giấc mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

shin yuna nghĩ rằng em đã không còn mơ về những giấc mơ từ lâu, bởi chẳng có lần nào chìm trong giấc ngủ mà em có thể nhớ lại được về chúng. điều duy nhất yuna nhớ rõ là không gian đen kịt mỗi khi nhắm mắt lại, chỉ có thế. ryujin cười, nàng nói rằng có lẽ do em quá nhạt nhẽo nên chẳng mơ được gì thú vị để mà nhớ tới cả

"mơ cũng chỉ là mơ thôi"

"nhưng mà ấy..." ngón tay người lớn tuổi đùa nghịch bên đùi non rồi chậm rãi tiến vào vạt váy lấp ló, yuna cảm nhận được cỗ lạnh lẽo nơi đầu ngón tay nàng, cả người vô thức run rẩy. "không có được quên ngón tay của chị nhé"

"chị biến thái" yuna nheo mắt nhìn nàng, cuối cùng sau đó vẫn là chủ động hôn lên môi của người trước mặt. hai tay em quàng lên cổ ryujin, đầu nhỏ dựa lên bờ vai của nàng, đôi mắt nhắm nghiền, cất từng hơi thở nặng nề

_________

yuna
yuna
shin yuna..

cánh cửa cất tiếng nói, à không, là giọng nói phía sau cánh cửa. shin yuna 8 tuổi, tóc buộc hai bên, cặp gắn thỏ bông và khuôn mặt trầm ngâm đứng trước cửa nhà. trên cửa gắn chi chít những mảnh giấy nhớ đủ loại màu sắc. yuna nhớ nét chữ đó, nó là của mẹ

"có đồ ăn sẵn trong tủ, hai bố con đem hâm lại nhé"

"yuna, nếu con còn lén mở tủ để lấy đồ ăn cho chó nữa thì mẹ sẽ phạt con đó"

"nguyên liệu để làm món pizza siêu ngon cho yuna"

"yuna..."

"yuna sao con không mở cửa và bước vào nhà của chúng ta?"

yuna chạm lên tay cửa sắt lạnh lẽo, gạt được kéo xuống, tiếng cạch vang lên chói tai, chốt đã mở và không gian đen kịt luẩn quẩn hiện lên qua khe cửa

"em thật sự muốn nhìn bên trong đến vậy à?" một bàn tay khác nắm lên cổ tay yuna, lực mạnh đến nỗi giống như muốn ngăn không cho em mở cửa

yuna ngước mắt lên, là shin ryujin. nàng trong bộ dạng trưởng thành, áo trắng sơ vin cùng quần đen chỉnh tề và khoác lớp áo măng tô đen dài chấm gót bên ngoài. nàng cúi xuống sao cho ngang với yuna 8 tuổi, nụ cười nàng dịu dàng nhưng đôi mắt nàng lại mang đến một cảm giác sợ hãi đến độ em không thực sự nghĩ là nàng

cũng có thể. vì yuna đang mơ mà

"em biết rõ mà yuna, đằng sau cánh cửa này là thứ mà em không muốn nhìn thấy nhất đấy" bàn tay ryujin chạm lên mái tóc người nhỏ tuổi rồi chỉnh lại những phần tóc rối vào đúng nếp

"đừng cố mở cửa, yuna"

___________

"tôi tự hỏi điều gì khiến cho con người này lại cố cắm đầu chạy ngược về những điều của quá khứ nhiều như vậy?" chaeryeong cầm mấy hộp thuốc đủ màu rồi lần lượt đổ ra khay nhỏ, sau đó lần lượt chia đều vào các túi giấy. ryujin ngồi tựa trên thành giường, người nhỏ tuổi cạnh nàng đã ngủ say, hai tay còn ôm chặt lấy cánh tay trái của nàng

"đừng hỏi tôi mấy cái đấy, tôi ghét bị hỏi mấy câu sâu sắc lắm. mà tôi nghĩ cậu cần tăng liều lên hơn đấy, yuna lại bắt đầu có cảm giác lại rồi"

"nhanh như vậy sao? tôi mới thêm liều lượng vào cuối tháng vừa rồi thôi đó" chaeryeong cằn nhằn, tay lục lộn xộn trong cái túi vải to bự với vô số loại thuốc của mình, tiếng xột xoạt rồi là tiếng thở dài có phần não nề. chaeryeong đặt túi nhỏ lên kệ "cô bạn thân yêu à, sớm muộn gì thì cây kim trong bọc rồi cũng có ngày chui ra thôi. mấy viên thuốc này của tôi không thể ngăn cản những tế bào mạnh mẽ trong bộ não tràn đầy hoài nghi kia đâu. hãy để em ấy đối mặt đi"

"thế thì chỉ có nước tôi hoặc yuna chết hoặc cả hai đứa cùng chết thôi" ryujin đáp, tay phải vuốt những lọm tóc rơi trên má em. yuna nhíu mày, hơi thở của em dần trở nên nhanh hơn. ryujin nằm lại xuống rồi ôm em vào lòng vỗ về, giống như cách mà nàng đã luôn làm từ rất lâu về trước

___________


shin yuna lại mơ.

lần này giấc mơ không giống như nhiều lần trước. yuna mơ mình đang nằm dài trên bàn ăn, mẹ ở đằng sau nấu món sườn xào mà em từng thích, có tiếng đài phát nhạc và tiếng ngáy gầm gừ của bé cún golden đang ngủ ngon trên đệm. yuna liếc mắt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trắng xoá màu của tuyết, từng hạt tuyết rơi ly ti phủ kín cả con đường. tiếng lộc cộc bên ngoài cửa, rõ chẳng biết là gì ấy thế mà theo vô thức em lại chạy vội đến, giống như một thói quen vậy

là bố.

