#24. Tuần cuối cùng (3).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần chạy vụt đi này của Ong Seongwoo đến tận phòng y tế luôn, cô y tá còn mắng anh sa sả rằng chân đang như thế mà chạy có biết sẽ xảy ra chuyện gì không. Có người nhiễm trùng vết thương nho nhỏ còn uốn ván mà chết, cái chân quý giá như thế không phải để chưng chơi. Seongwoo thẫn thờ gật đầu rồi gọi điện nhờ Im Youngmin đến đón về khi băng trên chân quấn dày thêm một vòng thuốc. Sau khi Seongwoo ôm mặt ủ ê kể cho cả phòng nghe chuyện tỏ tình, Youngmin và Minhyun được dịp lên mặt, ít ra địa điểm tỏ tình của mình vẫn còn sạch sẽ, vẫn còn mang vibe lãng mạn học đường.

Chứ ai đời lại nói yêu nhau trong WC?

"Kang Daniel bị đứt dây thần kinh cảm xúc phải không?" Youngmin nhíu mày.

"Là đứt dây thần kinh tinh tế." Minhyun nghiêm túc sửa lại. "Hay là tình cảm bộc phát?"

"Thật ra tao nghĩ cũng khá là hợp lý đấy... Ừm, giả sử bối cảnh không phải là WC thúi hoắc mà là bãi cỏ xanh ánh nắng rực rỡ thì lại chẳng thành lãng mạn quá à." Jonghyun nhíu mày. "Theo như lời kể của mày thì quá trình cũng logic đấy, trong một không gian chỉ có hai người thì người ta hay nói với nhau những chuyện như thế lắm."

"Nhưng cái giả sử của mày đâu có diễn ra." Seongwoo thở dài.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng, Im Youngmin đã quá quen với sự khổ đau của mình, hắn thở dài đẩy cửa ra. Kang Daniel mặt không biểu tình cầm laptop tiến vào. Minhyun nói nhỏ với Jaehwan, chẳng hiểu sao giờ nhìn nó tao cứ nghĩ đến nhà vệ sinh thôi.

"Ong Seongwoo."

"Ờ, sao." Seongwoo hắng giọng, cố gắng dùng vẻ mặt tự nhiên nhất nhìn Daniel. Mặt Dạniel vẫn nặng như đeo chì, môi mấp máy:

"Hậu kỳ của VCR đã xong, có sản phẩm rồi. Anh muốn xem trước không?"

"Ừ...cũng được."

Choi Minki giường trên rướn nửa người xuống dưới nhìn nhìn một lúc, rồi bĩu môi nhắn tin cho Kang Dongho:

"Yoon Jisung bị lowtech không tự gửi được video hay sao mà phải đưa cho Kang Daniel mang sang cho Ong Seongwoo xem?"

Hai phút sau Dongho nhắn lại:

"Nó vừa cầu xin vừa đe doạ vừa một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ hai tiếng đồng hồ mới lấy được cái video ấy từ anh Jisung đấy."

Đúng là bày lắm trò.

Seongwoo nhìn bản thân mình trong video, cứ nghĩ mãi về chuyện cái gương mặt đắt giá này được show cho toàn thể sinh viên xem thì nên ngượng hay nên tự hào. Thật ra trong video tri ân tạm biệt trung học phổ thông, Seongwoo cũng có một slot dài năm giây, năm giây thôi mà cả trường hú hét ầm ĩ. Giờ chưa sứt mẻ miếng nào thì chắc chắn vẫn là gương mặt thương hiệu sáng giá hái ra tiền đó nha.

Từ nãy đến giờ ngoài trời gió thổi rất mạnh, Youngmin vất vả lắm mới giữ được cánh cửa không đập ra đập vào, gió mang hơi nước thổi lạnh run, trời còn tối thui như mực nữa. Ngoài hành lang, cả lũ chạy loạn như cào cào vì trời đang bắt đầu mưa, mà mưa thì tức là không cần đi điểm danh buổi tối. Sau khi quản giáo bắc loa gào thét khản cuống họng, khắp cả khu kí túc hò reo vang dội, một số người mang loa theo bắt đầu bật nhạc. Cả phòng túa ra ngoài nhìn, rồi không hẹn mà cùng gặp những ánh mắt mời gọi vui vẻ dưới sân, cả lũ chạy xuống.

Không cần biết cậu là nam hay nữ, béo hay gầy, cao hay thấp, ở trung đội nào, nhưng đứng cùng nhau dưới cơn mưa này thì chúng mình là bạn.

Thậm chí khi mở những bài hát quen thuộc, còn nhảy random luôn. Seongwoo cười sảng khoái nắm vai một cậu bạn nào đó ở tầng một, cả đám rồng rắn thành một hàng dài kéo nhau đi khắp các khu kí túc, hát váng cả lên. Trời cũng chiều lòng, tuy có mưa thật nhưng cũng chỉ như thả mồi, từng giọt từng giọt, làm tóc và vai Seongwoo ướt một mảng chứ không thành con chuột lột.

Rồi đột nhiên điện phụt tắt.

Seongwoo đứng sững giữa đám sinh viên đi qua đi lại đang hú hét ầm ĩ, đứa tiếc rẻ đứa phấn kích vì mất điện kia. Đột nhiên bên cạnh anh có người, người đó đưa tay ra nắm chặt lấy tay anh.

Daniel nhỏ giọng: "Sợ..."

Seongwoo xém chút nữa thì phá lên cười. Anh vỗ vỗ nhẹ nhẹ vào vai Daniel như để an ủi, rồi cứ thế dắt cậu lên phòng. Thả Daniel về 211 rồi, Seongwoo về phòng mình thay áo và lấy khăn lau tóc, lúc đang lau thì Sewoon thò đầu vào cửa:

"Hey, muốn hát hò một chút thì xuống tầng hai nhé."

Tầng hai sáng lung linh vì đèn flashlight từ điện thoại, một số loa nhỏ vẫn có thể sử dụng, bọn họ ngồi giữa bật nhạc, đám đông vây tròn xung quanh cùng hoà âm. Seongwoo cũng chẳng biết mình đã cất giọng hát cùng các bạn tự lúc nào nữa. Hát chán nhạc trẻ thì đến nhạc cách mạng rồi hát quốc ca luôn, đừng tưởng hát quốc ca mà dễ, đến đoạn highnote thì cũng chỉ có dàn vocal chất lượng mới dám tự tin khoe cá tính, còn lại ngồi vỗ tay tán thưởng thôi. Ánh sáng lung linh làm Seongwoo nghĩ đến hình ảnh Daniel ở khu trượt patin, giữa đèn vàng thì trông cậu rất ấm áp, còn dưới ánh đèn này thì thế nào?

Chắc là rực rỡ.

Ngoài trời đã ngớt mưa, điện bật sáng. Tất cả cùng tiếc rẻ, nhưng chẳng ai muốn về. Họ tắt điện hành lang đi rồi khí thế hát tiếp, nhưng tiếng loa vang lên khiến khí thế gì cũng bị đập tan:

"Thông báo, đã có điện và ngớt mưa, yêu cầu các em mười phút nữa tập hợp xếp hàng đi điểm danh buổi tối!"

Cho dù có tiếng hắt xì, tiếng sổ mũi, nhưng được tắm mình trong cơn mưa tuổi trẻ ấy, không ai là không thoả mãn.

Điểm danh buổi tối cũng chẳng có gì đặc biệt lắm, giáo viên nhắc nhở các sinh viên rằng ngày hôm sau là ngày cuối cùng bọn họ phải đến giảng đường, học xong sẽ thu lại toàn bộ sách vở giáo trình, hôm sau nữa sẽ được nghỉ để tổng dọn vệ sinh cũng như chuẩn bị cho đêm diễn văn nghệ. Đám học sinh hò reo ầm ĩ, cuối cùng những ngày này sắp kết thúc rồi.
.
.
.
"Hôm nay mày chép bài luôn ấy hả Minhyun??" Dongho tròn mắt nhìn đứa ngồi sau mình đang hí hoáy viết gì đó vào quyển giáo trình. "Ê phá là không tốt đâu."

"Tao đang để lại những lời khuyên bổ ích cho khoá sau đấy."

Nó hí hoáy viết một cách nghiêm túc, rồi cầm lên bàn giáo viên lúc cuối giờ. Gương mặt Minhyun cười cười đầy bí ẩn, đứa nào cũng lười đoán. Là người mang sách đi nộp về kho, Jonghyun tò mò mở ra xem Minhyun đã viết những gì.

"CẨM NANG.
1. Đi quân sự vui nhất là tuần cuối cùng.
2. Nếu có người yêu hoặc có ý định tán tỉnh, hãy đưa người đó ra khu nhà thể thao gần sân tập bắn, hoặc là tỏ tình trong lớp học luôn, không phải chỗ nào cũng lý tưởng để nói lời ngọt ngào.
3. Đại đội trưởng thường đẹp trai và được nhiều người crush, nhưng khoá học này thì Đại đội trưởng là của tôi.
4. Lên giảng đường phải ngồi giữa lớp mới dễ chơi Uno. Ma sói thì góc cuối lớp còn thích đánh phỏm thì ngồi bàn đầu cũng được.
5. Tiểu đội trưởng, Trung đội trưởng và Đại đội trưởng là người quyết định sĩ số, chỉ cần nó bao che thì đi chơi đến giờ ngủ cũng chẳng sao.
6.Phải tán được Đại đội trưởng. Không thì tán Trung đội trưởng. Nhưng mà đẹp trai (như tôi) trước đã nhé.
7. Kim JH ai lớp diu.
Kí tên: Hwang Minhyun."

Jonghyun bật cười.
End #24.

Hồi mình học cấp ba có quen một bạn nam khá hot vì bạn đẹp trai, lạ là mình không thấy bạn ấy đẹp trai. Mãi đến tận lớp 12, lúc xem clip kỉ yếu của lớp bạn, có đoạn bạn ấy được quay đến xong cười rộ lên, trời đất ạ cả lớp mình ú oà kêu gào ầm ĩ vì đẹp trai quá. Mình cũng shock dã man luôn kiểu mày có phải đứa tao quen không vậy? Nụ cười ấy thực sự có sức công phá lớn dã man ý, lớp mình ngồi tua đi tua lại cái đoạn đó để xem còn video của lớp thì bỏ xó. Trong lúc ngắm nụ cười của bạn mình kiểu eo ơi tao đổ mày rồi đấy, nhưng buồn thay lúc tan học gặp bạn dưới sân trường, cảm xúc của mình về 0 luôn, thấy nó hoàn toàn bình thường chẳng có gì đặc biệt. Hoá ra mình chỉ đổ giây phút bạn cười trong clip kỉ yếu thôi huhuhu =(((
Lên đại học thỉnh thoảng mình vẫn khoe bọn ở lớp là nhìn đi trường tao có bạn cười đẹp trai vậy nè =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net