4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viên Đông lại gần, nhìn vào cốc nước với đôi mắt bất lực. Nước này có tác dụng kích thích lưu thông nguyên khí, giúp dòng chảy vận chuyển nhanh và mạnh mẽ hơn. Thế nhưng, đối với đứa trẻ trước mắt này, lại là một mối đe dọa có thể ảnh hưởng tới căn cốt. Kinh mạch chưa thông đến mạch thứ ba, sẽ rất khó để kiểm soát dòng nguyên khí, trường hợp tệ nhất sẽ dẫn tới bạo thể mà tử vong.

Hắn không nói nhiều, nhanh chóng ngồi xếp bằng sau lưng ta, tay niệm thủ quyết, rồi ấn mạnh vào cơ thể của ta. Lấy da thịt làm trung gian, hắn dẫn dụ nguyên khí của bản thân vào kinh mạch trong người ta, cố gắng áp chế nguồn năng lượng bạo phát mà thứ thức uống kia mang lại.

Lúc bấy giờ, ta mới bắt đầu cảm thấy đau rát, rộn rạo trong lòng, tựa như có trăm ngàn con kiến lửa bò ngược bò xuôi, ngứa ngáy không thôi. Mồ hôi lấm tấm trên trán, ta cũng vội vào tư thế, bình tĩnh hít thở để điều tiết lưu thông nguyên khí, một lòng muốn bảo vệ kinh mạch của ta vẹn toàn.

Lão sư phụ vừa giúp ta áp chế, vừa gọi hai con sủng vật vào phòng lấy đan dược, làm mọi cách để giúp ta qua được ải này. Ta thấy những sợi tóc trắng xoã ra trên giường trúc, óng ánh dưới ánh trăng qua khung cửa sổ.

Tiểu Mao nhanh lẹ mang một túi đan được tới, đưa cho Viên Đông. Hắn chỉ chờ có vậy, đưa ta một viên, tự mình nuốt một viên, rồi tiếp tục vận khí.

Nhiệt độ trong phòng tăng lên từng chút một, hai thân thể tựa như cỗ máy tự toả nhiệt, toàn thân nóng đến chảy mỡ. Dường như đó là tác dụng phụ của viên đan, ta cũng đành cắn răng chịu đựng.

Gió lùa vào qua khe cửa, hoà cùng với dòng nguyên khí lưu chuyển mạnh mẽ trong không gian quanh phòng, khiến Đại Lãn phải hấp tấp nằm xuống trước khi bị gió bão cuốn đi. Ta cảm thấy một nguồn nhiệt lớn toả ra từ đan điền, cũng thấy đau nhói mỗi lần nguyên khi va chạm với kinh mạnh, cảm giác quá tải như sắp ngất đi tới nơi.

Ta bắt đầu thở bằng miệng, đôi mày trẻ con nhíu chặt lại, hai bàn tay đang kết ấn cũng phải run rẩy từng đợt. Mồ hôi ướt đẫm áo, hơi thở ta khó nhọc.

Khoảnh khắc mà ta tưởng bản thân sẽ hộc máu rồi nằm vật xuống, chợt nhận được một luồng khí dịu dàng, trong lành và êm ái. Nó giúp bình ổn tinh thân ta, đồng thời bao bọc lấy kinh mạch để tránh thương tổn.

Viên Đông cũng phát giác ra sự khác thường, vội nói.

"Tiểu đồ đệ, ngươi có cơ hội rồi, nhanh chóng dung nạp nguyên khí, trực tiếp khai thông mạch thứ hai đi."

Hắn dứt lời liền ấn mạnh một cái vào huyệt vị trên lưng, để ta tập trung vận chuyển nguyên khí. Tựa như gió bão rít gào, lốc xoáy cuồn cuộn, năng lượng hoành hành trong từng đoạn mạch, khiến ta khó lòng kiểm soát. Vẫn là dòng khí êm đềm ấy, tiếp tục dẫn dắt và che chở cho giao mạch trong người ta.

Một cảm giác khoan khoái chảy dọc khắp cơ thể, ta mở mắt, tưởng như bản thân đã trở lại những tháng ngày đầu tiên tu luyện, vô cùng gian nan, vất vả.

Chớp chớp đôi mắt tròn cún con, ta nhìn sư tôn, không giấu nổi sự hãnh diện trong mắt.

"Thành công rồi..!"

"Ừ, làm tốt lắm."

Hắn nhẹ nhàng lại gần, xoa xoa mái tóc ngắn cũn của ta, khen ngợi.

Dường như cơ thể này đã mang tinh thần ta trở lại những tháng ngày trẻ thơ, cầu khen ngợi cầu quan tâm. Nếu như vẫn là ta trước kia, ngoại trừ người ấy, ta sẽ chẳng thể để lộ dáng vẻ háo hức với ai khác.

Phải chăng đây là cơ hội cho ta làm lại? Rằng thiên đạo cũng muốn kẻ đơn độc như ta tìm lại được niềm vui trong cuộc sống?

Ta không biết, chỉ biết rằng giây phút này, ta thật sự muốn hòa làm một với cơ thể, trở thành em bé hồn nhiên không biết gì.

Không hề biết về những suy ngẫm trong bộ óc nhỏ của ta, Viên Đông lên tiếng nhắc nhở.

"Nhưng nói gì thì nói, ngươi phải để ý hơn chứ? Đâu phải cái gì cũng uống được, thật là, hại ta một phen khiếp vía."

"Xin lỗi..."

"Còn nữa, ngươi là đệ tử, phải gọi ta là sư tôn, biết chưa? Không được nói trống không."

Nếu như lúc này khuôn mặt của ta đủ linh hoạt, chắc chắn sẽ bày ra hiểu cảm "có chết bà đây cũng không làm."

Tuy nhiên suy đi tính lại, lễ nghĩa vẫn nên là thứ được đặt lên hàng đầu. Ta cũng thuận nước đẩy thuyền, vô cùng ngoan ngoãn mà gọi hắn hai tiếng "sư tôn."

Nhận được câu trả lời như ý, Viên Đông xua tay, ý bảo ta vào gian trong mà nằm, giường ngoài trả lại cho hắn. Ta lục đục chạy vào gian phòng hắn chỉ, là phòng thuốc.

Nhăn mặt một cái, ta mới ngó nghiêng xung quanh tìm giường ngủ. Càng thú vị hơn là, giường ngủ trong này đã sớm bị dây leo thảo mộc chiếm lĩnh, nào có chỗ cho ta nghỉ ngơi?

Ỷ vào việc bản thân là trẻ nhỏ, ta lại lạch bạch chạy ra ngoài, dứt khoát leo lên giường của sư tôn mà ngủ. Biết là nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng bản cô nương là em bé, không tính không tính. Với suy nghĩ đó, ta vô cùng tự nhiên mà tranh chăn với Viên Đông, khiến hắn trợn mắt nhìn sang, nhưng cũng không muốn tranh giành với trẻ em mà phải im lặng.

Buổi tối đó cứ trôi quá như thế, ta cũng chính thức bái sư, trở thành đồ đệ của một thằng oắt tuổi hồn kém ta hơn trăm tuổi.

...

"Dậy dậy dậy, ngươi còn tính ngủ tới bao giờ nữa, lão sư bị ngươi đạp đến điên luôn rồi."

Ta mơ màng mở mắt, chỉ thấy cẳng chân liên tục bị thứ gì đó đẩy đi. Cúi xuống nhìn, vậy mà lại là gương mặt hơi tuấn tú của sư tôn. Hắn nhăn nhó, bàn tay vừa muốn đẩy chân của ta ra, lại không nỡ làm đau trẻ nhỏ, giọng nói đầy bất lực gọi ta tỉnh dậy.

Ý thức được tình huống, ta vội xoay người, co chân lại, nhìn sư tôn cười ngốc nghếch. Hắn dường như cũng chẳng muốn so đo với ta, đứng dậy đi vào phòng thuốc, trước khi vào còn không quên gọi Tiểu Mao lại dặn dò vài thứ.

Ta nằm lì trên giường, nhìn theo hắn qua cánh cửa khép hờ.

Đã lâu lắm rồi ta chưa ngủ ngon như vậy. Mới vài hôm trước thôi, ta còn đang đứng trên chiến trường khốc liệt, xung quanh tanh nồng mùi máu. Vậy mà bây giờ lại nằm ngủ ngon đến nỗi không nỡ xuống giường, bản thân có chút không quen.

"Ngươi, theo ta."

Mèo đen nhảy lên giường, đứng trước mặt ta mà ngoe nguẩy cái đuôi, bảo ta đi theo nó. Ta nhún vai, rồi cũng lục đục bò dậy từ giường mà đi theo nó.

Tiểu Mao đưa ta tới một căn phòng khác, chất đầy những loại vải vóc rực rỡ, một số còn trông như đang phát sáng.

Trong khi ta còm đang ngơ ngác trước khung cảnh kì lạ này, Tiểu Mao đã nhảy vọt vào trong chồng vải, biến mất tăm. Ta nhìn theo nó, một lát sau đã nghe thấy tiếng cào xé, tiếng vải va chạm, chà xát, đủ mọi loại tạp âm vang lên khiến ta không khỏi tò mò.

"Phù."

Bất thình lình, mèo đen nhỏ hoá thành hình người, chăm chú nhìn ta vài giây rồi lại chui tọt vào chồng vải. Bản thân còn chưa kịp hoàn hồn, lại thấy nó nhảy ra lần nữa, nhưng lúc này trên tay lại cầm một bộ y phục.