cánh cửa mở. shin yuna bé nhỏ lấy đà nhảy bật lên ôm chầm lấy người đàn ông to lớn trước mặt, cả người bố phủ đầy tuyết trên áo rồi trên cả phần râu lởm chởm, ấy vậy mà bố lại còn cọ lên mặt yuna trêu ghẹo. "haha, nhột quá" bố nhấc cả người em lên, quay lên quay xuống mấy vòng, cả căn nhà cứ như vậy ngập tràn tiếng cười nói vui vẻ. bố đặt yuna lên ghế cao, hai chân em đung đưa, tay vẫn còn ôm chặt cổ bố

"yuna con yêu" yoosun vuốt dọc tấm lưng nhỏ "con có muốn có chị không?"

"dạ?" yuna nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu "chứ không phải là muốn có em ạ?"

"cái đó cũng được, nếu mẹ con muốn. em nhỉ?" yoosun đưa mắt nhìn vợ. cô mỉm cười nhún vai đáp "nếu bố con muốn"

"khụ khụ.. trước tiên thì bố muốn cho con gặp một người" yoosun đi về phía xe, yuna tò mò leo lên cửa sổ sau nhà nhìn. bố mở cửa sau của xe, dắt theo một bạn gái nhỏ nào đó bên cạnh tiến dần vào nhà. bạn gái nhỏ nhìn thấy em, nửa giây cũng chưa từng rời tầm nhìn. yuna có chút sợ

"từ nay ryujin sẽ là chị gái con. con đồng ý chứ yuna?"

mọi thứ diễn ra một cách đột ngột khiến yuna có chút ngượng ngùng, em cúi đầu xuống giống như muốn né đi. ấy vậy chưa kịp bỏ chạy đã bị một bàn tay nhỏ kéo trở lại trước mặt

"chị sẽ luôn ở cạnh và bảo vệ yuna" ryujin dõng dạc tuyên bố. yuna khuôn mặt ngơ ngác nhìn chị, sau đó nở một nụ cười tươi rạng rỡ. "em cảm ơn"  mùa đông năm ấy đã thật lạnh lẽo, vậy mà người trong lòng lại quá đỗi ấm áp

_____________

"chị xin lỗi, là chị vô dụng"

"chị đã không bảo vệ được em"

"hay bất cứ gì cả"

shin yuna giật mình tỉnh dậy. mồ hôi ướt đẫm trên trán chảy dài xuống hai bên thái dương. bên ngoài vẫn tối om, bên cạnh là ryujin đang say giấc ngủ ôm chặt cả người em. vất vả lắm mới gỡ được cái tay của nàng, yuna bước vào nhà vệ sinh, dội từng đợt nước lên mặt mình. em chắc chắn là đã cảm nhận được nó, không lẫn vào đâu được, ấy vậy mà vẫn không tài nào nhớ ra được manh mối gì

"không được, phải cảm nhận được cảm giác đó"

yuna mở ngăn kéo rồi rút con dao rọc giấy từ trong đấy ra, dứt khoát cứa một đường thật sâu vào lòng bàn tay mình. đường dao nhọn hoắc kéo dài, mãu nhanh chóng rỉ ra, từng dòng, từng dòng đẫm trên sàn trắng. shin yuna chăm chú nhìn xuống

máu, đỏ, cảm giác sợ hãi và đau đớn này

chắc chắn là chưa đủ để tái hiện lại

nhưng đủ để làm nó nhớ ra


"đã nói đừng mở ra rồi mà, thiệt tình"

yuna khuỵ xuống, ngực trái em đập mạnh từng nhịp, cuống họng nghẹn lại như mắc cái gì đó, yuna cảm thấy khó thở. em nhắm mắt lại, mọi thứ cứ thế lướt qua, rõ mồng một như thể mới xảy ra ngày hôm qua vậy

"YUNA, YUNA, MỞ CỬA RA YUNA!" ryujin gõ cửa liên tục ở bên ngoài. nàng chợt tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng động kì lạ phát ra từ phòng vệ sinh, yuna bên cạnh đã biến mất từ lúc nào. lòng ryujin bồn chồn, cầu nguyện rằng đó chỉ là một vài tác dụng phụ do thuốc gây ra

cài chốt cuối cùng cũng bật ra một tiếng, yuna mở cửa đứng trước mặt nàng, bối rối nở nụ cười. "em mới dậy định đánh răng một chút mà chẳng hiểu sao lại cầm nhầm đầu dao cạo" yuna vừa nói vừa bĩu môi khoe vết thương cho nàng xem

"bất cẩn quá đó. nào ra đây để chị băng lại cho" ryujin kéo cánh tay em, dịu dàng thấm miếng bông gòn lau qua vệt máu rồi sát trùng lên miệng vết thương bằng cồn đỏ. màu đỏ sẫm từ lọ chảy ra thấm đẫm lên bàn tay em, một vài giọt từ kẽ ngón tay nhỏ xuống thảm, tạo thành một màu khó coi


"hãy cẩn thận vào lần sau nhé" ryujin nhìn em, yuna nở một nụ cười ngọt ngào như bao ngày, em hôn nhẹ lên má nàng, nũng nịu tựa vào vai người lớn tuổi








"vâng"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net