Chương 2: Hai phiếu giảm giá vẽ tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai phiếu giảm giá vẽ tay

Sự thật chứng minh, rời xa một nơi lâu ngày quả thật không ổn, địa bàn đã không còn quen thuộc như trước, sẽ bị lật kèo.

Phản ứng đầu tiên của Hứa Diệc Bắc là định giơ chân dứt khoát đạp đối phương một cước rồi tìm cơ hội lật ngược tình thế. Nhưng kẻ nọ rất thông minh, không để cho cậu kịp ra tay, đầu gối của đối phương đã chặn đầu gối cậu lại, cho nên nếu như cậu muốn thoát thì sẽ khuỵu ngay xuống đất giống như tên đầu đinh.

Đối phương là người đã có kinh nghiệm, chắc hẳn đã không ít lần xô xát với người khác.

Cảnh tượng xấu hổ vô cùng.

Vị trí của Giang Hàng rất tuyệt vời, nếu lúc này có máy ảnh trong tay thì có thể bắt trọn khoảnh khắc kinh điển - tay Hứa Diệc Bắc đang khống chế một người, sau lưng còn có một người đang khống chế cậu, có ba người mà người này khống chế người kia, không ai chịu buông ai ra cả.

May mắn thay, Giang Hàng không phải là người sẽ làm ra chuyện thiểu năng như vậy, thấy tình hình không ổn, cậu chàng lập tức hét lên lời thoại quen thuộc của những bộ phim trên tivi: "Dừng lại, mau dừng lại, hiểu lầm hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm!"

Nhưng tên đầu đinh lại không theo kịch bản, cậu ta gào: "Buông tay, buông tay! Mẹ nó cậu mau buông tay!"

Hứa Diệc Bắc bị ép phải ngửa cổ lên, không thể lên tiếng được, trong lòng cậu càng thêm bực bội, một khi bực bội thì sức lực đều dồn vào tay, khiến đầu đinh phải gánh chịu toàn bộ.

Có lẽ kẻ ở phía sau cũng hiểu rõ tình cảnh hiện tại, chủ động nói: "Như vậy đi, tôi đếm tới ba, chúng ta cùng buông tay."

Không đợi Hứa Diệc Bắc bày tỏ thái độ, đối phương dứt khoát đếm: "Một!"

Một lần nữa đầu đinh lại không theo kịch bản: "Ba ba ba ba!" Cậu ta vừa gào vừa đập xuống đất trong đau đớn.

Hứa Diệc Bắc buông tay ra. Cậu vừa buông tay thì kẻ ở phía sau liền thu tay lại, cũng không áp sát người vào lưng cậu nữa, ngay sau đó bầu không khí dường như cũng thông thoáng hơn.

Giang Hàng nhanh chóng chạy tới, nhỏ giọng bảo: "Cậu không sao chứ, đột ngột xuất hiện như vậy, dọa chết tôi rồi..." Không hề nói quá, trên đầu cậu chàng còn đang lấm tấm mồ hôi.

Hứa Diệc Bắc xoa xoa yết hầu, quay đầu nhìn vị "sếp Cứng" đã đánh lén mình. Đối phương vừa kéo tên đầu đinh đứng lên khỏi mặt đất, hắn mặc một cái quần xà lỏn lộ ra hai cẳng chân thẳng tắp và cái áo ba lỗ màu đen, trên cánh tay thậm chí còn có hai ống tay áo chống nắng lòe loẹt. Đối phương rất cao, cao hơn cả cậu, dáng người xuất sắc đến mức khiến nhiều người phải ghen tỵ.

Cậu lại nhìn bức tường, nơi đó cao như vậy, người này thoắt cái đã nhảy xuống, hẳn là đã ngồi trên đó từ trước.

Có lẽ do cảm nhận được ánh mắt của cậu, đối phương bèn quay đầu lại. Hắn nhìn mặt cậu rồi lại nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, sau đó cười: "Bị tôi ghì chặt nên đần độn luôn rồi?"

"Cậu nói cái gì?" Hứa Diệc Bắc lập tức nhíu mày.

Giang Hàng vội vàng cản ở giữa, sợ lại xảy ra tranh chấp, lỡ như Bắc của cậu chàng bị bóp cổ một lần nữa thì phải làm sao đây: "Hiểu lầm thật mà, hiểu lầm thôi."

Đầu đinh dựa vào tường, vừa xoa cánh tay vừa gào: "Hai người đừng hòng chuồn, chuyện này vẫn chưa xong đâu."

Vẻ mặt Giang Hàng rất đau khổ: "Sao lại phải chạy trốn, cậu cũng biết tôi là ai mà, còn trốn đi đâu được nữa?"

"Được rồi", "Sếp Cứng" lại liếc nhìn Hứa Diệc Bắc, giống như cảm thấy bọn họ quá lằng nhằng: "Mau giải thích rõ ràng cho cậu ta, chờ hai người giải thích rõ ràng thì chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."

Giang Hàng đẩy Hứa Diệc Bắc: "Tôi giải thích, tôi sẽ giải thích, đi đi, đi ra ngoài nói."

Tuy Hứa Diệc Bắc bị đẩy đi nhưng cậu vẫn còn đang nhìn chằm chằm bên kia, vị "sếp Cứng" đá tên đầu đinh một cước rồi cười thành tiếng, hệt như đang cười nhạo cậu ta, đầu đinh đau đến mức phải xuýt xoa.

Hai người rời khỏi con hẻm nhỏ, đi đến một quán bán thạch ướp lạnh* Tứ Xuyên ngay bên cạnh, Giang Hàng dừng chân lại, đề nghị: "Cho cậu ăn thạch ướp lạnh để xoa dịu chút trước đã nhé?"

*冰粉 (Bingfen, tạm dịch: thạch ướp lạnh): một món tráng miệng truyền thống có nguồn gốc từ Tây Nam Trung Quốc, phổ biến ở các tỉnh như Tứ Xuyên, Quý Châu và Vân Nam. Bingfen là một loại thạch trong suốt ướp lạnh làm từ hạt của cây Nicandra physalodes, thường được ăn kèm với các loại topping đa dạng. Bingfen là món ăn giải nhiệt rất được ưa thích vào mùa hè.

"Bớt bớt lại." Hứa Diệc Bắc cau mày: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

"Không phải tôi bị tống tiền, mà tôi mua đồ từ chỗ bọn họ nhưng chưa trả tiền. Hôm nay tình cờ gặp lại, họ yêu cầu tôi trả tiền. Chuyện là như vậy đấy."

"Nói nhảm, tên kia nhìn như vậy mà là đòi nợ à? Nhìn vào ai cũng thấy đó là tống tiền." Hứa Diệc Bắc sờ sờ cổ, trong lòng rất khó chịu, chính cậu cho rằng mình đã hăng hái làm việc nghĩa nhưng hóa ra lại sai.

Đầu đinh vẫn còn đang lẩm bẩm trong con hẻm. Chẳng biết có phải là cố ý hay không, cậu ta cứ rầm rì mãi, đưa cho tên đó nhạc cụ là có thể cất giọng hát ngay.

Hứa Diệc Bắc càng nghe càng thấy phiền, đúng lúc cậu đang định nhìn vào bên trong một lần nữa thì bỗng có người từ bên trong bước ra, cả hai suýt chút nữa đụng phải.

Giang Hàng nhìn thấy đối phương, đành nhắm mắt đưa chân* như thể cậu chàng thật sự đi mua thạch ướp lạnh.
*Đành nhắm mắt mà làm, phó mặc cho số phận, cho may rủi.

Người bước ra chính là vị "sếp Cứng", vừa nhìn thấy Hứa Diệc Bắc thì hắn dừng lại, xỏ một tay trong túi quần nói: "Giải thích xong rồi đúng không, đàm đạo chút chứ?"

Hứa Diệc Bắc nói: "Nói đi, cậu muốn đàm đạo thế nào?"

Hắn chỉ tên đầu đinh ở trong hẻm: "Dù sao thì cũng là cậu ra tay trước, nói xin lỗi cũng không quá đáng đâu nhỉ?"

Hứa Diệc Bắc bày ra vẻ mặt vô cảm, cảm thấy đầu đinh nên tự kiểm điểm lại vấn đề của bản thân.

Giang Hàng đứng ở quán bán thạch ướp lạnh, cậu chàng pha trò nói: "Không đến mức đó chứ, các cậu cũng chẳng đánh nhau thật, chỉ là dàn trận chút thôi mà, cùng lắm thì coi như "đụng chạm" một xíu thôi."

Bà chủ quán thạch ướp lạnh thò đầu ra quan sát bọn họ.

"Sếp Cứng" cười: "Vậy thì xin lỗi vì đã "chạm"."

Hứa Diệc Bắc không nhiều lời, chỉ đưa tay vào sờ trong túi quần. Bình thường cậu không có thói quen cầm tiền mặt, hôm nay ra khỏi cửa mới cầm một ít, cũng không nhiều mà chỉ có hai tờ tiền đỏ*, bèn lấy ra rồi lắc lắc: "Được chưa?"

*Tiền đỏ: Tờ 100 nhân dân tệ

Tên đầu đinh không kêu ca nữa, ra sức lớn giọng bảo: "Được! Xem như cậu biết điều."

Hứa Diệc Bắc cầm cuộn tiền ném ra, "sếp Cứng" bắt lấy, thuận tay bỏ vào trong túi rồi gật đầu: "Được rồi." Nói xong hắn liền xoay người đi vào trong ngõ.

