bù xù. Nhìn có vẻ mệt mỏi. Nhưng dù thế nào, anh ấy cũng vẫn làm cho người trong phòng im phăng phắc và há hốc mồm ngạc nhiên bởi vẻ đẹp trai.

.

“Mệt quá đi.”

Vẫn chưa kịp nhìn xem có ai ở trong phòng, anh Pha đã ôm lấy tôi và úp mặt xuống.

.
“Yo không có người yêu làm bác sĩ có được không? Anh muốn thôi học ra bán cơm gà Hải Nam rồi đó.”

.
Tôi cười khô khan, vỗ vai anh Pha nhè nhẹ rồi từ từ nói. “Có người ở trong phòng đó.”

.

Anh ấy lấy tay ra khỏi tôi rồi nhìn người trong phòng. Và một vài đứa Thiên thần lấy tay che miệng rồi. Không biết là mắc cỡ hay là không chấp nhận được.

.
.

“Ơ... các cô gái, hôm nay có party hả?”. Anh Pha gãi đầu ngại ngại. “Tới đủ nhóm luôn.”

“Không có đâu ạ. Anh Pha mệt phải không ạ? Ngồi đi.”. To con cỡ tụi nó nhích qua một bên rồi chừa ra một chút chỗ trống trên giường cho anh Pha tới ngồi. “Không cần ngồi cũng được ạ. Nằm luôn đi cũng được. Tới đi, tới đi.”

“Không!”. Tôi nhanh chóng giữ người anh Pha lại và anh ấy không có dáng vẻ gì là định nhúc nhích sẵn rồi. Ai mà lại muốn người yêu trở thành cái bia đỡ đạn cố định đâu chứ.

“Giờ vậy đi. Nếu Yo có bạn thì anh về phòng luôn nhé.”

Tôi lắc đầu. “Ở lại đi, được không?”

.
.

Anh Pha khựng lại, nhìn mặt tôi một cách thắc mắc. Bình thường tôi không có hay xin cái gì giống vậy đâu.
“Có chuyện gì không? Sắc mặt không tốt gì hết.”
Tiếng anh Pha từ từ bị lấn át bởi tiến xì xào bàn tán của tụi Thiên thần.

.
.

‘Nó quyến rũ người yêu của nó.’
‘Con khùng, nó vừa có tin đồn xấu đó.’
‘Nó đang quyến rũ người yêu nó chắc luôn. Úi, con Yo! Con lẳng lơ!’

.
.

Bạn tôi đúng là cái thứ dễ thương cực kỳ. “Không có gì đâu, anh Pha. Thấy vừa mới tới thôi mà định đi xuống rồi hả?”
“Thì Yo có bạn mà. Nhìn đi, đầy phòng luôn.”
“Không sao. Có chỗ ngồi cho anh Pha đó.”. Cái ghế trước bàn học.
“Nhưng mà...”
“Nhé... Tụi này nó không có cắn đâu. Yo dẫn đi chích ngừa rồi.”

Tôi không quan tâm tiếng đe dọa của tụi nó. Sau đó đóng cửa rồi dẫn anh Pha tới ngồi vào cái ghế trước bàn học. Còn bản thân tôi thì đi tới ngồi vào cái ghế đệm được đặt ở góc phòng.

“Đang làm gì vậy, các cô gái?”. Anh Pha hỏi tụi Thiên thần. Tụi nó nhìn qua lại giữa mặt tôi và mặt anh Pha. Làm vẻ mặt giống như không dám chắc rằng nên nói ra hay không.

Tôi lắc đầu, nói với tụi nó tuyệt đối không được nói gì với anh Pha.

.

“Ờ, báo cáo ạ. Tìm giá trị pH. Nhỉ, nhỉ?”. Con Mon quay qua gật đầu với mấy đứa bạn.
“À... vậy hả?”

Chỉ là tôi không muốn anh ấy phải lo lắng. Một lúc sau, anh Pha muốn về phòng. Có vẻ như vừa mệt vừa đuối một chút.

.

.

Tôi cũng vậy...

.

Sau khi anh Pha đi ra, cuộc họp bắt đầu sôi nổi hơn.

.

“Con nhóc này, nó bịa chuyện chắc luôn!”. Con Mon hét vang. “Nó nói có người đem link tới cho nó, nên nó đăng lên theo kiểu người muốn nhiều chuyện.”

“Con khốn, ở ngành nào vậy? Đi tìm tát nó đi.”

“Có thể là đúng đó. Tụi bây bình tĩnh trước đi.”. Tôi làm dịu tụi bạn lại. Một phần trong lòng thì cảm thấy cảm động vì tụi nó nghiêm túc tới như vậy mặc dù không phải chuyện trực tiếp của tụi nó.

“Mày đi kiện đi, được không?”. Con gà đưa ra ý kiến. “Chuyện lớn đó. Nếu nghĩ kỹ, chuyện này làm cho mày mang tiếng xấu luôn đó. Nhưng mà tao không biết chuyện liên quan pháp luật bao nhiêu hết.”

“Không được!”. Tôi nói ngay lập tức. “Tao sợ ba sẽ bị hỏng danh tiếng.”

.

Và rồi tất cả chúng tôi kéo nhau im lặng... Sau đó tụi Thiên thần kéo nhau chửi đứa đem link đính vào tới nỗi em nó nói rằng sắp khóc trước màn hình. Tôi không biết cái gì hết. Dưới hình của tôi trong page Cute Boys vọt lên hơn 600 bình luận rồi. Một số thì nói rằng không tin, một số thì nói rằng tin. Bởi vì tụi nó nghĩ rằng tôi cặp qua lại giữa Ming và anh Pha.

.
Sáng tác ra tiểu thuyết luôn, mặc dù chuyện không phải thật dù chỉ một chút.

.
Tôi thừa nhận rằng tôi vẫn còn sốc. Nhưng tôi cũng không hề nghĩ sẽ làm những chuyện như bạn bè đề nghị.  Tôi im lặng và kêu bạn tôi im lặng theo.  Lúc đầu tụi nó dùng facebook của tụi nó trả lời từng bình luận một luôn đó. Nhưng khi những người không quen biết tôi hay một số người muốn tôi là như vậy cho bằng được, không biết là ghét tôi từ kiếp nào, thì không chịu chấp nhận sự thật từ bàn phím mà bạn tôi đánh. Bởi vì vậy, chúng tôi đưa ra ý kiến rằng... không cần phải bình luận cho lắm chuyện hơn như thế nữa. Báo cáo cho xóa bài viết đó trong web bán thân đó đi thì hơn.

Hên là admin của page Cute Boys tốt bụng, gửi tin nhắn mật tới báo. Cậu ta cũng đang tìm xóa link web bán thân của tôi khỏi cái bình luận rồi.

*******************************************

Lúc cỡ 12h đêm, đám Thiên thần giải tán khỏi phòng của tôi rồi. Nó nói rằng đừng nghĩ nhiều, rồi chuyện sẽ trôi qua êm đẹp thôi. Tôi không phải như vậy thì không nên giữ trong lòng. Và tôi thì gật đầu nhận lời với tụi nó.

Nhưng thật ra... tôi vẫn suy nghĩ nhiều ơi là nhiều.

Tôi đặt điện thoại mà tôi đã quyết định tắt nó đi ở trong phòng và đi xuống tìm anh Pha ở tầng 3 mà quên rằng bây giờ là lúc gần 12h đêm. Anh Pha có thể là đang ngủ.

Bình thường tôi sẽ gõ cửa. Nhưng lần này tôi đút chìa khóa vào mở khóa và đi vào trong phòng anh Pha.

Tối om, có tiếng từ máy lạnh vang lên hừm hừm. Anh Pha đang nằm trên giường với hơi thở đều đặn. Tôi từ từ lê bước tới, nhét bản thân vào trong cái mền mà anh Pha đang đắp rồi nằm bên cạnh anh Pha như thế.

.

“Bạn bè về rồi hả?”. Anh Pha hỏi với giọng ngái ngủ, nằm nghiêng quay qua ôm tôi với cánh tay dài cùng với dùng một cái chân dài gác lên, đem mặt úp vào mặt của tôi nữa. Hết thơm rồi lại thơm.
“Về rồi...”. Tôi từ từ nói.
“Định ngủ ở phòng anh hả?”
“Ừm”
“Lạ nhỉ? Bình thường dính chặt phòng của mình muốn chết.”. Anh Pha vừa nói vừa nhắm mắt.
“Đúng vậy, hôm nay là lạ.”

.

Đôi mắt sắc sảo của người còn lại từ từ mở ra, nhìn chằm chằm để điều tiết ánh mắt thích nghi với bóng tối. Anh ấy nhìn mặt tôi trong khi hơi thở của anh ấy phà vào gò má của tôi.

.

“Có chuyện gì không?”
“Không”
“Nói ra tới như vậy rồi, không muốn kể chút nào sao? Xảy ra chuyện gì?”

.
.

Tôi nói gì được chứ... Nói với anh Pha luôn hả? ‘Hey, anh Pha, người yêu của anh là đứa bán thân đó’, như vậy hả?
Việc mà tôi có được anh Pha làm người yêu là chuyện rất không ngờ đối với tôi. Và tôi đã quen từ thời nào rồi rằng tôi phải cư xử sao cho xứng đáng với anh ấy - người con trai hoàn hảo cả về ngoại hình, mặt mũi, địa vị, sự nghiệp (tương lai). Nói đơn giản đó là tôi đang nghĩ rằng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net