Chương 19 : Chỉ Có Hà Ngưu Ngưu Là Khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối cùng, rốt cuộc người đàn ông cũng cảm thấy thỏa mãn, sau khi rút dương vật bán cương của mình ra khỏi miệng huyệt đã sưng đỏ kia, Hà Ngưu Ngưu đã không thể động đậy được nữa, thảm hề hề nằm ở trên giường, hai mắt nhắm chặt, mũi và khóe mắt đều đỏ bừng, không còn chút động tĩnh nào.

Khúc Phi lật người cậu lại, động tác vô cùng nhẹ nhàng, tỉ mỉ hôn lên chóp mũi, miệng, mắt của Hà Ngưu Ngưu, thấy dáng vẻ ngủ không yên của cậu, bờ môi sưng tấy, lông mày nhíu lại, thi thoảng lại khẽ nức nở một tiếng, chỉ cảm thấy bộ dáng này của cậu nhóc thật sự khiến người ta thích không chịu được, để cậu gối lên cánh tay, đầu tựa vào lồng ngực của mình giống như trước kia, vươn tay ôm chặt cậu vào lòng, không biết tại sao lại có cảm giác ngọt ngào đến kỳ lạ.

Khúc Phi thừa nhận mình rất phong lưu, ánh mắt của hắn chưa bao giờ dừng lâu ở trên một người, tuy rằng hắn mới hai mươi bốn tuổi, nhưng ít nhiều cũng đã chung đụng với hàng trăm người, lúc đầu còn có thể hẹn hò ăn cơm cùng nhau, sau khi đã quá quen rồi thì dần dần trở nên chết lặng, chỉ cảm thấy cho dù là nữ hay là nam, cho dù là có tiền hay không có tiền, khi chung đụng với nhau thì cũng chỉ có vài thủ đoạn đơn giản như vậy, mọi người đều thích chơi đùa, trên thực tế có một số việc trong lòng đều hiểu rõ, cho dù quá trình có như thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng chỉ có một kết cục...

Chỉ có Hà Ngưu Ngưu, từ trước tới giờ có rất ít người cho hắn cảm giác ổn định và sở thuộc như vậy, dường như hắn không hề lo lắng một ngày nào đó cậu nhóc đột nhiên sẽ phản bội hắn, rời khỏi hắn, bởi vì ở trong mắt của cậu nhóc, hắn chính là tất cả, một người có thể nhịn đói rồi dành tất cả những đồ tốt nhất cho hắn, một người có thể dưới tình huống nguy hiểm nhất cho dù đối phương có mạnh đến đâu thì vẫn sẵn sàng ngăn lại trước mặt hắn...

Rõ ràng bỏ rơi cậu, lừa dối cậu, đó là sự thật không thể chối cãi, thế nhưng chỉ cần hắn phủ nhận thì cậu nhóc vẫn sẽ tin tưởng hắn vô điều kiện...

Vốn dĩ khi đó hắn muốn rời khỏi thôn nhỏ miền núi, chính là gián tiếp đoạn tuyệt mối quan hệ giữa hai người, chỉ là lúc đầu thì còn tốt, nhưng dần dần cho dù hắn có làm thế nào thì khuôn mặt ngây thơ của Hà Ngưu Ngưu vẫn sẽ hiện lên ở trước mắt, Khúc Phi thừa nhận, sau khi hắn rời đi thôn nhỏ mà không nhớ Hà Ngưu Ngưu thì chắc chắn là giả, nhưng Khúc Phi lại cố gắng vạch ra kế hoạch đem cậu đặt vào bên trong lĩnh vực "Quen thuộc", chỉ có thể cho phép mình thích cậu một chút mà thôi... Yêu thì đương nhiên là không thể nào, ăn ngay nói thật, điều kiện của Hà Ngưu Ngưu thật sự là quá bình thường, nếu như là bình thường, cho dù làm đối tượng vui đùa thì Khúc Phi cũng sẽ ghét bỏ, nhìn cũng không nhìn một cái, cho nên tuy rằng bản thân ở thôn nhỏ trên núi trong hai tháng nhưng hắn thậm chí cũng không nhắc với bạn bè nửa câu, bởi vì ngại mất mặt...

Nhưng cho đến khi Hà Ngưu Ngưu thật sự đã mang theo toàn bộ gia sản tìm tới đây, Khúc Phi lại kinh ngạc phát hiện ra, hắn vậy mà không cảm thấy phiền chán hay khó chịu chút nào, ngược lại còn đầy cảm giác bất ngờ và vui vẻ...

Khi tỉnh dậy lần nữa, Khúc Phi chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhõm dị thường, nhìn cậu nhóc đang ngủ say trong ngực mình, tâm tình cực kỳ vui vẻ, dưới bầu không khí quen thuộc như vậy, hắn chỉ muốn ngủ thêm một lát, nhưng quay đầu nhìn thời gian, nghĩ đến cuộc họp quan trọng với đối tác hôm nay, cũng chỉ đành từ trên giường đứng lên.

Hà Ngưu Ngưu bị động tĩnh rời giường của Khúc Phi đánh thức, cậu mơ mơ màng màng, phải tốn rất nhiều sức lực mới được hai mắt ra, mờ mịt nhìn hắn.

Khúc Phi quay người lại, nhìn thấy Hà Ngưu Ngưu tựa hồ đã tỉnh, mỉm cười cúi đầu hôn lên mặt của cậu, giọng nói vô cùng dịu dạng, trầm thấp dỗ dành cậu, "Em ngủ tiếp đi, tôi còn phải đi đến công ty, nếu có bất cứ vấn đề gì thì đều có thể nói với quản gia... Tối nay tôi sẽ trở về... Ngoan..."

Hà Ngưu Ngưu thật sự mệt mỏi, nghe thấy giọng nói dịu dàng trấn an quen thuộc của Khúc Phi, dường như cảm thấy rất an tâm, hai mắt nhắm nghiền lại, trong nháy mắt đã ngủ ngon lành.

Khúc Phi tắm rửa mặc quần áo, trước khi rời nhà còn cố ý căn dặn quản gia vài câu, lúc này mới yên tâm lên xe rời đi.

Khi Hà Ngưu Ngưu tỉnh lại cũng đã gần giữa trưa, nhìn thấy đồ đạc trang trí xa hoa bốn phía xung quanh, ngồi trên chiếc giường đôi mềm mại sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại được, hiện tại mình đã rời khỏi thôn nhỏ, lúc này đang ở trong nhà của Khúc Phi.

Chỉ là trong căn phòng lớn như vậy mà hiện giờ hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một mình cậu, mơ hồ nhớ lại tình cảnh Khúc Phi rời giường lúc sáng sớm, nói mấy lời vô cùng dịu dàng, nhưng bởi vì cậu thực sự quá buồn ngủ, cho nên nghĩ rằng mình đang nằm mơ, trong chớp mắt lại ngủ thiếp đi... Hiện tại nghĩ lại, có lẽ lúc đó nên cùng Khúc Phi rời giường thì tốt rồi, bây giờ cậu một mình trong hoàn cảnh xa lạ như này, thực sự không biết phải làm sao.

Wattpad : Damdang99

Ngồi ở trên giường nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu, lúc này Hà Ngưu Ngưu mới quyết định đứng dậy rời giường mặc quần áo trước rồi nói, nhìn thấy túi hành lý trong góc phòng bị lục lọi lung tung lộn xộn, cậu mới nhớ ra đêm qua Khúc Phi đã mang quần áo sạch sẽ của mình vào trong phòng tắm, tuy rằng trong phòng chỉ có một mình, thế nhưng căn phòng thực sự là quá lớn, không có một chút cảm giác an toàn, cậu che che đậy đậy chạy đến phòng tắm, mới phát hiện, không biết từ lúc nào mà quần áo sạch sẽ của mình bị rơi đầy trên mặt đất, hiện giờ đã ướt đẫm...

Nhìn thấy khung cảnh bừa bộn trong phòng tắm, trên bồn rửa mặt còn lưu lại một ít dịch thể màu trắng sữa, nhớ tới những hành động táo bạo của cậu và Khúc Phi trong phòng tắm đêm qua, trong lúc làm Khúc Phi đã đem cậu ấn ở phía trên cho nên... Hà Ngưu Ngưu lập tức cảm thấy khuôn mặt nhỏ như sắp nổ tung vì xấu hổ.

Lúc ra khỏi thôn, cậu chỉ mang theo hai bộ quần áo, hiện tại đều đã không thể mặc được nữa, không có cách nào Hà Ngưu Ngưu chỉ đành che che chắn chắn quay trở lại trên giường, nhìn thoáng qua tủ quần áo lớn kiểu Châu Âu trong phòng, sau khi suy nghĩ một chút vẫn là từ bỏ ý định lấy thứ gì đó từ bên trong ra để mặc, mặc dù Khúc Phi nói cậu đem nơi này coi như nhà của mình, nhưng cậu luôn cảm thấy một nơi tốt đẹp như vậy, luôn khiến cho tay chân của cậu luống cuống, sợ đụng vỡ cái gì đó không nên làm cho Khúc Phi tức giận.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng, tiếp đó là giọng của quản gia đứng bên ngoài nói, "Ngưu tiên sinh, tôi nghe thấy trong phòng có tiếng động, ngài tỉnh rồi sao?"

"Tỉnh, tỉnh..." Hà Ngưu Ngưu vội vàng đáp lại.

"Vậy tôi có thể vào được không?" Tuy rằng thái độ của quản gia rất khách khí, nhưng không đợi Hà Ngưu Ngưu trả lời, thì đã mở cửa đi vào.

Hà Ngưu Ngưu vô thức cuộn tròn trong chăn, đêm qua sau khi Khúc Phi ôm cậu đặt lên trên giường, anh lại tiếp tục làm cậu, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, lúc này trên giường lộn xộn không chịu nổi, vốn cho rằng quản gia nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn trong phòng thì sẽ rất ngạc nhiên, nhưng không ngờ rằng vẻ mặt của hắn lại vẫn bình tĩnh, dường như đã tập mãi thành quen, vẫn nở nụ cười công thức hoá như cũ, nhìn thấy dáng vẻ Hà Ngưu Ngưu bọc mình trong chăn bông chỉ lộ ra hai con mắt thì có chút kinh ngạc, "Ngưu tiên sinh, có chuyện gì vậy? Cậu có cần gì không?"

"Quản, Quản đại ca... Anh có thể giúp tôi tìm một bộ quần áo được không..."

Tuy rằng rất ngượng ngùng nhưng tóm lại cũng không thể cơ thể trần trụi rồi đi tớ đi lui trong phòng được, Hà Ngưu Ngưu dường như cũng chỉ quen biết vị quản gia này hơn một chút, hơn nữa trước khi Khúc Phi rời đi hình như cũng đã nói với cậu, nếu có vấn đề gì thì tìm hắn hỗ trợ là được rồi.

Khi nghe thấy Hà Ngưu Ngưu gọi hắn ta như vậy, quản gia ngẩn người, nhưng rất nhanh kịp phản ứng lại, cũng không biết chủ nhân của mình từ chỗ nào mang về một bé con nhà quê như vậy, hơn nữa lại còn gọi thẳng mình là Quản đại ca, chẳng lẽ cậu cho rằng "Quản gia" là tên của hắn? Quên đi, nhìn đứa nhỏ này dáng vẻ ngốc nghếch chuyện gì cũng đều không hiểu, hắn ta cũng không nên xoắn xuýt mãi vấn đề này, "Hiện tại nếu ngài cần quần áo mới thì tôi sẽ cho người đi chuẩn bị, hoặc là nếu Ngưu tiên sinh không ngại, vậy thì tôi có thể tìm một bộ quần áo của người hầu trong nhà trước hết cho ngài thay..."

Mặc dù Hà Ngưu Ngưu cảm thấy rất ngại ngùng khi làm phiền người khác như vậy, nhưng dưới tình huống cơ thể mình vẫn còn đang trần trụi ở trong chăn, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể xấu hổ mà cười cười, "Vậy làm phiền anh rồi..."

Quản gia khách khí rồi lễ phép đáp lời như cũ, "Ngài là khách ở đây, không cần khách khí..."

Quản gia nhanh chóng từ chỗ người hầu tìm tới cho cậu một bộ quần áo mới, áo sơ mi trắng cùng quần dài màu đen, đây chỉ là đồng phục của người hầu mặc lúc làm việc ở trong biệt thự, nhưng đối với Hà Ngưu Ngưu, quần áo như này đã được tính là tốt nhất rồi, trước đó ở trong thôn, cho dù có là ăn tết thì cậu cũng không có quần áo tốt như vậy để mặc, sau khi nghe thấy quản gia nói sẽ tặng bộ quần áo này luôn cho cậu thì càng cảm thấy vui vẻ đến mức không nhịn được, liên tục cám ơn quản gia, sau đó vui mừng khấp khởi mặc vào.

Sau khi thay đồ và tắm rửa xong, quản gia dẫn cậu đi tới phòng ăn, chỉ là bữa sáng nhưng cậu lại nhìn thấy một bàn ăn đầy ắp, nhìn đi nhìn lại mới xác định được, vốn dĩ bàn ăn này được chuẩn bị là vì cậu, nhưng cho dù cậu có liều mạng thì cũng không thể ăn hết một mình cả bàn đồ ăn như vậy, cho nên cậu bảo quản gia đừng khách sáo mà cứ chọn món mà anh ta thích, tiếp đó cũng không biết tại sao, đối diện với một bữa sáng thịnh soạn như thế mà cậu lại cảm thấy không có khẩu vị, ăn qua loa vài miếng thì đã no bụng.

Khi quản gia hỏi kế hoạch tiếp theo của cậu, cậu mờ mịt lắc đầu, mới tới thành phố, mọi thứ ở nơi đây khiến cậu không thể thích nghi được, trước đó mục đích duy nhất của cậu là tìm Khúc Phi, hiện giờ cậu may mắn, nhanh như vậy đã tìm được Khúc Phi, sau khi tìm được anh rồi thì cậu cũng không biết nên làm cái gì.

Vốn dĩ không biết nên làm việc gì, sau khi Hà Ngưu Ngưu cơm nước xong xuôi chỉ có thể trở lại căn phòng đã ngủ đêm qua, tò mò nhìn xung quanh, trong phòng có một chiếc TV LCD cực lớn, cùng một dàn máy tính có vẻ rất cao cấp, thế nhưng những thứ này Hà Ngưu Ngưu hoàn toàn không biết dùng, nhưng vẫn không nhịn được hiếu kì mà đưa tay chạm vào trên màn hình tinh thể lỏng sờ một chút.

Trước đó, Hà Ngưu Ngưu vẫn cảm thấy điều kiện sinh hoạt của Khúc Phi so với cậu tốt hơn nhiều lắm, nhưng không ngờ rằng vậy mà lại hơn nhiều tới mức như thế, chỉ riêng tòa biệt thự này cũng lớn hơn ngôi làng của cậu rồi, khi ấy đã cảm thấy mình không xứng với Khúc Phi, lúc này càng cảm thấy hai người khác biệt như trời với đất, không khỏi có chút uể oải.

Khi Khúc Phi trở về thì thấy Hà Ngưu Ngưu mặc áo sơ mi trắng ngồi ở trên giường, chìm đắm trong suy nghĩ, hiếm khi thấy cậu cởi bỏ mấy bộ quần áo lỗi thời và đầy mảnh vá xuống, lộ ra dáng vẻ sạch sẽ và xinh đẹp hơn rất nhiều, không nhịn được đi tới gần, trước lúc cậu kịp phản ứng, nhanh chóng ôm lấy người, sau đó mạnh mẽ cắn một cái lên trên mặt cậu.

Lập tức nghe thấy cậu nhóc ở trong ngực sợ hãi tới mức vô thức kêu lên, sau đó che khuôn mặt bị cắn đỏ bừng của mình, trừng hắn bằng đôi mắt to tròn xoe, dáng vẻ giống như một chú chó nhỏ bị trêu chọc, cực kỳ đáng yêu.

Khúc Phi thích không chịu được, không nỡ buông lỏng vòng tay đang ôm lấy cậu, tựa cằm lên vai Hà Ngưu Ngưu, "Ngưu Ngưu đang phát ngốc gì vậy? Có phải là đang nhớ tôi không?"

"Ừm..." Hà Ngưu Ngưu thành thật gật nhẹ đầu, cậu vừa rồi đúng là đang suy nghĩ tới Khúc Phi.

"Ngoan quá..." Khúc Phi duỗi tay xoa tóc đen mượt như nhung của Hà Ngưu Ngưu, "Hôm nay ở trong nhà làm những gì rồi? Nói cho anh trai nghe một chút..."

"Anh Quản đưa cho em một bộ quần áo mới, còn chuẩn bị cho em một bàn đầy đồ ăn, sau khi ăn no em liền trở về phòng, nửa đường anh ta còn cho em rất nhiều bánh ngọt rất ngon, anh Quản  nói nó gọi là Tiramisu... Rồi tới giữa trưa anh ta lại dọn cho em cả bàn đồ ăn, có thịt, có cá... Còn có tôm... Ăn rất ngon... Sau đó, em trở về phòng thì ngủ đi lúc nào không hay, sau khi tỉnh lại chưa đầy một lát thì anh đã trở về... Ưm..."

Còn chưa kịp nói xong, miệng đã bị Khúc Phi chặn lại, chỉ cảm thấy bộ dáng nghiêm túc tập trung báo cáo với hắn của Hà Ngưu Ngưu quá đáng yêu rồi, hôn cậu thật sâu, đồng thời không nhịn được mà giở trò.

Hà Ngưu Ngưu bị hôn tới mức có chút thiếu oxi, chờ tới lúc phản ứng lại, đã bị Khúc Phi đẩy ngã ở trên giường, vạt áo sơ mi nhét trong quần bị vén ra, Khúc Phi đang cởi cúc áo trước ngực của cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hahau