eye

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cảnh báo: chap này đề cập đến quan hệ tình dục không có sự đồng thuận, chôn có lài, từ ngữ về tình dục thô thiển tục tĩu. cân nhắc thật kĩ trước khi đọc!!!

XXX

i've got my eye on you

i've got my eye on you


Dù cho bản thân đã nghiễm nhiên trở thành khách VIP của phòng khám đắt đỏ và khó đặt lịch hẹn nhất nhì thủ đô từ khi nó mới được thành lập (ít lâu sau đó được biết là ngoài Hong Joshua ra làm gì còn ai được làm khách VIP nữa) thì anh vẫn chưa từng bước chân vào căn phòng này. Thậm chí anh luôn cố ý vô tình mà tránh xa khỏi phạm vi một mét từ cửa phòng, nơi có treo tấm bảng được thếp vàng, đề chữ 'phòng trị liệu tâm lý của tiến sĩ Yoon Jeonghan'.

Nơi mà từ ngoài nhìn vào đã thấy bao quanh toàn bộ bằng kính cường lực, với hệ thống cách âm tuyệt đối. Chẳng khác gì một chiếc lồng giam lộng lẫy được đúc bằng pha lê, hoặc là khung kính thủy tinh dùng để trưng bày bảo vật quý giá.

Mỗi khi Yoon Jeonghan làm việc, gã sẽ mở tất cả rèm che lên, để mọi người có thể chiêm ngưỡng nhất thanh nhị sở từng cử chỉ động tác của gã. Joshua nhiều lần nhăn mặt, hỏi gã không thấy khó chịu vì cứ bị nhìn chòng chọc như thế à. Nhưng Yoon Jeonghan chỉ nhún vai, bảo bình thường thôi.

Về lâu về dài, Hong Joshua cũng dần tin gã cảm thấy không có vấn đề gì thật. Ngược lại, nhân viên của gã dù ở bên ngoài bức tường trắng kia, mới luôn luôn cảm giác bị gã giám sát 24/7.

Vậy nên, đến tận khi bước chân vào căn phòng này rồi, chễm chệ ngồi trên chiếc ghế sô pha đắt tiền và êm ái của tiến sĩ yoon, Joshua vẫn cảm thấy bối rối và choáng ngợp. Thêm một chút sợ sệt khi Jeonghan đang xoay lưng về phía anh để kéo lần lượt tất cả rèm che xuống. Đột nhiên trong khoảnh khắc chân rèm vừa chạm đến mặt đất, báo hiệu không gian đã hoàn toàn khép kín, Joshua mới thật sự cảm thấy khó thở và ngột ngạt, như một bé thỏ non rơi vào bao tải trắng của thợ săn. Rõ ràng có thể nhìn thấy toàn bộ mà ra sức giãy giụa, nhưng miệng bao vẫn bị kẻ săn mồi dễ dàng túm gọn.

Bàn tay của anh bắt đầu mướt mồ hôi, những tiếng động dù là nhỏ nhất như tiếng máy điều hòa chạy trên trần nhà, tơ quần áo chạm vào nhau, tiếng giày da lộp cộp giẫm lên sàn nhà, sợi tóc chạm vào vân da, cả tiếng không khí hay hít thở đều được khuếch trương lên hàng trăm ngàn lần. Tim đập như muốn nổ tung khỏi lồng ngực, nước bọt khó khăn trôi xuống cổ họng, giọt mồ hôi mướt dọc liếm láp lên da thịt. Tất cả đều như những đứa trẻ bướng bỉnh ồn ào đang cố ý thu hút sự chú ý của Joshua, tranh nhau mà kêu gào lên tiếng.

"Joshuji?"

Giọng nói của Jeonghan phá vỡ mọi thứ, tức thì, tất cả đều ngoan ngoãn im bặt.

Chút ý thức còn sót lại của Joshua như được kéo ngược trở về thực tại, anh hoảng hốt ngẩng đầu lên, đối diện với một Yoon Jeonghan bễ nghễ và cao ngạo từ trên nhìn xuống. Ở khoảng cách này, ánh đèn rực rỡ phía sau lưng gã càng sáng rọi đến đâu, chỉ càng tạo thành bóng tối vô tận và khổng lồ bao vây lấy Joshua đến đấy.

Anh đột nhiên có chút, hối hận.

Tuyệt vọng.

Tại sao mình phải kết hôn chứ, tại sao bao nhiêu lần vẫn ngoan cố đến vậy, rõ ràng biết không thể mà vẫn ngu muội tin tưởng và hy vọng? Thứ như mày thì làm sao xứng đáng có được tình yêu và sự gắn kết bền chặt như hôn nhân chứ?

"Joshuji, bé tin anh không?"

Gã ngồi chễm chệ vào ghế làm việc trước mặt Joshua, hai chân dang rộng như thể chỉ chờ người đến ngồi vào lòng, tựa lưng vào thành ghế, dáng vẻ hoàn toàn ung dung tự tại, khác xa với một cục bông đang rúc mình vào góc sô pha đối diện, vừa run bần bật vừa khóc nấc.

"Không phải bé đã bảo sẽ thử à? Sao, bây giờ lại thành bé nhát cáy không dám nữa rồi?"

Giọng Jeonghan vẫn đều đều, chậm rãi, nghe không có tí cảm xúc nào. Nhưng sau mỗi âm tiết được cất lên, lại thấy Joshua nức nở thêm một chút.

"Đúng rồi, phải biết sợ như thế mới ngoan. Sao lại muốn thử thứ mà mình không giỏi, lại còn là vì một thằng đàn ông khác, hửm?"

Chữ cuối cùng, gần như là mất khống chế.

Joshua lúc này như chợt nhớ ra gì đó, như hồi quang phản chiếu mà đột ngột bật người dậy, nhưng hai chân tê cứng còn chẳng đứng gượng nổi mấy bước đã gần như ngã quỵ, ngay lập tức được Yoon Jeonghan dễ như trở bàn tay ôm eo kéo ngồi vào lòng. Một tay gã siết giữ thắt lưng thon nhỏ, một tay xoa vuốt tấm lưng đang run rẩy của Joshua. Hình ảnh đầy dịu dàng quan tâm là thế, nhưng lời nói ra thì chẳng mấy ngọt ngào được như hành động của gã.

"Đã dạy bao nhiêu lần rồi mà vẫn sợ, hửm?"

"Không... Hức, tha..."

"Là bé tự tìm đến muốn được anh trị liệu mà, phí khám của anh đắt lắm đó, bé định trả bằng gì đây?"

"Đừng mà, ưm... Xin bạn..."

Nam thần trong lòng của đám nhân viên của Jeonghan, người mà mỗi lần đến phòng khám luôn tươi cười mua nước tặng cả phòng, nói chuyện dễ nghe lại còn thân thiện. Đối với bất kì ai cũng tỏ thái độ gần gũi đáng yêu. Từ nhân viên cũ đến mới luôn rỉ tai nhau, điều đầu tiên cần biết khi làm việc ở đây, là Hong Joshua với danh xưng là thiên sứ của phòng khám, chuyện gì khó cứ để Hong Joshua lo. Bởi vì chỉ cần ngài tiến sĩ Yoon Jeonghan lúc đó có đang nổi điên thế nào, Joshua chỉ cần xuất hiện thì lập tức có thể xoa dịu bầu không khí và làm mọi người dễ thở hơn. Thậm chí giữa nhân viên còn có một lời đùa thầm với nhau, bảo rằng Hong Joshua còn giống 'bác sĩ tâm lý' hơn cả Yoon Jeonghan nữa.

Nếu để ai đó biết, lúc này, khi phòng khám đã không còn một ai, Hong Joshua đáng yêu hiền lành đang bị trêu khóc bởi người lúc nào cũng tỏ ra cưng chiều và không nỡ nặng lời hay lớn tiếng với anh. Chắc có chết họ cũng không chịu tin. Dù cho Yoon Jeonghan thậm chí còn chưa dùng đến phương pháp của gã, cả cơ thể của Joshua đã trở nên mềm nhũn và răm rắp vâng lời.

"Ồ? Gọi thằng chó nào đấy là chồng nhưng vẫn gọi anh là bạn? Càng ngày càng hư nhỉ?"

"Hức..."

Những bước cuối cùng trong công trình nghiên cứu mất quá nhiều thời gian và tâm sức, có lẽ đã khiến Jeonghan lơ là với em quá mức. Sao lại để Joshua của gã có tận ba năm chạy quanh một tên đàn ông, để giờ em thậm chí còn muốn tiến xa hơn với tên đấy?

Những tường thành niềm tin, về việc Hong Joshua từ chối chỉ vì sợ đánh mất mình, trong Jeonghan dần dần vỡ vụn. Nối đuôi theo đó là nhân tính, vị tha, thương cảm, cả chút ít do dự cuối cùng khi câu nói của người đàn ông kia cứ lặp đi lặp lại trong đầu gã.

"Liệu cậu sẽ thành công chứ, biến người cậu yêu thành một con búp bê chỉ biết vâng lời? Chính vì bị suy nghĩ đó ám ảnh, nên tôi mới mắc phải sai lầm không thể vãn hồi. Cậu chắc chắn nó sẽ không lặp lại với cậu chứ?"

"Vì trông cậu còn yêu người tình nhỏ của cậu, hơn cả tôi khi ấy."

Ai dám cam đoan gã sẽ không phạm sai lầm? Nếu có đi nữa, thì liệu việc để mất em trong tay gã, hay để mất em trong tay gã khác, cái nào sẽ là sai lầm nghiêm trọng hơn?

Yoon Jeonghan không rõ, gã chỉ là không thể để mất em.

"Nếu chồng chưa cưới biết bé bị mất trinh trước khi cưới hắn, thì hắn ta có còn yêu bé nữa không nhỉ?"

Joshua giật bắn mình, ngẩng đầu lên, lần đầu tiên trong suốt từ lúc vào phòng này, em mới dám nhìn vào mắt gã, như để xác minh những lời gã nói có đúng thật là vậy không. Nhưng sau khi thấy nụ cười đắc thắng như thường lệ của Yoon Jeonghan, Joshua mất hồn, bàn tay cản trước ngực gã cũng không đủ sức đẩy ra nữa.

"Bé sẽ thực sự không nghĩ rằng anh không biết gì về bí mật của bé đâu nhỉ? Mình đã bên nhau hơn hai mươi đó. Nếu thật thì anh sẽ buồn lắm, bé ngoan của anh."

I've got my eye on you.

Vừa nghe đến hai từ bé ngoan, giống như câu thần chú nguyền rủa của ác ma, giống như công tắc khởi động của máy móc. Mọi phản kháng của Joshua đều đình trệ, chỉ có đôi mắt đong đầy nước mắt là vẫn nhìn vào gã, đỏ hoe, tố cáo kẻ đang tàn nhẫn phản bội niềm tin của mình.

Bàn tay của gã dễ dàng trượt một đường dọc từ sống lưng em xuống, xoa nắn mơn trớn. Kể cả cách một lớp áo sơ mi, Joshua vẫn có thể cảm nhận được độ ấm từ da thịt gã đang lan rộng khắp cơ thể mình. Chậm rãi lại nhàn nhã, như một nhà nghệ thuật đang thẩm định tác phẩm thành công nhất cuộc đời. Gã không vội vã chút nào, vừa dùng tay tự nhiên khám phá, vừa quan sát biểu cảm Joshua đang cố kìm nén những tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng mình. Rồi vào ngay lúc em lơ đễnh nhất, gã không hề báo trước mà đột ngột đét mạnh vào một bên cánh mông căng tròn.

"Ưm."

Khuôn miệng mèo xinh đẹp từ đầu đến giờ vẫn cố gắng mím chặt môi, cuối cùng vẫn không chịu được khẽ thoát ra tiếng rên siết. Như chỉ chờ có vậy, Jeonghan lập tức nghiêng đầu, hôn lên đôi môi mềm mọng nước. Miệng của Joshua vừa thơm lại ngọt, giống như em vừa uống một cốc sữa tươi, hoặc em lúc nào cũng có mùi như em bé vậy. Jeonghan vừa ôm siết em vào lòng, vừa hôn ngấu nghiến lên cặp môi thơm.

Như thể bù đắp cho bao nhiêu năm qua gã đã nhọc lòng nhẫn nhịn, dù mùi hương của lần cuối cùng nếm trên môi em đã thất thoát vơi cạn, nhưng cảm giác ngon ngọt và thơm mềm vẫn vẹn nguyên không đổi.

Và giờ dù em có khóc bao lần đi nữa, gã cũng chỉ buông em ra khi nào gã đã thấy đủ mà thôi.

Joshua cũng dần cảm giác tất cả không khí trong lồng ngực mình bị rút cạn, lạ lẫm và đáng sợ không khác gì trong tưởng tượng của em. Lí do em chưa từng hôn ai khác bao giờ. Những người bạn trai trước cùng lắm là chỉ dừng lại ở việc nắm tay, hoặc ôm nhẹ thì cũng đã là quá mức giới hạn mà em cho phép, chứ đừng nói đến việc hôn ngấu nghiến như muốn nuốt em vào bụng như thế này. Môi lưỡi của Jeonghan tràn vào khoang miệng, hoàn toàn là một cuộc xâm lược. Đầu lưỡi của gã càn quét qua mọi ngóc ngách, liếm láp hết lên răng nướu, quấn quýt lấy chiếc lưỡi đang cố trốn tránh của em, thậm chỉ gã còn muốn chọc sâu vào cuống họng. Chẳng khác nào muốn cắn nuốt Hong Joshua.

Phản kháng duy nhất của Joshua chỉ là những tiếng thở dốc, nước mắt, chuỗi ưm a vô nghĩa và tiếng nước bọt hay đá lưỡi được tạo ra từ môi lưỡi giao triền. Mặt em đỏ ửng lên, phần vì thiếu không khí, phần vì hơi thở dục vọng của Jeonghan lây nhiễm qua em quá mức mãnh liệt. Bàn tay run rẩy chỉ biết níu lấy cổ tay áo sơ mi của gã, hai chân quấn quanh hông gã cũng đã run lên.

Cuối cùng, khi cảm giác cơ thể Joshua mềm rũ trong lòng mình rồi, gã mới tạm thời buông tha cho cánh môi em, nhìn xuống Hong Joshua vì không khí tràn vào buồng phổi quá đột ngột mà cong lưng ho khan, nước mắt nước mũi tèm lem, sau cùng mất hết sức lực mà ngả đầu vào lòng gã. Mái tóc mềm mại cũng bết dính mồ hôi, nhiều giọt đọng lại chạy dọc xuống vành tai, thái dương của em. Nhưng Jeonghan chú ý một thứ khác đang rỉ nước ướt sũng hơn, nằm giữa phần đáy quần đang không ngừng ma sát lên bắp đùi gã.

Bàn tay Jeonghan rất nhanh đã chạm đến khe hở giữa hai cánh mông em, vuốt ve phần thịt mềm đã ướt dầm dề. Cách một lớp quần, Joshua vẫn cảm nhận được những đầu ngón tay ác ý của gã đang cố xâm nhập vào phần trũng da thịt, khuấy loạn vùng kín của mình. Khiến em vừa sợ hãi, vừa không thể không cố khép chặt chân, cong thẳng sống lưng.

"Mới đó mà lỗ dâm đã chảy nước thế này rồi à? Hay do bé có tới tận hai cái lồn nên mới nhanh ướt vậy nhỉ?"

"Không, không phải..."

Joshua yếu ớt áp hai tay lên môi gã, che miệng, cố ngăn gã nói những lời đáng sợ như thế nữa. Nhưng lý trí cố gắng đến đâu dường như cũng không kiểm soát nổi cơ thể, khi chỉ vài giây sau, em lại vừa khóc vừa hạ tay xuống, xoắn xuýt bấu lấy góc áo Jeonghan.

"Còn chối? Đứng dậy cởi đồ cho anh xem."

Ý thức dù có phản đối thế nào, cơ thể Joshua vẫn ngoan ngoãn nghe lời, bắt đầu từ hai chân run rẩy lùi lại, rời khỏi người gã, rồi run rẩy đứng lên mặt đất, không cách quá xa Yoon Jeonghan. Bàn tay em run rẩy cởi bỏ từng cúc áo sơ mi một, cho đến thắt lưng quần, rồi từ từ đến cả quần lót cũng chễm chệ nằm trên mặt đất. Hong Joshua như đứa trẻ làm sai đang phải đứng phạt trước người lớn, hai bàn chân cọ cọ vào nhau, hai tay cũng xoắn xuýt muốn che vùng nhạy cảm trước người lại, nhưng vừa nhận được cái nhíu mày của Jeonghan lại phải sợ hãi bỏ xuống, ngoan ngoãn đặt hai bên hông. Mặt cúi gằm xuống đất, không cần nhìn, gã cũng biết em lại đang khóc lên.

Tay gã chạm lên đầu vú em, khiến cho hai hạt đầu nhỏ đang ngủ sâu bên dưới da thịt cũng dần dần như nụ hoa nở rộ mà trồi lên, căng trướng. Joshua thỉnh thoảng sẽ vừa bối rối vừa rụt rè nắm lấy cổ tay đang không ngừng trêu chọc của gã, ý muốn gã sẽ thôi đùa bỡn nữa, vì vùng ngực em đã bắt đầu sưng đau khi gã chỉ vừa thấy đầu ti em thụt vào trong thì lại mất kiên nhẫn mà ngắt nhéo, sau đó lại vỗ về xoa xoa.

Joshua dưới bàn tay của gã chỉ có thể ưỡn ngực về phía trước, tiếng rên rỉ dù đã cố ngăn lại nhưng vẫn bật thốt thành những tràng ngâm nga trong cổ họng. Cả người em đỏ hồng lên, như trái cây đã chín rục, chỉ chờ người tới chạm là sẽ ngắt rời khỏi cành. Thơm mềm và ngọt lịm, cảm giác chỉ vừa chạm môi thì lớp vỏ ngoài lập tức tách vỡ, nước ngọt bên trong lập tức chảy tràn, vương vãi khắp nơi.

Mà phần kẽ mông và bắp đùi trong của Joshua đã bắt đầu thấm dịch, dòng nước từ miệng huyệt và âm hộ không biết từ khi nào đã bắt đầu rỉ ra, không có quần lót che giấu, nó nhiễm nhiên chảy dọc xuống bắp đùi. Mà Joshua không có được sự cho phép của Jeonghan, cũng không thể dùng tay lau đi nữa, chỉ còn cách cố khép chặt bắp đùi, nhưng càng giấu thì càng trở nên dâm đãng lộ liễu hơn mà thôi.

Jeonghan rất nhanh đã phát hiện điều này mà thôi đùa bỡn hai đầu ti đã sưng tấy của em nữa, gã nắm lấy cổ tay Joshua, xoay người em lại kéo ngồi lại lên đùi mình. Lần này cả hai ngồi cùng một hướng, lưng em áp sát vào ngực gã. Jeonghan tách hai chân em rộng ra, đặt nó gác lên tay vịn của ghế, khiến cả vùng dưới háng Joshua dễ dàng bại lộ trước mắt gã. Gã xoay ghế sang bên cạnh, mà đến lúc này, Joshua mới phát hiện chỗ đó có một chiếc gương đứng, đang phản chiếu toàn bộ hình ảnh của em và gã lúc này.

Như thể làm chuyện xấu bị người lạ bắt gặp, Joshua sợ hãi mà lập tức nhắm mắt nghiêng đầu, nhưng Jeonghan sao có thể cho phép chuyện đó, gã nắm cằm em bắt nhìn thẳng, miệng ngậm lấy vành tai đỏ rực của Joshua, thở những lời nỉ non nhưng không cho phép em chối từ gã.

"Mở mắt ra, nhìn kĩ bộ dáng đĩ đượi của bé xem."

Hàng mi ướt nhem đang nhắm chặt của Joshua dần dần mở ra, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống, em sợ hãi nhìn mình cả người trần truồng, hơn nữa là bí mật đã giữ kín hai mươi mấy năm cũng đang phơi bày toàn bộ trước mắt người mà em muốn che giấu nhất. Cả người em run rẩy, nhìn bàn tay gã đang sờ vuốt bắp đùi trong của mình, một tay gã chạm vào mép âm hộ đang ướt đẫm dịch nhầy, dùng hai ngón tay tách mở, cưỡng ép gạt nó sang hai bên, để lộ hột le và cửa mình vẫn đang không ngừng co giật, run rẩy phun nước.

Hình ảnh Yoon Jeonghan toàn thân vẫn còn áo vest quần tây nghiêm chỉnh, trong khi mình chỉ biết trần truồng bị người tùy ý xâm phạm khiến Joshua càng xấu hổ quẫn bách hơn. Mà càng như thế thì cơ thể không nghe lời lại càng bị kích thích mà tiết ra nước dâm, tố cáo chủ nhân nó đã nghiện đến thế mà còn tỏ vẻ thanh cao ngượng ngùng. Như để phạt cho việc đó, Jeonghan không chút chần chừ mà đâm thẳng một ngón tay vào trong miệng nhỏ của em, khiến Joshua ngửa đầu rên rỉ, âm hộ bé xinh quấn quýt ôm ấp vị khách đầu tiên như thể đã chờ mong sự xâm nhập này từ rất lâu vậy.

