#23. Tuần cuối cùng (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện ăn uống trong giờ đi ngủ và uống rượu khi không được phép được mang ra giải quyết vào buổi sáng hôm sau, sau khi cả trung đội đã đẩy xe rác khắp mọi nẻo để hót lá, hót bụi, nhặt túi rác đến mệt phờ cả người. Thầy quản giáo oang oang đọc tên từng người một trên loa, nghe đến tên mình chỉ muốn có cái quần để đội cho đỡ nhục.

"Phòng 211 và 212 thuộc trung đội B5, vì thế hôm nay cả trung đội B5 bị phạt đứng nắng suốt buổi trưa! Ngay sau khi đi ăn cơm về thì xách ghế xuống trước cửa nhà C9 để thực hiện hình phạt. Riêng Kang Daniel và Kim Jonghyun, là đầu tàu quản lý mà sa đọa chơi bời cùng các bạn, phạt lau dọn nhà vệ sinh khu giảng đường vào buổi chiều nay sau khi tan học! Tất cả xếp hàng di chuyển đến lớp học!"

.

.

.

"May mà không cách chức đấy." Minhyun bóc gói bánh đưa sang cho Jonghyun, thở dài. Jonghyun nhếch miệng cười.

"Còn ba ngày nữa là kết thúc kì quân sự, cách chức thì ai lên thay. Hơn nữa chắc là Seongcheol cũng tác động ít nhiều rồi, chứ không có mà móc ống cống với dọn khu tập bắn chứ cửa nào được dọn nhà vệ sinh."

"Giờ mới biết được dọn nhà vệ sinh cũng là một ân huệ." Sewoon thở dài.

"Dù sao thì ép dọn nhà vệ sinh cũng hơi quá đấy." Donghyun chun mũi. "Hôm trước lúc nghỉ giải lao em muốn đi giải quyết nỗi buồn, mà đi cả năm tầng tìm được đúng một phòng có vẻ sạch sẽ. Hai người mà dọn thì chắc đến sáu giờ sáng mai xong, xong một cái là hộc tốc chạy về đẩy xe rác. Cả cuộc đời xoay vần, dâu bể cũng chỉ vì rác. Thật đáng sợ."

"Đúng là bóc lột trước ngày trở về." Daniel mân mê cây bút bi, bật cười. "Chắc sợ không có ai dọn vệ sinh dùm để đón khóa học quân sự tiếp theo nên mới bắt mình dọn đây mà."

"Không sao, có anh em bên hai đứa mày mà." Dongho nở nụ cười. "Tất cả cùng uống rượu còn gì. Thằng nào ngại bẩn thì cứ về trước, tao sẽ ở lại giúp chúng mày."

"Mày nói thế thì ai dám bỏ về." Seongwoo lười biếng vươn vai một cái. "Nào, làm ván thôi. Thế bây giờ thích chơi Uno hay Exploding kittens? Hay là chơi phỏm cho gần gũi nhé?"

.

.

.

Khu giảng đường có năm tầng, mỗi tầng có bốn nhà vệ sinh. Dù Daniel cũng không hiểu nhiều như thế vì mục đích gì, nhưng trong tình hình hiện tại thì mục đích của nó là để làm khổ mười hai con người này.  Sau khi đi khảo sát thực tế một lượt, Daniel quyết định những phòng bẩn nhất thì sẽ có ba người làm, còn lại thì là hai người làm một tầng. Và đương nhiên, Ong Seongwoo là phụ kiện đính kèm không bán rời của Kang Daniel.

"Hôi quá nhỉ." Seongwoo do dự đứng ngoài cửa nhà vệ sinh. Đúng là cả kì quân sự gắn với rác, đến lúc sắp về rồi còn được tặng cho đống rác to như thế này làm quà kỉ niệm. Daniel bịt mũi lại, xua tay:

"Anh đứng ngoài đi để tôi dọn cho."

"Sao lại thế được. Để tôi đi kiếm cái gì bịt mũi cho cậu được không?"

"Mình đang ở tầng năm đó. Chân anh lại vẫn còn thế kia." Cả hai không hẹn mà cùng nhìn xuống cổ chân vẫn còn băng bó của Seongwoo - cũng chính vì cái chân đau này mà mấy buổi sáng liền Seongwoo giữ nhiệm vụ quét tước dọn dẹp trong phòng ở chứ không xuống sân đổ rác được. Daniel nhìn mãi lên mặt Seongwoo, rồi buột miệng: "Hay là dùng tay anh đi?"

Tay Seongwoo rất thơm. Anh dùng kem tay hương hoa gì đó mà Daniel chẳng biết tên, chẳng hiểu sao bôi từ sáng sớm mà đến buổi chiều vẫn còn thoang thoảng nồng nàn, hòa cùng với mùi cơ thể dịu dàng khoan khoái như mùi sớm mai của Seongwoo lại càng dễ chịu. Thế là dù tư thế của hai người hơi kì quặc, một kẻ tự bịt mũi và bịt mũi hộ kẻ đang loay hoay cọ rửa bồn cầu sau đó dọn những tờ giấy rác la liệt khắp sàn nhà, khi di chuyển thỉnh thoảng lại chạm vào nhau thậm chí là đập vào nhau luôn, nhưng Daniel vẫn thấy ổn bởi vì quanh mũi chỉ thoang thoảng mùi của Seongwoo thôi. Daniel ra mồ hôi, mũi có hơi trơn một chút nhưng Seongwoo mặc kệ.

"Tại sao tối thứ bảy tuần trước lúc anh đi chơi lại mặt nặng mày nhẹ thế?"

"Có gì đâu. Tôi chẳng mặt nặng mày nhẹ tí nào. Cậu nhớ nhầm."

"Lại còn chối à. Không trả lời câu hỏi của tôi còn gì."

"Tập trung lau dọn đi, xong sớm còn về sớm. Mũi cậu đổ mồ hôi làm tay tôi dơ rồi đây này. Mũi thì bị bịt miệng còn nói liên hồi, không sợ thiếu dưỡng khí mà ngất à."

"Ong Seongwoo không được đánh trống lảng." Daniel vẫn cần mẫn quét rác, sau đó đưa tay lên giật nước xả. Bồn cầu trở nên trắng phau láng cóong, hắn đứng thẳng dậy đối diện Seongwoo.

Dù ghi trong profile một người mét bảy tám và một người mét tám mươi, thì lúc đứng dậy vẫn chênh lệch lắm. Daniel cười híp mắt, đưa tay lên che mũi Seongwoo. Bàn tay cậu to lớn, mùi mồ hôi ngai ngái và mùi chất tẩy rửa cay nồng hoà quyện với mùi hương riêng của cậu làm tim Seongwoo đập như trống bỏi. Anh ngước mắt lên nhìn người đối diện, vô thức nuốt nước bọt một cái.

"Có phải vì tôi nói chúng ta không phải nhân tình của nhau nên không sợ tình ngay lí gian, anh không phải nhìn trước ngó sau làm anh giận?"

"Ai mà nhớ được. Thôi đừng nói vớ vẩn nữa dọn nhà vệ sinh đi không thì sáu giờ sáng mai mới xong thật đấy?"

"Anh không biết đi xe máy mà sao lái lụa thế?" Daniel cười, một tay đưa ra kéo dây mũ tai bèo của Seongwoo làm anh mất đà chúi thẳng vào ngực cậu. "Như vậy tôi đoán đúng rồi."

Seongwoo im lặng.

"Seongwoo này, tôi nói đúng mà."

"Đúng gì cơ?"

"Chúng ta không phải nhân... Mà thôi cái từ này nghe nó cứ ghê ghê thế nào, tôi và anh không phải người yêu của nhau thật mà."

"Ai bảo gì đâu." Seongwoo giãy dụa. "Giờ thì bỏ r...uhm?"

"Yên nào." Mặt Daniel nghiêm túc vài giây, trong vài giây đó Seongwoo đã kịp đánh giá rằng tốt nhất Kang Daniel nên cười cho đẹp trai. Và cậu cười thật, giọng dịu dàng: "Nhưng nếu bây giờ anh đồng ý thì mệnh đề này đúng đấy. Ong Seongwoo, tôi thích anh, làm người yêu tôi nhé?"

Há mỏ.

Seongwoo sau vài giây đứng sững như trời trồng thì hồn phách đi lạc bắt đầu về lại thân thể, anh hít một hơi thật sâu, nhăn mũi vì mùi hương không đáng có đã xộc vào khứu giác:

"Kang Daniel cậu...cậu có biết mình đang đứng ở đâu không?"

"Giờ này địa điểm còn quan trọng nữa à??"

Seongwoo nhíu mày, giãy người ra khỏi vòng tay Daniel, ờ một cái rồi chạy vụt đi.
End #23

Có một tin hơi vui là mình viết gần xong rồi, và tin hơi không vui là vì sắp xong nên 26 ngày nhập ngũ sắp phải tạm biệt các cậu rồi :((
Mấy hôm nay trên các group mình thấy các cậu reccomend truyện của mình, trời đất ạ cảm giác bay lên mây... cảm ơn các cậu nhiều~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net