Chương 1: Sếp Cứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sếp Cứng

Tiết trời tháng tám vừa ngột ngạt vừa oi bức, cách một lớp cửa kính xe cũng có thể cảm nhận được ánh nắng mặt trời nóng như thiêu đốt.

Hứa Diệc Bắc ngồi trên chiếc xe buýt đang di chuyển, cậu dựa vào cửa sổ, một tay che nắng, tay còn lại áp sát điện thoại vào tai.

"Hứa Diệc Bắc, con có định về nhà không?" Ở đầu dây bên kia, Phương Lệnh Nghi - mẹ cậu đang hỏi cậu.

Hứa Diệc Bắc hỏi: "Làm sao vậy ạ?"

Phương Lệnh Nghi tức giận: "Con còn hỏi à, chúng ta đã thống nhất là mùa hè này chuyển đến nơi khác rồi, thế mà vừa mới đến đây thì con lại dọn ra ngoài ở một mình, thậm chí còn chẳng thèm bước chân vào nhà mới nổi một lần. Con thử xem xem có thấy thỏa đáng hay không?"

Hứa Diệc Bắc nheo mắt lại vì chói: "Chẳng phải đã nói từ trước khi dọn nhà rồi ạ, sau khi đến con sẽ tự ra ngoài sống."

"Ai nói với con, ngay từ đầu mẹ đã không đồng ý." Phương Lệnh Nghi càng nói càng tức giận: "Bây giờ thì hay rồi, không thấy mặt mũi con đâu, kỳ nghỉ hè mẹ cũng chẳng gặp con được mấy lần."

Hứa Diệc Bắc lảng đi: "Vẫn chưa hết hè mà."

"Đừng ngắt lời mẹ." Phương Lệnh Nghi hoàn toàn không chấp nhận: "Mẹ cho con thời hạn chậm nhất là ngày mai phải về, nếu con không về thì mẹ sẽ cho người đến chỗ con ở chuyển hết đồ đạc của con về nhà, con tự mà lo liệu đi!"

Vốn dĩ Phương Lệnh Nghi không phải kiểu người có giọng nói nhẹ nhàng, lúc cao giọng nói ra lời này thì ngữ điệu kiên quyết vô cùng.

Góc mắt Hứa Diệc Bắc thoáng liếc thấy cô gái ngồi cạnh đang nhìn mình, chẳng biết có phải là cô nàng cũng nghe thấy âm thanh trong điện thoại hay không. Cậu mím môi, quay mặt về hướng cửa sổ, còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng báo dừng xe...

"Phía trước là trạm dừng ở phố lớn Tây Tam..."

Phương Lệnh Nghi ở đầu dây bên kia đã nghe thấy, bèn hỏi ngay: "Con đang ở trên xe buýt à? Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, sao ra ngoài lại không gọi tài xế đưa đi?"

Hứa Diệc Bắc ngắt lời bà: "Không sao, con lớn rồi, bắt tài xế đi theo mãi làm gì? Được rồi, ngày mai con sẽ về, con cúp máy trước đây."

Sau khi cúp điện thoại, cô gái bên cạnh vẫn đang nhìn cậu.

Hứa Diệc Bắc ngả người tựa vào lưng ghế, một tay lấy tai nghe từ trong túi quần, kết nối với điện thoại rồi nhét vào hai bên tai.

Yên tĩnh chưa được mấy giây, điện thoại lại reo chuông, cậu ấn nút tai nghe trả lời, kiên nhẫn nói: "Chẳng phải đã nói xong xuôi rồi ạ? Con nói được làm được, ngày mai con sẽ về."

Giọng Giang Hàng truyền ra từ tai nghe: "Đệt con mẹ!! Cậu nói chuyện với ai mà dịu dàng thế!?"

Lúc này Hứa Diệc Bắc mới nhận ra đó là Giang Hàng, giọng điệu vừa cố hạ thấp nay mới thả lỏng: "Đệt, tôi tưởng là mẹ tôi."

"Biết ngay mà, suýt chút nữa cho là cậu đổi tính đổi nết, mà cậu cũng chỉ nói chuyện nhẹ nhàng như thế với mẹ cậu thôi."

"Bớt nói nhảm." Hứa Diệc Bắc chỉnh lại tai nghe trong tai, dứt khoát đổi đề tài: "Vừa hay tôi đang định tìm cậu."

"Tìm tôi làm gì?" Giang Hàng cười hì hì đùa: "Cậu muốn gặp tôi à? Mặc dù lúc nào tôi cũng nhớ thương cậu, nhưng mà cậu đang ở nơi khác, muốn gặp cũng đâu gặp được."

"Gặp được." Hứa Diệc Bắc nói: "Tôi về rồi."

Giang Hàng ở đầu dây bên kia im lặng ba giây rồi đột nhiên gào to: "Vãi, cậu về rồi á?"

Màng nhĩ của Hứa Diệc Bắc bị tiếng hét của cậu chàng làm cho tê dại, còn cô gái bên cạnh thì vẫn nhìn chằm chằm cậu, cộng thêm việc bị ánh nắng chiếu vào người như thiêu đốt, cậu dứt khoát đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Thấy cậu đứng dậy, cô gái bên cạnh có vẻ hơi xấu hổ, bèn thu chân lại để cậu đi ra ngoài.

Hứa Diệc Bắc bước tới cửa xe, nói: "Thật, về rồi."

Giang Hàng hỏi: "Về từ bao giờ?"

"Hôm trước."

"Về từ hôm trước mà bây giờ cậu mới nói với tôi?"

Hứa Diệc Bắc nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài: "Sau khi trở về tôi dọn ra ở một mình, có rất nhiều việc phải làm, hôm nay tôi mới rảnh."

Giọng điệu Giang Hàng có phần ngạc nhiên: "Một mình là sao, cậu định sống tự lập à?"

"Gần như vậy."

"Hả?"

"Bớt nói nhảm, mau đưa địa chỉ đi." Hứa Diệc Bắc không muốn nhắc tới chuyện này nữa.

Hình như Giang Hàng đã nghe thấy tiếng xe buýt: "Cậu lên đường rồi? Vậy còn gì để nói nữa, chắc chắn phải gặp nhau! Tôi đang ở phố cũ, cậu vẫn nhớ địa chỉ đúng không, tôi ở đó chờ cậu."

Hứa Diệc Bắc nhìn đường sá bên ngoài, vừa vặn tiện đường đi, chỉ khoảng vài con phố nữa sẽ tới nơi: "Được rồi, cũng không xa lắm."

"Mau tới đi Bắc của tôi, trong mưa trong gió Hàng Hàng chờ cậu!" Điện thoại "tút" một tiếng cúp máy.

Hứa Diệc Bắc nhét điện thoại di động vào trong túi quần.

Giang Hàng là bạn từ thuở nhỏ của cậu, kể từ lúc cậu rời thành phố đến bây giờ khi trở về, ít nhất đã ba đến bốn năm cả hai không gặp mặt, phong cách của tên nhóc này không thay đổi tẹo nào, vẫn ngốc như xưa.

Xe buýt chạy thêm mười phút nữa mới đến trạm, Hứa Diệc Bắc bước xuống xe, ánh nắng mặt trời gay gắt vẫn chiếu xuống đỉnh đầu, bốn phía ngột ngạt hệt như phòng xông hơi.

Cậu đặt chân đến con phố cũ như đã hẹn, hai bên rợp bóng cây, ngõ hẻm nhỏ nối liền nhau. Các khu phố thương mại trong thành phố đều thay đổi theo từng ngày, cũng chỉ có những con phố cũ thế này là mấy năm chẳng có gì khác lạ.

Hứa Diệc Bắc vừa đi vừa gửi tin nhắn WeChat cho Giang Hàng, hỏi cậu chàng đang chờ ở đâu, chốc chốc lại nhìn xung quanh, chỉ thoáng sau đã đi được mấy trăm mét, nhưng không nhận được câu trả lời từ cậu chàng, cũng không nhìn thấy tên này đâu.

Tiếng nhạc chói tai vang lên từ một cửa hàng gần đấy, xen lẫn với tiếng kêu râm ran nhức óc của ve sầu. Một thanh niên trẻ tóc xoăn đứng trước cửa hàng, tay cầm chuỗi hạt nhìn Hứa Diệc Bắc đi ngang qua, lanh lẹ hét lên: "Anh đẹp trai ơi, có phải từ nơi khác tới đây du lịch không? Trong tiệm của tôi có vòng cổ làm bằng ngọc thạch tự nhiên, đây là đặc sản địa phương đấy, đảm bảo bình an, cam đoan thoát kiếp FA, cam đoan đỗ đại học, ước gì được nấy, chỉ 50 tệ một cái thôi!"

Hứa Diệc Bắc không buồn ngừng bước chân: "Tôi nhớ trước kia các anh chỉ bán 5 tệ một cái."

"Đậu má, người địa phương à..." Chàng trai lẩm bẩm một câu, cảm thấy mình tìm sai khách hàng nên đành quay người bước vào cửa hàng với vẻ mặt chán nản.

Biết chọn nơi để hẹn thật sự, chỗ cũ này vẫn loạn như vậy.

Hứa Diệc Bắc chửi thầm, sau khi đi qua cửa hàng ồn ào kia, trên người cậu đã lấm tấm mồ hôi, vừa định tìm chỗ mát mẻ để đợi, bỗng một tiếng "ầm" vang lên, cậu dừng lại, quay đầu về phía vừa phát ra âm thanh.

Đó là chỗ đầu hẻm, bên trong có người đang cãi cọ: "Đệt, đừng có mà dọa dẫm, có chuyện gì từ từ nói không được à?"

Ngay sau đó lại có tiếng người khác gào lên: "Mẹ nó bớt nói nhảm lại, tiền đâu?"

Thực ra Hứa Diệc Bắc đã đi đến nơi đó, nhưng âm thanh này quá quen thuộc nên cậu lùi lại, đứng dưới bóng cây nhìn vào trong ngõ.

Một người bên trong đang bị chặn bởi một người khác. Có chiếc xe điện đổ ra đất, kẻ chặn là một tên đầu đinh, cậu ta quay lưng về phía đầu hẻm, dẫm một chân lên bánh xe điện, còn tay thì chìa ra với người bị chặn: "Nhanh lên đi, không tao đá xe mày thật đấy."

Người bị chặn là một thanh niên cao ráo cường tráng, cậu chàng đứng dựa vào tường, khó khăn nói: "Sao lại là hôm nay chứ, tôi vừa có hẹn với bạn, đúng lúc phải dùng đến tiền rồi."

"Tao đếch quan tâm, có đưa hay không?" Đầu đinh đe dọa: "Tao không rảnh dây dưa với mày, nhanh lên, đừng để tao phải động tay động chân."

Vừa rồi Hứa Diệc Bắc còn cảm thấy giọng nói kia quen tai, quả nhiên là vậy, cậu thanh niên cao ráo kia không phải Giang Hàng thì là ai. Mấy năm không gặp, cậu chàng đã cao lên, dáng người cũng càng cường tráng, nhưng gương mặt thì không thay đổi.

Khó trách không trả lời tin nhắn cũng chẳng thấy người đâu, hóa ra là bị cản đường ở đây.

"Nhất định phải là hôm nay à?" Giang Hàng ở bên trong tiếp tục kì kèo.

"Con mẹ nó sao mày nói lắm thế nhỉ, cứ nhất quyết để ông đây động thủ đúng không?" Đầu đinh làm bộ giơ tay lên: "Tao đánh không nhẹ đâu đấy nhé."

Giang Hàng sợ tới mức phải lùi lại một bước. "Đừng đừng! Làm gì đến nỗi đó, tôi trả cậu là được chứ gì?

Hứa Diệc Bắc mắng thầm một câu, Giang Hàng cao to như vậy, vậy mà bị kẻ khác chặn đường lại có thể sợ hãi thành dạng này, mấy năm nay cậu chàng sống kiểu gì vậy?

Nhìn thấy Giang Hàng móc tiền từ trong túi ra, tên đầu đinh nhanh chóng giật lấy.

Hứa Diệc Bắc thoáng liếc xung quanh, xác định không có ai đi ngang qua, bèn xoay xoay cổ tay rồi bước vào trong không nói lời nào.

Thời điểm tiến vào hẻm, cậu đột nhiên tăng tốc vọt lên, tóm lấy cánh tay của tên đầu đinh vặn ra sau rồi giơ chân lên đá vào đầu gối cậu ta.

Đầu đinh khuỵu một chân xuống đất, một cánh tay của cậu ta thì bị vặn ở sau lưng, tay còn lại chỉ có thể chống xuống đất, tạo hình vặn vẹo kì dị chẳng khác nào cái bánh quai chèo*, cậu ta há mồm gào lên: "Đệt mẹ nó! Thằng nào thế!?"

Bánh quai chèo nè

Hứa Diệc Bắc từ trên cao nhìn xuống gáy cậu ta: "Sao nào người anh em, định tống tiền à?"

Giang Hàng sửng sốt, hai mắt dính chặt lên người cậu: "Cậu tới rồi?"

"Lát nữa hẵng tám nhảm." Hứa Diệc Bắc ngắt lời cậu chàng, cậu đá cẳng chân đầu đinh: "Trước khi vào đây tôi đã báo cảnh sát, biết điều thì mau trả tiền cho cậu ấy, tôi sẽ để cậu đi."

"Đệch, mẹ mày, ai trả tiền ai cơ?" Đầu đinh đau đớn hít một hơi.

Bấy giờ Giang Hàng mới kịp phản ứng: "Đúng đúng, là tôi nợ tiền cậu ta, tôi mua đồ của cậu ta mà."

"Bán đồ mà đòi tiền?" Hứa Diệc Bắc hoài nghi liệu có phải tên đầu đinh này và kẻ bán ngọc thạch vừa nãy là cùng một giuộc, thành phố lớn như vậy, loại người gì cũng có: "Gian thương à?"

"Con mẹ nó mày bảo ai là gian thương!?" Tên đầu đinh nổi giận đùng đùng nhưng vẫn nắm chặt tiền khư khư không trả, cậu ta rống cổ gào to: "Sếp Ứng! Sếp Ứng! Sếp Ứng cứu mạng!"

"Đỉnh đó, gian thương mà cũng thành lập công ty? Còn sếp Cứng nữa?*" Suýt chút nữa Hứa Diệc Bắc đã buột miệng hỏi: Cứng cỡ nào?

*Cứng () và Ứng () là 2 từ đồng âm nên em Bắc mới nghe nhầm đó bà con =)))

Trước khi đi vào ngõ cậu đã quan sát kỹ xung quanh rồi, bên ngoài ngõ không có người, bên trong có lối đi, nhưng cũng chỉ là lối đi trong tầm mắt, dù tên sếp trong miệng cậu ta có lợi hại đến đâu thì cũng chẳng thể nào bay vào đây được!

Vừa nghĩ xong, tiếng "xào xạc" bỗng vang lên từ cành cây trên bức tường, có người từ trên tường đột ngột nhảy xuống.

"Đằng sau cậu..." Giang Hàng kêu to.

Hứa Diệc Bắc kịp phản ứng, sau đó liền quay đầu ra sau, đó là một bóng người cao ráo với đôi chân dài, còn chưa nhìn rõ mặt, cậu đã bị đối phương vòng tay qua cổ siết mạnh ép cậu phải ngửa mặt lên.

Đệt mẹ, chủ quan rồi.

Người nọ ghìm chặt cổ Hứa Diệc Bắc, còn học theo giọng điệu của cậu: "Thế nào người anh em, định tống tiền à?"

Editor: Con của Hạnh Văn gặp nhau theo kiểu "ấn tượng" không=))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net