Ngày 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ký ức đầu tiên

Những ký ức đầu tiên có lẽ đã bắt đầu từ lúc mình 3, 4 tuổi. Vậy mà đến giờ, mỗi khi nhớ lại, những xúc cảm ngày ấy vẫn nguyên vẹn.

Mình có một tuổi thơ cũng " khá dữ dội". Đó là buổi trưa đầu hạ, đám trẻ trong xóm trốn cha mẹ ra ngoài tắm mưa. Đó là những chiều mát, cả nhóm tụ tập chơi năm mười, ô ăn quan, keng, đạp tường, nhảy dây và hàng ngàn trò chơi thú vị khác. Đó là trò chơi nấu ăn gia đình, đứa đóng vai mẹ, đứa là cha rồi vợ chồng con cái đủ hết, tụi mình đầu tư tới nỗi lấy mấy chiếc lá hay vé số người ta bỏ để làm tiền làm đồ ăn. Cả những tối mùa hè, tụi mình cùng nhau bắt dế, mình là đứa nhát gan, ban đầu nhìn mấy con đó sợ lắm, mà sau này đi chơi riết cũng quen, thậm chí còn học được cách phân biệt dế trống hay dế mái, dế nhũi hay dế mèn.

Lớn hơn một xíu, mấy cái thiết bị như tivi, laptap xuất hiện nhiều hơn nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng mấy đến cái " tình hàng xóm " của mấy đứa trẻ tụi mình. Dù là nhà ai cũng có tivi cơ mà tụi mình cứ thích tụ tập lại nhà một đứa coi, đi nhiều thành quen, đến nỗi riết rồi tụi mình cũng gọi mẹ nó là "má". Coi đông vui lắm, khác với cảnh mỗi máy như bây giờ nhiều. Mình thích cái cảm giác mà cả đám cùng chờ trước 15 phút mỗi ngày để coi đúng bộ phim mà mình thích rồi tới lúc coi cũng nhoi nhoi không yên, tụi mình cãi rằng ai tốt ai xấu, nhân vật nào đẹp hơn, người nào mạnh hơn, cả cái trò chọn nhân vẫn mình thích rồi diễn y như trong phim. Thiết nghĩ, hồi đó mình diễn cũng hay, cũng thật lắm chứ bộ mà hổng có ai nhận ra, làm uổng phí một tài năng hà! Mà ngộ nhen, sau một bộ phim là mình có một mơ khác nhau, coi siêu nhân thì mình muốn giải cứu thế giới, coi tsubasa cái muốn làm cầu thủ đá banh, thậm chí mấy phim về yoyo, con xoay hay xe đua thời đó tạo nên trend vô cùng hothit, ngốn cả đống tiền dành dụm của mình. Mấy trò chơi trên laptap cũng được tụi mình thức hiện giống vậy. Đâu phải nhà ai cũng có laptap cho mấy đứa con nít chơi, thế là cũng tụ tập lại nhà một người rồi từng đứa, rừng đứa một thay phiên nhau chơi, thấy tụi mình đoàn kết, yêu thương nhau ghê chưa! Tới giờ mình vẫn còn nhớ một vài trò hay ho như boom, zingspeed, khu vườn trên mây, đảo rồng bla bla. Bây giờ mấy lúc rảnh rỗi, mình cũng mò lại mấy trò đó, hoài niệm một xíu tuổi thơ.

À, còn cả mấy món ăn vặt tuổi thơ, cái quan trọng nhất nhất luôn mà xíu nữa mình quên mất tiêu. Mấy cái như bánh cua, bánh bí đỏ, cà rem hồi đỏ rẻ rề hà, tầm 3k 5k nhưng mà cũng đủ để mình phân vân: mua ăn hay để tiền mua đồ chơi, thiệt là một câu hỏi nhức óc!

Bây giờ, với một cú click chuột mình có thể coi được hàng trăm bộ phim mình thích, chục tựa game mình yêu, có cả ngàn người " bạn " và mấy món ăn rẻ hời. Thế nhưng mình không có nổi cảm giác hạnh phúc vì chờ đợi từng tập phim, đùa vui cùng lũ bạn hay mừng rỡ vì dành dụm đủ tiền mua cái yoyo. Và những người bạn đó mình cũng không tìm lại được, tụi mình vẫn ở cùng xóm, vẫn nhìn thấy nhau mỗi ngày nhưng không biết từ khi nào, tụi mình có nhiều nhiều mối quan hệ riêng và xa cách nhau hơn, không giữ được mối quan hệ này nữa, chôn tuổi thơ vào dĩ vãng. Hồi trước mình hay buồn vì việc này nhưng giờ nghĩ lại mình thấy biết ơn họ nhiều hơn, cảm ơn vì mọi người đã cũng mình xây nên một tuổi thơ tươi đẹp như vậy nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net