"Cậu từ từ." Hứa Diệc Bắc ngẩng mặt lên, chỉ chỉ vào cổ mình: "Cậu cũng "chạm" tôi, xin lỗi đi."

Đối phương không lên tiếng mà cứ nhìn chăm chăm vào cậu.

Đầu đinh khó chịu kêu: "Cậu nói cái gì vậy?"

Hứa Diệc Bắc hoàn toàn không để ý đến cậu ta, cậu chỉ nhìn người trước mặt, ai "chạm" thì người đó phải chịu trách nhiệm.

Cả hai nhìn nhau khoảng mười giây, cuối cùng "sếp Cứng" vẫn là người chủ động, hắn sờ tay vào trong túi quần, móc ra gì đó rồi nhét thẳng vào trong túi quần Hứa Diệc Bắc, còn có tâm mà nhấn thứ ấy sâu xuống: "Đây là lời xin lỗi của tôi, được chưa?"

Quần mùa hè nên rất mỏng, cách một lớp vải Hứa Diệc Bắc có thể cảm nhận được tờ giấy trong túi của cậu, chắc hẳn cũng là tiền. Coi bộ kẻ này vừa học hỏi đã biết áp dụng luôn rồi.

Xin lỗi xong, vị "sếp Cứng" đút tay vào trong túi, xoay người rời đi: "Chuyện ngày hôm nay coi như đã xong, ra khỏi đây thì coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tạm biệt."

Hứa Diệc Bắc thầm nghĩ, mẹ nó tôi cũng đâu muốn quen biết cậu, nghĩ xong thì quay đầu cất bước.

Giang Hàng đứng ở cửa hàng thạch ướp lạnh, tò mò nhìn về phía sau: "Cậu ta đi rồi, đi thật à?"

"Đi rồi." Hứa Diệc Bắc bực mình đáp.

Giang Hàng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác áy náy dâng lên: "Hôm nay tôi mang theo mấy trăm tệ, còn định đãi cậu một bữa ngon lành, nhưng bây giờ muốn đi đến quán ăn thì cũng không đi được nữa."

Vốn dĩ Hứa Diệc Bắc bị chọc cho tức điên, lúc này lại cảm thấy cậu chàng đáng thương, bèn quay đầu: "Vậy thì cũng chỉ có thể để tôi đãi cậu, đừng nghĩ đến việc ăn ngon. Anh đây ra mặt vì cậu nên mới gặp hai tên gian thương này, chỉ đãi cậu ăn một bữa thịt xiên nướng cũng đủ cho cậu chiếm hời rồi."

"Anh giai à, em thật sự xin lỗi, mà em thật lòng cảm thấy rất xấu hổ." Giang Hàng chua xót bảo.

Cách đó không xa có một quán xiên nướng.

Hai người đi tới quán, ngồi đối diện nhau trên một cái bàn nhỏ ngoài trời, Giang Hàng gọi một chầu lớn.

Ăn được một nửa, cậu chàng vừa nhai miếng thịt dê vừa nói: "Cậu không nên ăn món này đâu, không nên ăn thật đấy, thật sự không cùng đẳng cấp, không phù hợp với địa vị của cậu, cũng chẳng phù hợp với tình nghĩa thời thơ ấu của chúng ta luôn."

Về cơ bản là Hứa Diệc Bắc không ăn được mấy que nhưng trên lưng vẫn ướt đẫm, nguyên nhân là do vị "sếp Cứng" ép sát vào người tới mức khiến cậu đổ cả mồ hôi, đến giờ vẫn chưa khô. Cậu ra sức uống hết mấy ly nước đá: "Tôi thấy cậu ăn cũng không ít."

Giang Hàng cười hì hì rồi nhét thêm một miếng vào miệng: "Cậu vẫn nóng tính như vậy, mấy năm rồi mà không thay đổi, vậy mà da thịt trông còn mịn màng hơn. Nhìn cậu mà xem, dáng người này, cái khuôn mặt này, trông dễ bị bắt nạt cực. Trở về rồi đừng để người ta bắt nạt đấy, tôi sẽ đau lòng lắm đó."

Dáng người Hứa Diệc Bắc cao gầy, trời sinh làn da đã trắng, thoạt nhìn thì rất dễ bị bắt nạt, khác một trời một vực với tính cách của cậu.

"Cậu câm miệng." Hứa Diệc Bắc lại uống một ngụm nước đá, chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi cậu chàng: "Cậu mua cái gì của bọn họ vậy?"

Giang Hàng đáp: "Cái gì cũng có, bọn họ bán đủ thứ, tôi chỉ mua từ tên đầu đinh đó thôi. Còn cậu chàng kia hôm nay mới gặp lần đầu, cũng lợi hại phết, lại còn đẹp trai nữa."

Hứa Diệc Bắc trợn mắt, thầm nghĩ cậu đang khen ai vậy!

Giang Hàng vẫn hồn nhiên không hay biết gì: "Dạo trước tôi vừa nhờ bọn họ mua một cái skin game. Tôi tự đánh mãi không được, thế mà bọn họ kiếm được cho tôi, đỉnh chưa?" Cậu chàng nói rồi lấy điện thoại ra: "Để tôi cho cậu xem, đây là nhân vật nữ thần mà tôi thích nhất, vừa trắng vừa đẹp, còn hao hao giống cậu nữa."

Hứa Diệc Bắc đặt cốc xuống: "Tốt nhất là cậu đừng ăn nữa, tôi sợ không kiềm chế được mà dùng xiên que đâm chết cậu đấy."

Giang Hàng thức thời cất điện thoại: "Được rồi Bắc của tôi, không giỡn nữa là được chứ gì?" Nói rồi cậu chàng nhét một miếng thịt vào trong miệng, ngắt lời: "Gia đình cậu cũng chuyển về đây rồi à?"

Hứa Diệc Bắc "Ừm" một tiếng.

"Vậy sao cậu còn muốn sống một mình?"

Hứa Diệc Bắc cử động cái chân đang gập lại: "Sống một mình sẽ thoải mái hơn."

Giang Hàng nhìn cậu: "Quyết đoán thật, nếu là tôi thì tôi chẳng nỡ đâu, mà nhà cậu có điều kiện thì vẫn thích hơn mà, ở nhà làm cậu chủ không sướng à?"

Khóe miệng Hứa Diệc Bắc giật giật: "Ai muốn làm thì đi mà làm." Nói rồi, cậu đứng lên.

Giang Hàng ngẩng đầu nhìn theo: "Cậu đi đâu thế?"

"Đi về." Hứa Diệc Bắc cầm điện thoại đi thanh toán: "Hôm nay gặp nhau khó coi quá, lần sau đổi chỗ hẹn đi."

"Cậu đã định về rồi á? Tôi còn tưởng ít nhất hôm nay sẽ đến nửa đêm chứ." Giang Hàng ảo não: "Vẫn là do hai tên kia, bị tên "sếp Cứng" xen vào phá hỏng."

Hứa Diệc Bắc ừm hửm một tiếng, không biết là đang cười cậu chàng hay đang cười vị "sếp Cứng" kia.

Lúc hai người tách ra, trời vẫn chưa trở tối. Giang Hàng ở lại càn quét nốt đống thịt xiên, Hứa Diệc Bắc thì về nhà trước.

Cậu sống trong một tòa nhà chung cư ở khu phố cổ, so với nơi cậu sống ngày trước thì kém hơn một chút, nhưng vị trí trong khu phố cổ khá tốt, giao thông thuận tiện, còn gần trường học mà cậu muốn chuyển đến.

Hứa Diệc Bắc xoay chìa khóa, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm.

Là do người giúp việc định kỳ đến dọn dẹp làm. Căn nhà này trước đó luôn bỏ trống không ai ở, quản gia biết Hứa Diệc Bắc sắp chuyển đến nên đã xịt rất nhiều chất làm sạch không khí, đến bây giờ mùi vẫn chưa tan.

Ngoài ra, còn có máy lọc không khí luôn trong tình trạng được bật và đặt ở gần cửa sổ.

Hứa Diệc Bắc ra ngoài một chuyến chẳng có gì vui vẻ, còn về nhà với một thân ướt đẫm mồ hôi.

Cậu cởi áo thun trên người bước vào phòng tắm, vừa đi vừa sờ cổ, cảm giác bị ghì chặt cổ vẫn còn đọng lại. Một ngày xui xẻo, không có chuyện gì tốt đẹp cả.

Vừa mở cửa phòng tắm, cậu dừng lại, sực nhớ ra gì đó, bèn thò tay vào trong túi quần lấy ra lời xin lỗi của "sếp Cứng".

Xem thử xem kẻ này đưa bao nhiêu.

Hứa Diệc Bắc bật đèn lên rồi giơ ra trước mặt. Cậu nhìn thoáng qua, con ngươi ngưng lại, miệng vô thức chửi một câu: "Đệt con mẹ!"

Món đồ trong tay được mở ra - hai tờ giấy, bên trên còn có dòng chữ viết tay rất to: Phiếu giảm giá, mặt sau viết mệnh giá: 5 đồng.

Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ như rồng bay phượng múa: Chi trên 100 đồng có thể sử dụng.

Hai phiếu giảm giá vẽ tay, mỗi phiếu 5 đồng, tổng cộng 10 đồng.

Chỉ thế này???

Con mẹ nó cái này mà bảo không phải gian thương à!??

Lời tác giả: Cảm động quá, thụ lần này khá khẩm hơn rồi, cậu ấy giàu!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC