3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta có đau không?

Bản thân ta đã tự hỏi câu này vô vàn lần trong kiếp sống trước. Thể xác sao, đương nhiên là có đau, nhưng chút đau đớn ngoài da ấy chỉ như một hạt cát nếu muốn so sánh với vết thương lòng. Sinh tử là chuyện của đời, kể cả những người tu tiên với tuổi thọ lớn hơn bình thường, cũng không thể tránh khỏi cái chết.

Đặc biệt là khi đứng trên chiến trường.

Ta mất gia đình, bản thân lại bị cuốn vào chiến tranh mà không thể mai táng người một cách chu toàn, đó chính là điều nuối tiếc lớn nhất khi ta ra đi. Nhưng nếu chỉ là gia đình, ta sẽ không ám ảnh đến vậy

Bằng hữu, sư tôn, những đứa trẻ, người trong lòng, những người ta thương yêu cứ vậy mà lần lượt biến mất trước đôi mắt phàm tục của ta. Ta tận mắt chứng kiến hình ảnh họ ra đi dưới đường kiếm của kẻ địch, càng đau khổ hơn khi có những người vì đao kiếm vô tình mà bỏ mạng.

Cuộc đời của một tu sĩ tự do chưa bao giờ ám ảnh ta đến thế. Những mối quan hệ mới đều bị chia cắt bởi cái chết.

Ngồi thẫn thờ trên bậc tam cấp trước cửa, ta thầm nhủ với bản thân.

Ít ra mẫu thân của ta vẫn chưa rõ sống chết, ta vẫn có cơ hội.

Ta tự an ủi, như thể đang cố gắng làm lành những vết sẹo sâu kín trong lòng.

Nước mắt và đau khổ không thể khiến những thứ đã mất quay trở lại, ta buộc phải bước tiếp, như ta đã từng làm. Nhưng ta phải đi đâu?

Chiến tranh đã khiến đại lục bị biến đổi nặng nề. Những nơi ta từng biết, có lẽ cũng chẳng còn như xưa. Bất giác, ta thấy bản thân thật đơn độc, tựa như nai con lạc bầy, không chốn nương thân. Trước khung cảnh vắng vẻ heo hút của gia môn, ta chỉ đành lê những bước chân nhỏ mà tiến vào khu rừng phía sau, với hi vọng có thể dựa vào tự nhiên mà cải thiện năng lực.

Di chuyển tấm thân nhỏ bé một cách chậm chạp, đối mặt với cánh cửa khoá chặt ở sân sau, ta cảm thấy dường như là ông trời đang cố ý thử thách ta.

Ta có thể phá khoá, nhưng đáng tiếc chiều cao vật lý lại không để ta chạm vào cái khoá này. Giả như dùng sức để kê đồ vật xuống dưới chân, ta cũng không có lòng tin về sức thăng bằng của cơ thể. Suy ngẫm một hồi, ta chỉ có thể đưa ra kết luận:

Không đi đường cửa chính, không trèo lên tường, vậy thì chỉ cần đào lỗ mà chui là được!

Vực dậy tinh thần, ta lúi húi bò sát xuống chân cách cửa, ước tính khoảng cách vừa đủ để bản thân ta chui qua. Vốn muốn dùng vỏ ốc để đào đất, nhưng nhớ tới đây là vật mẫu thân để lại, ta có chút không nỡ, đành dùng hai bàn tay non nớt liên tục bới đất.

Rất lâu sau đó, khi ta đã đào được hơn phân nửa, trời cũng đã về đêm. Sức cùng lực kiệt, đầu ngón tay rướm máu, nghĩ đến việc sau này còn phải đi bộ trong rừng, ta liền hướng về kho lương thực mà đi. Có thể trong kho đã sớm chẳng còn gì, nhưng nếu tìm kĩ chắc chắn sẽ sót lại vài món ăn.

Nghĩ là làm, ta dùng hết sức mở cánh cửa kho ra. May mắn thay, trời cao cuối cùng cũng không phụ lòng người, trong kho vậy mà vẫn còn một đống thực phẩm chưa bị dọn đi. Ta vội lục tìm vài món hoa quả, trực tiếp ăn ngay tại chỗ. Ăn xong lại lục lọi thêm một tẹo, tìm thấy vài miếng thịt bị bỏ sót, ta hí hửng vớ đại một mảnh vải gần đó, bàn tay đầy thương tích khéo léo buộc thành túi đeo vai.

Đến khi lương thực chất khá đầy đủ vào trong túi, ta mới tiếp tục quay về cánh cửa khoá kín kia. Lần này ta đã mang theo công cụ, thứ ta vô tình tìm thấy trong nhà kho. Nhờ có nó, thông đạo về phía cánh rừng chỉ chốc lát đã được mở ra, ta không chần chừ mà bò vào đó.

Lúc chui lên, đập vào mắt là bóng tối của cánh rừng, khiến ta có chút sợ hãi. Trần đời tu sĩ như ta không sợ ma càng không sợ quỷ, nhưng chỉ duy nhất e sợ bóng tối bao trùm.

Lặng lẽ nuốt nước bọt, ta không dám quay đầu, nhắm mắt bước đi thật nhanh vào trong khu rừng. Đi được một đoạn, hơi mở hé mắt ra đã lại thấy bản thân đứng giữa một biển hoa xanh biếc, ánh trăng dịu dàng chiếu rọi từ trên cao.

Khi ta đang định lấy nơi mày làm chỗ nghỉ qua đêm, chợt thấy hai mắt nhoè đi, cả người không khống chế được mà ngã nhào xuống bãi cỏ. Xung quanh ta văng vẳng những âm thanh hỗn tạp của những loài dã thú, nhưng ý thức của ta đã sớm phai mờ, đôi mắt non nớt khép dần lại trước khi nhìn thấy đôi giày của ai đó tiến lại gần.

...

"Chủ nhân, sao còn không quay về?"

"Ngươi bảo ta bỏ mặc tiểu tử này?"

"..."

Trên con đường mòn của khu rừng, chỉ thấy một người đàn ông lớn tuổi đang cõng trên lưng một em bé tròn trịa dễ thương. Đi bên cạnh ông là một chú chó cũng tròn trịa không kém. Sẽ không có gì bất thường nếu như chú chó này không mở miệng nói chuyện.

Họ vừa đi vừa nói chuyện, chỉ mất chưa đầy một khắc đã tới nhà của người đàn ông.

Đó là một căn nhà gỗ nằm giữa một mảnh đất nhỏ không có bóng cây. Những cây xanh trong rừng khéo léo quây thành một vòng tròn vừa vặn xung quanh ngôi nhà. Ánh trăng rọi từ khoảng trống bên trên xuống khu vườn trước cửa nhà, hoà cùng với ánh sáng chập chờn của bầy đom đóm, tạo nên khung cảnh thơ mộng hữu tình.

"Ta mang cô bé vào trong nhà, ngươi tạm thời cứ ở ngoài này đi."

"Chủ nhân?! Người nỡ đối xử với ta như vậy sao?!"

"Không nên làm trẻ nhỏ sợ."

Chú chó không dám trái lời người đàn ông, đành tủi thân tìm một mảnh cỏ mềm mại quanh vườn mà nằm xuống.

Sau cánh cửa gỗ khép hờ, em bé nhỏ nằm trên giường bệnh, cả người run lẩy bẩy dưới hơi lạnh toả ra từ bàn tay người đàn ông. Đó là cách chữa bệnh của ông ấy, rất nhanh sau đó đã dò ra được vấn đề trên cơ thể bạn.

"Tiểu Mao, lại đây, giúp ta kê đơn thuốc."

"Meo..!"

Một con mèo đen nhảy xuống từ bậu cửa sổ, thoắt một cái liền biến thành một nữ hài tử với đôi mắt hổ phách sáng quắc. Mèo yêu lấy ra một xấp giấy, rồi cầm bút lông mà chuẩn bị ghi chép.

"Bệnh vốn không nặng, chỉ là kiệt sức, tìm cho cô bé vài loại thảo mộc hồi sức như Ngân Bách Thảo và Đơn Quả là được. Vấn đề thật sự nằm ở tố chất cơ thể của cô bé, việc này chúng ta sẽ cần để ý kĩ hơn..."

Tiếng nói chuyện từ căn nhà cứ thế nhỏ dần nhỏ dần, cho đến khi đèn dầu trong phòng tắt hết, chỉ còn lại ánh nến le lói ở đầu giường, người ta mới thấy một mèo một chủ bước ra khỏi căn nhà. Mèo vẫn là mèo đen, nhưng chủ nhân lại là một nam nhân anh tuấn khí chất bất phàm. Gương mặt mang vẻ thư sinh hiền hậu, với mái tóc trắng dài xoã tung, nhìn từ đằng sau còn khiến người khác nhầm là nữ nhân. Kết hợp với y phục sáng màu, ống tay áo dài thanh tao thoát tục, thật sự giống như thần tiên giáng thế.

Mà vị "thần tiên" này, vừa ra khỏi nhà đã lỡ chân vấp phải đá, may mắn chưa ngã sõng soài ra nền đất.

Làm như chưa có gì vừa xảy ra, Viên Đông phất tay áo, lên giọng gọi giật thú nuôi về.

"Đại Lãn, quay lại đây! Đi cùng với Tiểu Mao, hái thuốc cho ta, có hiểu không?"

"Chủ nhân!! Ta chỉ vừa ngủ được một lúc, ngài đã gọi ta dậy để hộ tống con mèo chết tiệt này vào rừng, ngài ác có mức độ thôi chứ!"

Đại Lãn ngoe nguẩy cái đuôi xù, xem chừng rất khó chịu, nhưng đứng trước cái nhìn chằm chằm của chủ nhân, nó đành cụp đuôi mà lon ton chạy lại gần. Nhìn sang Tiểu Mao bên cạnh, chó lớn không thể che giấu được sự chán ghét. Mà mèo cũng vô cùng tinh ý, lạnh nhạt lườm chú ta một cái, rồi vểnh đuôi lên mà băng băng tiến vào rừng. Ngài chó không cách nào khác đành rầu rĩ chạy theo Tiểu Mao, còn Viên Đông đứng nhìn một hồi lại tiêu sái mà quay vào trong nhà.

"Chúng nó đã đi hết rồi, ngươi cũng nên tỉnh lại đi."

Ta nghe thấy tiếng khép cửa bên tai, xác nhận lời ngài ta nói là thật mới an tâm ngồi dậy. Thân thể bé nhỏ này thật sự khiến ta không thoải mái, nhất là khi trở nên quá sức nhỏ bé so với một tiểu tử kém ta cả trăm năm tuổi. Cố gắng để có dáng ngồi thanh lịch nhất, ta nhìn chằm chằm vào người thanh niên tóc trắng này, lên tiếng.

"Ngươi, nhận ra từ khi nào?"

"Hửm? Ngươi nói chuyện dường như có chút vô phép."

"Không phải việc của ngươi, ngươi biết ta tỉnh lại từ khi nào, nhanh chóng khai ra."

Ta dù chỉ một chút cũng không cảm thấy e sợ trước tiểu tử này, linh hồn trăm năm tuổi là ta sao có thể thua trước một nam sinh cao ráo nhìn có vẻ nhu mì này chứ. Sự tự tin của ta chính là được mài giũa trong suốt những năm tháng chiến tranh, trở thành một trong 10 người mạnh nhất đại lục.

Không biết chừng, quanh đây có thể có tượng của ta đó.

Viên Đông dường như không cảm nhận được sự sỡ hãi từ ta, cũng không cảm nhận được sức ép hay chút đe doạ nào. Vì vậy mà hắn kết luận, ta vô lợi mà cũng vô hại, dùng không được.

"Tiểu tử rất mạnh miệng, nếu vậy thì để ta nói ngươi nghe. Từ lúc kết thúc thảo luận với Tiểu Mao, ta đã để ý rồi. Ngươi cũng chỉ là một nhãi con, nghĩ có thể qua mắt ta sao?"

"..."

Ta thừa nhận, bản thân quả thực đã mạnh miệng. Với thân thể này, ta chẳng uy hiếp được ai. Giá như bây giờ ta vẫn còn tu vi, tên nhóc trước mắt chắc chắn không dám làm càn.

Chưa đợi ta tiếp tục lên tiếng, tên nhóc đầu bạc lại bắt đầu lải nhải.

"Mặc dù nhìn người ngứa mắt chết đi được, nhưng nể tình căn cơ của ngươi tốt, ta có thể cân nhắc mà nhận ngươi làm đệ tử. Thấy sao?"

"Không cần."

Ta thẳng thắn từ chối, rồi cựa quậy muốn ra khỏi giường. Lạch bạch bước ra mở cửa chính, ta chợt nghe thấy âm thanh rên rỉ của chiếc bụng rỗng. Da mặt lão nương vốn đã mỏng, gặp phải tình cảnh này khiến ta ngay lập tức muốn tự chôn mình xuống đất. Như chỉ chờ có thế, Viên Đông hắn nhanh tay lấy từ túi áo ra một gói bánh đậu xanh.

"Tiểu tử, ngươi chắc chưa? Làm đồ đệ của ta sẽ không phải lo ăn uống, trang phục cũng có thể mặc đồ đẹp, lão sư ta đây cũng không phải thiếu tiền đâu."

Hắn nói xong liền nở một nụ cười nhìn thì dịu dàng nhưng lại thâm sâu khó dò. Ta trầm tư lén xoa xoa cái bụng đói, thầm nhủ: Quân tử biết tiến cũng phải biết lui, làm người không nên quá chấp nhất...

Như mong muốn của hắn, ta cuối cùng vẫn quyết định gật đầu. Nhận bánh vào tay, ta hơi ngước lên hỏi hắn.

"Sư tôn, bái sư có cần quỳ hay không?"

Viên Đông nhìn ta với ánh mắt đầy kinh ngạc, hắn phất tay áo ngồi xuống ghế gỗ, nâng ly trà rồi hỏi ngược lại ta.

"Ngươi là người ở thời đại nào vậy? Bái sư không cần quỳ, lạy một cái cho có hình thức là được. Lão sư đây thực chất cũng chẳng cần một lạy của ngươi."

"Ồ."

Ta nhún vai, ngươi không cần thì ta không làm, càng tốt. Hỏi đáp qua loa một hồi, ta ôm túi bánh bò lại lên giường mà lúi húi gặm, nom như một chú chuột con háu ăn. Viên Đông đang uống trà lúc này mới giật mình nhận ra.

"Tiểu tử, ngươi vừa nói ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Mẫu thân nói ta vừa tròn 11 tháng tuổi."

"... Ngươi có phải người không vậy."

"Không đâu, ta là quỷ đấy."

Bản thân ta cũng không mấy bất ngờ trước phản ứng của Viên Đông, cố tình giả ngu mà trả lời hắn. Một phần cũng do hắn cứ một câu "tiểu tử" hai câu cũng "tiểu tử", khiến ta nghe mà ngứa ngáy khắp người.

Nếu như biết rằng sau này cuộc đối đáp ấy sẽ có ảnh hưởng đến ta, ta sẽ không đời nào ăn nói bừa bãi như thế.

Viên Đông đang tính nói gì đó, chợt có tiếng gõ cửa, liền mặc kệ ta mà chạy tới mở khoá. Một mèo một chó đứng lườm nhau trên bậc thềm, trên lưng con chó còn có một giỏ đầy những loại thực vật.

Ta đánh bạo đoán bừa, mèo đen hắn nói là Tiểu Mao, còn tên con chó này, hắn gọi Đại Lãn. Chúng nó thành công giao đồ cho chủ nhân, nhanh chóng tách ra mỗi con một ngả. Mèo về lại bậu cửa sổ, còn cún thì xoắn xuýt lại gần ta mà quấn lấy. Nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng nó, ta vẫn không kiềm chế được mà hơi giật mình.

"Chủ nhân, đứa bé này từ giờ sẽ ở lại đây ạ?"

"Ngươi tự nhìn tự biết."

Không rõ vì sao, ta cảm giác lúc Viên Đông nói chuyện với ta, hoàn toàn là bộ dạng chỉ biết trêu chọc, lợi dụng và đùa bỡn người khác, đến lúc nói chuyện với sủng vật thì lại lộ ra vẻ mặt lạnh lùng không muốn nói chuyện. Hắn lẽ nào... bị đa nhân cách?

Vị sư tôn mới nhận của ta nào hay biết ta đang nghĩ gì sau lưng hắn, chỉ thấy hắn hắt hơi một cái, rồi ung dung xách giỏ thảo dược vào phòng kín mà đóng cửa lại. Còn ta thì ngồi trên giường ăn bánh, trong đầu ngập tràn những ý nghĩ thương xót cho tâm lý bất ổn của sư tôn.

Đại Lãn cắt ngang mạch suy nghĩ của ta bằng bàn chân lông lá, nó dường như rất có hứng thú với một đứa trẻ là ta. Lại nói, chủ nhân của nó đối xử với ta cũng có chút khác biệt, đương nhiên phải tò mò rồi.

"Em bé, ngươi tại sao lại nằm giữa đường rừng vậy, gia đình của ngươi đâu?"

"Đi rồi."

Ta vừa gặm bánh vừa trả lời, giọng nói nhẹ tênh, dường như không gợn chút sầu bi hay muộn phiền gì. Vậy mà cẩu tinh nghe xong liền tưởng nó đã chọc vào vết thương lòng của ta, xoắn xuýt vẫy cái đuôi rồi kề mặt lên giường mà an ủi. Để tránh hiểu lầm không đáng có, ta đành nuốt miếng bánh rồi giải thích.

"Cha ta đi biên giới, còn mẹ ta vẫn chưa rõ sống chết, còn cơ hội, đừng lo quá."

"... Ta thấy chủ nhân nói đúng, tiểu tử ngươi đúng là chả giống em bé gì cả. Ngươi nói thử xem, thật sự là mười một tháng tuổi à?"

"Không tin thì đừng tin, hỏi hoài."

Ta cũng đâu biết có phải thật hay không cơ chứ.

Làm mặt xấu với Đại Lãn, ta hậm hực quay lưng vào mặt nó, ăn nốt miếng bánh cuối cùng. Bánh đậu xanh ngọt thật, lại còn hơi khô, khiến cổ họng ta bắt đầu khát điên lên được. Ta vội nhìn xung quanh, lấy đại cốc nước trên tủ đầu giường uống hết một mạch.

"Ấy! Đại Lãn, ngươi trông coi con bé kiểu gì vậy, sao lại để nó uống nước đó rồi?!"

Viên Đông bước ra từ trong phòng, đúng lúc nhìn thấy ta đặt cốc nước xuống, không kìm được mà lớn tiếng hỏi chú chó bên cạnh, khiến ta cũng giật mình mà ngơ ngác nhìn hắn.

Ta uống phải cái gì không nên rồi à?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC