2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung Nguyên Quốc, rạng sáng ngày 14 tháng 8.

"Quốc vương, ngài thật sự cần xem xét lại quyết định này! Chúng ta không thể làm phật lòng Ẩm Nguyệt Quân, ngài nhất định sẽ khiến chúng ta suy vong!"

Rầm!

"Lắm lời!"

Trung Thế Quang bừng bừng lửa giận, bàn tay đập lên bàn đang cảm thấy tê rần rần. Các quan chức xung quanh không dám nhiều lời, chỉ có Quan Ngự Sử mới dám đối chất với Đức Vua.

"Chúng ta sớm đã không còn trong thời kì của Tu Chân Giới rồi, Quốc Vương à! Vì con dân, ngài hãy tỉnh ngộ đi..!"

Vị Vua của một nước, vốn phải vì dân mà quyết, vì dân mà định, song, trước những uy áp lớn dần của Tinh Bàn Đế Quốc, hắn không có cách nào ngoài hạ lệnh triệu tập tất cả những tu sĩ, không phân biệt tuổi tác để đối phó với nước láng giềng. Kì thực hắn cũng không muốn phải dùng cách này, Ẩm Nguyệt Quân chưa bao giờ dung thứ cho một đất nước muốn lợi dụng các tu sĩ.

Nhưng biết làm sao, nếu như Tinh Bàn Đế Quốc thành công xâm lược, gia đình của hắn nhất định không thoát khỏi mệnh chết, trong khi tiểu tử nhà hắn mới được 6 tuổi. Hắn muốn bảo vệ gia đình mình, vương vị thì có là cái thá gì?

Trước đó, Trung Thế Quang đã từng nghĩ sẽ từ bỏ hoàng quyền, nhưng trớ trêu thay không ai muốn lấy vương vị này cả. Có người e ngại áp lực vương quyền, có người dự đoán trước được sắp có biến cố, có người lại chỉ đơn thuần là không ham danh vọng. Hắn chỉ còn cách nương nhờ sự giúp đỡ của các tu sĩ, bằng không, gia đình hắn thật sự sẽ tuyệt diệt.

Lệnh triệu tập của Quốc Vương được truyền đi ngay sau đó. Các dân thường ai cũng hoang mang, nhưng phàm là chuyện không liên quan tới họ, cũng chỉ bị bàn tán một chút rồi thôi.

Đến trước cửa của Tiêu gia, thân cận của nhà vua không vội vàng mà bước xuống kiệu. Cánh cửa dẫn vào gia môn từ từ được mở ra, các vị trưởng lão sớm đã đứng đợi ở cửa, tất cả đều cung kính cúi chào sứ thần do đức vua phái tới. Vị sứ thần hắng giọng, bắt đầu đọc Thánh chỉ của vua với âm vang lớn hơn bao giờ hết.

"Quốc vương có lệnh, triệu toàn bộ tu sĩ tới biên giới phía Tây, không phân tuổi tác thân phận. Vì quốc gia, mong các khanh sẽ dốc hết sức mình, bảo vệ đất nước khỏi sự xâm lăng của Tinh Bàn Đế Quốc!"

Một trong tứ vị trưởng lão không chần chừ mà tuyên bố:

"Thần xin tuân mệnh!"

Nhưng ba vị trưởng lão còn lại lặng im không nói gì, họ có điều cần suy nghĩ. Quan chấp hành cũng coi như cả bốn vị đều đã chấp thuận, ung dung phất tay áo rồi quay người rời đi. Cánh cổng gia môn từ từ khép lại, tiếng bàn bạc giữa các tộc nhân càng ngày càng ầm ĩ.

Có người khí phách oai hùng, sẵn sàng xông pha tiền tuyến bảo vệ quốc dân. Có người đa mưu túc trí điềm tĩnh phân tích những điểm bất cập trong lệnh triệu tập này của nhà vua, đồng thời chỉ ra lí do cho hành động ấy. Lại có người mang nặng tình cảm gia đình, cực lực phản đối quyết định của quốc vương trong khi ôm chặt lấy tiểu hài tử nhà mình.

Mẫu thân của tiểu hạnh nhân chỉ đứng trong góc, cắn răng không nói chuyện. Dường như mọi người đều phải khởi hành trong hôm nay, trừ những người không có linh căn để tu luyện thì bất cứ ai cũng phải tuân mệnh. Bà chợt thấy may mắn vì sáng nay tiểu cô nương của bà đã đi về phía tế đàn tận phía Đông, tạm thời tránh được vấn đề lần này.

...

Ta được nha hoàn phụ trách chuyển cho nữ sĩ cai quản tế đàn. Theo từng bước chân của nữ sĩ, ta dần tiến sâu vào trung tâm, mỗi một bậc thang tựa như một bức tường với uy áp vô hình, dần dần đè nặng lên cơ thể nhỏ bé của ta. Với tinh thần lực, ta hoàn toàn có thể tạo ra một lớp bảo vệ nhỏ để giảm thiểu ảnh hưởng, nhưng thiết nghĩ có một số điều không tiện để lộ, ta chỉ có thể nhận nhịn chịu đựng khảo nghiệm này.

Bước đến bàn tế ở trung tâm, nữ sĩ nhẹ nhàng đặt ta ngồi xuống. Nơi ta đang ngồi được bao quanh bởi những phiến đá kì lạ mà kiếp trước ta chưa hề được nhìn thấy, chúng tỏa ra quang mang ấm áp xen lẫn với giá lạnh, âm dương luân chuyển xung quanh khiến khắp cơ thể ta nhộn nhạo khó nói nên lời. Chỉ thấy vị nữ sĩ chầm chậm ngồi xuống, hai chân xếp bằng, thầm niệm khẩu quyết.

Cơ thể ta cuối cùng cũng xuất hiện biến chuyển, nương theo ánh sáng xanh vàng xen kẽ của những phiến đá, ta cảm nhận được cả cơ thể như đang có dòng điện chạy qua, không những thoải mái mà còn vô cùng mãnh liệt. Mơ màng trong sự tê tái nhè nhẹ, ta chợt bừng tỉnh khi nhận ra dòng điện lực nhỏ này lại chính là yếu tố quan trọng trong việc đả thông kinh mạch.

Không quan tâm liệu nữ sĩ có trông thấy hay không, ta cũng ngồi xếp bằng, điều hòa hơi thở, dẫn dắt luồng năng lượng tiến vào cơ thể. Các mạch theo thứ tự khai thông lần lượt là, nhâm mạch, đốc mạch, xung mạch, đới mạch, âm duy mạch, dương duy mạch, âm kiểu mạch, dương kiểu mạch, tất cả đồng thời giúp điều tiết mười hai đường chính kinh trong cơ thể.

Ta vốn nghĩ rằng với dòng điện này việc khai thông kinh mạch sẽ thoải mái hơn, nhưng dường như việc kiểm soát dòng điện lại khiến ta hao tổn sức lực, trên trán lấm tấm rịn ra vài giọt mồ hôi. Ta cảm thấy đau nhói mỗi khi dòng điện mạnh mẽ quá mức, nhưng lại phải liên tục thúc đẩy mạch điện khi sức ép giảm xuống.

Nữ sĩ đã mở mắt nhìn ta từ bao giờ, nhưng ta không dư dả thời gian để phòng bị. Nếu đả thông kinh mạch thất bại, ta chỉ có thể chấp nhận làm phế nhân cả đời.

Có lẽ vị nữ sĩ cũng hiểu mục đích của ta, cô vòng ra đằng sau, chậm rãi đặt hai tay lên tấm lưng bé nhỏ của ta, từ từ hướng dòng điện đi theo kinh mạch. Chỉ vài khắc sau đó, nhâm mạch đã được thông qua, ta cảm thấy khắp người như được bao bọc trong một loại sinh khí mới mẻ, cảm giác thông suốt của nguyên khí lưu thông trong cơ thể quả thực vô cùng thoải mái.

Nữ sĩ nhìn ta với ánh mắt đăm chiêu, mà ta chỉ có thể bối rối mà né tránh ánh nhìn ấy. Cũng do ta quá hấp tấp, nhanh chóng muốn mạnh lên mà lại quên khuấy mất bản thân cần bảo vệ kĩ càng những bí mật của bản thân. May mắn cho ta, nữ sĩ không hỏi han gì thêm, chỉ lẳng lặng bước tới bia đá trước bàn tế, âm thầm đánh giá kết quả của khảo nghiệm.

"Cửu Âm Tiên Thể, song linh căn, linh căn biến dị Quang - Hoả."

Ta hơi sửng sốt, bất ngờ vì tư chất của cơ thể này quả thực không tồi, có lẽ trước khi tròn 11 tháng tuổi đã gặp phải kì bảo nào đó không chừng. Nếu là bẩm sinh, vậy lại càng tốt.

Nhưng suy xét kĩ lại, dường việc tu luyện với cơ thể này cũng vô cùng gian nan.

Bình thường với tố chất thể Âm, khả năng chịu lạnh kém, linh căn sẽ theo đó mà tương thích với thân thể, thường sẽ là Phong, Lôi, Thuỷ, Ám. Việc tu luyện dựa trên khí lạnh sẽ tăng cao khả năng kiểm soát môi trường xung quanh, bảo vệ thân thể, cũng giúp cho cơ thể thích ứng.

Mà trường hợp thể Âm gặp linh căn thể Dương, vừa có lợi mà cũng có hại. Vì tính chịu lạnh kém, chịu nhiệt lại tốt, nên khi tu luyện Dương linh căn sẽ đạt được tốc độ cao, đồng thời trung hoà hai cực Âm Dương trong cơ thể. Trong khi đó, để có thể kiểm soát nhiệt lượng xung quanh, phải không ngừng xuất ra dương khí để bảo trì thân nhiệt. Kết quả của việc tu luyện với tố chất này là vô cùng tốt, nhưng quá trình lại thập phần gian nan, cũng đòi hỏi người tu luyện phải đạt tới cảnh giới cao mới phát huy được năng lực.

Nữ sĩ bế ta - người đang nghiêm túc suy nghĩ về định hướng tương lai khỏi tế đàn, từng bước từng bước đi xuống xuôi theo những bậc thang. Tì nữ phụ trách bảo vệ ta đã chờ sẵn ở dưới cổng.

Ta thấy chỉ trôi qua mới vài canh giờ, nhưng đối với cô ấy đã là hơn một ngày. Ở nơi không quá xa kiệu, những người khiêng kiệu cùng các cung nhân khác đang thu dọn chỗ nghỉ ngơi vào tối hôm qua. Rất nhanh sau đó, đoàn người khởi hành quay trở về gia môn.

Dọc đường đi, vẫn là vô vàn những khóm cây ấy, nhưng tốc độ hấp thụ của ta đã nhanh hơn nhiều so với trước kia, đều nhờ vào nhâm mạch mới được đả thông ở tế đàn. Ta không quá hấp tấp, dẫn dắt nguyên khí chảy chậm vào trong cơ thể, tụ lại tại đan điền.

Với tiến độ này, ta chỉ cần học được một bí pháp là đã có thể chính thức tiến vào Luyện Khí Kì. Nhưng trước đó, vẫn cần mài giũa cơ thể để trở nên bền dẻo hơn.

Khinh công, Bách Biến Bộ pháp, Thái Cực Quyền, Phá Thiên Thủ, Kim Cang Trảo, vô vàn những kiến thức căn bản mà ta gìn giữ được từ kiếp trước, tất cả đều lưu trữ trong không gian tinh thần, nơi kí ức được bảo tồn trọn vẹn.

Chăm chú săm soi bàn tay nhỏ của ta, những móng tay ngắn cũn sau lại trở thành những lưỡi dao sắc lẹm, xuyên thủng hàng phòng ngự của kẻ địch, đưa ta tới chiến thắng biết bao lần. Dường như thời gian quả thực có sức mạnh đổi thay tất cả, biến một cường giả lang bạt như ta thành tiểu thư chân yếu tay mềm, trói gà không chặt.

Tiếng bước chân đều đặn của các phu khiêng kiệu vang lên bên những tiếng lọc cọc của sỏi đá. Hai mắt ta hơi díu lại, dường như cơ thể trẻ em đã không thể chống chịu được cơn buồn ngủ, ta bất đắc dĩ phải nhắm mắt vào.

Một lần nữa, tinh thần lực của ta lại trôi nổi trong không gian hỗn độn, lốc xoáy trước đó đã sớm tan đi, để lại một mớ hoang tàn. Ta không dám manh động, duy trì hình dáng bé nhỏ mà tìm kiếm xung quanh. Đó cần phải là một căn phòng với chiếc tủ gỗ hoa khắc rồng, nơi mà sư tôn trước kia thường cất giữ bí tịch.

Mất một lúc lâu sau, khi ta gần như đã bỏ cuộc, phía sau lưng liền bị một vật trôi nổi va vào. Chỉ thấy vật thể đó xuyên qua tinh thần lực, tiếp tục trôi về phía trước. Ta không thể tin được vào mắt mình, hình thái thức thần mà cơ thể này có thể chống chịu được sao lại yếu như thế, đến mức một vật thể không tồn tại trong không gian tinh thần vẫn có thể đi xuyên qua?

Ô, nhưng mà khoan đã.

Đó không phải là cái tủ mà ta đang tìm sao?

Bất chấp sự nguy hiểm mà xung đột cấp bậc mang lại, ta nhanh chóng kết thành tinh thần lực dày đặc hơn, phóng tới chiếc tủ nhỏ và nhanh chóng lục tung những gì đang ở bên trong. Đó là tất cả những kiến thức mà ta cần phải học lại từ đầu. Khi xưa mất đến hơn mười năm, vậy bây giờ chắc cùng lắm cũng chỉ mất 8 năm thôi.

Ta mơ hồ cảm nhận được gió lốc lại sắp hình thành, vội mang hết những kiến thức đó ra ngoài, nhanh chóng lủi khỏi không gian tinh thần.

Ta mở mắt, kiệu đã sớm dừng lại từ lúc nào, nhưng xung quanh lại im ắng hơn bao giờ hết. Những bí tịch hiện ra từ không trung, rơi lộp độp xuống xung quanh ta. Thu tất cả vào trong Túi Càn Khôn mà mẫu thân cài vào người, ta bước từng bước ngắn mà cẩn thận để xuống khỏi kiệu.

Kiệu đang dừng trước cổng Tiêu gia, cánh cửa gỗ son đã hơi bong tróc ngoài rìa, hé mở, đung đưa theo luồng gió đang thổi xuyên qua kẽ hở. Tiếng gió vi vút lạnh lùng khiến sống lưng ta run lên từng chặp. Lảo đảo dùng đôi chân mới biết đi không lâu tiến lại gần, ta dùng hết sức mới có thể đẩy được cánh cửa ra, trợn mắt nhìn khung cảnh trong thủ phủ.

Nhà tan cửa nát, không một bóng người.

Đầu óc trống rỗng, ta không kìm được mà chạy từng bước về khu nhà của nhánh nhỏ Tiêu gia - nhà của ta. Bước chân em bé loạng choạng như sắp ngã, đến khi cả người đổ xuống lại cố gắng đứng dậy, mặc cho đầu gối sớm đã rướm máu qua lớp vải bong tróc thậm tệ. Ta dừng bước trước cánh cửa mà trước kia mẫu thân từng bế ta qua. Hơi thở của ta dồn dập, dường như càng lúc càng mất kiểm soát.

Ta định dùng sức lần nữa để đẩy cửa bước vào, nhưng một vỏ ốc kì lạ gắn trên cửa đã thu hút sự chú ý của ta. Bàn tay nhỏ xíu run rẩy chạm vào vỏ ốc, nhưng không có gì xảy ra. Ta đánh bạo mà truyền vào phân nửa số nguyên khí ta hấp thụ trên đường trở về, quả nhiên vỏ ốc đã bừng sáng.

"Tiểu hạnh nhân của ta, con hẳn đã vượt qua khảo nghiệm mới có thể nghe được những lời này của mẫu thân. Chúc mừng nhé!"

Giọng nói ấm áp mà luôn đầy ắp niềm vui của mẫu thân vang lên từ trong vỏ ốc, lúc này lại hơi mang dáng vẻ của sự bất lực.

"Chắc khi về tới gia môn, con hẳn sẽ rất sốc trước cảnh quan nơi đây, phải không nào? Mẫu thân xin lỗi nhé, không thể ở cạnh con lâu hơn. Một phần những người tu đạo trong tộc đã sớm xuất phát về phía Tây rồi. Còn những người ở lại như chúng ta cũng có công chuyện nhất định phải đi."

Bạn im lặng, cảm giác trống rỗng dần lan ra khắp cơ thể.

"Nữ nhi à, mẫu thân không nên bỏ con lại, nhưng con chính là hi vọng của gia môn. Ta sớm biết con không phải là một đứa trẻ bình thường, chắc hẳn con đã tự cảm nhận được điều này. Người mẹ như ta chỉ có một mong ước."

"Con hãy trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức khiến chư thần cũng phải nhìn vào con, mạnh đến mức có thể đứng trên đỉnh của Tam giới, mang lại vinh quang cho gia tộc."

"Ta tin con, tiểu hạnh nhân."

Đoạn âm thanh dừng lại ở đây. Ta cảm nhận được sự tiếc nuối, nỗi đau xót, và cả hi vọng mong manh lẫn trong giọng nói của người. Ta không khóc, nhưng ta cảm thấy hụt hẫng. Một linh hồn vừa bước qua kiếp sống thứ hai, ta không nghĩ bản thân lại trải nghiệm cái sự cô đơn khi không còn gia đình một lần nữa. Lặng lẽ bứt chiếc vỏ ốc trên cánh cửa, ta cho nó vào trong Túi Càn Khôn, rồi phóng tầm mắt ra xa.

Cả gia môn được thu gọn vào trong tầm mắt. Ta chỉ mới tới đây không lâu, nhưng sự ấm áp của nơi này khiến ta nhớ về thời thơ ấu của kiếp trước, ta cùng mẫu thân tay trong tay nhảy múa bên vườn hoa tươi. Ta nhớ những câu chuyện cổ tích, nhớ cả tia nắng chiếu xuống hai bên má khi ta nằm dài trên đùi của mẫu thân.

Vậy mà một lần nữa, ta lại mất đi mái ấm của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC