CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7 : lớp trưởng x tiểu lưu manh (H)

Hắn cúi xuống gặm lấy bờ môi mềm mại của cậu. Nụ hôn của hắn chứa đầy dục vọng chiếm hữu. Cậu cắn chặt răng không muốn để hắn vào được bên trong. Nhưng Âu Dương Thiên là ai chứ, lý nào lại chịu thua cậu, tay hắn đi xuống dưới một bên khiêu khích hai khỏa anh đào đỏ đỏ trước ngực một bên thì nắm lấy dục vọng non mềm màu phấn hồng của cậu mà không ngừng lên xuống, cùng lúc bị khiêu khích ở cả hai điểm nhạy cảm. Cậu không kiềm chế được mà mở miệng "A " một tiếng liền bị Dương Thiên nhân cơ hội luồn lưỡi vào

- A... ô ưm ưm ~~

Lưỡi hắn tiến vào tìm kiếm bên trong khoang miệng nóng ẩm của cậu, đầu lưỡi không ngừng dây dưa, tham lam cuốn chặt lấy lưỡi cậu như đôi chim uyên ương không tách rời.

Âu Dương Thiên hôn đến khi Đỗ Hàn gần như hết dưỡng khí mới nuối tiếc mà rời đi

- Bảo bối, sao lại nhìn tôi như thế, tôi không khiến em hài lòng sao?

- ...- Trong mắt cậu hắn nhìn thấy một chút dục vọng, một chút giận dữ nhưng lại có thêm một nét buồn nhàn nhạt

- Quả thật là không hài lòng với sự phục vụ của tôi rồi, tôi phải làm gì bây giờ? Hay là.. . cho em nếm thử thứ này.

Hắn rút từ trong hộp quà ra một dương cụ bằng điện, rồi bôi một lớp mỡ lên đó

- Thế nào, cái này đã đủ lớn chưa?

Mặt Đỗ Hàn trắng bệch, nhìn vật thô to bằng kim loại kia, trong mắt tràn ngập kinh sợ cùng khủng hoảng, cậu vội thu người lại như một chú mèo con đáng thương.

- Không... Không được... KHÔNG ĐƯỢC... ư ư ...

Âu Dương Thiên cúi người xuống, mặc kệ Đỗ Hàn điên cuồng vặn vẹo thân thể, hắn vẫn tách huyệt động non mềm ẩm ướt để lấy trứng rung ra ngoài, rồi mạnh mẽ đẩy dương cụ vào, vách tường mềm mại đang kháng cự lại dị vật tiến vào

- Đừng... đừng đối xử với tôi... như vậy.... ư ưm ưm

Mặc Đỗ Hàn kêu khóc, Âu Dương Thiên liền ngậm lấy bờ môi mềm mại của cậu, nhưng bàn tay lại mạnh mẽ đem dương cụ giả nhét vào tiểu huyệt chật hẹp.

- Aaaa... ư... hức hức

Nước mắt cậu chảy dài trên má. Âm thanh rển rỉ đau đớn đều bị Dương Thiên nuốt hết vào. Bên dưới hình như đã bị xé rách rồi, cậu khẽ cong người lên, tiểu huyệt nhỏ bé thống khổ cố gắng mở rộng để giảm bớt đau đớn.

- Sao rồi... cái này đã đủ thỏa mãn em chưa?

Hắn vừa rời môi cậu, lập tức đã buông ra những lời châm chọc ác ý. Đỗ Hàn thân thể thống khổ cuộn mình lại, nhưng tay chân lập tức bị dây thừng kéo căng, để lại những dấu vết xanh xanh đỏ đỏ.

- Đau quá... van cầu anh... lấy nó ra đi...

Đỗ Hàn thống khổ cầu xin Âu Dương Thiên, bây giờ thì tự trọng tự tôn hay cái vẻ cứng đầu hàng ngày cậu đều ném hết ra sau lưng rồi. Cậu chỉ muốn được giải thoát khỏi vật đáng sợ kia ngay thôi, cậu sợ nghe tiếng mô tơ chạy, sợ thứ kia càng ngày càng tiến sâu vào bên trong cậu hơn. Nó làm cậu cảm thấy mình giống như một thứ sủng vật thấp hèn dùng để mua vui cho những kẻ có tiền vậy

Âu Dương Thiên gợi lên ý cười xấu xa

- Đau sao? Tôi thấy em rất thích mà!

- ... ưm...

Cậu không ngừng lắc đầu

- Được, nếu muốn tôi lấy ra... em phải trả lời câu hỏi của tôi

- Được...

Âu Dương Thiên nhìn vào mắt Đỗ Hàn một lúc rồi mới hỏi

- Tại sao một tuần qua không nghe điện thoại của tôi?

- Tại tôi... tôi bận

- Em thì bận việc gì chứ?

-...

- Được, coi như là em bận, vậy tại sao lại tránh mặt tôi

- Tôi... không có

- Không có... rõ ràng là em nhìn thấy tôi nhưng lại giả vờ không thấy rồi đi sang hướng khác

-...

- Em mau nói đi!

"Không được, không thể nói là mình đã đến tìm anh ta và biết mọi chuyện, nếu nói ra anh ta sẽ lại thương hại mình"

- Em thật cứng đầu

Sức kiên nhẫn của hắn đã đến giới hạn rồi, hắn liền ấn vào công tắc của dương cụ điện.

- A... A... Ân a... Dừng lại... Không a a... Dương... Thiên a... Dừng lại đi...hức hức

Nam căn thô đen bằng kim loại đang ong ong xoay tròn, Đỗ Hàn cố gắng đẩy nó ra ngoài nhưng nó lại không ngừng hung hăng cọ vào vách tường mẫn cảm của cậu, tiểu huyệt của cậu đã chảy ra mật nước trong suốt cùng một chút tơ máu khiến cho dương cụ càng dễ dàng xâm nhập. Không bao lâu, dương cụ thô to ngăm đen đã hoàn toàn chôn nhập trong tiểu huyệt của Đỗ Hàn

- Aaaaaaaa....ưm~~~~

Lúc này trong căn phòng chỉ còn nghe tiếng mô tơ hoạt động, thứ giữa hai chân Đỗ Hàn khẽ run rồi dần có cảm giác. Chốc chốc lại rỉ ra một chút dịch trắng. Dần dần, Đỗ Hàn hai má trở nên ửng hồng, hơi thở dồn dập, tại nơi mẫn cảm nhất của cậu, thứ đồ chơi kia không ngừng ma sát, khiến toàn bộ thần kinh Đỗ Hàn đều cảm thấy khoái cảm điên người.

- Sao rồi, thích đến như vậy, đến cả phía trước cũng sắp đi ra rồi

Âu Dương Thiên ác ý nắm lấy phân thân của cậu mà trêu đùa

- Để tôi giúp em một chút

- Ư a... ha ha ...

Một bàn tay hắn bao trọn lấy tiểu bảo bối lên lên xuống xuống, một tay thì lại xoa nắn nhũ tiêm trước ngực, đầu lưỡi ở tại cổ của cậu không ngừng hôn liếm

- A a a ... không... không được.... tôi sắp...

Biết là cậu sắp đến cao trào hắn càng di chuyển tay nhanh hơn, cuối cùng cậu rên lên một tiếng rồi phóng thích bạch dịch lên tay hắn

- Thật thoải mái đi... ha ha...

- Dừng... xin anh ... dừng lại.. đi... hức hức... lấy nó ra đi... hức

- Được...

Nói rồi hắn liền rút giương cụ ra, cậu còn đang bất ngờ vì sao hắn lại đáp ứng nhanh đến vậy thì đã bị hắn lật úp xấp lại, cái mông vểnh lên cao

- Không... không... đừng mà..

Hiểu chuyện gì sắp xảy ra, câu vội trườn người lên phía trước như con sâu đang cố chui ra khỏi vỏ

- Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi nào em nói cho tôi sự thật

- A... a... a... đừng mà... hức hức

#reup_by_Mun

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net