"Mút giỏi thế, bình thường bé có thủ dâm không?"

"Ha không... Ưm, đừng..."

"Hôm nay bé nói dối anh nhiều quá, phải phạt bé thôi nhỉ?"

Một tay gã mân mê đầu ti em, để nó không thẹn thùng như chủ nhân mà lại co rụt trốn vào trong vùng ngực nữa. Một tay gã xoa nắn từ mép lồn, hột le cho tới phần thịt múp bên trong âm hộ. Khiến Joshua chỉ biết nức nở, run rẩy trong lòng gã, rồi dần học ngoan mà đưa đẩy hông theo sát chuyển động đầu ngón tay gã. Ban đầu từ một ngón, Jeonghan bắt đầu tăng thêm số lượng thành ba ngón, thô bạo mà lại nhịp nhàng càn quấy bên trong miệng nhỏ ngây ngô vẫn chưa biết tình dục là gì.

"Bé nói xem, có khi nào bé bị tay đụ mà mất trinh luôn không nhỉ?"

"Hức, đừng..."

"Hay là bé có chảy máu trinh như đàn bà thật không? Bé cũng có tử cung thật này, nếu mỗi ngày anh đều bắt bé nuốt tinh của anh, thì liệu bao giờ bé mới đậu thai nhỉ?"

Lí trí của Hong Joshua theo mỗi câu chữ của Yoon Jeonghan gần như bị đánh vỡ, nứt gãy tan tác. Em như cá nhỏ bị vớt lên bờ, trần trụi, dễ bị tổn thương, yếu ớt, chỉ chờ bị làm thịt hoặc bỏ vào bể cá chịu kiếp nuôi nhốt cả đời. Joshua vừa nghĩ đến đó, tia lí trí cuối cùng còn sót lại khiến em giãy giụa lên, hai chân cũng quẫy đạp nhưng hoàn toàn không thoát nổi gọng kìm từ hai cánh tay đang giữ chặt mình. Ý thức hoàn toàn gãy lìa. Cơ thể em vô vọng run lên, âm hộ co bóp chặt đến mức siết lấy ngón tay Yoon Jeonghan phát đau, khiến gã thầm nghĩ phải tăng cường dạy dỗ cho lỗ nhỏ này ngoan ngoãn hơn một chút. Nhưng trước khi Joshua có thể thật sự lên đỉnh, gã lập tức rút ngón tay ra.

"Bé ngoan."

Cơ thể Joshua bị đóng đinh ở thời khắc lý trí thanh tỉnh và chạm đỉnh dục vọng, lơ lửng như một giấc mộng ảo.

"Từ giờ, khi nghe anh gọi bé bằng hai từ này, bé sẽ lập tức bị thôi miên, gọi thêm lần nữa thì sẽ rời khỏi trạng thái. Ý thức của bé trong suốt quá trình thôi miên sẽ vẫn còn rõ ràng, nhận biết được đúng sai. Khi tỉnh lại, bé vẫn sẽ nhớ những điều đã làm, nhưng bé sẽ nghĩ đó là do mình, do cơ thể bé chỉ biết và đòi hỏi được phục tùng anh vô điều kiện. Cơ thể của bé tồn tại chỉ với mục đích thỏa mãn và tuân theo mọi yêu cầu của anh."

"Sau mỗi lần làm tình, cơ thể bé bắt đầu trở nên dâm đãng hơn, luôn đòi hỏi khát tình nhưng chỉ có anh mới có thể thỏa mãn và cho bé đạt được cao trào."

"Giờ thì hiểu rõ rồi chứ, bé ngoan."

Joshua bật ra một tiếng rên khẽ, vùng bụng phẳng lỳ căng chặt, miệng nhỏ như phản ứng có điều kiện mà co bóp lại, nhưng nước lồn một khi đã tràn ra lại càng không kiểm soát được, phun ướt đẫm khắp kẽ mông và cả tay Jeonghan. Đầu ngón chân Joshua co quắp, dựa sát vào lồng ngực Jeonghan, bộ dáng yếu ớt mặc người cấu xé.

"Giỏi lắm, để anh thưởng cặc cho bé nhé."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net