Ta chỉ vào bộ đồ, hoang mang hỏi.

"Cái này... là cho ta?"

"Chứ gì nữa? Nhanh nhanh nhanh, mặc vào đi, kẻo lão già kia lại giục ta. Hại bổn miêu ngủ cũng không yên."

"Ồ..."

Ta gật gật đầu, vội chui vào một góc mà thay đồ, không để ý thấy ánh mắt săm soi của cô miêu nhân kia. Đến khi ta quay trở ra, toàn thân đã khoác trên mình một màu xanh tươi trẻ, còn có chút phong vị hồng hào của mùa Xuân. Nhìn ngắm bản thân trong gương, ta cảm thấy thực lạ lẫm.

Kiếp trước của ta không mấy khá giả, từ bé tới lớn đều mang một thân áo cũ kĩ sờn rách. Mỗi khi nhìn những đứa trẻ khác mang y phục rực rỡ sắc màu, ta không tránh khỏi ghen tị.

Mãi đến khi ta trưởng thành, bản thân mới có cơ hội kiếm chút tiền chỉnh trang, đổi thành bạch y thanh thoát.

Thấy ta mải mê nhìn ngắm tấm gương như vậy, Tiểu Mao khịt mũi, giở giọng chê bai.

"Cũng chỉ là một đứa bé, ngươi soi cái gì chứ? Đợi sau này lớn hẵng soi, mau mau ra ngoài đi!"

Ta không dám rề rà, lại lon ton chạy ra sân, thấy Viên Đông đã đứng đợi từ bao giờ. Hắn nhìn ta, hơi nhíu mày, rồi lại lắc đầu xem như bỏ qua. Bàn tay hắn vẫy vẫy gọi ta lại, ta liền chạy tới, nhìn xuống bàn gỗ trước mặt hắn.

Trên bàn bày đủ các loại linh thảo, nào là Sâm Linh Quả, Cúc Quan Hoa, Tinh Y Thảo, còn có Nhân Sâm, Băng Hoa tinh khiết, những loại thảo dược hiếm mà ta chưa từng nhìn thấy.

Hai mắt trợn trắng, ta hết nhìn xuống rồi lại nhìn lên người sư tôn. Tuy đã thắc mắc từ trước, nhưng dường như người này là một Luyện Đan Sư, vậy nên mới tích trữ nhiều thảo mộc như vậy. Trong Tu Chân Giới, giàu có nhất, chính là các Đan Sư.

Ta mừng như lấy được báu vật. Kiếp nay của ta vậy mà lại có cơ hội được sống sung sướng sao?

Nhưng hãy khoan, dường như không dễ như vậy.

Nếu như sư tôn của ta giàu, vì cớ gì lại sống trong rừng núi hoang vu, xung quanh toàn là yêu thú? Còn có, căn nhà gỗ kia, thật sự là chỗ ở của kẻ có tiền sao? Hình như không phải.

Tâm trạng của ta biến chuyển lên xuống, từ phấn khích không thôi đến thất vọng não nề. Ta thở dài, vừa hay bị sư tôn nghe thấy, liền quắc mắt nhìn ta.

"Đồ đệ à, ngươi có phải không nghe ta nói gì hay không?"

"Ơ không... đồ nhi nào dám, sư tôn cứ tiếp tục. Hì hì..."

Ta vội cười trừ, cuối cùng cũng chịu tập trung nghe hắn giảng giải.

"Ngươi đã chọn theo ta, vậy thì con đường của ngươi đã định sẵn là trở thành Luyện Đan Sư. Với căn cơ của ngươi mà nói, Luyện Đan chính là phương pháp tu luyện dễ nhất, không chú trọng vào căn cơ mà chủ yếu dựa vào kĩ năng và tinh thần lực. Lão tử đã để ý từ lâu, tinh thần lực của ngươi vốn đã mạnh mẽ hơn người thường, đúng chứ?"

Đến điều này mà hắn cũng nhìn ra, xem chừng ta nên đánh giá lại tu vi của hắn.

Thế nhưng, trong lời hắn nói, vẫn có điểm sai sót. Quả thực căn cơ của ta tuy tốt nhưng lại khó tu luyện, muốn thăng tiến nhanh chi bằng nỗ lực luyện đan, dùng đan dược để sống sót. Đáng tiếc, bổn cô nương lại càng không thích sử dụng đan dược phụ trợ, hắn cũng không ngờ được rằng ta vẫn còn nhớ rõ những bí kíp độc quyền mà sư phụ kiếp trước đã chỉ dạy.

Những điều này nói ra sẽ tạo thêm rắc rối, ta chỉ thầm nghĩ, rồi gật đầu tán thành với hắn.

Viên Đông đi qua đi lại, xem chừng rất hứng thú với ta - đồ nhi mới của hắn. Chỉ giảng sơ qua không lâu đã trực tiếp để ta thực hành.

Có vẻ sau một đêm, ở đây đã không còn ai bất ngờ với sự thật là ta mới chỉ xấp xỉ một tuổi nữa.

Đứng trước lò luyện đan, ta bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Sư tôn nói rằng điều quan trọng nhất là kiểm soát cường độ lửa, đồng thời cho nguyên liệu vào theo đúng thứ tự. Mà ta, dở tệ nhất, chính là kiểm soát linh lực của mình.

Không ít lần, ta đã vì quá tay mà đả thương người khác, điều này khiến ta trong kiếp trước càng ít khi xuất thủ, chỉ khi cần thiết mới ra tay. Với những sự việc nhỏ nhặt, đều là do bằng hữu của ta giải quyết.

Dưới ánh nhìn chăm chú của sư tôn, ta bắt đầu truyền nguyên khí vào lò luyện đan, dần hình thành một khóm lửa nhỏ ở đáy lò. Không dám lơ là, ta vận khí, từ từ cho từng loại thảo dược vào theo lời chỉ điểm của sư tôn, mồ hôi hơi lấm tấm trên trán.

Vào giây phút quan trọng nhất, ngọn lửa của ta chợt bùng lên, khiến đáy lò bị khét mất một mảng, đan dược đang luyện cũng trở thành một mớ bỏ đi. Viên Đông nhìn ta rồi thở dài, vừa nhập môn đã bắt ta tu luyện khắc nghiệt, yêu cầu ta đến khi mặt trời lên đỉnh mới được ngừng việc luyện đan.

"Đùa nhau à..."

Ta lẩm nhẩm than vãn, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn học tập. Mà ngay từ đầu, tại sao ta lại bái tên nhóc này làm sư tôn nhỉ?

Đến khi kết thúc tập luyện, Tiểu Mao từ trong nhà đi ra, mang theo một đĩa thức ăn còn bốc hơi nghi ngút. Ta còn đang đầy hứng khởi muốn nếm thử thức ăn của kẻ giàu có, nhưng liền thất vọng tràn trề khi thấy trong đĩa cũng chỉ có mấy món thịt rừng với nấm hương, còn bổ dung thêm một đĩa rau đầy nữa chứ.

"Đúng là cuộc sống phàm trần gian khổ bộn bề mà..."

Ta cảm thán một câu, khiến người duy nhất vẫn hơi hoang mang với độ tuổi của ta là Tiểu Mao trợn trắng mắt. Nó nhìn ta với ánh mắt không thể tin nổi, rồi lùi dần để lại một mình ta ăn trưa dưới tán cây.

Đến chiều, những tưởng được nghỉ ngơi, ta lại bị gọi ra sau núi, đi một quãng đường dài mới tới nơi. Đứng trên mỏm đá, ta thở hồng hộc, thảm thương không nỡ nhìn, mà Viên Đông thì vẫn duy trì dáng vẻ phong nhã thanh cao kia, nhìn đã thấy ghét.

Hắn vung quạt, chỉ vào mỏm đá đang hứng gió hứng nắng trước mắt.

"Sáng luyện đan, chiều tu luyện, ngươi ngồi đây mà hấp thu nguyên khí, nhanh chóng đột phá Luyện Khí Kì tầng thứ nhất đi."

Mãi mới có một việc mà ta quen làm, liền không nói nhiều mà khảng khái ngồi xuống, xếp bằng, hai tay kết thủ ấn chuẩn chỉ. Viên Đông nhướng mày, nhìn ta với ánh mắt có chút khen ngợi, rồi rất thong thả mà rời đi.

Ta cũng chẳng buồn để ý tới hắn, ngồi nghiêm túc cảm nhận khí trời. Đó là một luồng khí trong lành và tươi mát, khiến toàn cơ thể ta cảm thấy vô cùng dễ chịu. Có lẽ cũng nhờ sự tinh khiết của nơi đây mà việc hấp thu nguyên khí cũng không có gì khó khăn. Nếu như khó, thì chắc chỉ có mỗi vấn đề về kinh mạch là còn chưa được giải quyết.

Vốn dĩ phải đạt điều kiện nhất định mới có thể đả thông kinh mạch, mà ta vì chút tai nạn mà cưỡng chế khai thông, khiến lượng nguyên khí trong cơ thể không đủ để chảy qua toàn bộ kinh mạch.

Điều này không chỉ khiến việc khai thông mạch thứ ba khó khăn hơn, mà đến cả việc vận khí, cũng sẽ khó kiểm soát hơn.

Hầy, có trách thì trách ta hấp tấp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC