chance

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

give peace a chance

let the fear you have fall away


Yoon Jeonghan bất khả chiến bại, thật ra đã có một lần nhận thua thảm hại trong đời.

Gã thua bởi em.

Khi gã chỉ có thể nhìn Joshua bật khóc giữa nụ hôn đầu đời của cả hai nhưng không thể làm được gì. Thật ra, nếu không phải em đang nấc nghẹn đến mức không sao thở nổi, thì gã đã dâng tặng em một lời tỏ tình ngay tại buổi lễ tốt nghiệp trung học hôm đó. Jeonghan không tin rằng bé của gã có thể từ chối gã bất cứ điều gì. Nên đến cả tận lúc đó, Jeonghan vẫn không hề xem tỏ tình là một câu hỏi yes or no, gã chỉ đơn thuần thông báo cho em biết.

Yoon Jeonghan thích Hong Joshua.

Nhưng em thậm chí còn không màng trả lời, đã khiến gã có thể tự chối bỏ lời bày tỏ của mình. Lần đầu tiên người ta thấy Yoon Jeonghan mất kiểm soát đến vậy, gã bối rối khi càng chạm vào em lại càng khóc lớn hơn. Bờ vai nhỏ run rẩy, cả gương mặt ướt đẫm, đôi mắt hoen đỏ ngồi sụp xuống đất. Em như bé mèo nhỏ ướt sũng tội nghiệp trong cơn mưa dầm. Còn gã là một con sói hoang, đã không cầm theo ô lại còn mang danh thú dữ. Dù lớp lông mềm dưới bụng gã luôn có thể bảo bọc em ấm áp và an toàn tuyệt đối, nhưng chỉ cần móng vuốt răng nanh còn ở đó, em sẽ mãi mãi chẳng bao giờ chịu nhìn, chứ đừng nói là chịu tiến về phía gã.

Hong Joshua vô hại với tất cả mọi người, nhưng là điểm yếu mềm dễ bị thương tổn nhất trong tim của Yoon Jeonghan. Về điều này thì gã và em như tuyệt phối dành cho nhau. Khi cuộc đời Yoon Jeonghan hoàn toàn là nghịch thiên mà sống, chỉ vì em mà cố gắng trở thành một người bình thường, muốn được cùng nhau đứng dưới một bầu trời.

Gã tự bẻ cánh để khỏi về thiên đàng, gã tự cưa sừng để địa ngục ngừng đón.

Nhưng chỉ đến lúc nhìn em khóc lả rồi ngất đi trong lòng mình, Yoon Jeonghan mới hiểu, gã không thể dùng cách của một người bình thường để có được em.

Bí mật đầu tiên của Hong Joshua, em sợ đánh mất người bạn thân duy nhất, là gã.

Bởi vì khi vừa tỉnh dậy trong bệnh viện, em gần như tự xóa đi kí ức của bản thân về nụ hôn của Jeonghan. Em thậm chí còn tự bịa cho mình một người tình không có thật. Đó là lí do vì sao hết lần này đến lần khác em dẫn những kẻ chẳng đâu ra đâu đến gặp Yoon Jeonghan với tư cách bạn trai mình.

Người bình thường tỏ tình và chỉ nhận một hay vài lời từ chối trong một mối tình đơn phương, thì Jeonghan có lẽ là thiên tài nên được ưu ái nhận hàng trăm lần từ chối trong suốt mười mấy năm, chỉ bằng, "Mình vừa có bạn trai mới, Hanie có muốn gặp không?"

Không? Gu chọn bạn trai hờ của bé lúc nào chẳng tệ?

Mấy lúc đó, thề rằng gã đã muốn đẩy ngã em dưới thân, đụ đến mông mềm chân nhũn, để bé của gã chẳng còn sức chạy rông ngoài đường, dụ mời mấy kẻ còn chẳng xứng chạm vào móng tay sợi tóc em về che mắt gã.

Nhưng trước đó, gã phải nắm chắc phần thắng trước đã. Không phải tự dưng Yoon Jeonghan bỏ cả ngành quản trị kinh doanh với vị trí thủ khoa đầu vào, sau đó thi lại vào trường y chuyên ngành tâm lý học. Chỉ để có thể tìm gặp người kia, vị tiến sĩ đầu tiên thành công trong dự án thôi miên tâm lý và điều khiển cơ thể con người.

Câu chuyện của người đàn ông kia cũng không khác biệt gì mấy so với Yoon Jeonghan, ông cũng có một người trong mộng mà ông đã đeo đuổi cả quãng đời, là lí tưởng và lẽ sống của ông. Sợi dây liên kết giữa ông và thế giới này. Nhưng người kia thậm chí còn chẳng biết ông là ai, ngoài một tên bác sĩ tâm thần với một công trình nghiên cứu bị cho là bệnh hoạn và hoang tưởng. Mãi đến khi có kết quả, thì người ông vương vấn đã sớm chẳng còn.

"Sao cậu lại nghĩ là chỉ bằng một câu chuyện vô nghĩa giữa cậu và người bạn thân kia, thì tôi sẽ sẵn sàng đưa công trình nghiên cứu cả đời mình?"

Vị tiến sĩ đã từng nghe qua không biết bao lời mời mọc, thậm chí van lơn bằng tiền tài, quyền lực và danh vọng. Chỉ một trong số đó đã đủ khiến người đời ngưỡng vọng. Nhưng tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì, cuộc sống của ông chỉ tồn tại vì một đạo lý, mà đến cả nó cũng sẵn sàng rũ bỏ ông đi. Chẳng có gì khó hiểu khi ông sẵn sàng từ chối những lời đề nghị bóng bẩy hào nhoáng đó. Vậy mà lại có một tên nhóc miệng còn hôi sữa đến đòi gặp, kể chuyện tình yêu như mấy phim truyền hình rẻ tiền để thuyết phục ông. Lại còn cái thái độ bề tôi và trịch thượng, như thể trước khi đến đây, gã đã chắc chắn ông sẽ dễ dàng hai tay dâng lên cả công trình nghiên cứu của mình cho gã vậy.

"Chẳng phải đã quá rõ rồi sao?" Gã ung dung ngồi vắt chéo chân lên ghế, ngón trỏ gõ nhịp lên mặt bàn làm bằng kính pha lê. "Tôi còn trẻ, bé của tôi còn sống."

"Có ai nói cách nói chuyện của cậu rất đáng ghét chưa?"

"Cái đó thì tôi cũng không rõ, vì không có ai dám nói trước mặt tôi như thế. Nhưng ít nhất thì tôi có thể cho ông đáp án về công trình dang dở này, nếu ông còn có thể sống được đến lúc đó."

Gã còn trẻ.

"Tôi đã thành công rồi."

"Ồ, thành công với công chúng, với báo đài, với giới chính trị gia hay bọn cầm quyền? Ông và tôi biết rõ ý nghĩa thành công chỉ nên được một người công nhận thôi mà."

Bé của gã còn sống.

"Cậu nói thì nghe hay đấy, nhưng lấy gì để tôi bảo đảm?"

"Vậy thì trao đổi tí nhé. Ông nghĩ sao nếu tôi có cách để người của ông thực sự tỉnh lại?"

Cuối cùng, trên gương mặt vô cảm của vị tiến sĩ cũng thoáng có nét dao động, "Cậu đang nói gì?"

"Nếu tôi là ông, hẳn là người kia đang ở lồng ngâm dịch bảo quản, chỉ là rơi vào trạng thái ngủ sâu do ông đã phạm sai lầm trong quá trình thôi miên, dẫn đến việc đối tượng bị chết não. Này, ông sẽ không thực sự nghĩ mấy cái tin tức bị tai nạn ô tô đó có thể lừa được tất cả mọi người đâu nhỉ."

"Vậy cậu không sợ mình sẽ phạm sai lầm như tôi ư?"

"Vậy ông không muốn sửa chữa sai lầm của ông ư?"

Người đàn ông kia thoáng im lặng, sau đó bật cười, lần đầu tiên ông mới nhìn kỹ, sau bộ dạng thoải mái phóng túng của thiếu niên trước mặt, là một đôi mắt tràn ngập sự quyết tâm điên cuồng, "Thật muốn gặp đứa nhỏ xui xẻo bị cậu nhìn trúng quá."

"Quyết định vậy nhé. Tôi cũng muốn gặp người được ông may mắn nhìn trúng lắm."

Mười năm.

Trong thời gian đó, Joshua tốt nghiệp đại học, đi làm quản lý nhân sự tại một công ty xuất nhập khẩu có tiếng, nghỉ làm vì sếp hãm. Mở tiệm cà phê chó mèo, ít lâu sau lại dẹp tiệm vì mấy bé trong tiệm chết dần khiến Joshua khóc đến đổ bệnh. Quay lại làm nhân viên văn phòng, sáng tám giờ đi làm năm giờ tan ca. Hai mươi mốt người bạn trai, chưa tính những tên chỉ quen qua lời giới thiệu tên trong tin nhắn hoặc điện thoại với Yoon Jeonghan. Bố mẹ Hong đòi đón con trai sang mỗi năm hai lần, ngót nghét vài chục lần với mấy mươi lý do được Yoon Jeonghan lựa chọn kỹ càng để trì hoãn kế hoạch định cư mỹ. Hai em cún Joshua nuôi đứa bệnh mất đứa già rụng răng cũng sắp chầu trời, nuôi thêm một bé mèo anh lông trắng và xây hồ cá có cả rùa. Trồng lại răng cửa trong một lần quen được tên bác sĩ nha khoa ngu xuẩn nào đó. Ba năm trước (lại) nghe lời tên bạn trai xấu dở làm PT đi tập gym cho ngực nở hông to. Em bé thì vẫn là em bé. Nhưng Yoon Jeonghan mỗi lần gặp Joshua với một-cái-gì-đó-mới (không cả báo trước vì em muốn làm cho gã bất ngờ) thì gã vẫn muốn giết người hệt như lần đầu em dẫn bạn trai về ra mắt gã vậy.

Vì gã có bao giờ nỡ nặng lời với em?

Hong Joshua quậy long trời lở đất, vậy mà chỉ vừa đủ thời gian để tiến sĩ Yoon Jeonghan nghiên cứu một công trình.

Gã đặt tên cho phiên bản nâng cấp hoàn mỹ này, là Joshuji.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net