ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

khi shin ryujin tỉnh dậy một lần nữa, góc đệm đã lạnh từ lúc nào, người bên cạnh cũng chẳng còn. dù gì cũng không phải lần đầu, vậy mà lần nào nàng cũng sợ hãi như thế

ryujin uể oải trên giường, tay phải truyền đến cơn đau nhức tê dại. nàng nhăn mặt xuýt xoa một tiếng, trận chiến ở nhà thờ đã chẳng cần phải tốn quá nhiều sức đến như thế nếu nàng kết thúc nhanh gọn với một vết cứa ngay họng ả khi nàng tóm được khuôn mặt đó. thay vì bày bừa bằng cách phá hủy nhà thờ rồi để cái xác lửng lơ khiến những người dọn dẹp mắc buồn nôn ở đó, cùng với những lời cảnh cáo từ công ty. ryujin biết thế, nàng kệ, tại nàng đang có tâm trạng. mà con người lúc tâm trạng thì chẳng làm được việc gì ra hồn

đáng lẽ ryujin nên đi học, ngoan ngoãn trên lớp và nói chuyện về gì đó với bạn bè. nàng rõ có thể làm những việc như thế. vậy rồi nàng quyết định chẳng làm

đã có thể làm tốt hơn nhưng rồi lại cuối cùng lại chẳng theo đó mà làm. kết cục vốn dĩ đã định sẵn

là chẳng có gì ra hồn


ryujin nhắm mắt, cuối cùng lại mệt mỏi chìm vào trong giấc ngủ lần nữa. thỉnh thoảng lại ước sao không tỉnh lại nữa cũng được. nàng cũng chẳng muốn nhìn thấy shin yuna, nhìn thấy em dùng nụ cười như nắng ban mai nói chuyện với mọi người rồi lại ân cần nhìn nàng, cất tiếng cười khúc khích nắm cánh tay nàng đung đưa

không xứng đáng một chút nào cả. càng cảm nhận hạnh phúc ryujin càng muốn chết

_____________





ryujin mơ. nàng sợ những giấc mơ. chúng là cơn ác mộng chết tiệt

gió thổi mạnh và trời đổ đầy tuyết, ryujin đứng lặng người, nàng không thấy lạnh chút nào, bởi vì nàng đang mơ mà. nàng biết rõ, nhưng nàng không chạy thoát khỏi cơn ác mộng này được. nàng không chạy được, bước chân nàng cứ vô thức tiến lên, mất kiểm soát

nàng thấy căn nhà nhỏ quen thuộc, thấy gã đàn ông đã cứu rỗi nàng, thấy ả đàn bà đã phá hủy mọi thứ, thấy nụ cười ngây ngô như ánh mặt trời nhỏ trên khuôn mặt em. nàng thấy khuôn mặt của bản thân mình ở đó, đầy hạnh phúc và mãn nguyện

không được rồi

không nhìn nổi nữa

chết điên lên mất

đây chắc chắn là sự trừng phạt.






ryujin nhắm chặt mắt, thà tất cả chỉ toàn là tối đen còn tốt hơn cả trăm ngàn lần. ấy mà nhắm chặt lâu đến thế tưởng chừng đã trôi qua biết bao tiếng đồng hồ. cuối cùng khi mở mắt ra, tất cả mọi thứ vẫn giậm chân tại chỗ, không thoát được.

ryujin ngồi trên chiếc ghế gỗ quen thuộc, nhìn đứa trẻ bên cạnh đang ăn bát cháo nóng hổi và người đàn bà dịu hiền trìu mến nhìn nó. ngón tay bà còn vuốt ve trên gò má hồng hào của đứa trẻ

"ryujin con yêu"

"tình yêu của chúng ta"

"món quà nhỏ được ác quỷ vun đắp"

"mẹ sẽ gửi con về đúng nơi của mình. là địa ngục, con yêu"

đứa trẻ lịm dần trên bàn, người đàn bà nở nụ cười dịu dàng, con dao bếp lướt nhẹ một vòng quanh đỉnh đầu, lạnh lẽo chạm qua gáy. đứa trẻ chìm vào giấc ngủ, trên khoé môi còn vẽ lên nụ cười vô thức. ryujin ngắm nhìn khuôn mặt non nớt của đứa trẻ, không biết nó đã mơ gì, nhưng chắc chắn đó là giấc mơ đẹp nhất cuối cùng

cánh cửa bật lên một tiếng, người đàn ông bước vào từ cánh cửa, cởi bỏ lớp áo vest luôn đậm mùi thơm phức nước xả từ cửa hàng giặt là. cũng là thứ duy nhất giúp ông che phủ được cái mùi máu tanh tưởi luôn hiện hữu trên đầu ngón tay.

"dao không phải trò đùa với trẻ con đâu, em biết rõ mà" gã nói trong khi gỡ đầu nút áo nơi cổ tay. người đàn bà mỉm cười nhìn người chồng trước mặt mình, cô nhấc đứa trẻ vẫn còn đang say giấc ngủ kia lên, đầu dao sắt nhọn kề sát lên cổ

"em đâu có đùa đâu. nếu anh không từ bỏ nhiệm vụ này. em sẽ giết ryujin đấy"

"mà người như anh chắc cũng không ngại đâu. dù gì thì nó cũng là một đứa đầu đường xó chợ may mắn được anh nhặt về thôi mà. thế nên để cho chắc em cũng đã cài một quả bom nhỏ hẹn giờ trên cặp yuna rồi. chỉ cần đúng giờ con bé về nhà thôi là tất cả chỗ này sẽ bùng cháy" người đàn bà đùa nghịch trên cổ đứa trẻ, giọng điệu vẫn giữ vẻ ôn hòa

"em đang luyên thuyên gì vậy..." ryujin chăm chú nhìn từng nét trên khuôn mặt gã dần thay đổi. từ bình tĩnh đến ngỡ ngàng, sau đó là cái cau mày hiện rõ trên trán. khuôn mặt người đàn ông tối sầm lại, gã cứng đờ người khi nghe từng câu chữ mà người đàn bà đang nói.

"em làm việc cho người anh sẽ đi giết vào tối nay đấy. giờ thì anh hiểu chưa?" người đàn bà tiến lại gần, tay ôm đứa trẻ say giấc ngủ "anh thật sự rất mạnh yoosun, thế nên em phải tự tạo cho anh một điểm yếu và nắm thóp nó"

"sau cùng thì...

em thật sự rất vui vì đã lấy anh và chăm sóc hai đứa trẻ đáng yêu của anh" người đàn bà ôm đầu đứa nhỏ, dịu dàng xoa mái tóc mềm và nở nụ cười hạnh phúc như bao ngày

....

....

....





"buồn thật đấy"

máu văng ra thành một vết dài lên dốc tường trắng xoá. mái tóc của người ấy, mùi hương dịu ngọt quen thuộc người ấy vẫn còn thoảng trên đầu mũi. ấy thế mà vài giây sau cả người nàng đã chẳng còn hương vị ngọt ngào dịu êm nào nữa. chỉ có mùi máu tanh tưởi xộc lên cánh mũi, cả người nàng nằm gọn trong vũng máu đỏ tươi của chính nàng

"anh thật sự yêu em rất nhiều."

cánh cửa bật lên một tiếng, có người mở cửa, đôi chân từng bước, từng bước tiến vào





"bố....?"




"mừng con về nhà, yuna thân yêu."


người đàn ông dịu dàng tiến đến ôm chầm lấy đứa trẻ, gã hôn lên gò má em, nóng hổi và ấm áp. gã cởi cặp em xuống, khóe môi kéo lên nụ cười, ôn tồn hỏi em hôm nay học trên trường thế nào, liên tục hỏi những lời vô nghĩa. yuna bối rối, em nhìn thấy mẹ đang chảy máu, chị ryujin của em nằm gục dưới sàn. lần đầu tiên em thấy bố khóc, khuôn mặt đã đầm đìa nước mắt từ lúc nào

"làm ơn, quên hết đi yuna. xin con đừng nhớ gì cả"

"tạm biệt."





gã ném hai đứa trẻ ra ngoài, shin yuna bị văng vào bụi cỏ, khi em đang khó nhọc đứng dậy thì ngôi nhà đã vang lên tiếng nổ chói tai. cả căn nhà bốc cháy, đỏ rực và khói bốc nghi ngút giữa bầu trời tối đen. yuna mở đôi mắt to tròn, nhìn sâu vào trong đám lửa ấy, cuối cùng cũng chỉ thấy một màu đỏ, một màu đỏ cháy, đã lan ra và thiêu đốt cả linh hồn em






shin ryujin ngồi im trên ghế, nàng giống như đang coi một bộ phim, từ đầu đến cuối là tường tận về bi kịch của một gia đình. nàng ở trong đám cháy, để ngọn lửa bám lên cơ thể mình, để cho nó thiêu đốt nàng. nhưng không được, vì nàng vẫn còn đang mơ mà, ngọn lửa chẳng thể nào làm đau nàng





ryujin nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi, chỉ có bọn họ là nóng đến bỏng rát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC